Yêu Không Giới Hạn

Chương 65: Yêu không giới hạn – chương 65


Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 65: Yêu không giới hạn – chương 65

Đặt bó hồng trắng còn vương chút sương trước hai ngôi mộ kề nhau, Gia Hân cúi gập người, mái tóc bồng bềnh xỏa trước vai.
–          Bố mẹ…
Tiếng gọi thân thương phát ra từ tận trái tim, Gia Hân cười nhẹ, đôi vợ chồng cũng đang mỉm cười với cô. Dù chưa một lần gặp mặt và mãi mãi là như thế nhưng tình cảm thiêng liêng đâu vì đó mà lụi tàn, lúc buồn cô lại đến đây, kể lể, trò chuyện cùng bố mẹ, không cần biết có nghe thấy không nhưng mỗi lần như thế cô lại thấy khá hơn.
–          Con phải làm sao đây? Con còn yêu anh ấy… nhiều lắm… nhiều đến đau lòng. Con không có cao thượng mà bỏ qua hết những nỗi đau hơn 3 năm qua đâu, con đã cố quên và tự bảo mình rằng những tình cảm đó chỉ là những bồng bột của tuổi trẻ nhưng rốt cuộc, sau ngần ấy năm gặp lại, con mới biết mình chưa bao giờ có thể quên.
Gia Hân cười trong nước mắt, cười cho sự ngốc nghếch, khóc cho những nỗi đau. Nước mắt hòa quyện trong nụ cười như một liều thuốc, độc chết trái tim cô.
–          Con gái của bố mẹ ngốc nghếch lắm phải không?
Yêu là bể khổ.
Vạn người đau khổ chỉ để yêu.
Anh bỏ cô lại với nỗi đau và nhung nhớ, anh trở về chưa kịp để cô vui thì những đau thương anh mang lại đã thổi bay tất cả. Thời gian bào mòn những yêu thương, những kỉ niệm, những mong nhớ. Thời gian đưa anh trở về trong mắt cô là một gã trai tồi. Anh xem cô như trò chơi, như bao cô gái phong trần ngoài kia vậy mà cô vẫn yêu anh. Không phải là quá ngốc hay sao?
Gió mang mùi hương khói mơn man trên vòm tóc bồng bềnh, như vỗ về, như xoa dịu…
Gia Hân gạt nhẹ giọt nước mắt, khịt mũi một cái rồi nở nụ cười trong đôi mắt đỏ hoe.
–          Bố mẹ biết không? Cháu nội của bố mẹ rất dễ cưng đấy, rất giống anh hai, mà hình như con không có duyên với nó hay sao ấy, cứ động vào là nó lại oa oe… hì… Anh hai cứ mãi la con vì làm cục vàng của anh khó chịu. Cũng may là có chị hai can ngăn không thì anh ấy cứ càm ràm mãi… Ưm… – Ngập ngừng một chút. – Con phải về rồi.
Gia Hân lần nữa cúi gập người như một lời tạm biệt, cô mỉm cười nhìn di ảnh bố mẹ rồi rảo bước ra xe. Đứng đây cũng hơn 1 tiếng rồi mà chỉ luyên thuyên được vài câu sau suốt khoảng dài yên lặng.
Nghĩa trang vắng lặng, gió nhẹ nhè mang hương khói mờ ảo rải đều lên cảnh vật. Thì ra ngoài cô cũng có người đến viếng mộ, chắc anh ta chỉ mới vừa vào vì lúc cô đến không thấy chiếc xe nào bên ngoài cả. Gia Hân dừng lại cách người đó một khoảng mà không lướt quá, dáng người này, mái tóc này… rất quen thuộc.
***
Trời trong xanh, gió hiền hòa đẩy đám mây bồng bềnh. Dưới nắng trời, tòa nhà lắp kính xanh hiện lên như một kiến trúc oai hùng giữa lòng thành phố.
Đưa tay chạm nhẹ lên vòm kính trong suốt, Gia Hân lướt mắt xuống đường phố phồn hoa, ban đêm chắc là đẹp lắm! Để có được vị trí cao như hôm nay, Chấn Nam chắc hẳn đã rất vất vả.
Cạch.
Gia Hân quay đầu về hướng cửa nở nụ cười như nắng ấm không dành cho Thu Thảo hay Chấn Nam mà dành cho người con trai đằng sau họ.
Dấn người ra phía trước, Kris chậm rãi bước đến chỗ Gia Hân, xoa đầu cô, giọng cưng chiều:
–          Đợi anh lâu không?
Gia Hân lắc đầu, có chút e thẹn. Trước cảnh tượng đó, Chấn Nam đóng sầm cửa lại, gọt bỏ hết thảy những cảm xúc trong lòng qua lớp mặt lạnh băng, anh thong thả ngồi xuống sofa, chân vắt chéo.
–          Gia Hân cậu đến tìm Kris à?

–          Ừm. Mình và anh ấy có hẹn.
–          Xem ra tình cảm của hai người tiến triển rất tốt vậy mà cứ mãi giấu giếm. – Cánh môi đỏ thẫm nhếch một đường, mắt lia sang người con trai đang ngồi trên sofa.
–          Không phải là giấu giếm mà là tôi muốn xác thực rõ ràng mới thông báo ọi người. – Kris chen ngang.
–          Tới giờ ăn trưa rồi, sao chúng ta không ăn trưa nhỉ? Chấn Nam anh thấy sao?
Chấn Nam im lặng, dán mắt vào tờ báo làm Thu Thảo có chút quê nhưng đã kịp cứu chữa:
–          Im lặng là đồng ý nhé!
–          Em thì sao? Đợi anh nãy giờ chắc là đói nhỉ? – Kris quay sang Gia Hân.
–          Ừm. Ăn trưa rồi hãy đi cũng được.
Căn-tin cũng được dịp náo nhiệt hơn bởi sự xuất hiện hiếm hoi của vị chủ tịch trẻ cùng cậu em “hoàng tử”. Khỏi phải nói là các cô nhân viên sung sướng đến độ nào, thường thì họ rất hiếm khi được gặp mặt chủ tịch bởi anh luôn đặt mình trong căn phòng cao nhất không thì ngoại giao cùng các đối tác, những liên hệ với nhân viên đều do Jay phụ trách. Kris hiện đang trong quá trình thực tập nhưng cũng gây được chú ý với các cô chị bởi vẻ ngoài bụi bặm, cuốn hút.
Trong khi Gia Hân và Kris liên tục gắp thức ăn cho nhau cười nói rôm rả và Thu Thảo thì từ tốn với phần cơm của mình, Chấn Nam chỉ nhâm nhi tách cà phê đen thơm nồng.
–          Chấn Nam, anh lại bỏ bữa sao?
–          Không đói.
–          Không tốt cho dạ dày của anh đâu. – Lần này Gia Hân lên tiếng.
–          Dạ dày… là của tôi. – Vẫn ngạo mạn và lạnh lùng như thế dù với bất kì ai.
–          Mặc ảnh đi. Ảnh mà muốn làm gì thì không ai cản nổi còn khi ảnh đã không muốn làm thì có giết ảnh cũng vậy thôi.
Bữa trưa lại tiếp tục, căn-tin hôm nay đột nhiên đông nghẹt mà ai cũng rõ nguyên nhân cả rồi đấy. Có những ánh mắt lướt qua nhau, có những cảm giác khác lạ trong trái tim, có những cái nhếch môi thật khẽ…
Buổi sáng tại biệt thự họ Lục.
–          Này không ăn sáng sao? – Jay hỏi với theo khi Kris đang hớt hãi từ trên lầu phóng xuống.
–          Em phải đón bạn. Trễ rồi! – Kris trả lời qua loa rồi phóng thẳng ra cửa.
Jay thở dài nhìn bữa điểm tâm trên bàn:
–          Tình yêu đúng làm cho người ta nháo nhào cả lên.
–          Anh biết?

–          Biết cái gì? Sao cậu cứ nói chuyện không đầu không đuôi thế? Kris nói với tôi cậu ấy đang đeo đuổi cô bé nào đó chắc là thằng nhóc thành công rồi.
–          Là Gia Hân.
–          Sao??? Gia Hân??? – Jay đang uống nước lọc nghe Chấn Nam nói thì y như rằng muốn sặc nước lên mũi. – Không phải trùng hợp vậy chứ? Mà thằng nhóc biết chuyện của cậu và Gia Hân chưa?
–          Rồi.
–          Cậu định nhường à?
–          Không nhưng cũng không giành lấy.
–          Thế là thế nào?
–          Phép thử có kết quả rồi.
–          Tôi không biết phép thử của cậu là gì nhưng tôi nghĩ Gia Hân cần biết nguyên do năm xưa cậu bỏ đi rồi cô ấy sẽ quyết định chọn ai. Như thế mới công bằng cho tất cả.
–          Chọn rồi. Gia Hân chọn Kris. Tôi cũng nên vui mừng vì quyết định này. – Chấn Nam nhếch môi.
–          Vậy là họ đang quen?
–          Ừ.
–          Cậu nghĩ sao?
–          Không bận tâm.
–          Tôi không nghĩ là cậu sẽ không bận tâm đâu. Chấn Nam cậu chẳng phải là người muốn cái gì là phải có cái đó sao?
–          Gia Hân thì khác. Cô ấy quên tôi rồi.
Chấn Nam đột ngột nhìn thẳng Jay mà theo như kinh nghiệm của Jay thì con người này sắp ban bố cho anh một cấm lệnh nào đó.
–          Jay, anh nên biết có những sự thật không cần thiết phải nói ra.
Cảm thấy cuộc nói chuyện đã đủ, Chấn Nam với lấy áo vest trên ghế rồi lạnh lùng bước đi, bữa điểm tâm chỉ vơi được một ít.
Jay sau một hồi đơ đơ thì nở nụ cười bí ẩn nhìn theo dáng vẻ cao ngạo của chàng trai:

–          Đúng là đồ ngốc!
***
Kris chỉ đưa Gia Hân đến trường còn anh phải ghé công ty vì hiện tại đang là thực tập sinh của Lục Chấn, nếu như không có gì thay đổi sau khi ra trường Kris sẽ phụ giúp anh trai quản lí cơ ngơi đồ sộ của gia đình. Chuyện của họ cũng không còn xa lạ với mọi người nhưng những ngày gần đây từ khi Kris xuất hiện trở lại, người ta thấy họ thân thiết hơn, không phải Kris bám theo Gia Hân nữa mà cả hai dính với nhau cả ngày, Gia Hân cũng không lên tiếng phủ định là coi như mối quan hệ đã được xác thực. Khỏi phải nói là có bao nhiêu trái tim tan vỡ vì sự thật này đau lòng này.
Cốc. Cốc.
Chấn Nam cau mày nhìn về hướng cửa, phòng làm việc của anh là nơi cấm kị nhất trong tòa nhà này bởi anh rất ghét bị làm phiền trong lúc lúc làm việc nếu có chỉ là Kris hoặc Jay.
–          Vào đi.
Gia Hân e dè bước vào, vì lần trước họ đang họp nên Kris bảo cô vào đây chờ còn lần này thì không như lần trước. Chấn Nam vẫn dán mắt vào laptop và xấp hồ sơ trên bàn, anh thậm chí chẳng thèm liếc người ta một cái.
–          Anh ơi… – Cô lí nhí.
Khi Chấn Nam đã chú ý thì cô mới mở miệng nói tiếp.
–          Kris đâu ạ?
–          Đi kí hợp đồng với đối tác.
–          Vậy em có thể ở đây đợi anh ấy không?
Kris không trả lời nhưng Gia Hân ngầm hiểu đó là sự đồng ý, cô ngồi xuống sofa lôi ra một cuốn sách để đốt thời gian. Nhìn thì thấy Chấn Nam vẫn chăm chú làm việc nhưng một cách kín đáo anh luôn đưa mắt để ý Gia Hân, đôi mày rậm khẽ cau lại, có gì đó rất bất ổn. Gia Hân và Kris? Cả cái cách nói chuyện hờ hợt, xa lạ của Gia Hân nữa? Cứ như cô chỉ là bạn gái hiện tại của Kris chứ không phải là người yêu cũ của anh và cả chuyện hôm trước nữa… Quên sạch rồi sao? Trong đáy mắt lạnh băng thoáng những tia nhìn phức tạp.
–          Quen nhau thật sao?
–          Ơ… anh… – Gia Hân giật bắn mình nhìn sang bên cạnh, Chấn Nam đang ngồi cạnh cô, rất gần. – Anh nói gì cơ?
–          Em và Kris?
Gia Hân đưa mắt suy nghĩ rồi nở nụ cười:
–          Ừ. Anh không bận tâm đúng không?
–          Đương nhiên.
–          Cảm ơn anh.
–          Chuyện hôm đó…?
Mặt cô đanh lại, có chút chạnh long khi anh nhắc đến chuyện đó nhưng cũng cố nén cảm xúc qua vẻ mặt bình tỉnh:
–          Em sẽ coi như anh say, đừng nhắc lại nữa, Kris không vui đâu.
–          Nếu tôi muốn nhắc lại?
–          Anh sẽ không. – Cô nói đầy tự tin.
–          Tôi thậm chí là muốn làm lại.

–          Làm lại? Ý anh là…
Chấn Nam đột nhiên chòm người, dí sát vào mặt cô phả ra từng hơi thở ấm nồng, mùi hương bạc hà mát lạnh xông vào cánh mũi. Anh nhếch môi thâm hiểm, cái nhếch môi luôn chứa đựng những ý đồ mà theo Gia Hân chẳng có gì tốt lành.
–          Làm lại… chuyện đó…
–          Anh…
–          Hai người…
Giọng nói thứ ba cắt ngang cuộc nói chuyện, Chấn Nam từ tốn nhích người ra quất mắt về hướng cửa với sự xuất hiện đó làm anh bực bội. Trò đùa vẫn chưa xong thì kẻ đó đã phá hoại.
Thu Thảo cố gắng đóng cửa nhẹ nhất có thể nhưng cũng có phần mạnh bạo, cô trưng ra vẻ mặt vô cùng bình tĩnh dù trong lòng đang phừng phực lửa giận.
–          Hình như cô không còn muốn làm ở đây nữa?
–          Em… – Thu Thảo tròn mắt, cô không ngờ câu đầu tiên anh nói ra lại như thế.
–          Tùy tiện.
–          Em xin lỗi. Lần sau em sẽ chú ý hơn, sẽ không tùy tiện vào mà chưa gõ cửa. Em xin lỗi! – Thu Thảo cúi đầu lí nhí, cô ta có vẻ đã biết sợ.
–          Không làm phiền hai người. Tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Cất quyển sách vào túi Gia Hân đứng dậy bước ra khỏi phòng, khi lướt qua Thu Thảo cô còn thấy một cái liếc mắt như dao sắc lẻm. Hẳn là cô ta đang rất tức tối.

Gia Hân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh cũng là lúc Thu Thảo bước vào, chẳng hiểu vì sao mà mặt cô ta hằm hằm rồi sấn tới xô mạnh Gia Hân. Vì quá bất ngờ, hông cô va mạnh vào thành bồn.
–          Cậu làm cái gì vậy? – Cô gần như mất bình tĩnh mà hét lên.
–          Làm gì à? Cảnh cáo cậu đấy.
–          Tôi đã làm gì cậu?
–          Cậu đã có Kris rồi sao còn lởn vởn quanh Chấn Nam? Hay là… cậu muốn bắt cá hai tay. – Thu Thảo sấn tới trước mặt Gia Hân, cánh môi đỏ thẫm cong lên.
–          Tôi muốn bắt mấy tay, mấy con là chuyện của tôi. Hay là… cậu đang ganh ghét vì đã bỏ nhiều công sức mà vẫn không thu được gì. – Không để mình yếu đuối, Gia Hân nhìn sâu vào mắt người đối diện, giọng đanh sắc.
–          Cậu…
–          Tôi thì sao? Thu Thảo đừng tưởng những chuyện cậu làm tôi không biết chỉ là tôi không nói ra thôi. Tôi xem cậu như người bạn thân nhất, luôn luôn tin tưởng cậu nhưng cậu đã làm những gì với tôi? Tôi thật thất vọng về cậu.
–          Bạn thân… Hơ… – Thu Thảo cười nhạt. – Tôi khinh. Cậu nghĩ ai cũng ngu ngốc như cậu tin vào cái tình cảm vớ vẩn đó sao. Tất cả mọi chuyện đều do cậu tự chuốt lấy. Cậu nói chúng ta là bạn thân vậy cậu nói đi lúc trước khi biết tôi thích Chấn Nam tại sao cậu không nhường anh ấy cho tôi? Cậu ích kỉ lắm Triệu Gia Hân. Tôi ghét cậu, ghét-tận-xương-tủy.
Thu Thảo vùng vằng quay lưng. Gia Hân tựa người vào thành bồn, mắt nhòa đi. Khóc! Cô khóc vì cái gì chứ? Một người bạn thân sẵn sàng làm mọi thủ đoạn để hại cô, người bạn thân sẵn sàng chà đạp lên niềm tin của cô chỉ vì tham vọng mù quáng mà cô vẫn đau lòng vì người đó sao? Gia Hân cô thật ngốc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.