Yêu Không Hối Tiếc

Chương 15


Bạn đang đọc Yêu Không Hối Tiếc – Chương 15


Món nợ ân tình
Khánh Nam gõ cửa phòng làm việc của mẹ ba mình và bước vào. Ông đang ngồi ở bàn uống nước cùng một người nữa. Bấy lâu nay vì việc của Trác Vân mà trông ông già đi nhiều quá! Anh không hiểu tại sao ba anh lại gọi anh đến công ty, thay vì hai ba con trò chuyện tại nhà.
Thấy anh bước vào, người khách ngẩng đầu lên. Anh ta còn trẻ, chắc chỉ hơn anh vài ba tuổi, nước da sạm, mái tóc rối. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ nhưng có vẻ gọn gàng. Rõ ràng anh ta không giống với những đối tác hay bạn bè của ba anh mà anh từng gặp.
Ngoắc tay gọi anh lại gần, ba anh nói với người khách:
– Đây là con trai lớn của chú, kém cháu 4 tuổi.
Người khách đó lại nhìn anh rồi sau đó cúi gằm mặt xuống. Khánh Nam ngồi xuống, mở lời để anh ta tự nhiên hơn:
– Chào anh.
– Đây là con một người bạn cũ của ba, anh Việt.
Ba anh hôm nay có vẻ gì đó rất lạ, không còn giữ thái độ lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày nữa. Có vẻ như người bạn cũ mà ba anh nói đến là một người rất đặc biệt, nhưng liệu có thể là ai được nhỉ? Tại sao anh chưa từng biết qua?
– Chắc cháu biết chú mời cháu đến đây vì chuyện gì đúng không?- Ba anh lại hỏi anh chàng đó.
Khác với thái độ rụt rè mà anh cảm nhận được, người thanh niên ấy ngẩng đầu nhìn ba anh, ánh mắt có vẻ cương nghị và thẳng thắn:
– Cháu biết. Nhưng nếu chú bảo cháu hãy từ bỏ thì cháu không thể, vì cháu đã hứa với cô ấy bằng giá nào cũng không bỏ cuộc…
– Chú biết… Chú cũng biết cháu yêu con gái chú là thật, không hề có ý vụ lợi như những đứa con trai khác trước đây. Nhưng cháu phải hiểu chuyện này là không thể được.

“Là anh ta.” Khánh Nam thầm nghĩ. Chính là kẻ đã làm em gái anh sống không ra sống nữa, suốt ngày chỉ khóc lóc kêu gào. Nắm tay anh tự nhiên nắm chặt lại, người anh bắt đầu nóng lên. Nhưng có cái gì đó ngăn không cho anh nổi nóng lúc này.
– Cháu biết. Vì cháu không xứng với cô ấy. Có lẽ không ai nên cưới con trai của một tử tù cả. Nhưng cháu không thể nào rời xa Vân được, cháu rất yêu cô ấy.
– Chú đã quá tuổi để tin vào tình yêu đó rồi.- Hải Long lắc đầu cười nhẹ- Chú có con và chú phải lo xa hơn cho tương lai của chúng nó. Có thể tình yêu hiện tại của hai đứa là thật lòng, có thể vượt qua mọi thứ. Nhưng 10 năm, hai mươi năm sau nhìn lại, có lẽ có thực sự là như thế không? Rồi đánh cãi nhau vì những xung khắc nhỏ. Cháu có chịu nổi hay không?
– Cháu chịu được…- Anh chàng đặt tay lên ngực quả quyết.
– Cháu sẽ không chịu được đâu. Hai đứa sinh ra đã quá khác nhau. Cháu hiểu điều đó. Con gái chú mới 20 tuổi, nó còn chưa hiểu đời là một lẽ, nhưng bản thân cháu đã 28 tuổi đầu, không lẽ những lý thuyết giản đơn về cuộc sống cháu cũng nhắm mắt không nhìn sao?
– Cháu…
– Chú không nhìn đến gia cảnh nhà cháu nhận xét, vì ba cháu và chú, cũng từng một thời là anh em vào sinh ra tử, mặc dù chú chẳng lấy làm tự hào về cái quá khứ “oai hùng” đó. Chú cũng không chấp nhặt chuyện cháu có những gì trong tay, vì cơ bản chú có thừa để cung cấp cho cháu. Nhưng con gái chú thì không? Người đời nhìn vào cũng sẽ không bỏ qua những điều đó. Liệu cháu có dám chắc cháu vượt qua được những lời đàm tiếu của thiên hạ? Cháu có dám tin rằng con gái chú sẽ mãi tin vào cái tình yêu lý tưởng mà hai đứa đang vun đắp?
Lần này thì anh chàng Việt cúi hẳn đầu, không nói gì, dường như là đang đấu tranh dữ dội lắm.
– Cháu hiểu ý chú…- Cuối cùng Việt cũng ngẩng đầu lên đáp- Cháu sẽ suy nghĩ những lời chú vừa nói. Dù sao, những gì ba cháu chưa trả được cho chú, cháu sẽ trả hết.
– Ba cháu không nợ nần gì chú cả. Ba cháu chỉ nợ cháu và mẹ cháu. Chú không lấy mối quan hệ cũ ra để làm khó cháu. Cháu có cuộc sống của cháu, và cháu phải quyết định nó. Có những con đường tưởng chừng là đầy đau khổ và không thể bước qua, nhưng nó còn dễ dàng hơn những con đường êm ái mà không có lối đi tiếp.
– Chú hãy cho cháu gặp cô ấy, cháu sẽ chấm dứt tất cả…
– Cháu có chắc là sẽ chấm dứt được không?
– Chú đã tin cháu đến vậy thì hãy tin cháu thêm lần này nữa.

– Được. Chú sẽ sắp xếp để hai đứa gặp nhau, chú tin cháu sẽ không làm chú thất vọng. Cháu có thể đưa mẹ lên Sài Gòn chữa bệnh hoặc đi bất kì đâu nếu cháu muốn.
– Không, lúc này cháu chỉ muốn gặp cô ấy và dứt hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy thôi ạ!- Việt đứng dậy và quả quyết bước đi.
– Khánh Nam, con đưa anh về giúp ba nhé!- Ba anh quay sang đề nghị.
– Dạ, thưa ba.- Anh gật đầu và bước ra theo Việt, chính anh cũng có việc muốn nói với anh ta.
Dừng xe bên một quán cafe nhỏ cạnh phố hoa, Khánh Nam bước xuống và bước vào trước, chọn một bàn ngay bên ngoài. Việt cũng ngồi xuống theo, nhưng dường như anh ta cũng chẳng để tâm lắm đến chuyện anh ta đang ở đâu và với ai lắm.
Gọi hai cafe rồi, Khánh Nam nhìn anh ta, vẻ mặt anh bây giờ giãn hẳn ra chứ không còn cau có như lúc đầu khi nghe anh ta nói nữa. Thì ra con người này cũng có nhiều nối khổ. Anh ta cũng chẳng có lỗi gì trong việc yêu em gái anh, có chăng chỉ là sự trớ trêu của số phận mà thôi.
– Cô ấy khỏe không?- Đột nhiên anh ta hỏi, có lẽ là điều anh ta quan tâm nhất lúc này.
– Không thể nói là khỏe, nhưng ổn.
– Vậy là không sao rồi.
– Anh đã cứu con bé cách đây 4 năm phải không?
– Phải. Lần thứ nhất bị rắn cắn, hai lần sau bị ngã xuống dốc núi.
– Con bé nó hay ấn tượng với những người như thế lắm.
– Chẳng còn quan trọng nữa. Tôi sẽ chấm dứt mọi chuyện, cậu và gia đình đừng lo.

– Lo chứ. Anh nghĩ nó sẽ làm gì sau khi anh chấm dứt với nó?
– Có lẽ là… căm thù tôi chăng?
– Tại sao?
– Vì có lẽ đó là lý do duy nhất tôi nghĩ ra để làm cô ấy ghét tôi.
– Anh đang ở dưới Bảo Lộc mà, tại sao lại ở đây? Vì em gái tôi à?
– Không… mẹ tôi đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố.
– Vậy bây giờ bệnh tình của bác sao rồi?
– Vài ngày nữa là có thể về Bảo Lộc được rồi. Lúc đó tôi cũng sẽ kết thúc với cô ấy.
– Cám ơn anh…
– Những gì tôi làm cũng không thể đền được hết ơn của ba cậu khi xưa với gia đình tôi, người phải nói cảm ơn và xin lỗi là tôi mới đúng chứ.
– Ủa, tại sao vậy? Mà ba tôi nói ông ấy và ba anh là bạn, là ai mà sao tôi không biết vậy?
– Ba tôi với ba cậu không hẳn là bạn, vì thực sự có tồn tại thứ tình cảm gọi là bạn bè giữa họ hay không chẳng ai biết được. Cậu có bao giờ nghe ba mình nhắc đến cái tên Năm Đại Bàng không?
– Có… có nghe ba mẹ tôi nhắc đến một vài lần. Tôi cũng nghe những người bạn của ba tôi nhắc đến ông ấy. Hình như là một tay giang hồ…
– Năm Đại Bàng là ba tôi.
– Ủa, vậy hả?- Khánh Nam ngạc nhiên nhìn anh ta.

– Phải, ba tôi chết 15 năm rồi, án tử hình vì tội giết người.
Tách cafe trên tay Khánh Nam đổ nghiêng đi khi anh nghe xong câu nói đó. Ánh mắt của Việt vẫn bình thản, vì những phản ứng như thế với anh là quá bình thường.
– Cơ hội nào cho vợ và con của một tên tử tù?- Anh ta cười cay đắng- Đi đâu cũng bị xa lánh, đi đâu cũng bị xì xào, chửi bới thậm chí xua đuổi. Từ nhỏ tôi và mẹ đã quen sống như thế rồi. Những tội ác mà ba tôi gây ra là quá nhiều!
– Vân biết chuyện này không?
– Có… những gì cần kể tôi đều kể cho cô ấy nghe hết rồi, chỉ có mối quan hệ giữa ba tôi và ba cậu là tôi không nói.
– Ba anh và ba tôi rốt cuộc là quan hệ thế nào?- Anh tò mò hỏi.
– Ba cậu là ân nhân không chỉ của ba tôi, mà còn của tôi và mẹ tôi nữa. Nên ba tôi dùng cả đời của ông ấy để đi theo ba cậu. Trước đây gia đình tôi cũng ở ngoài Bắc, sau đó gia đình cậu định cư trên Bảo Lộc, ba tôi cũng lên đó. Tiếc là sau này ba cậu ra nước ngoài, nên ông ấy mới càng ngày càng lấn sâu vào tội ác.
Việt nhấp một ngụm cafe như để lấy sức vì những gì anh đang kể có vẻ như quá sức chịu đựng của một người.
– Ngày tôi còn bé, ba tôi thường dắt tôi đi qua biệt thự Hoàng Dương, chỉ cho tôi người đã cứu cả nhà tôi, mà nhờ có người đó mới có tôi trên trần gian này. Đó là một người đàn ông khôi ngô, cao lớn, hay kiệu đứa con trai của mình trên vai và đi dạo cùng vợ mình trong cánh đồng trồng hoa hướng dương.
Ba tôi kể rằng, khi mẹ tôi mang thai tôi tháng thứ 8 thì mẹ tôi bị tai nạn và trở dạ. Nhưng bệnh viện yêu cầu phải có ba tôi kí giấy chịu trách nhiệm và đóng tiền viện phí thì họ mới mổ ẹ tôi. Trên đường ba tôi đến bệnh viện thì bị bọn giang hồ chặn đường trả thù. Ba tôi một mình chống lại chúng nhưng không nổi, bị thương rất nặng. Đúng lúc đó thì ba của cậu đi tới. Chính chú ấy đã giải vây cho ba tôi, đưa ba tôi đến bệnh viện kịp lúc. Nhờ có thế, không chỉ ba tôi mà cả mẹ tôi và tôi đều được sống sót. Một lần cứu ba mạng, cái ơn đó ba tôi nguyện cả đời đi theo để trả. Nhưng ba cậu lại không coi ba tôi như thuộc hạ của mình, chỉ bất đắc dĩ mới nhờ đến ba tôi. Càng thế món nợ ân tình càng lớn.
– Vậy nghĩa là anh biết ngay từ đầu em gái tôi là ai?- Khánh Nam hỏi
– Dĩ nhiên tôi biết. Tôi đã cố tránh xa cô ấy. Nhưng cô ấy đến tìm tôi. Dần dần thì cái ý chí sắt đá của tôi bị cô ấy làm ềm yếu đi, và rồi tôi bị cô ấy làm cho cảm động. Với tôi, Vân là một tâm hồn thanh khiết và thánh thiện như những bông hoa Hoàng Thạch Liên trong truyền thuyết vậy.
Việt nói đến đây bèn chống tay đứng dậy:
– Tôi phải trở lại bệnh viện rồi. Nếu cậu không phiền thì cho tôi quá giang về đó được chứ?
– Tất nhiên rồi.- Khánh Nam gật đầu, tự dưng anh có cảm tình với người thanh niên này quá! Biết đâu nếu không có chuyện của em gái anh, anh sẽ kết bạn và trở thành anh em với anh ta chăng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.