Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 56: Yêu không giới hạn – chương 56
Xe dừng lại trước cánh cổng đen quen thuộc, gở mũ, Gia Hân bước xuống xe không quên nhìn Hàn Phong.
– Cảm ơn cậu. – Nói nhỏ.
Hàn Phong không đáp, khẽ vén lọn tóc trước mặt cô, Gia Hân thấy rõ nỗi xót xa trong hành động đó. Hàn Phong cười, vỗ vai cô như một lời động viên rồi phóng xe chạy đi.
Để quên một yêu thương chưa bao giờ là dễ, với Hàn Phong cũng vậy, cậu yêu Gia Hân từ những ngang trái trong trái tim nghèo nàn tình yêu của mình và việc cao thượng nhất trong đời cậu là mỉm cười chúc cô ấy hạnh phúc. Hàn Phong là người duy nhất biết chỗ ở của Gia Hân nhưng cậu giấu vì hơn ai hết cậu biết Gia Hân cần yên tĩnh nên mới không liên lạc với mọi người. Ngày nào cũng vậy, cậu chạy xe ngang qua nhà cô nhưng chỉ đứng nhìn. Hôm nay cũng vậy, thế là gặp cô hốt hoảng chạy ra.
– Gia Hân là em sao? – Jay như không tin vào mắt mình cứ như anh đang chờ cô từ rất lâu vậy.
– Em muốn gặp Chấn Nam.
– Trên phòng đấy. Em tới đúng lúc lắm. Thôi anh đi đây.
Jay nói nhanh rồi chạy một mạch đi.
Đưa tay mở cửa, tự nhiên Gia Hân thấy hồi hộp một cách kì lạ, tim cô đập loạn xạ. Căn phòng lớn vẫn tối om như ngày nào nhưng Gia Hân có thể xác định vị trí mọi vật một cách rõ rang.
– Chấn Nam…
Gia Hân gọi nhỏ nhưng không ai trả lời cô. Qua bậu cửa sổ lớn, trăng tròn vành vạnh hắt vệt sáng lớn nhờ vậy mà Gia Hân có thể nhìn rõ mọi vật một chút.
Có ai đó đang ngửa đầu trên sofa, Gia Hân nghĩ ngay là Chấn Nam, cô mò mẫm đến chỗ anh và ngồi xuống bên cạnh.
Mùi rượu và hơi nóng tỏa ra từ người anh làm Gia Hân thấy sợ. Chấn Nam đã uống rượu sao? Gia Hân đưa tay sờ mặt anh, tay cô có cảm giác ươn ướt, mồ hồi, nó rỉ đầy trên mặt anh.
Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy xiết chặt cổ cô. Gia Hân bất lực nắm lấy tay anh ho sặc sụa, hơi thở đình trệ, cô nhăn mặt đau đớn.
– Chấn… Chấn Nam, là… em đây…
Bàn tay rắn rỏi cuối cùng cũng nới lỏng nhưng Gia Hân chưa kịp thở đã bị đè xuống sofa, anh cúi người hôn thật mạnh vào môi cô,thật sâu. Nụ hôn nuốt trọn bao nhung nhớ, bao khổ đau và bao tháng ngày xa cách.
Gia Hân khóc không thành tiếng chưa bao giờ anh hôn cô mạnh bạo thế này nhưng lòng lại thấy yên bình đến kì lạ hay tai anh đang ở đây, đang ôm cô, đang hôn cô.
Luyến tiếc rời môi, Chấn Nam áp hai tay lên mặt cô, nói thật khẽ:
– Anh nhớ em.
– Em cũng nhớ anh, nhiều lắm!
Gia Hân khóc tức tưởi, vì quá vui, vì quá hạnh phúc, vì quá nhớ, vì quá đau và vì quá yêu rồi…
Khóc một trận thật dài mà Chấn Nam dỗ mãi cũng không nín đến khi anh vô tâm không màng thì cô gái nhỏ nín ngay rồi níu tay anh than đói. Mấy ngày nay cô có ăn gì đâu, anh cũng vậy chỉ toàn rượu thôi.
– Anh ơi, em đói quá! – Ngồi trên bàn ăn cô nũng nịu không biết nãy giờ đã nói câu này bao nhiêu lần.
– Chờ anh tí.
– Lâu quá, hay em qua giúp anh nha.
– Ở yên đó.
Chấn Nam quay lại quát, trông anh thật khổ sở khi đối diện với bếp núc. Cô gái nhỏ xụ mặt, tiếp tục chống cằm chờ đợi. Nhìn anh quơ tay múa chân mà đôi lúc che miệng cười thầm. Lúc đầu anh nhất quyết không chịu nhưng do khổ nhục kế của ai kia mà phải cắn răng xuống bếp.
Cốp.
Chấn Nam đặt mà thực ra là thảy dĩa đồ ăn lên bàn rồi cau có ngồi xuống đối diện.
Gia Hân chu mỏ nhìn thứ trên bàn rồi ngẩn mặt nhìn tác giả của nó.
– Gì đây?
– Trứng rán.
– Trông nó kì kì sao ấy.
– Em có ăn không thì bảo.
– Anh thử trước đi.
– Tại sao?
– Vì anh là đầu bếp mà, đầu bếp phải thử thức ăn trước thực khách.
– Vậy sao?
Gật đầu.
Chấn Nam cầm đũa, lưỡng lự một hồi cũng đưa một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt trong ánh mắt không rời của Gia Hân.
– Anh sao vậy?
Gia Hân hốt hoảng khi anh đột nhiên ôm miệng chạy đến bồn rửa bát rồi phun hết mọi thứ ra.
– Cái đó… thật kinh khủng. – Chấn Nam nhìn thứ mình làm ra mà rung mình.
– Được rồi, em sẽ nấu không thì chết đói mất.
Cô kéo tay áo tiến về phía bếp nhưng đột nhiên bất động trước thảm cảnh tồi tệ, cứ như một bãi chiến trường. Thật ra là do nãy giờ anh vật lộn với cái bếp nên bây giờ nó như một bãi rác công cộng mà cụ thể là sao thì các bạn cũng biết rồi đấy.
– Lục Chấn Nam, từ nay anh đừng xuống bếp nữa.
Sáng khi mọi vật trở nên mới mẻ và tinh khôi, những chiếc lá còn e ấp trong cơn mộng mị, trời thổi làn gió mới, mát lạnh, những thân cây to khỏe khẽ cựa mình làm lá chuyển động xào xạc, thế là tỉnh ngủ.
Một tay đẩy cửa, một tay dụi mắt còn ngáy ngủ, Gia Hân chập chững bước xuống nhà tìm Chấn Nam.
– Anh ơi. – Gia Hân gọi to rồi trợn mắt nhìn xuống sofa, Chấn Nam và Duy Anh đều quay lại nhìn cô cả hai đang nói chuyện gì đó, cô xuất hiện cũng là lúc câu chuyện kết thúc.
– Sao anh lại đến đây?
– Anh đến đưa em về.
– Em không về. Nếu em về anh sẽ đưa em qua Mỹ cho coi.
– Cứ về đi. Ngày nào đó anh sẽ đến thăm em.
Chấn Nam xoa đầu cô dỗ dành có thế Gia Hân mới chịu ngoan ngoãn về nhà. Từ hôm đó Duy Anh cũng không hề nhắc tới chuyện sang Mỹ còn để cô tự do muốn đi đâu thì đi. Có phải là do cuộc nói chuyện với Chấn Nam không nhỉ? Hay anh đã nghĩ thông suốt rồi, sao cũng được hiện tại thì cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Gia Hân đã trở về học viện, tội nghiệp Bảo Châu cứ khóc suốt, mọi người ai cũng quay quanh cô hỏi thăm đủ chuyện duy chỉ có Vũ Phương là hình như đang muốn tránh mặt cô. Chuyện lần trước với cả Gia Hân và Vũ Phương đều chưa thể nguôi ngoai, Gia Hân rất quý người bạn, người chị em này và cô cũng không có ý trách cứ mẹ con Vũ Phương nhưng… Vũ Phương thì lại không nghĩ vậy.
– Sao cậu lại tránh mặt mình?
Trên sân thượng lộng gió, cô gái tóc ngắn quay lưng về người đằng sau.
– Mình không có.
– Cậu đừng chối nữa, có phải cậu thấy có lỗi với mình không?
– …
– Vũ Phương, mình rất quý cậu và cả mẹ cậu nữa. Mình không trách cậu và mẹ cậu đâu, thật đấy.
– Cậu không trách nhưng mình trách.
Vũ Phương đột nhiên gắt lên rồi quay lại nhìn Gia Hân bằng đôi mắt ướt đẫm làm cô chỉ biết đứng trơ.
– Mẹ mình là người phụ nữ đã cướp chồng của mẹ cậu còn bắt cóc cậu, chẳng lẽ cậu không có chút gì căm hận sao?
– Mình…
– Gia Hân mình cũng rất trân trọng tình bạn giữa chúng ta nhưng mình chưa thể đối diện với cậu. Xin lỗi…
Vũ Phương nói nhanh rồi bỏ đi, gió hất tung mái tóc ngắn kiêu sa, Gia Hân nhìn theo mà xót xa. Sao phải tự làm khổ bản thân mình chứ?
…
Chiều khi dư âm của ngày dài lắng động, những tia nắng chiều vẫn kiêu sa và lộng lẫy cho đến cuối ngày. Nằm trên giường, cổ đeo một chiếc headphone Gia Hân chăm chú vào cuốn sách trên tay, đọc sách là một trong những sở thích lớn của cô.
Gập lại cuốn sách dày cộm, Gia Hân kéo headphone lên, đắm chìm trong từng giai điệu nhẹ nhàng và… ngủ quên lúc nào không hay.
Nghe như ai đó đang gọi mình, Gia Hân hé mở mắt và căng ra khi đập vào mắt là gương mặt lại lùng quen thuộc.
– Sao anh…
Chấn Nam ra hiệu im lặng rồi ngồi lên giường.
– Em nhớ anh lắm.
Gia Hân ôm chằm lấy anh, cô sụt sùi. Từ ngày Duy Anh đưa cô về thì Gia Hân không gặp lại anh nữa, nghe đâu Lâm Vũ nói anh bận lắm. Bận gì cũng phải liên lạc với cô chứ, anh rõ vô tâm.
– Đi chơi không?
…
Trời nhá nhem tối, xe dừng lại trước cổng một công viên giải trí. Đây là lần đầu tiên Chấn Nam dẫn Gia Hân đến đây, có được coi là hẹn hò không nhỉ? Ôi hẹn hò sao? Gia Hân nghĩ mà cười thầm.
Từ lúc bước vào mọi người đều nhìn cô và anh mà nói chính xác là họ đang chú ý tới anh, cũng phải thôi anh đẹp thế ai mà bỏ qua cho được. Gia Hân thấy những ánh mắt si mê đổ lên anh thì khó chịu vô cùng, lòng cứ bồn chồn.
Không biết là cảm tính hay gì nữa mà cô đi sát anh hơn rồi còn nắm cả tay anh nữa.
– Gì vậy?
– Em lạnh nên nắm tay anh thôi.
– Trán em đổ mồ hôi kìa.
– Thì… tại em thích nên em nắm thôi.
– Em ghen?
– Không. Sao phải ghen chứ?
– Không phải thì thôi.
Anh phì cười rồi xiết chặt tay cô đến quầy bán vé.
Gia Hân nói muốn chơi hết tất cả các trò nên anh đã mua hai vé đặc biệt, với cái này hai người có thể chơi thỏa thích.
Gia Hân hí hửng kéo tay anh từ khu này sang khu khác, mỗi lần đi chơi cứ y như rằng Gia Hân không biết mệt. Lúc này họ đang ở trên cái gọi là “Vòng quay tình yêu”. Gia Hân mê mẩn ngắm nhìn thành phố về đêm, những ánh đèn rực sáng trên những tòa nhà cao tầng nhìn thật thích.
– Đó là nhà anh. Còn kia là học viện. Còn kia nữa nhà của Vũ Phương…
Mắt long lanh, Gia Hân như bị chìm vào cảnh vật, trước mắt cô một thế giới lạ lẫm đang mở ra.
– Gia Hân. – Anh gọi.
– Dạ. – Cô quay đầu lại.
Nụ hôn kéo dài trong tích tắc nhưng dư vị của nó có lẽ sẽ theo Gia Hân đến suốt cuộc đời, cô trơ mắt nhìn anh rồi thật nhanh nhón chân hôn lên môi anh. Ai biểu anh tự ý hôn cô làm gì, anh làm được thì cô cũng làm được.
– Em có biết mình vừa làm gì không?
– Hôn.
– Ai cho phép?
– Cũng đâu có ai cho phép anh tự ý hôn em.
– Anh tự cho phép đấy thế này này…
Anh cúi xuống lần nữa hôn lên môi cô nhưng không vội rời…
…
Khi đã mệt lừ, Chấn Nam và Gia Hân ghé vào một quán ăn nhanh gần đó.
– Hôm nay vui thật.
– …
– Chấn Nam em có chuyện này muốn hỏi anh.
– Gì?
Đặt chiếc ly thủy tinh bé bé lên bàn, Gia Hân nhìn anh nghi hoặc:
– Anh là cậu bé năm đó, phải không?
– Sao em hỏi vậy?
– Chỉ là cảm nhận của em thôi. Thời gian sau đó, em bị tai nạn ngoài bố và mẹ ra em chẳng còn nhớ ai cả cho đến khi đám trẻ ở bệnh viện đưa cái này cho em. Em cũng biết hết rồi, lúc trước anh hắt hủi em chỉ vì anh tưởng em và anh là anh em cùng mẹ khác cha, đúng không?
– Không biết nữa. – Anh lãnh đạm.
– Sao lại không biết chứ, anh đừng có giả vờ với em.
– Cái này anh giữ. – Chấn Nam với lấy thứ trên bàn rồi bỏ vào túi quần.
Im lặng một lúc, Gia Hân lại lên tiếng hỏi:
– À, anh bao nhiêu tuổi rồi?
– Hỏi làm gì?
– Tại em thấy anh lái xe, mà nếu tính một cách chính xác nhất thì anh chỉ vừa bước qua tuổi 18 thôi còn chưa kể đến ngày sinh.
– Anh 19 rồi.
Gia Hân tròn mắt:
– Vậy anh hơn em 2 tuổi sao? Đến giờ em mới biết đấy, Chấn Nam anh quả là có rất nhiều chuyện giấu em.
– Em không hỏi thì sao anh nói?
– Vậy em hỏi anh…
– Thôi đi em nói nhiều quá. – Anh cắt.
– Không phải anh bảo em hỏi sao?
– Đồ ăn tới rồi.
Chỉ cần có vậy cô gái nhỏ lại thôi giận dỗi, muốn giận cũng phải nạp đầy năng lượng chứ. Thế là im lặng và tập trung ăn uống.