Yêu Không Hối Tiếc

Chương 10


Bạn đang đọc Yêu Không Hối Tiếc – Chương 10


“Đừng yêu em…”
Khánh Nam tìm mãi mới thấy Phượng Vũ đang ngồi ăn với đám bạn ở một bàn tít góc xa. Cô ta đang cười nói cái gì đó rất vui vẻ nữa chứ.
“Xấu gái, qua đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Tôi đnag ngồi với bạn.”
“Cô có qua đây không thì bảo nào, để tôi qua rước cô.”
“Thần kinh.” Phượng Vũ đáp một câu cụt lủn và cúp máy cái rụp.
Điện thoại đổ chuông lần hai.
“Còn nhớ yêu cầu cô hứa làm cho tôi không hả? Qua đây, yêu cầu đấy.”
Lần thứ hai Phượng Vũ cúp máy, nhưng lần này anh có thấy cô đứng dậy, nói gì đó với lũ bạn rồi bê khay đồ ăn trưa đến bàn quen thuộc của hai người. Đặt cái khay lên bàn đầy thô lỗ làm nước canh sóng cả ra ngoài, Phượng Vũ ngồi phịch xuống, nhìn anh bằng một vẻ đầy cam chịu.
– Làm cái gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù thế? – Anh trừng mắt nhìn lại cô.
– Tôi qua rồi đây, anh có nói gì nói luôn đi.
– Đợi tôi ăn xong đã. – Khánh Nam nói và cúi đầu ăn tiếp.
“Hôm qua sao mà tươi hơn hớn thế, bây giờ vác cái bộ mặt như âm binh.”
Đặt cái thìa xuống, anh thản nhiên rót nước ngọt ra cốc uống, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
– Này, tôi đã nói là hôm qua tôi không có ý nói thế cơ mà, sao cứ nhìn tôi thế hả? Ức chế chết đi được. – Anh ngẩng lên, quát.
– Đấy là tất cả những gì anh muốn nói à?
– Tất nhiên là không. Cô cứ nhìn tôi thế kia làm sao tôi nói được.
– Được rồi. – Phượng Vũ quay đi. – Thế này chắc là nói được chứ hả?

– Cô… điên à? – Anh gắt.
Phượng Vũ quay vào trợn mắt nhìn anh định nẹt một câu thì anh tiếp:
– Tôi thích…
Chuông điện thoại đổ làm anh giật mình im bặt.
– Cô không để yên lặng được à? – Anh lại quát.
– Có phải giờ học đâu mà để yên lặng.
Cô ta lườm anh rồi bắt máy. Ba mươi giây sau, cô ta đặt máy xuống, quay vào giục:
– Nào, có gì thì nói nhanh lên, tôi phải đi bây giờ đây.
– Đi đâu?
– Đi đâu là việc của tôi, hỏi làm gì?
– Quan tâm tí mà cũng kiêu. Được rồi, nghe tôi nói đây. Có lẽ là… tôi… thích cô, xấu gái ạ!
Im phăng phắc…
Mười giây…
Hai mươi giây…
Một phút…
Mặt của cả hai cùng đỏ bừng lên dù lúc này chẳng ai nhìn ai cả.
Lần đầu tiên Khánh Nam lại tỏ ra khó khăn khi nói ra một câu tỏ tình kiểu đó.
– Cô nói cái gì đi chứ? – Anh giục.
– Tôi phải đi rồi… – Phượng Vũ luống cuống đứng dậy.
Câu nói không đúng chủ đề đó như một hòn đá tảng rơi trúng đầu Nam làm anh bẹp gí, không còn nói hay làm được gì nữa. Anh cứ ngây ra như phỗng nhìn cô ta đang chạy đi như cố tránh thật xa anh.
Lần đầu biết tỏ tình một cách chân thành và không hời hợt.
Lần đầu biết đến cảm giác thất bại.
Lần đầu biết thế nào là đau. Là vỡ vụn.
*
– Chị ấy có nói là không thích anh Hai đâu mà sao anh ủ rũ thế? – Trác Vân cười nhìn ông anh cứ ngồi ngẩn ngơ từ đầu tối đến giờ.
– Thà cô ta cứ nói không thích anh còn hơn là bỏ đi như thế. – Khánh Nam hậm hực đáp. – Làm anh mấy ngày hôm nay không dám ló mặt xuống căng tin vì ngại đụng phải cô ta.
– Anh Gấu đẹp trai oanh liệt của em mà cũng có ngày lao đao vì một chị nào ấy cơ đấy. – Vân cười lém lỉnh. – Để em tạo điều kiện cho hai người gần nhau nhé!
– Nhóc định làm gì đấy? – Anh cảnh giác hỏi lại.
– Thì phải tạo ra hoàn cảnh chứ… – Vân nháy mắt.
– Thôi cho anh xin, Cún mà mó tay vào là hư bột hư đường hết.
– Anh Gấu cứ tin Cún đi mà.
Giáng sinh, chú Khánh và cô Tú Linh mời cả nhà Khánh Nam đến dùng bữa tối tại nhà riêng của họ. Cô Linh thậm chí còn nhờ anh đến trường đón Phượng Vũ nữa. Ngồi trên xe ô tô, cả hai im như thóc. Cuối cùng, Khánh Nam phải mở nhạc lên cho không khí bớt căng thẳng.

Bữa tối diễn ra đầm ấm và vui vẻ, không ai nhận ra sự khác lạ trong thái độ của hai đứa con lớn, ngoài cô bé Trác Vân thỉnh thoảng lại nhìn ông anh nó cười một cái rất láu cá. Vì đơn giản nó biết ông anh nó sẽ bị sốc bởi cái tin mẹ nó sắp nói ra lắm.
– Vũ này, tuần sau cháu nghỉ Tết rồi đúng không? – Mẹ anh nhìn cô bé dịu dàng hỏi.
– Dạ vâng ạ!
– Hay quá! Tuần sau cả nhà cô vào Đà Lạt ít ngày. Cháu đi cùng cho vui nhé!
– Ơ, dạ… – Phượng Vũ ngập ngừng suy nghĩ.
– Vào thăm nhà cô ở trong đó. Đi cùng anh Nam và em Vân cho vui, cả năm học hành rồi còn gì.
– Mẹ em nói phải đó. – Vân nhanh nhảu chen vào. – Chú Khánh với cô Linh cho chị Gấu trúc đi cùng cả nhà con nhé!
– Có gì mà không được đâu nào… – Khánh cười và nhìn cô con gái. – Con cứ đi cùng gia đình cô chú ấy cho vui. Bảo Lộc đẹp lắm đó…
– Vậy cứ quyết định thế nhé! – Thảo Nhi cười, chị cũng chẳng hiểu tại sao cô con gái của mình lại nằng nặc bảo chị mời Vũ cùng đi, nhưng nó có vẻ vui lắm.
– Vâng ạ!
Khánh Nam đưa mắt nhìn Vân, thấy con bé nháy mắt là anh hiểu ngay ra vấn đề. Hóa ra đây là cái cách mà nhóc Vân nghĩ ra để giúp anh trai nó. Chẳng biết là may mắn hay là xui xẻo nữa.
Trên đường đưa Phượng Vũ trở lại kí túc, anh đưa cho cô ta một cái hộp nói:
– Này, quà của cô đấy.
– Ơ, cám ơn anh. Tôi quên không mua rồi.
– Cô mà nhớ tôi mới ngạc nhiên đấy. Chuyện hôm trước tôi quên rồi, nên cô đừng có tỏ ra như thế nữa, khó nhìn mặt nhau lắm.
– Phải… Dù sao thì anh cũng đừng có dại mà thích tôi…
– Lần đầu tiên có người bảo tôi đừng thích người ta, thú vị thật. – Khánh Nam cười. – Mà thế cũng đúng, nếu cô mà cặp với tôi, cô sẽ khổ lắm đấy.
– Vì anh trăng hoa sao?
– Một phần. Nữa là vì tôi sắp đi rồi.
– Anh đi đâu?
– Mẹ đã đồng ý cho tôi sang Mỹ học…
– Chúc mừng anh…

– Tôi sẽ đi khoảng bốn năm.
– Ừm.
– Thế nên tôi không thể biến cô thành đá Vọng phu được.
– Ha ha, bốn năm mà đã hóa đá được sao? Nhưng đúng là xui xẻo mới yêu anh và đợi anh lâu như thế.
– Bốn năm sau tôi sẽ quay về đây, lúc đó tôi sẽ rất khác bây giờ, có lẽ sẽ bớt bồng bột hơn. Mà tôi quên chưa nói với cô nhỉ, cái cách xuất hiện của cô làm tôi bất ngờ lắm đấy nhé! Không phải lần đầu gặp đâu, mà cái hôm cô đi với bố mẹ cô đấy. Tôi có nằm mơ cũng không dám tin cô là con gái của cô Linh và chú Khánh.
– Thế nên lúc trước tôi mới hỏi anh có phải là cháu của chủ tịch tập đoàn Lotus như mọi người nói hay không? Nhưng anh có trả lời đâu…
– Thế nếu biết rồi thì sao?
– Thì tôi sẽ không bị bất ngờ nữa.
– Cái bài hát lần trước cô hát là bài gì thế? Cái bài có câu gì mà: “vườn nhà em bát ngáy hương hoàng lan tỏa bay” đó. Bài đó rất hay.
– “Đêm thành phố đầy sao”.
– Chẳng bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào từ thành phố Hà Nội. – Khánh Nam hạ mui xe xuống và nhìn lên trời.
– Cái chính không phải là những ngôi sao có được nhìn thấy hay không. Anh cứ nghe bài hát rồi sẽ thấy thông điệp của nó.
– Ừ, nhất định tôi sẽ thử. Bao giờ về tôi sẽ hát cho cô nghe nhé!
– Bốn năm nữa cơ đấy, sao không phải bây giờ.
– Tôi đâu có thuộc ngay được. Mà giờ cũng không có hứng học hát nữa.
Đứng nhìn theo đèn xe ô tô nhạt dần vào dòng xe đông đúc ngoài đường, Phượng Vũ nắm chặt hai tay lại. Cô đã tỏ ra mạnh mẽ một cách khó tin trước mặt người con trai ấy. “Đừng yêu em. Em xấu lắm.” Cô thở dài, trái tim vụn vỡ bấy lâu nay của cô còn có thể lành được nữa hay sao? Cô còn cơ hội đến với một người như anh sao? Biết những bí mật của cô mà anh vẫn yêu và chấp nhận cô ư? Hay đó chỉ là trò chơi của anh, như những lần trước đây, rồi sẽ có một ngày game over khi anh chán?
“Không được, mình sẽ không yếu mềm nữa.”
Cô ngước nhìn bầu trời và đi vào trong kí túc xá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.