Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 70: Yêu không giới hạn – chương 70
Khẽ đưa tay dụi mắt trước vệt nắng mai từ cửa sổ hắt vào, Gia Hân mở to mắt ngước nhìn trần nhà, mày khẽ chau lại, đầu cô đau buốt và trống rỗng. Cảm thấy có gì đó bất thường, Gia Hân đưa mắt sang bên cạnh, đập vào thủy tinh thể đang giãn hết cỡ một gương mặt bình thản đến lạnh lùng, mái tóc hơi rối tôn lên vẻ bất cần.
– Anh… – Gia Hân bật dậy, do rối quá mà lắp bắp không thành câu.
– Tôi thì sao? – Chấn Nam ngước nhìn cô, đầu vẫn gối lên tay, thấp thoáng sau sơ mi trắng là vòm ngực rắn rỏi đầy cuốn hút.
– Sao… anh lại nằm đây?
– Tôi không nằm đây thì nằm đâu? Phòng tôi cơ mà.
– Phòng anh???
Gật đầu.
– Vậy sao tôi lại nằm đây? Tối qua… tối qua đã xảy ra chuyện gì???
– Em không nhớ? – Anh ngồi dậy nghiêng đầu hỏi.
– Tôi… tối qua tôi đã uống rượu… – Gia Hân trợn tròn mắt. – Tối qua tôi đã gây ra chuyện gì đúng không?
Gật đầu.
– Vậy thật ra tối qua đã xảy ra chuyện gì??? Tôi không nhớ gì cả? Chỉ nhớ là chúng ta…
Nói đến đây Gia Hân tự dưng im bật, không phải là cô không nhớ chỉ là cảm thấy ngại khi nói ra chuyện đó. Có tia cười thoáng qua trong mắt lạnh.
– Chúng ta hôn nhau. Em uống rượu. Tôi đưa về.
Gia Hân chưa kịp nuốt trôi những gì Chấn Nam vừa nói thì bỗng nhiên la toáng lên.
– Sao… sao tôi mặc áo của anh hả? Chuyện này là thế nào???
– Chiếc váy kia bẩn hết rồi nên tôi thay áo cho em.
– Anh… thay cho tôi???
Gật đầu.
– Sao anh dám?
– Sao lại không? Cả chuyện đó cũng làm luôn rồi thì có gì mà không dám.
– Chuyện… chuyện đó? – Cô lắp bắp.
– Thì là chuyện đó đấy.
– Anh đừng nói chuyện lấp lửng như vậy được không? Tôi sắp điên rồi này?
Trước thái độ của Gia Hân, Chấn Nam chỉ bình thản nhích người về phía cô, môi vẻ nụ cười đen tối:
– Chuyện này mà nói rõ thì ngại lắm. Em nghĩ nam nữ ngủ chung một phòng, trên cùng một giường trong tình trạng say xỉn thì có thể làm gì?
Cô đấm mạnh vào người anh và đẩy ra, mắt ngấn lệ:
– Anh… anh là đồ tồi.
– Ai bảo em quyến rũ tôi? Tôi đâu có chịu nổi. Yên tâm đi nếu em có thai tôi sẽ nuôi đứa bé còn nếu em muốn có thể làm vợ lẻ của tôi nhưng nếu như thế có vẻ bất công với thằng em trai của tôi nhỉ? Dù gì hai người cũng đang quen nhau.
– Anh… sao anh có thể nói ra những lời như vậy hả? Đồ biến thái, tôi không cần anh chịu trách nhiệm gì cả chỉ cần anh biến khỏi mắt tôi liền, ngay và lặp tức. – Gia Hân hét lên, ném gối túi bụi vào người Chấn Nam.
– Vừa nói gì?
– Tôi nói anh biến ngay khỏi mắt tôi.
– Câu trước đó.
– Câu trước…
– Em dám nói tôi là đồ biến thái. Em được lắm, để xem tôi trừng phạt em thế nào?
Ghì chặt Gia Hân xuống giường, Chấn Nam nhìn chằm chằm xuống ngực cô, môi nhếch một đường thâm hiểm.
– Anh… anh định làm gì? – Cô hốt hoảng.
Chấn Nam bật cười trước phản ứng của Gia Hân, tay di đến chỗ mắt đang nhìn, Gia Hân bắt đầu hoảng sợ cô cố vùng ra nhưng bất lực, cả thân hình đang bị ôm trọn. Khác với suy nghĩ của Gia Hân, Chấn Nam chỉ đưa tay gài lại cúc áo vô tình bị bung của cô rồi vén lại mái tóc hơi rối.
– Như thế này là quyến rũ người khác đấy biết không?
Gia Hân thầm thở phào, tim chập một nhịp, ánh mắt này thật ấm áp.
– Bị tôi quyến rũ rồi đúng không?
– Anh đã bị quyến rũ bởi bao nhiêu cô gái rồi?
Gia Hân đột nhiên hỏi như thế, làm Chấn Nam có hơi giật mình, anh nheo mắt nhìn cô:
– Không nhớ.
Gia Hân không hiểu sao khi nghe câu trả lời này nước mắt cô lại lăn dài, lẽ ra cô phải rõ điều này khi thấy anh vui vẻ cùng những cô gái ngoài kia chứ. Cảm giác giống như sắp bước lên thiên đàn nhưng lại hụt chân vào bước cuối cùng, kết quả là đáp lại mặt đất. Hụt hẫng!!!
Chấn Nam nhíu mày, môi kề gần mặt cô nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đang ươn ướt của cô… Gia Hân không đẩy ra mà để yên, hành động nhẹ nhàng của anh cứ như đang xoa dịu trái tim ngổn ngang vết sướt của cô.
– Hai… hai người đang làm cái gì vậy???
Gia Hân giật mình đẩy mạnh Chấn Nam ra, cảm giác như kẻ đang bị đánh ghen vì tội giật chồng người khác.
Thu Thảo trợn mắt nhìn Gia Hân rồi lướt mắt sang Chấn Nam, chưa bao giờ thấy anh lãnh đạm hơn.
Bốp.
Khi Gia Hân định bước ra khỏi phòng thì bất ngờ bị Thu Thảo nắm lại và giáng một cái tát căm giận.
– Hoàng Gia Hân, cô giỏi lắm, dám quyến rũ bạn trai của tôi. Cô đúng là không biết xấu hổ mà, da mặt của cô dày bao nhiêu vậy hả?
Gia Hân im lặng không đáp, có giải thích thế nào thì cũng bằng thừa, cảnh tượng cô ta thấy chỉ có thể đưa ra một kết luận rằng Gia Hân là kẻ chen chân vào cuộc tình của họ, vậy mà Gia Hân lại quên mất có lần Chấn Nam đã nói rằng họ đang hẹn hò.
– Không có gì để nói đúng không? Tôi không ngờ cô lại xấu xa như vậy.
Thu Thảo định vung tay cho Gia Hân thêm một tát, bàn tay chỉ vừa đưa lên đã bị giữ lại.
– Tát mạnh thế này chắc là đau lắm.
– Anh…
– Đỏ hết rồi. – Chấn Nam đưa bàn tay trước mặt mình, ra vẻ nâng niu.
– Chấn Nam… A…
Thu Thảo la lên vì đau đớn, bàn tay cô đang bị xiết chặt đến độ máu như tắt nghẽn thật không ngờ chỉ vài giây trước nó vẫn còn được nâng niu.
– Em… đau… xin anh… – Cô nấc lên thành tiếng, nước mắt lăn dài, mặt nhăn nhó vì cái đau đang thấm vào từng thớ thịt nhưng Chấn Nam thậm chí không nới tay mà càng xiết chặt, đôi mắt lạnh ra chiều thỏa mãn.
– Chấn Nam, anh dừng lại đi, cậu ấy đau lắm rồi… – Gia Hân nắm chặt lấy tay anh ngăn lại.
Thu Thảo cười mỉa mai:
– Đừng… có giả vờ… tội nghiệp với… tôi…
– Bẩn thỉu. – Chấn Nam riết lên rồi đẩy mạnh Thu Thảo xuống sàn. – CÚT.
– Chấn Nam… em… em sai rồi xin anh đừng đuổi em… em…
Thu Thảo vừa khóc vừa van xin, trông cô ta thật đáng thương như một người vợ quanh năm bị chồng ghẻ lạnh, Gia Hân thấy cô bạn thân ngày nào như vậy cũng không khỏi mủi lòng.
Chấn Nam không nói gì chỉ quất đôi mắt sắc lạnh nhìn Thu Thảo, cô biết ánh mắt đó là gì nên im bật, đó là sự cảnh cáo cuối cùng. Quẹt ngang dòng nước mắt, Thu Thảo loạng choạng đứng dậy, khịt mũi một cái, cô lặng nhìn bóng lưng của người con trai mình yêu rồi liếc đôi mắt sắc lẻm sang Gia Hân mà theo Gia Hân nó mang thù hận rất sâu nặng. Cuối cùng, cô ta quay lưng bỏ đi.
Sau khi tịnh tâm lại suy nghĩ Gia Hân mới có thể đưa ra một kết luận an toàn rằng đêm đó giữa cô và Chấn Nam chẳng xảy ra chuyện gì cả do hiện trường khá là ngay ngắn, không có dấu hiệu như chuyện đó đã xảy ra, quá lắm thì anh chỉ thay đồ cho cô nhưng chỉ thế cũng đủ làm cô xấu hổ đến tím mặt. Kris có hỏi về chuyện hôm đó nhưng Gia Hân chỉ biết cười và bảo Chấn Nam chỉ đưa cô về nhưng có lẽ Kris không tin. Một điều kì lạ là sau ngày hôm đó, Chấn Nam bỗng thay đổi hẳn, vẫn thái độ lạnh lùng ngạo mạn nhưng Gia Hân cảm thấy như anh đang cố tìm cách bỡn cợt với mình, từ giọng điệu cho đến hành động thậm chí chẳng còn xem cô đang là bạn gái của em trai mình nữa. Gia Hân tự hỏi có khi nào trong lúc say cô đã nói ra mọi chuyện nhưng có vẻ không phải.
– Dở. – Chấn Nam buông đũa nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn ra vẻ khinh miệt.
Jay gấp một miếng thịt xào cho vào miệng, nhai nhóm nhém:
– Dở chỗ nào đâu? Anh thấy ngon quá mà.
– Chắc là khẩu vị của anh có vấn đề rồi. – Kris nói.
– Dở thật mà. Chẳng có mùi vị gì cả, không biết nấu thì cứ ra nhà hàng mua sao phải ra vẻ? – Chấn Nam cố ý đá xoáy, liếc mắt sang “tác giả”.
Gia Hân nhẹ nhàng đặt chén cơm lên bàn, lạnh giọng:
– Nếu anh thấy không hài lòng có thể ra nhà hàng ăn hoặc là… có thể tự vào bếp nấu dù gì cũng là bếp nhà anh sao khi nấu xong thì tiện thể xây lại cái nhà bếp.
– Tại sao phải xây lại nhà bếp? – Kris thắc mắc.
– Vì chỉ cần anh ấy vào bếp, nhà bếp sẽ bị phá hoại một cách trầm trọng.
– Ghê gớm vậy sao? Hèn gì lúc ở Mỹ anh ấy không hề xuống bếp một lần. – Kris gật gù.
– Anh còn nhớ Lâm Vũ có nói Chấn Nam ngay cả mật ong và dầu ăn cũng không phân biệt được, có lần Gia Bảo nếm thử món trứng rán của Chấn Nam phải đi súc miệng mấy chục lần và từ đó về sau nó kiêng cử luôn trứng rán đấy.
– Thật sao? Hahahaha…
Kris cười nắc nẻ trước sự thật đáng gờm về người anh trai hoàn hảo của mình qua lời kể của Jay, Gia Hân cũng che miệng cười kín đáo.
– Đủ rồi đấy. Tôi không ăn nữa.
Giằng mạnh tay lên bàn, Chấn Nam hậm hực bỏ đi, với một kẻ ngạo mạn như anh thì việc bị đem ra săm soi làm trò cười cho người khác đúng một cực hình, nếu là ai khác thì anh đã tẩn ột trận nhớ đời rồi, lẽ ra định chọc tức cô ta không ngờ lại bị đá xoáy ngược lại.
Cả ba người sau một lúc đơ mặt nhìn nhau thì bật cười ha hả như vừa xem hài kịch, tiếng cười vang vọng làm ai kia như muốn đập tan cái nhà bếp.
…
Lướt mắt qua màn hình laptop, Chấn Nam cau mày, thoáng qua đáy mắt những tia nhìn khó chịu.
Hàng chục bài báo đều đưa cái vấn đề nhảm nhí này lên trang đầu, trên các trang mạng đều được xếp vào mục tiêu điểm với những tiêu đề gây kích thích người đọc như “Thiếu gia tập đoàn Lục Chấn bất ngờ khóa môi tiểu thư nhà Hoàng Anh trên sân khấu The Opening Party”, “Chuyện tình lãng mạn giữa hai em út nhà Lục Chấn– Hoàng Anh”, “Hoàng tử Kris của Lục Chấn đã tìm được công chúa” hay “Cảnh hôn nhau đầy bất ngờ và đẹp mắt của cặp đôi danh tộc”… vv…
Đúng là đám nhà báo ăn không rỗi việc¸chỉ biết xoáy sâu vào những vẫn đề không đâu cũng may là lúc anh bế Gia Hân bọn chúng không có mặt ở đó nếu không sẽ lại có thêm những tiêu đề lạ tai đây.
Cốc. Cốc.
– Chuyện gì? – Kéo mạnh cửa, mắt Chấn Nam có phần dịu đi khi nhìn thấy Gia Hân.
– Xuống ăn tối đi.
– Đồng hồ em có vấn đề à? Bây giờ khuya rồi đấy, không phải đã ăn tối rồi sao?
– Nhưng lúc tối anh có ăn gì đâu? – Cô lí nhí.
– Tại ai hả?
– Tôi đã mua thức ăn ở nhà hàng ngon nhất, anh mau xuống ăn đi.
– Không đói.
– Anh đâu cần phải hành hạ dạ dày của mình như thế hả?
– Dạ dày tôi ra sao không cần em quan tâm.
Chấn Nam nói nhanh rồi định đóng cửa nhưng Gia Hân kịp chặn lại.
– Anh giận sao?
– Sao phải giận?
– Chuyện lúc tối…
– Không có.
– Anh nói dối. Được rồi, coi như tôi xin lỗi, xuống ăn đi nhé!
– Sao em lại quan tâm tôi như thế? Tôi sẽ hiểu lầm em muốn quay lại với tôi đấy. – Chấn Nam cười nhạt, tay vuốt ve lọn tóc dài đối diện.
Gia Hân nhanh chóng gạt tay anh ra:
– Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi chỉ là vì Kris…
– Muốn tôi ăn phải không? Vậy tôi sẽ ăn…
Đặt tay lên gáy Gia Hân kéo cô về phía mình, Chấn Nam cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, vị ngọt tan đều trên đầu lưỡi…
– Món khai vị… rất ngon.
Chấn Nam mỉm cười rồi quay lưng bỏ đi, Gia Hân nhìn theo như một kẻ mất hồn cho đến khi lấy lại bình tĩnh.
Anh ta dám… Sao mình lại không đẩy ra chứ???
***
Hai tuần trôi qua nhanh đến mức Gia Hân thấy ngột ngạt, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Gia Hân bỗng thấy buồn ghê gớm, qua hôm sau cô sẽ chẳng còn lí do nào để ở lại “biệt thự ba chàng hoàng tử” rồi cũng chẳng biết vở kịch này sẽ đi về đâu. Mọi thứ thật mơ hồ.
Cổng trường Đại Học ồn ào như một phiên chợ, mọi người đều đưa ánh nhìn ngưỡng mộ về phía chàng trai đang tựa người vào BMW đen bóng, mái tóc màu rêu được vuốt keo tạo kiểu, sơ mi jean khoác ngoài áo thun có phông nền quái dị, quần jean mài bụi, vẻ lạnh lùng vẫn ngự trị trên gương mặt ngẩng cao đầy bất cần. Môi thoáng nụ cười nhẹ khi anh nhìn cô gái nhỏ đang cố ý phớt lờ khi lướt qua.
– Này.
– …
– Này.
– …
– Này. – Đến lần thứ ba, anh phải đưa tay giữ lại.
– Tôi là Gia Hân không phải tên “Này”. – Cô bực bội.
– Tên xấu quá không muốn gọi.
– Vậy thì anh đừng gọi.
– Lên xe. – Anh hắt đầu.
– Làm gì?
– Không lên thì đừng hối hận.
– Anh…
Gia Hân dù trăm ngàn lần không muốn nhưng vẫn phải h8a5m hực bước vào, lời đe dọa của anh luôn có trọng lực trong mọi trường hợp. Xe lăn bánh trên con đường rợp nắng, gió, bụi và dừng lại trước một nhà hàng lớn.