Yêu Không Giới Hạn

Chương 7: Yêu không giới hạn – chương 7


Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 7: Yêu không giới hạn – chương 7

Là Lâm Hàn Phong, thật may khi cậu ta tới kịp. Chưa để bọn chúng kịp nói câu nào Hàn Phong đã tiến về phía chúng, cậu ta như một con mãnh thú đang tấn công những ai muốn xâm phạm lãnh thổ của mình, điều này thể hiện qua đôi mắt tức đầy tức giận kia. Một lúc sau, đám thanh niên sợ hãi chạy đi mất, cậu tiến về phía Gia Hân, cởi áo khoác mình ra và choàng lên người cô.  Xong, cậu nắm lấy tay cô kéo về phía chiếc xe hơi đang đợi sẵn.
Trên xe, không ai nói với ai câu nào, Hàn Phong quay sang cô gái bên cạnh, đôi mắt vẫn vô hồn, gương mặt tèm nhem do nước mắt. Lấy ra một chiếc khăn tay, cậu nhẹ nhàng lau gương mặt thiên thần kia. Từng cử chỉ nhẹ nhàng đến nỗi chính bản thân cậu không hiểu vì sao. Cậu chưa từng đối xử với ai dịu dàng như vậy, dù rằng bên cậu không thiếu những cô gái xinh đẹp nhưng cô gái bên cạnh thì lại khác. Ở cô có cái gì đó rất đặc biệt, sự yếu đuối của cô, sự sợ hãi của cô, những giọt nước mắt của cô làm người ta luôn muốn bảo vệ và nâng niu tựa như một đóa hoa tường vi nhỏ.
Lúc tan học, cậu đã đợi cô ở cổng trường nhưng rồi cậu thấy cô bị người của Chấn Nam bắt đi nên cậu đã đuổi theo đến đó. Vì lo đối phó với đám người của Chấn Nam ở bên ngoài nên khi cậu đến chỉ thấy hình ảnh người con gái bên cạnh vừa khóc vừa chạy thật nhanh như để trốn chạy một điều gì đó rất đáng sợ. Cậu đã rất lo lắng và chạy tìm cô khắp nơi nhưng không thấy. Chưa bao giờ cậu thấy sợ hãi và bất an như vậy, tim cậu chợt lỗi nhịp khi lần đầu tiên gặp cô và khẽ nhói lên khi người con gái ấy khóc,. Và rồi cậu đã tìm thấy cô khi cô bị đám thanh niên quay quanh, cậu đã phát điên lên như một con thú. Tất cả là sao? Tình yêu chăng?
Lúc này đây, Gia Hân đã quá mệt mỏi, cô bé ngả đầu lên vai Hàn Phong và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô bé cần nghỉ ngơi, cần một bờ vai để ngả đầu, cần một giấc ngủ say để quên tất cả, nỗi sợ hãi, mất mác và cả sự tổn thương. Dù không biết tên Lục Chấn Nam đã làm gì cô bé nhưng cậu biết lúc này đây im lặng là cách tốt nhất và cứ để cô bé thế này sẽ tốt hơn.
Hàn Phong say sưa ngắm nhìn cô bé đang ngon giấc trên vai mình khẽ mỉm cười. “ Thật đễ thương. “ Đó là suy nghĩ duy nhất lúc này trong đầu cậu nhưng rồi nó lại bị chính cậu gạt đi.
“ Mình đang nghĩ gì vậy”.
“Sao mình lại thế chứ?”
“ Không, cô ta cũng như bao cô gái khác thôi, cô ta chỉ là một món đồ chơi.”
Một lúc sau, chiếc xe hơi dừng trước cổng một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Hôm nay, nó không còn ấm cúng như mọi khi mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, cô độc đến lạ thường. Không có ai ở nhà vì trời đã tối mà ngôi nhà vẫn không lấy đâu ra một ánh đèn điện.
Người con gái ngồi trong xe vẫn ngủ say sưa, lâu lâu vẫn khẽ gọi “ Mẹ ơi” trong thổn thức. Có lẽ cô bé nhớ mẹ. Trong trái tim nhỏ bé ấy vẫn hằn sâu một vết thương, tuy không lớn, không chả máu nhưng cũng đủ gây nên bao đau đớn.
Vì nhà không có ai nên không thể gọi người đưa cô bé vào, cậu đành để yên cho cô ngủ tiếp, một phần cũng vì muốn ngắm nhìn gương mặt thiên thần kia lâu hơn, mặc dù vai cậu đang đau ê ẩm.
Màn đêm thật đẹp, thật yên tĩnh, chỉ nghe đâu đó tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua từng kẽ lá tạo nên một bản âm hưởng tuyệt hảo. Mùi hương nhẹ của hoa quỳnh,  mùi thanh thanh của sương đêm, mùi của đất tất cả tạo thành một mùi vị rất đặc biệt, mùi của đêm. Hàng mi dài rung rinh, khẽ cựa mình cô bé từ từ mở mắt. Não bộ đang làm việc hết công suất để xâu lại từng chuỗi sự kiện.

–  Tỉnh rồi à? – Hàn Phong nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai đang tê cứng vì bị đè nặng quá lâu.
–  Tôi đã ngủ bao lâu? – Gia Hân nhìn hành động của Hàn Phong bất giác hỏi.
–  Gần hai tiếng.
–   Xin lỗi. Chắc cậu khó chịu lắm. – Cô bé nhìn sang Hàn Phong tỏ vẻ ái náy. Cô bé hiểu cảm giác lúc này của cậu ta vì cô cũng từng rơi vào trường hợp tương tự.
–  Vậy thì xoa bóp cho tôi đi. Đau lắm đó biết không hả? Người gì đâu mà ngủ như heo. – Hàn Phong tỏ vẻ đau đớn, giọng hờn dỗi.
–  Hả? – Cô bé tròn xoe mắt nhìn cậu.
–   Hả gì chứ. Mau đi.
Nhìn gương mặt hờn dỗi của Hàn Phong mà không khỏi bật cười, Gia Hân nhẹ nhàng xoa bóp vai dùm cậu. Do thường xuyên xoa bóp cho bố nên việc này đối với cô bé cũng không mấy khó khăn nhưng đây là lần đầu cô xoa bóp ột người con trai nên không tránh khỏi rụt rè, e ngại.
–  Cậu là người đã cứu tôi ở quán bar hả? – Gia Hân nhỏ giọng lên tiếng. Cô bé vẫn không biết ai đã cứu mình lúc ấy.
–  Ừm. Tôi đợi bạn ở cổng trường nhưng lại thấy bạn bị người ta đưa lên xe nên…
–  Cám ơn. – Giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo tựa như sương mai cất lên làm ai đó trong nhất thời phải xao động.

Giờ Gia Hân đã hiểu ra, nếu như không có cậu ta không biết cô bé sẽ bị Chấn Nam hay đám thanh niên đó làm gì. Đang mải mê suy nghĩ thì Hàn Phong đột ngột quay lại làm cô bé giật mình ngừng ngay việc xoa bóp.
–  Bạn đã cứu tôi giờ thì tôi cứu bạn. Chúng ta không ai nợ ai. Ngày mai tôi cũng không cần đưa đón bạn nữa.
Gia Hân khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý. Hàn Phong lạnh lùng nói tiếp:
–  Vào nhà đi. Trễ rồi. À, cặp của bạn. – Hàn Phong lấy bên mình ra cái balo đưa cho Gia Hân. Lúc chiều cô bé đã để quên ở chỗ Chấn Nam.
Gia Hân nhận lấy balo từ Hàn Phong rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi xe không quên vẫy tay chào tạm biệt cậu. Hàn Phong khẽ mỉm cười rồi ra hiệu cho tài xế lái xe. Chiếc xe nổ máy rồi lao đi để lại nơi đây không gian tĩnh lặng của màn đêm đang ôm trọn người con gái.
Gia Hân bước vào nhà, ngôi nhà này vẫn yên ắng, vẫn lạnh lẽo như bao năm qua, bố vẫn chưa về. Một mẫu giấy đang nằm đơn độc trên bàn ăn, cầm mảnh giấy trên tay, trái tim nhỏ bé ấy như ngừng đập. Thì ra bố đã đi công tác, lúc chiều ông gọi cho cô chỉ để nói chuyện này nhưng không liên lạc được nên ông đã viết mẫu giấy này. Cứ tưởng ông sẽ rất lo lắng ình nhưng Gia Hân đã lầm, ông không những không lo lắng gì cho cô mà còn bỏ mặc cô chỉ để lại một tờ giấy với vài lời dặn dò vô cảm. Nhiều lúc cô bé tự đem bản thân mình ra so sánh với công việc của bố, điều này thật ngu ngốc nhỉ? Nhưng sự thật đã cho cô bé đáp án….Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi nhưng trong lòng cô gái bé nhỏ này lại trở nên vô cùng nặng nề. Cô đã khóc quá nhiều, lẽ ra cô đã dặn lòng không được khóc nữa nhưng cô lại không làm được. Và như thế nước mắt lại rơi…
***
Trong căn phòng vắng – nơi mấy tiếng trước vừa diễn ra cuộc kháng cự của một con mèo nhỏ với ác quỷ, Chấn Nam nằm dài trên ghế sofa, tay gác lên trán như đang suy tư chuyện gì. Lớp mặt nạ ác quỷ đã gỡ bỏ từ khi nào không hay, sau lớp mặt nạ ấy là một con người hoàn toàn khác, lạnh lùng hơn, cô đơn hơn nhưng không hề mang sự tàn ác. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của người con gái đó, người con gái anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, người con gái cho anh hạnh phúc, người con gái khiến anh phải chờ đợi, phải nhớ mong…
___________________________________________
Mưa, từng hạt mưa rơi thấm vào da thịt, nó làm người ta lạnh nhưng cái lạnh da thịt làm sao có thể sánh được với cái lạnh tâm hồn. Tâm hồn nhỏ bé của cậu trai chín tuổi đã từ rất lâu rồi không được sưởi ấm nếu không phải nói là chưa bao giờ nó cảm nhận được sự ấm áp, nó lạnh tanh như vẻ bề ngoài của chủ nhân nó. Khi đôi chân nhỏ đã tê dần vì lạnh, cậu bé ngồi xuống bên mái hiên của một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà tuy đơn sơ nhưng lại ấm cúng làm trái tim nhỏ bé ấy như được cho thêm một chút yêu thương. Một chút mệt mỏi, một chút ấm áp từ ngôi nhà làm cậu bé chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay…
–   Này, cậu làm gì ở đây thế hả? – Một giọng nói trong trẻo cất lên mang cho người ta sự ấm áp đến vô cùng.

Nghe tiếng gọi, cậu bé từ từ mở mắt, cậu thấy trước mặt cậu là một cô bé chừng bảy, tám tuổi mà không là một tiểu thiên thần thì đúng hơn, từ gương mặt, mái tóc đến đôi mắt tròn xoe đang nhìn cậu tất cả đều rất đẹp tựa như đứa con của một thiên thần.
–  Sao không trả lời vậy? Cậu bị lạc à? – Giọng nói thiên thần lại cất lên như quyết tâm tìm bằng được câu trả lời.
Cậu bé vẫn đang say sưa ngắm nhìn tiểu thiên thần trước mặt mà không thèm trả lời cho đến khi giọng nói thứ ba cất lên:
–  Hân Hân, con đang làm gì ở đó vậy? Nhanh lên đi con…
–  Dạ, con tới liền đây. – Nghe tiếng kêu cô bé Hân Hân vội quay đầu lại nói to, xong lại quay sang cậu bé lúc nãy làm mặt hờn dỗi trông vô cùng đáng yêu. – Bố tớ gọi, tớ phải đi rồi. Tạm biệt.
Nói xong cô bé quay bước đi để lại bao nỗi hụt hẫng cho người sau lưng nhưng cô bé lại đột ngột quay lại, tiến về phía cậu bé. Lấy trong chiếc balo nhỏ một vật gì đó rồi chìa ra trước mặt cậu nhóc, nụ cười tỏ sáng như ánh nắng ban mai nhìn cậu đầy trìu mến:
– Cho cậu nè! Làm kỉ niệm nhé. Nó sẽ giúp cậu bớt buồn.
Một chút vui mừng, một chút ấm áp và một chút bối rối, tất cả tạo nên một cảm giác không tên. Cậu nhóc không phản ứng, chỉ nhìn cô bé chằm chằm, đôi mắt không sắc lạnh, không đáng sợ như khi cậu nhìn cha mà lại mang chút gì đó của hạnh phúc. Giọng nói thứ ba ấy mất kiên nhẫn lại gọi cô bé, có lẽ họ đang rất vội.
Không thể chờ đợi nữa, cô bé nắm lấy bàn tay vẫn đang lạnh ngắt của cậu, nhẹ nhàng đặt vật đó vào lòng bàn tay cậu rồi vội vàng chạy đi, lần này cô bé đi thật.
Cậu bé vẫn kiên trì nhìn theo bóng dáng tiểu thiên thần cho đến khi chiếc xe chở cô nhóc khuất dần trên đường phố nhộn nhịp. Gương mặt đó, giọng nói đó, đôi mắt đó, nụ cười đó như một liều thuốc trợ tim, nó làm tim cậu đập, để cậu sống như một người bình thường. Nhìn xuống tay mình, nơi một chiếc ly nhỏ đang nằm gọn, hơi ấm của tiểu thiên thần vẫn còn đọng lại. Chiếc ly nhỏ hơn bình thường được làm bằng thủy tinh trong suốt, trên thành ly còn có hình mặt cười do ai đó cố ý vẽ lên. Nâng niu chiếc ly trên tay, cậu nhóc khẽ mỉm cười, lần đầu tiên cậu biết cười…
Thì ra hạnh phúc là thế?
___________________________________________________
( Ring ring ring )

Tiếng chuông điện thoại hối hả vang lên như đang nhắc nhở chủ nhân của nó trở về thực tại. Khép lại những hồi tưởng quá khứ, mang lên người vỏ bọc lạnh lùng, Chấn Nam bật điện thoại và áp vào tai.
–         Chuyện gì? – Vẫn cái giọng lạnh lùng cất tiếng.
–        
–         Tao tới liền.
Tắt máy, anh vội lao ra khỏi quán bar rồi lên xe chạy đi mất…
***
–         Cô ấy sao rồi? – Lâm Vũ thong thả ngồi trên sofa nhâm nhi tách cà phê đen nghi ngút khói. Vừa thấy Hàn Phong bước vào anh đã lên tiếng hỏi.
–         Ổn rồi. Anh không cần lo đâu. – Nói xong cậu định bước ra ngoài chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng thì Lâm Vũ lại lên tiếng.
–         Em định giở trò gì với cô ấy sao? Ai cũng được nhưng cô ấy thì anh không cho phép. – Lâm Vũ nhẹ nhàng để tách cà phê xuống, nghiêm mặt nói.
–         Không liên quan đến anh. – Liếc nhìn những mảnh vỡ trên bàn cậu lạnh lùng nói tiếp. – Sửa cái đó không dễ đâu…
Nói xong cậu bước ra khỏi phòng mà không thèm chào anh mình một tiếng, có lẽ đã trở thành thói quen của cậu. Nếu như không có chuyện gì quan trọng cậu và anh rất ít khi nói chuyện với nhau, bởi lẽ với cậu người anh trai này vừa đáng thương lại vừa đáng hận…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.