Yêu Không Giới Hạn

Chương 34: Yêu không giới hạn – chương 34


Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 34: Yêu không giới hạn – chương 34

–         Anh lôi em đi đâu vậy?
Trước cánh cổng vàng kim to lớn, một đôi trẻ đang níu kéo nhau, cánh tay cô gái bị giữ chặt nên có vẻ khó chịu còn chàng trai bên cạnh vẫn một nét mặt bình thản.
–         Học xong thì về nhà.
–         Nhà?
–         Nhà em đấy.
–         Về nhà em làm gì?
–         Anh đói.
–         Sao lúc nào anh cũng đói thế hả?
–         Chào con trai!
Một người phụ nữ cực kì sang trọng và quý phái đột nhiên chen ngang vào cuộc nói chuyện của đôi trẻ. Đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười ngọt ngào. Bên cạnh bà, vị quản gia cúi đầu cung kính:
–         Chào cậu chủ.
–         Ôi… Thật không ngờ con trai của ta lại cao lớn, đẹp trai thế này. Nào lại đây ta xem.
Khi bà vừa chạm vào cánh tay anh thì bị vung ra một cách vô tình.
–         Quản gia bà ta là ai? – Quay sang vị quản gia, anh lạnh lùng hỏi.
–         Mười mấy năm rồi con không nhận ra ta cũng phải nhưng Chấn Nam à, ta là mẹ ruột của con đấy. – Người phụ nữ mỉm cười.
–         Đúng vậy thưa cậu chủ.
Bên cạnh vị quản gia lên tiếng xác thực nhưng thái độ của cậu chủ trẻ vẫn bình thản như chưa nghe gì.
Lia đôi mắt tinh nhạy về cô gái nhỏ bên cạnh con trai, quý bà họ Đinh bước về phía cô, mỉm cười:
–         Cháu là bạn gái của Chấn Nam à? Xin chào. Ta là mẹ ruột của nó…
Gia Hân thoáng run người, nụ cười của bà ấy làm cô hơi sợ. Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, mấp môi:
–         Chào…
–         Không cần phải chào đâu. Em về trước đi. – Chấn Nam cắt ngang lời Gia Hân, đẩy lưng cô về hướng xe buýt của học viện.
Khi cô gái kia đã đi khỏi, người phụ nữ gay góc nhìn sang Chấn Nam.
–         Thái độ đó là sao hả?
–         Tôi không có mẹ cũng không có bố.
Anh đáp lại bằng ánh mắt vô cảm vốn có rồi lạnh lùng bước vào xe mà vị quản gia đã chuẩn bị.
Dõi mắt theo bóng lưng Chấn Nam, cánh môi đỏ thẫm khẽ nhếch một đường thâm hiểm.
–         Không có mẹ cũng không có bố à?

***
–         Hình như chúng ta đến sớm quá đấy? Chẳng có ai cả. Chắc mình phải đi thay đồng phục thôi.
–         Chào! Hai chị đến sớm thế. – Từ phía phòng thay đồ, Gia Bảo tiến về cả hai kèm theo nụ cười cực tươi.
Thu Thảo là người đầu tiên đáp lại với ánh mắt mong chờ:
–         Gia Bảo, anh cậu đã về rồi chứ?
–         Về rồi. Nhưng hôm nay anh ấy không lên lớp.
Nghe tin buồn, thái độ cô nàng thay đổi hẳn, tiu nghỉu.
–         Ơ… Sao lại thế chứ?
Gia Bảo hất đầu về phía trước:
–         Mỗi biết thì chị hỏi anh ấy đi.
Cả hai theo bản năng quay đầu lại. Một đôi mắt mê mẩn đến ngây dại, một đôi mắt căng ra vì ngạc nhiên.
–         Em đến tìm anh à, Gia-Hân?
Thoạt đầu, Chấn Nam nhìn Thu Thảo nhưng về cuối câu thì lia mắt sang cô gái bên cạnh và cố ý nhấn mạnh cái tên. Sẽ rất dễ nhầm lẫn rằng Chấn Nam đang hỏi Thu Thảo nhưng về cuối câu thì mới biết anh đang nói với Gia Hân. Chấn Nam thật biết trêu người gieo chút hy vọng rồi trong tức khắc đạp đổ tất cả.
–         Gia Bảo, nói với sư phụ từ nay Gia Hân thôi học.
Dặn dò xong, anh kéo Gia Hân đi. Như mọi lần, cô gái nhỏ không thể chống lại, chỉ có thể ngoảnh đầu nhìn cô bạn thân đang thất thần.
–         Đó là lí do đấy. Chị không thể nào bước vào thế giới của anh ấy đâu.
Gia Bảo toan bước đi. Thu Thảo bất động giữa sàn nhà láng bóng, môi bất giác nở nụ cười khó hiểu. Ngày hôm nay, khoảnh khắc này sẽ không bao giờ xóa nhòa trong bộ não của Lý Thu Thảo cô.

Đêm buông. Phố lên đèn. Đường tấp nập.
Qua ô cửa bóng loáng, đôi mắt trong veo lặng nhìn những ngôi nhà phồn thịnh. Một lúc sau, đôi môi nhỏ lên tiếng:
–         Sao anh lại làm vậy?
–         Anh không thích con gái học võ. – Chăm chú vào việc lái xe nhưng vẫn không quên trả lời Gia Hân.
–         Em không nói chuyện đó? Lúc nãy là anh cố ý để Thu Thảo hiểu lầm là anh đang nói với cậu ấy nhưng cuối cùng lại quay sang em.
–         Bạn em có vẻ thích anh. Em tính sao đây?
–         Tính sao là sao?
–         Em sẽ nhường hay không nhường anh cho cô ta?
(Ring Ring)

Điện thoại được kết nối với tai nghe không dây, Chấn Nam bất máy nhưng không nói gì, anh luôn chờ người bên kia nói trước.
–         Hôm nay không được.
Chỉ vỏn vẹn một câu thì tắt máy làm Gia Hân cứ trố mắt nhìn anh, câu hỏi ban nãy cô vẫn chưa thể trả lời.
Đầu dây bên kia tắt máy, Lâm Vũ có chút bực bội, anh đút điện thoại vào túi toan rời khỏi nhà hàng nhưng cảnh tưởng trước mắt khiến anh nấn ná thêm chút nữa.
–         Cô làm việc kiểu gì vậy hả? Có biết cái áo này bao nhiêu không? Tiền lương một năm của cô cũng không đền nổi đâu. – Người phụ nữ có vẻ ngoài sang trọng liên tục mắng chửi, giọng oai oái của bà ta làm những bàn bên cạnh phải ngoái nhìn.
Bên cạnh, cô phục vụ tội nghiệp chỉ biết cúi đầu, lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
–         Vô dụng thế này sao lại có thể được tuyển vào đây cơ chứ? Quản lí đâu? Tôi muốn gặp quản lí.
–         Xin lỗi. Thành thật xin lỗi…
Cô phục vụ cuống cuồng định dùng khăn lau vết bẩn trên áo bà ta nhưng bị đẩy mạnh. Đang chới với sắp ngã thì có ai đó giữ cô lại.
–         Xin hỏi cái áo của bà bao nhiêu vậy?
–         Cậu là ai?
–         Tôi sẽ đền cái áo. Cho tôi số tài khoản tôi sẽ lặp tức chuyển tiền vào.
Sau một cú điện thoại, bà ta liền nhận được thông báo về số tiền vừa được chuyển vào. Sắc mặt thay đổi rõ rệt, bà ta mấp môi, giọng rung rung:
–         Coi như tôi bỏ qua tất cả vậy! Cô đấy từ nay phải cẩn thận hơn.
Quay sang nhìn cô phụ vục đang cúi đầu, lòng anh dấy lên niềm thương cảm, nắm chặt cánh tay cô anh lôi đi trước bao con mắt sững sờ.
–         Em đang làm gì vậy? – Lâm Vũ cau có nhìn cô gái trong bộ đồ phục vụ nhăn nheo, vài cọng tóc con rũ xuống gương mặt xanh xao.
Nhìn anh rồi lại lia mắt sang hướng khác, Bảo Châu lãnh đạm trả lời.
–         Làm thêm.
–         Nghỉ đi.
–         Sao em phải nghe lời anh chứ. Em đi làm kiếm tiền có ảnh hưởng gì đến anh à?
–         Anh sẽ giúp nên em nghỉ làm ngay đi.
–         Anh đừng đùa nữa, về đi em còn phải làm việc.
–         ANH NÓI NGHỈ ĐI!
Lâm Vũ gần như hét lên, chàng trai ấm áp này chưa bao giờ giận dữ và đáng sợ như lúc này. Kéo cô gái vào lòng, để đầu cô tựa vào vai anh, cái ôm bất ngờ ấy khiến hai trái tim khẽ rung lên từng nhịp. Bảo Châu ôm lấy tấm lưng vững trãi của anh, giọt nước mắt lăn dài trên má.
***
Quỳ xuống bên sofa, Gia Hân nhẹ nhàng gỡ lấy quyển sách trong tay Chấn Nam đặt xuống bàn. Cô gái nhỏ cúi người, phủ chiếc chăn lên người anh, mái tóc dài xỏa xuống che lấy một bên má.

Đôi mắt trong veo ẩn chứa nét cười tinh nghịch khẽ chớp mi khi nhìn vào gương mặt hoàn mĩ như tạc. Chấn Nam lúc ngủ đẹp ma mị và nét đẹp đó đang mê hoặc tâm trí Gia Hân. Anh đôi lúc cũng trẻ con lắm, cứ than đói rồi bắt cô nấu ăn, đọc sách một lát thì lăn đùng ra ngủ. Anh biến mất rồi đột nhiên xuất hiện với mái tóc ngắn gọn gẽ, nếu như lúc đầu anh như nhân vật bước ra từ truyện tranh thì bây giờ anh rất đúng chuẩn đẹp trai và nam tính.
Cô gái nhỏ đột nhiên bật cười đơn giản là cô thấy vui khi chạm vào từng đường nét trên gương mặt Chấn Nam.
–         Nghịch thật!
Bàn tay nghịch ngợm bị giữ chặt khi đôi mắt chàng trai hé mở phủ màn sương trong trẻo.
–         Sao anh dễ thức giấc vậy? – Cô gái nhỏ nhăn mũi.
–         Anh không ngủ.
Gia Hân phụng phịu, ra là nãy giờ cô bị anh lừa như thế.
–         Gia Hân vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy. Em tính sao nhường hay không nhường?
Câu hỏi mà Gia Hân luôn muốn trốn tránh giờ anh lại lôi ra. Cô đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều từ khi biết Chấn Nam và Gia Bảo là anh em.
–         Em có quyền đó không? Với Chấn Nam em là gì? – Gia Hân nhìn sâu vào mắt anh, cô đang cực kì nghiêm túc khi hỏi anh điều này.
–         Em nghĩ em là gì của anh?
–         Em… không biết.
–         Gia Hân là của anh. Là người anh không thể thiếu.
Tim ai kia như loạn nhịp, có thứ gì đó tan chảy trong lòng, ngọt lịm!
–         Còn với Gia Hân anh là gì?
Cô gái nhỏ xụ mặt, cứa nhẹ lên cánh môi mềm.
–         Em chỉ biết mình cần anh.
Từng câu nói nhẹ tênh như cánh hoa vờn trên mặt nước phả vào tâm hồn ai đó những yêu thương nhẹ nhàng nhưng chưa bao giờ tồn tại giới hạn. Giờ thì Gia Hân chẳng cần biết anh là người thế nào có những ai yêu anh cô chỉ biết anh cần cô và cô cũng vậy.
Anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhọn lên, nhìn thẳng vào mắt người kia cái nhìn ấm áp như ánh nắng giữa mùa đông lạnh giá, môi nở nụ cười đã mất sau ngần ấy năm khiến cô gái nhỏ ngây người. Khi anh cười đặc biệt cuốn hút!
Lấy ra sợi dây chuyền quen thuộc đưa trước mặt cô, anh nhếch môi.
–         Anh sẽ trả lại nhưng Gia Hân phải làm một chuyện.
–         Nếu em làm anh nhất định phải trả lại đấy.
Chấn Nam gật đầu chắc nịt.
–         Vậy anh muốn em làm gì?
–         Hôn anh.
–         Hôn? – Hai từ người kia thốt ra thật quá nhẹ nhàng nhưng với Gia Hân thì quá kinh ngạc. Cô gái che lấy miệng, mắt căng ra.
Chấn Nam thích thú nhếch môi, gật đầu khẳng định.
–         S-sao có thể chứ? – Cô lắp bắp.
–         Đành thôi vậy.
Tỏ vẻ bình thản, Chấn Nam nắm gọn sợi dây chuyền trong tay, định ngồi dậy thì…
–         Được rồi… Em…

–         Sao?
–         Em sẽ hôn nếu anh giữ lời hứa. – Gia Hân cúi gầm mặt, lúc này đang vô cùng ngượng nhưng vì để lấy lại sợi dây chuyền của mẹ cô đành phải thử và hơn hết Gia Hân nhỏ bé cũng muốn như thế.
–         Okay!
Chấn Nam nằm im trên sofa, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đặt hai tay xuống nền nhà, xiết nhẹ, mái tóc dài túm gọn sang một bên, môi mím nhẹ, đôi mắt mở to. Mái đầu nhỏ từ từ tiến lại gần mái tóc ngắn, khoảng cách đang được rút ngắn từng chút một.
Chấn Nam cố giữ lí trí thật bình tĩnh trước bộ dạng đáng yêu của cô nàng, mắt dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt đang tiến lại gần.
Hàng mi cong khẽ chớp, đôi mắt lại mở to trong veo, cô gái nhỏ chống tay lên sàn để lấy thế, hai cánh mũi chạm nhau.
(Ring Ring)
Tiếng chuông quái qủy làm mọi thứ như đóng băng, Gia Hân buông thõng tay, vội quay mặt sang hướng khác, tim cô vẫn đập như dậy sóng.
Chấn Nam bất máy gương mặt dù lạnh lùng nhưng vẫn thấy rõ sự bực bội khi nụ hôn bị đứt đoạn.
Tắt máy, Chấn Nam quay sang cô gái nhỏ vẫn chưa thể trở về trạng thái bình thường, đeo sợi dây chuyền vào cổ cô, anh vuốt ve mái tóc dài.
–         Anh phải đi. Cho em nợ vậy.
Chấn Nam rời đi nhưng vài bước thì quay đầu lại:
–         Gia Hân em khá đấy không cần nhắm mắt.
***
Gian phòng khách lạnh lẽo trên nền gạch trắng tưm, tường trắng, ánh sáng trắng từ chiếc đèn pha lê lấp lánh, bộ sofa cũng mang một màu trắng u buồn.
Có tiếng giày chạm lên nền gạch, quăng chiếc áo khoác lên ghế, Chấn Nam lạnh lùng lên tiếng:
–         Không phải tôi nói hôm nay không được sao?
–         Cậu đã về đây tức là cậu đang rảnh.
Chấn Nam ung dung bắt chéo, ngã lưng lên chiếc áo khoác ban nãy.
–         Về tập đoàn nhà Bảo Châu, cậu hãy buông tha họ đi. – Lâm Vũ điềm tĩnh nói, trong đó còn chất chứa sự thành khẩn.
–         Lí do?
–         Chấn Nam nếu Gia Hân biết cậu vì em ấy mà làm liên lụy đến nhiều người như thế, cậu nghĩ em ấy sẽ phản ứng ra sao? Em ấy nhất định sẽ phản đối. Hơn nữa Bảo Châu được nuông chiều từ nhỏ, em ấy chỉ là ganh ghét nhất thời, tôi mong là cậu có thể tha thứ cho những chuyện em ấy đã làm. Lần này coi như… tôi cầu xin cậu.
–         Người mà Hội trưởng quan tâm thực ra là Bảo Châu hay Gia Hân vậy? – Chấn Nam hé mở đôi mắt vừa nhắm nghiền, nhìn thẳng vào kẻ đối diện, mọi tâm tư suy nghĩ của Lâm Vũ đang bị anh đào xới.
Lâm Vũ bị cái nhìn làm giật mình, anh đắn đo một lúc thì nhẹ giọng trả lời:
–         Ban đầu đúng là tôi có chút rung động trước Gia Hân nhưng…
–         Nhưng vì Hàn Phong cậu đã che giấu tình cảm của mình và tác hợp cho họ. – Chấn Nam ngang nhiên giật lấy câu nói về mình.
–         Đúng vậy nhưng tôi bây giờ chỉ xem Gia Hân như em gái…
–         Tốt! Vì Gia Hân là của tôi nên cậu và em trai của mình đừng hòng động vào cô ấy. Còn tập đoàn đó… tôi sẽ buông.
Chấn Nam khẽ nhếch môi kiêu ngạo. Dưới ánh đèn pha lê lạnh lẽo, hai chàng trai đối diện nhau. Khối không khí ấm áp bị tảng băng đối diện làm cho tan chảy, dù vậy trong căn phòng lạnh lẽo này vẫn đọng lại dù là rất ít những giác cảm khiến lòng người ấm áp.
*** Lịch post: 2 ngày – 1 chap


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.