Bạn đang đọc Yêu Không Giới Hạn – Chương 29: Yêu không giới hạn – chương 29
– Ra đây.
– Không. Lạnh lắm! – Trong chiếc chăn cuộn tròn ngộ nghĩnh phát ra giọng nói trong trẻo, ương bướng.
– Em có một cơ hội duy nhất
Sau lời hăm dọa nhẹ nhàng nhưng sặc mùi nguy hiểm, mái đầu nhỏ từ từ ngoi ra khỏi chăn. Gương mặt nhợt nhạt ẩn hiện sau đám tóc lòa xòa.
– Anh cần gì?
– Em vẫn chưa biết lỗi? – Chấn Nam cúi xuống giường, phả ra thứ hơi thở lạnh cóng.
– Em có lỗi gì chứ? Chính anh mới là người có lỗi đấy. – Gia Hân bĩu môi.
– Anh có lỗi vì quăng em xuống biển khiến sợi dây chuyền biến mất à?
Cô gái nhỏ ngô nghê gật đầu như khẳng định một điều hiển nhiên.
– Em nên kiểm điểm lại bản thân.
Đôi mắt cô căng ra, nghiến lấy sợi dây chuyền quen thuộc trên tay anh. Gia Hân hất tung chăn, bật khỏi giường, ánh lên tia vui mừng khôn xiết.
– Anh đã tìm được à?
– Nó bị bỏ quên trong nhà vệ sinh.
Cô gái nhỏ đơ người, mặt trơ ra, cơ miệng hơi mở. Bộ não thông minh bắt đầu lượm lặt lại mảnh vụn kí ức vô tình bị gạt bỏ.
– Em xin lỗi. Cũng tại em bất cẩn.
Gia Hân có chút xấu hổ rồi thì cười ngây ngô, bàn tay xòe rộng trước mặt anh có ý đòi lại “của”.
Đáp lại ánh mắt mong đợi của mèo con, chàng trai nhét lại sợi dây chuyền vào túi, dáng người dong dỏng vô tình quay đi.
– Nè, trả lại em. – Cô níu tay anh.
– Trả gì?
– Đừng có giả vờ nữa. Trả lại em sợi dây chuyền đi. – Cặp mắt mèo con lần nữa nhìn anh đầy mong đợi.
– Anh-sẽ-giữ-nó.
Anh quay đi, lần này cô gái nhỏ đứng chắn trước mặt anh.
– Làm thế nào thì anh mới chịu trả lại đây?
– Anh đói.
Gia Hân bặm môi thôi thì chiều anh lần này nữa vậy.
– Anh không ăn được mì gói.
Cô quay lại, ánh nhìn khó chịu chiếu thẳng vào con người dửng dưng kia, vốn đã định cho anh ta ăn món đó.
***
Đêm tĩnh mịch. Kim giây đồng hồ nhích từng bước mệt nhoài. Ánh đèn hiu hắt khác hẳn với ánh trăng tham lam chen nhau rọi qua khung cửa sổ hắc vệt sáng lung linh vào căn phòng rộng lớn.
Đôi mắt lạnh vấu ngay gương mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, bàn tay rắn rỏi vén lại mái tóc lòa xòa.
– Sao em ngủ nhiều thế nhỉ?
Dưới ánh trăng huyền ảo, nét cười nhẹ tênh có phần kiêu ngạo chập chờn trên gương mặt hoàn mĩ, đẹp vô ngần.
Chút xót xa chen lấp một phần đôi mắt, cô gái nhỏ của anh gầy đi nhiều. Anh đói, bắt cô nấu nhưng khi bày ra anh lại phải ép cô ăn, đáng ghét dạ dày không tốt thì phải tự biết chăm sóc nó chứ. Gia Hân giận dỗi vì bị anh đưa xuống nước hai lần nhưng lại không biết tự kiểm điểm bản thân, lần thứ nhất là vì cô dám nói xấu anh thậm tệ, lần thứ hai là vì sự ương bướng. Anh đã dặn ở biệt thự chờ anh nhưng cô bỏ ngoài tai, thân thể mỏng manh giữa cơn gió lạnh cóng thế cô không xót bản thân nhưng anh xót.
Chấn Nam ho nhẹ, chạm tay vào vòm ngực, chiếc áo sơ mi bị bung 2 cúc trên, lấp ló bên trong là dải băng dày trắng tưm. Vừa nãy thôi, khi cô gái đang ngủ say này đòi không được sợi dây chuyền thì tức tối đấm mạnh vào ngực anh. Sau đó thì cuống cuồng, hốt hoảng khi anh rên lên một tiếng. Mấy cúc áo bị bung cũng chính là lúc ấy cô muốn xem vết thương của anh. Phải kiềm nén lắm anh mới không phải bật cười.
– Em đang kích thích anh đấy.
Chấn Nam phải nói thế để ai kia ngượng ngùng mà thôi ngay cái việc kiểm tra vớ vẩn. Vết thương với anh không đáng bận tâm chỉ là việc bán mạng cho địa vị và quyền thế anh thực sự không muốn. Anh càng không muốn người con gái này biết quá nhiều, càng hiểu sâu thì càng tồi tệ cho cô.
Kéo lại chiếc chăn ấm, Chấn Nam rời đi tiếp tục lao đầu vào trận chiến của thế lực và đồng tiền.
Gia Hân cuộn tay vào chiếc chăn ấm, đứng bất động bên ghế sofa. Cô bị nét đẹp của quỹ cuốn hút đến ngây dại. Đèn hiu hắt làm nét đẹp hoàn mĩ trở nên ma mị, cô gái nhỏ quỳ xuống bên sofa – nơi quỹ đang ngủ. Nhẹ nhàng gập lại chiếc laptop chỉ còn màn đen lạnh tanh, cô dí sát vào mặt anh, tự ình cái quyền săm soi từng đường nét được tạc tô từ bàn tay của tạo hóa.
Kim đồng hồ lặng lẽ nhích mình, điểm 1h45. Bàn tay nghịch ngợm bạo gan nhéo má ai kia như muốn thử cảm giác đùa với quỹ. Chỉ sau cái nhích chân của kim giây, đôi mắt lạnh hằn lên từng vệt đỏ khiếp đảm. Gia Hân chưa kịp giật mình đã bị lôi lên sofa, cái ôm của quỹ xiết mạnh làm da thịt cô gái như tê cứng.
– Gan nhỉ?
Áp vòm ngực rắn chắc vào vầng trán nhỏ để mũi tham lam hít hương tóc, câu nói nửa trêu đùa nửa răn đe phả hơi thở ấm nóng lên mái đầu rối.
– Th-Thả…
Gia Hân khó nhọc lên tiếng, thở bây giờ cũng là một điều khó khăn.
Vòng ôm nới lỏng. Bàn tay rắn rỏi nhéo má trái sang má phải, hết chộp chiếc mũi nhỏ rồi lại xuống chiếc cằm nhọn. Mặt cô gái trở thành món đồ chơi thích thú của quỹ.
– A!!! Đau. Em biết lỗi rồi. Xin anh…
Gia Hân nhăn mặt, bàn tay nhỏ yếu ớt đẩy bàn tay rắn rỏi ra khỏi mặt mình.
– Sao không ngủ? – Chấn Nam thôi việc đùa giỡn, câu hỏi lạnh tanh gọt bỏ mọi cảm xúc.
– Em sợ anh lạnh…
– Hay muốn ngủ với anh?
– Anh xấu xa…
Gia Hân ngượng ngùng, hai tay vịn hờ tay anh, đáng ghét anh luôn lật lại câu nói của người khác như thế.
Chấn Nam phì cười trước thái độ đáng yêu, anh với lấy chiếc chăn dưới sàn phủ lên người cả hai, xiết nhẹ vòng ôm.
– Ngủ!
– Em có điều muốn hỏi.
– Nếu vì vết thương hay lí do anh vắng mặt mấy tuần qua thì ngủ đi. Sáng còn buổi tập huấn.
Mi mắt nặng trĩu dần cụp xuống, tia cười còn đọng lại chưa kịp tan. Vòng ôm của quỹ ấm áp lạ.
***
Sáng tinh khôi. Chiếc lá cuối cùng sau những nỗ lực bám trụ cuối cùng cũng lìa cành. Cánh cổng vàng kim dang rộng vòng tay chào đón những gương mặt trẻ đầy nhiệt huyết. Bên cạnh sự náo nức, rộn rã là những cái thở dài ảo não hay bộ dạng mệt mỏi như thiếu ngủ của một số cô cậu. Cũng khó trách, họ vừa trải qua kì thi nghẹt thở của Hiệu trưởng mới, ngày đầu tiên của tuần nghỉ lại dính ngay buổi tập huấn.
Hai con người ở biển vội vã về thành phố cho kịp giờ, suốt buổi sáng Gia Hân luôn trách bản thân ham chơi đến mức quên cả buổi tập huấn quan trọng.
Sự xuất hiện của đôi trẻ làm cả hội trường như náo loạn, ngạc nhiên, hốt hoảng, khó chịu, ganh ghét, kinh sợ và mê mẩn là hết thảy những cảm xúc của đám học viên. Thay vì trách mắng thậm tệ như ban nãy thầy huấn luyện chỉ ho nhẹ rồi sắp họ vào đội đặc biệt – chỉ 2 thành viên. Ai nấy đều ngạc nhiên nhưng cũng kịp lắp vào một lí do rằng ông ta cũng sợ quỹ.
Xe lăn bánh đưa học viên hai khối đến một vùng núi rừng cách xa thành phố. Qua ô cửa kính, những ánh mắt kinh ngạc lần lượt hiện ra, lần đầu tiên họ thấy nơi âm u thế này.
– Đầu tiên tôi sẽ nói sơ về buổi tập huấn. Nó có tên là “Kĩ năng sinh tồn”.
Cái tên gây hứng thú cho đám học viên, lời xì xầm phá vỡ sự im ắng vốn có.
Thầy huấn luyện ho nhẹ:
– Học viên khối 11 và 12 được chia làm 4 nhóm. Các em có mặt ở đây là nhóm 1, hiện tại chúng ta đang đứng trước lối vào phía Đông của rừng “Thiên Sinh”. – Thầy ấy chỉ tay về phía cánh cổng lớn dẫn vào khu rừng. – 3 nhóm kia sẽ lần lượt có mặt ở các lối vào phía Tây, Nam và Bắc.
Sự thắc mắc nãy giờ đã được giải đáp, lúc trên xe mọi người cứ thắc mắc rằng tại sao mỗi chiếc xe lại rẽ sang mỗi hướng khác nhau.
– Ở trung tâm khu rừng này có một tòa nhà lớn, nhiệm vụ của mỗi đội là phải tìm được 3 lá cờ thế này và đến tòa nhà đó trước khi mặt trời lặn vào ngày mai. – Thầy huấn luyện giơ cao lá cờ màu đỏ có in chữ “Bingel”. – Không được đem theo bất cứ dụng cụ nào khác ngoài quần áo và những thứ đã được chuẩn bị trong balo. Những vật dụng riêng hãy cất hết vào xe.
Theo lời nói của thầy huấn luyện, mỗi học viên được phát một chiếc balo màu đen cùng chiếc áo khoác giữ nhiệt khá gọn nhẹ. Họ còn bị kiểm tra nghiêm ngặt để chắc rằng không đem theo bất cứ vật dụng nào khác, điều này làm một số học viên tỏ ra rất bất mãn.
– Tức là bọn em phải ở lại trong khu rừng cho đến cuối ngày mai sao ạ? Như thế không phải quá nguy hiểm à.
– Đúng đấy, lỡ có xảy ra chuyện gì bất trắc thì thầy có chịu nổi trách nhiệm không hả?
– Còn vấn đề ăn uống, vệ sinh thì thế nào ạ? – Một cậu bạn ngây ngô lên tiếng làm cả đám phải bật cười.
Những lời bàn tán, xì xầm lại nổi lên, hầu hết đều tỏ ra e ngại với buổi tập huấn nguy hiểm.
– Đây là thông báo từ Hiệu trưởng. – Câu nói tập trung mọi sự chú ý.
Từ máy ghi âm phát ra giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm của một người phụ nữ cũng chính là người Hiệu trưởng giấu mặt lâu nay.
– “Bingel là học viện danh giá nhất nước, tôi tuyệt đối không chấp nhận những học viên ngu dốt cũng như những kẻ quá nhút nhát và tầm thường. Bất cứ ai bỏ qua buổi tập huấn sẽ lặp tức bị gạt tên, kết quả buổi huấn luyện cộng với điểm số kì thi vừa rồi sẽ quyết định trong các cô cậu ai là người phải rời bỏ học viện. Những trường hợp đặc biệt tôi sẽ xem xét sau. Chúc may mắn, các học viên.”
Gia Hân cùng mọi người đều sững sờ trước lời tuyên bố dứt khoát của Hiệu trưởng. Họ thật sự bất mãn nhưng cũng ngạc nhiên không kém, Hiệu trưởng mới là một người phụ nữ ư? Người bình tĩnh nhất có lẽ là Chấn Nam, anh thậm chí chẳng thèm để tâm đến những gì người thầy kia đã nói. Tay ung dung đút vào túi quần, ném ánh nhìn vào khoảng không vô thực, balo thì quẳng cho Gia Hân mang làm cô gái nhỏ cứ bặm môi nhìn anh.
– Các em nghe rõ rồi chứ. Giờ thì kiểm tra lại những thứ trong balo. Nguồn thức ăn thì không thiếu điều quan trọng là các em có tìm ra chúng hay không. Còn vấn đề em kia vừa nói, thật ra trong rừng có cả nhà vệ sinh đấy cũng phải coi có tìm được không. À, không có thú dữ đâu nên các em đừng lo mà tôi cũng không chắc lắm. Còn một điều nữa, rất quan trọng, trước khi mặt trời lặn vào ngày mai dù có tìm đủ 3 lá cờ hay không các em cũng phải đến tòa nhà trung tâm với điều kiện không thiếu bất kì thành viên nào. Hãy đặt tinh thần đồng đội lên trên hết, rõ chứ?
Đám học viên ngơ ra trước những lời nói của thầy huấn luyện. Buổi tập huấn năm nay thật đặc biệt, khác hoàn toàn với những năm trước.
– Làm sao để biết lá cờ ở đâu chứ? Khu rừng này rộng lớn vậy mà. – Một học viên lên tiếng.
– Chỉ cần tinh mắt một chút chắc chắn các em sẽ tìm ra. Được rồi, thoải mái nào, 15 phút nữa sẽ xuất phát. À, còn một điều nữa… hãy cảnh giác với những-tên-trộm nhé!
“Trộm ư? Ông ta đang ám chỉ điều gì? Ông thầy lạ mặt này thật đáng nghi ngờ.”
Mọi người tản ra theo đội, một đội 3 người chỉ duy nhất đội đặc biệt của Chấn Nam và Gia Hân chỉ có 2 người, mọi việc sẽ khó khăn hơn khi thiếu mất một thành viên nhưng đối với anh chàng lạnh lùng kia thì chẳng có gì đáng bận tâm, thậm chí còn thoải mái hơn rất nhiều.
Một số hào hứng trước buổi tập huấn “Kĩ năng sinh tồn” mới mẻ, số khác lại e sợ trước viễn cảnh tương lai trong khu rừng u ám này.