Yêu Không Giới Hạn

Chương 31: Yêu không giới hạn – chương 31


Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 31: Yêu không giới hạn – chương 31

–         Không phải cậu nói đi tìm củi sao? Giúp tôi một tay đi, mặt trời lặn rồi đấy.
–         Sao tôi phải làm những chuyện vớ vẩn này chứ? Việc này hợp với cô hơn đấy, ai biểu đi theo tôi làm gì?
Gia Hân không nói thêm chỉ lẳng lặng nhặt từng cành củi khô. Với cô tiểu thư này thì nhịn là việc làm khôn khéo.
–         Nè, Triệu Gia Hân tôi đang nghĩ không biết cô đã dùng cách gì mà mê hoặc những mỹ nam của học viện vậy? – Bảo Châu tựa người vào thân cây, một chân co, tay buồn chán ngắt từng chiếc lá trên nhánh cây nhỏ.
–         Tôi không có. – Cô gái nhỏ mím môi, cố giữ bình tĩnh trước những lời cay độc.
Khi lá bị ngắt trụi, Bảo Châu quẳng nhánh cây không thương tiếc, liếc về phía Gia Hân cô nàng dùng chất giọng khinh khỉnh vốn có.
–         Lâm Vũ, Hàn Phong và giờ là Lục Chấn Nam, cả anh họ Hoài Nam của tôi hình như cũng thích thú với cô lắm đấy. Tôi có nên gọi cô là “hồ ly” không nhỉ? Một học viên học bỗng bình thường lại cả gan bám theo các thiếu gia giàu có hay là bố cô dùng cô để nâng đỡ cái công ty nhỏ bé của ông ấy?
Cô gái nhỏ buông ngay cành củi trong tay, nói cô thế nào cô cũng nhịn nhưng tuyệt đối đừng bao giờ nói về bố mẹ cô như thế bởi với cô họ quan trọng hơn tất cả.
–         Tôi đã nói không phải như vậy mà. Tôi không mê hoặc hay bám theo ai cả. Sao cô cứ phải chèn ép người khác chứ? Còn nữa đừng có lôi bố tôi vào. – Gia Hân giận dữ nhìn Bảo Châu.
–         Cô giận dữ gì chứ? Lo nhặt củi đi, khi nào xong thì gọi tôi đấy.
Có chút chạnh lòng trước đôi mắt giận dữ kia, Bảo Châu rời đi, không hiểu sao cô lại cảm thấy những lời mình nói có hơi quá đáng.
Hoàng hôn đã buông, nắng đã tắt, bầu trời đang thay màu áo mới. Ôm bó củi trên tay, cô gái nhỏ bàng hoàng khi chẳng biết tìm Bảo Châu ở đâu. Lúc ấy có tiếng kêu thất thanh, không nhầm vào đâu được là Bảo Châu.
Lần theo dấu vết của âm thanh vừa nãy, rừng mở ra như một mê cung bí ẩn, rậm rạp và u tối. Bước chân Gia Hân chợt khựng lại, màn sương dày đặc làm cô mất phương hướng.
–         Cứu tôi! – Tiếng kêu từ phía trước.
–         Bảo Châu? Cô ở đó phải không?
–         Gia Hân tôi ở đây, mau qua đây. Chân tôi đau quá!
Khi Gia Hân vừa nhích chân thì chợt bên tai phảng phất giọng nói quen thuộc của ai đó. Người đó đang gọi cô.
*Á……………………………………………..* Tránh xa ta ra*
*Phịch* – Có cảm giác như cái gì đó vừa rơi xuống.
Sương tan. Trời nhá nhem tối, Gia Hân bật đèn pin cũng may lúc nãy cô đã kịp quơ theo balo.
–         Bảo Châu? Cô ở đâu?
–         Tôi ở đây. – Tiếng kêu yếu ớt của nàng hội phó phát ra từ dưới hố.

–         Sao cô lại ở dưới đó?
–         Đồ ngốc không thấy sao còn hỏi. Tôi bị sập bẫy! Mau cứu tôi lên đi, chân tôi bị trật thật rồi, ở đây tối quá! Tôi sợ lắm… – Bảo châu òa khóc, tuy bề ngoài đỏng đảnh nhưng lúc sợ hãi lại như trẻ con.
Gia Hân thoáng suy nghĩ rồi chợt reo lên:
–         Cô đợi ở đây nhé. Tôi sẽ quay lại.
–         Nè, đồ ngốc cô đi đâu vậy hả?
Bỗng chốc mọi thứ yên ắng đến lạ lùng, cô hội phó co mình vào một góc để mặc bóng tối đang dần nuốt chửng mình.
–         Triệu Gia Hân cô đi đâu vậy hả?
Bảo châu lằm bằm trong tiếng nấc, khi sợ hãi cô nàng như thỏ con hiền lành. Trước mắt chỉ là một màn đen tối, thoáng có tiếng gió rì rào, Bảo châu run người sợ hãi. Thời gian cứ trôi như định luật muôn thuở nhưng với cô cứ như cả thế kỉ đã trôi qua.
–         Cô bỏ tôi một mình thật sao? – Cô nàng cất giọng ỉu xìu.
Cũng đúng thôi, chắc Gia Hân thù chuyện lúc nãy và những lần bị cô bắt nạt nên bỏ cô là chuyện đương nhiên. Trần Bảo Châu giờ cô đang rơi vào cái bẫy của chính mình đây gọi là gậy ông đập lưng ông, chân cáo giẫm phải đuôi cáo. Lúc nãy cô đi tới đây và phát hiện một cái hố rất to và chắc là ai đó đã bị sập bẫy trước. Lợi dụng điều này cô đã dựng lại cái bẫy, giở trò kêu cứu để dụ Gia Hân đến. Nhưng không ngờ đám sương mù từ đâu xuất hiện làm chậm bước chân Gia Hân, lúc đó cô bị một bàn tay gớm giếc sờ vào gáy, cô hoảng hốt la lên và sợ hãi đến nỗi dẫm lên cái bẫy của chính mình. Thật ngu ngốc!!!
–         Làm ơn, cứu tôi khỏi đây đi mà. Tôi sợ lắm…
Bảo Châu lại tự lẩm nhẩm một mình, cả người như mất hết sức lực. Chợt có cái gì đó đụng vào vai, cô nàng theo bản năng hét lên hết cỡ. Tiếp theo đó là ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt.
–         Bảo Châu, là tôi đây.
–         Triệu Gia Hân? Là cô sao? Cô quay lại rồi à? Mau cứu tôi khỏi đây đi… – Bảo Châu khóc nức nở, có cảm giác kì lạ nảy nở trong lòng, mừng vui, cảm động và một chút ân hận. Gia Hân không bỏ mặc cô.
–         Được rồi, cô đừng khóc nữa. Mau nắm lấy sợi dây leo đi, tôi sẽ kéo cô lên.
Bảo Châu loay hoay tìm sợi dây, thì ra cái thứ lúc nãy đụng vào vai cô là sợi dây này. Vậy mà làm cô sợ tái mặt.
–         Không xong rồi, chân tôi đau quá không đi được đâu. – Bảo Châu nhăn mặt, lúc đầu cô chỉ giả bộ để dụ Gia Hân nhưng khi bị sập xuống hố thì chân cô bị trật thật.
–         Cầm đèn pin và balo đi, tôi sẽ cõng cô.
–         Cõng tôi? Cô á?
–         Mau lên đi. – Gia Hân đưa lưng về phía Bảo Châu.
–         Có được không đấy?
–         Cô còn ở đó chần chừ thì biết bao giờ mới về được chứ? Mọi người chắc đang tìm chúng ta đấy.

Đêm xuống. Bóng tối ngự trị bầu trời và nuốt chửng mọi vật, trăng khuyết, tỏa thứ ánh sáng leo lắt gần như mờ ảo, bên cạnh một vài vì sao lấp lóe.
Rừng đêm tĩnh lặng, loáng thoáng tiếng gió rơi rụng và vài mẫu tạp âm đan xen. Tiếng giày thể thao nặng nề giẫm lên xác lá, ánh đèn pin lóe sáng tại một khoảng nhỏ trong khu rừng rậm rạp.
–         Gia Hân…
–         Sao?
–         Ơ… Chuyện lúc chiều tôi nói với cô… ơ… tôi… haiz… coi như tôi rút lại hết vậy. – Bảo Châu ấp úng có chút ngượng ngùng, lẽ ra phải là lời xin lỗi nhưng với một tiểu thư kiêu kì như cô thì thật khó để nói ra.
–         Chỉ cần sau này cô đừng nói như vậy nữa. – Gia Hân nhoẻn miệng cười, lúc đầu đúng là cô rất giận nhưng bây giờ có lẽ Bảo Châu đã biết lỗi.
–         Mà nè… tôi hỏi cái này cô phải trả lời thật lòng đấy.
–         Là chuyện gì?
–         Trong ba người Lâm Vũ, Hàn Phong, Chấn Nam thật ra cô có tình cảm với người nào vậy?
–         Tôi chỉ xem Lâm Vũ như anh trai và anh ấy cũng vậy.
–         Thật sao? Vậy người cô thích là ai? Hàn Phong hay Chấn Nam?
–         …
–         Thôi không ép cô nữa. Chỉ cần không phải Lâm Vũ là được.
–         Cô thích Lâm Vũ? – Dù đã rất rõ nhưng Gia Hân vẫn muốn xác minh.
Bảo Châu ngượng ngùng cúi mặt, cô nói với chất giọng ngọt ngào nhất:
–         Lần đầu tiên gặp anh ấy, có lẽ tôi đã thích rồi. Anh ấy là một chàng trai ấm áp, rất dịu dàng và biết cách chăm sóc người khác nữa. – Ngừng một chút, Bảo Châu đổi giọng nghiêm túc. – Mà Gia Hân, cô chung đội với Chấn Nam phải cẩn thận đấy. Tính cách của hắn rất kì lạ, không ai biết được hắn nghĩ gì và làm gì đâu?
–         Tôi biết rồi.
–         Phải cõng tôi chắc là cô mệt lắm? – Bảo Châu áy náy lên tiếng, cô nghe rõ tiếng thở mạnh đầy mệt nhọc của Gia Hân.
–         Chỉ cần cô nói chuyện tôi sẽ không thấy mệt nữa.
“Gia Hân, Bảo Châu hai người đang ở đâu hả?”
–         Là tiếng của Hàn Phong đấy. Ở ngay phía trước. – Bảo Châu reo lên khi nhận ra giọng của đội trưởng.

*A* – Gia Hân bị vấp chân, cả hai cô gái ngã nhào xuống đất. Lúc này, có ánh sáng đèn pin rọi lên người cả hai.
–         Gia Hân? Là cậu à?
–         Không sao chứ? – Hàn Phong ngồi xuống cạnh Gia Hân, đặt tay lên vai nhỏ.
–         Tôi không sao. – Cô gái nhỏ thờ ơ trả lời, có lẽ người cô mong đợi không xuất hiện.
Một cái ôm thật nhẹ rơi lên người cô gái, cằm cô tựa vào bờ vai ấm áp của người đó. Cô gái nhỏ bất động trong cái ôm bất ngờ.
–         Đồ ngốc, làm tôi lo lắm đấy.
–         Haiz, hai người này lúc nào rồi mà còn diễn phim tình cảm thế hả?
Ở bên cạnh, Bảo Châu lên tiếng phá vỡ không khí lãng mạn. Nói đúng hơn là cô thấy tủi thân vì chỉ có một mình.
–         Chấn Nam anh cõng Bảo Châu đi. Tôi sẽ cõng Gia Hân.
Cô gái nhỏ đơ người khi biết được sự hiện diện của chàng trai đang đứng sau Hàn Phong. Con người ngạo nghễ ấy chẳng mảy may đến những gì đang xảy ra.
–         Sao anh lại đứng yên như thế hả? – Mất kiên nhẫn, Hàn Phong gắt lên.
Gia Hân ngước nhìn con người kiêu ngạo đó, thoáng chốc chỉ còn lại bóng lưng. Anh ta ngoảnh đi một cách vô tình. Lòng Gia Hân có gì đó tan vỡ.
–         Hàn Phong, cậu cõng Bảo Châu đi.
–         Nhưng còn cậu?
–         Tôi có thể tự đi được. Bảo Châu cô ấy bị trật chân.

Ngày mới lại đến. Nắng trải mình trên ngọn cây xanh mướt, nắng lung linh và tinh khiết vực dậy giấc ngủ say nồng của vạn vật.
Gia Hân lặng lẽ bước theo Chấn Nam, không khí ngột ngạt bao trùm mọi nơi họ đi qua. Tối qua anh biến mất khi Hàn Phong tìm được cô và Bảo Châu. Cô gái nhỏ lo lắng đến mức giấc ngủ chập chờn không yên cho đến sáng nay khi anh đánh thức cô dậy và kéo cô khỏi căn nhà gỗ…
Khác hẳn hôm qua, anh tập trung hơn vào việc tìm cờ. Và chỉ trong chốc lát đội của họ đã có trong tay 3 lá cờ. Nắng chỉ vừa lên cao, Gia Hân không ngờ lại dễ dàng và nhanh đến vậy. Cứ đi và dừng lại, tự nhiên sẽ có thêm một lá cờ.
“Anh là người thế nào?”
Việc cuối cùng là tìm đến tòa nhà trung tâm, Gia Hân cũng chỉ việc im lặng và theo sau anh.
–         Triệu Gia Hân, lâu rồi không gặp em nhỉ?
Cuộc chạm mặt khá bất ngờ làm những người trong không khỏi ngạc nhiên, Hoài Nam mỉm cười nhìn cô, tay chào theo kiểu quân đội.
Lúc này Vũ Phương và Lâm Vũ cùng bước lại sau Hoài Nam, nhận ra cô bạn Vũ Phương cười tít mắt.
–         Gia Hân, gặp được cậu mừng quá!

–         Vũ Phương…
–         Gia Hân, cô bạn của em không thân thiện gì cả. Khác xa với em đấy! – Hoài Nam ngoắc đầu về phía Vũ Phương, giọng đùa cợt.
Vẫn muốn đùa thêm, hắn tiến về phía cả hai kèm theo cái nhếch môi kiêu ngạo. Đôi vai nhỏ bất giác run lên, Gia Hân nép người sau Chấn Nam, nỗi sợ hãi vẫn đeo bám cô.
–         Tên khốn kia, ngươi nói bậy bạ gì đấy hả?
Vũ Phương gắt gỏng nhìn Hoài Nam trái lại với cô, Lâm Vũ vẫn bình tĩnh đến lạ lùng, anh chỉ đứng im quan sát.
Hoài Nam liếc mắt về phía Chấn Nam, cười khẩy:
–         Lục Chấn Nam cuối cùng cũng ló đầu rồi à? Gáng mà bảo vệ cho cô bạn gái bé bỏng đấy, tôi vẫn còn rất thích thú với cô ấy lắm.
Sau câu nói khiêu khích chắc hẳn Hoài Nam sẽ vô cùng hối hận. Chấn Nam luôn làm những việc không ai ngờ và bây giờ khi bản tính tàn bạo lấn át, con quỹ trong người anh đã sống lại. Không chút do dự Chấn Nam quếch mạnh đầu kẻ gây hấn vào thân cây gần đó. Đầu hắn ứa ra thứ chất lỏng lạnh tanh màu đỏ tươi. Vũ Phương và Gia Hân sửng sốt trước cảnh tượng đang diễn ra duy nhất chỉ có Lâm Vũ là bình thản cứ như đây là chuyện bình thường.
Hoài Nam choáng váng ôm lấy một bên đầu. Dù biết quỹ tàn bạo nhưng vẫn muốn đùa với quỹ. Từ trước tới giờ Lục Chấn Nam cực kì kiệm lời, mặt lạnh và có đôi mắt đáng sợ của quỹ nhưng Hoài Nam cứ nghĩ đó chỉ là vẻ bề ngoài. Hắn là một thiếu gia ăn chơi có tiếng tàn bạo, lòng tự trọng của hắn không cho phép có người tàn bạo hơn mình. Hắn căm ghét Chấn Nam và luôn tìm mọi cách chọc tức anh. Biết Chấn Nam để ý Gia Hân, hắn tìm mọi cách tiếp cận và bắt cô ấy. Mục đích là để dụ Lục Chấn Nam ra mặt để hắn thấy cảnh người mình yêu lên giường với kẻ khác nhưng đổi lại chỉ cần thằng nhóc Gia Bảo cũng đủ biến biệt thự của hắn thành bãi chiến trường.
Đôi mắt đáng sợ của quỹ làm mọi thứ như tan chảy và ngay lúc này một thiếu gia có tiếng tàn bạo như Hoài Nam cũng thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Bàn tay rắn rỏi túm lấy đám tóc và chuẩn bị ột cú đập hoàn hảo…
–         Chấn Nam, dừng lại đi!
Lia mắt về phía Gia Hân đang nắm chặt lấy cánh tay mình, từng vệt đỏ khiếm đảm hằn sâu trong đôi mắt. Anh lạnh lùng lên tiếng:
–         Buông ra!
–         Không đâu, anh đừng như thế có được không? Dừng lại đi.
–         Tôi sẽ đánh cả em.
Đôi mắt đó làm Gia Hân lạnh người nhưng vẫn kiên quyết giữ chặt tay anh. Cô gái nhỏ lắc đầu, có màn nước mỏng phủ đầy đôi mắt.
–         Gia Hân, cậu mau tránh ra đi.
Gia Hân bỏ ngoài tay lời cô bạn, xiết chặt hơn cánh tay Chấn Nam.
–         Em xin anh đấy. Đủ rồi!
Giọt nước mắt chảy dài trên bờ má cô gái làm mắt quỹ dịu lại, bàn tay nới lỏng thay vào đó anh kéo tay cô gái đi.
Vũ Phương lo lắng nhìn theo cô bạn trong lòng thầm run sợ trước sự tàn bạo của người mang tên Lục Chấn Nam.
–         Gia Hân…
–         Đừng lo. Em ấy sẽ không sao đâu. Người đáng lo là tên này…
Bên cạnh Lâm Vũ lên tiếng trấn an đồng thời quay sang người con trai đang bị thương khá nghiêm trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.