Đọc truyện Yêu Không Chậm Trễ FULL – Chương 47
Đương nhiên Trình Phi không ngờ lại gặp các cô ở đây, ngây ra một lúc, cười cười với Cảnh Tâm: “Tâm Tâm, thật trùng hợp, vừa nhập không ít kiểu dáng mới về đấy, em mau lựa chọn đi.”
“Em đi ăn cơm với Tinh Tinh, sẵn tiện đi dạo luôn.” Cảnh Tâm cũng cười cười, giọng điệu mang thêm vài phần khách sáo: “Chiếc váy trên người chị rất đẹp.”
Khi còn bé cô có quan hệ rất tốt với Trình Phi, cho dù là với trưởng bối hay là trong đám bạn học, Trình Phi đều rất được chào đón, trước kia cô còn rất thích Trình Phi, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, thời gian dần qua quan hệ dần phai nhạt.
Lúc trước khi Lục Tinh chưa quay về, cô tưởng rằng Trình Phi là bạn gái của anh trai, vì vậy Trình Phi hẹn cô cùng dạo phố ăn cơm, thỉnh thoảng cô sẽ đồng ý, cửa hàng này là nhãn hiệu yêu thích của Trình Phi, cô cảm thấy rất thích hợp với Diệp Hân Nhiên, nên mới đề nghị tới, không ngờ lại chạm mặt.
Trình Phi giữ nguyên nụ cười: “Chúc mừng em, nhận được vai nữ chính, hôm nào rảnh chị mời em ăn cơm.”
Cảnh Tâm cười tủm tỉm: “Cám ơn, chỉ có điều gần đây em bắt đầu bận rộn, hơn nữa chắc chị cũng bận, hai người chúng ta muốn dành ra thời gian chung chỉ sợ không dễ, hay là thôi đi.”
Sắc mặt Trình Phi thoáng cứng lại, rất nhanh khôi phục như bình thường: “Em nói cũng đúng.”
Lúc này, cửa phòng thử áo khác mở ra, Lý Tư Điềm thấy tình huống này thì ngây ra một lúc, khách sáo chào hỏi Lục Tinh và Cảnh Tâm: “Thật trùng hợp.”
Lục Tinh cười cười: “Vừa khéo.”
Lúc cô nói lời này thì nhìn về phía người biên đạo tiết mục.
Diệp Hân Nhiên cảm thấy tình huống hơi khó xử, cô ấy cười cười, nhưng mà thật không có đạo lý, huống chi nhãn hiệu quần áo này cô rất thích, nhưng giá rất đắt, cô không thể mua cả hai.
Bây giờ không giống ngày xưa, cô nói với Cảnh Tâm và Lục Tinh: “Chọn giúp tớ.”
Cảnh Tâm và Lục Tinh bèn nhìn nhau cười, cô bán hàng nhìn Cảnh Tâm: “Cảnh tiểu thư, bên kia là mẫu mới chúng tôi vừa nhập về, cô có muốn qua bên kia xem không?”
“Được.”
Cả ba người quay mình đi sang bên kia, sắc mặt Trình Phi và biên đạo tiết mục rất khó coi, biên đạo kia nhíu mày, nhỏ giọng nói với Trình Phi: “Ánh mắt của Lục Tinh khi nhìn tôi, hẳn đã đoán được tiết mục lần trước, là tôi cố ý nói bên tai phải cô ấy…”
Khóe miệng Trình Phi nhếch một nụ cười lạnh: “Biết thì sao?” Biên đạo muốn nói lại thôi, vẫn nên im lặng thì hơn.
Lý Tư Điềm bỗng nhiên hết hứng thú, cười nhạt hỏi: “Phi Phi, cậu thử mấy bộ rồi, chọn xong chưa?”
Trình Phi nhìn nhân viên cách đó không xa: “Gói lại toàn bộ cho tôi.”
Lục Tinh ngồi trên ghế sofa đợi Diệp Hân Nhiên thử đồ, Cảnh Tâm chọn một lúc cũng cầm bộ váy đi vào phòng thử áo.
Trình Phi quẹt thẻ xong, đi đến bên cạnh Lục Tinh, thấp giọng cười nhạo: “Sao cô không thử, đáng lẽ Cảnh Sâm phải đưa thẻ tín dụng cho cô chứ?”
Bàn tay đang lật tạp chí của Lục Tinh dừng một chút, cô ngẩng đầu cười cười: “Việc này không liên quan tới cô.”
Trình Phi đen mặt: “Cô đừng đắc ý.”
Lục Tinh nhắc nhở cô: “Ảnh hậu Trình, có cần tôi nhắc cô rằng đây là nơi công cộng không? Lỡ như bị người khác quay video đăng lên mạng, người thiệt thòi chính là cô.”
Xem ra cô ta thật sự giận điên lên rồi, mới có thể sơ suất chuyện này, Lục Tinh nhìn bóng lưng rời đi nhanh chóng của cô ta, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Diệp Hân Nhiên đi ra từ phòng thử áo, nhìn xung quanh, “Bọn họ đi rồi à?”
Lục Tinh gật đầu: “Ừ.” Đi đến bên cạnh cô ấy xem xét, “Rất đẹp, vừa rồi tớ thấy bộ này trên tạp chí, người mẫu khoác áo mỏng màu nâu nhạt bên ngoài nhìn rất đẹp.”
Nhân viên bán hàng lập tức cầm áo khoác mà Lục Tinh nói mang đến.
Màn đêm buông xuống, Diệp Hân Nhiên mua rất nhiều, Cảnh Tâm cũng mua không ít, Lục Tinh chỉ mua áo lông và áo khoác ngoài, tốn không ít tiền.
Lục Tinh nhìn đống hàng mua trước mắt: “Cậu điên ư? Đêm nay mua nhiều như vậy…”
Diệp Hân Nhiên nhướng mày, chẳng hề để ý nói: “Tớ điên ở chỗ nào? Phụ nữ mua quần áo, mua đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da không phải là điều rất bình thường sao? Trước đây phải trả tiền nhà, tiết kiệm tiền để kết hôn rồi hưởng tuần trăng mật gì đấy, bây giờ tiền nhà không cần trả, kết hôn cũng không cần nữa, chị đây muốn mua cái gì thì mua cái nấy!”
“Đúng vậy, dạo phố là để vui vẻ.” Cảnh Tâm đồng ý nói, cô nhìn Lục Tinh, “Này…!Tinh Tinh, anh trai kiếm được nhiều tiền như vậy, chị phải tiêu tiền nhiều một chút mới được, chẳng lẽ anh chưa đưa thẻ tín dụng cho chị sao?”
Lục Tinh im lặng: “…!Chị vẫn tự chi trả được.”
Diệp Hân Nhiên cười: “Lúc trước cậu giả làm người giàu có, trả lại toàn bộ tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của bản thân cho Phó Cảnh Sâm, không thể không biết xấu hổ mà xin lại được.”
Lục Tinh: “…”
Cảnh Tâm chớp chớp hai mắt, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Diệp Hân Nhiên, muốn nghe bát quái.
Ngày hôm sau Diệp Hân Nhiên quay trở lại thị trấn nhỏ, buổi tối cô ăn cơm với Phó Cảnh Sâm, Phó Cảnh Sâm đưa thẻ tín dụng cho cô, hờ hững nói: “Sau này đi dạo phố với Cảnh Tâm, cứ quẹt thẻ của anh.”
Mức độ tiêu tiền của Cảnh Tâm anh biết rất rõ, với điều kiện kinh tế hiện nay của Lục Tinh mà đi dạo phố với Cảnh Tâm, nhất định không thể chi trả nổi.
Lục Tinh nhìn tấm thẻ kia, không nhịn được hỏi: “Tâm Tâm nói với anh à?”
Phó Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng: “Nó không nói với anh thì anh không thể đưa cho em sao?”
“Không phải…” Lục Tinh mấp máy môi, nhét tấm thẻ vào trong túi, hài hước nháy mắt với anh, “Anh đã muốn đưa cho em như vậy, em phải nhận lấy chứ.”
Học phí đại học của cô do anh trả, mặc dù trước đó cô đã trả lại cho anh, nhưng đó là khi sự oán giận từ đáy lòng quấy phá, khi còn bé đồ ăn đồ mặc của cô đa phần do anh mua, quan hệ hai người đến mức này, nếu cô nói với anh những thứ như cô có thể tự nuôi sống chính mình, muốn mua cái gì thì tự dùng tiền của mình mua, thế thì thật quá già mồm.
Anh từng nói, chấp nhận thứ anh đưa cho thì anh sẽ rất vui.
Phó Cảnh Sâm cười cười, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô một cái, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Diệp Hân Nhiên không ở nhà, Tiểu Cáp không có người chăm sóc, Lục Tinh không chịu về nhà anh: “Mặc dù buổi sáng em bày rất nhiều thức ăn cho chó, nhưng nếu buổi tối không quay về, một mình Tiểu Cáp ở nhà, quá đáng thương…”
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, thật lâu sau, anh nhếch khóe miệng: “Nếu đã như vậy, tối nay chúng ta ở bên kia.”
Cô đỏ mặt cúi đầu, thật ra lúc nãy cô định đề nghị như thế, nhưng sợ anh ghét bỏ Tiểu Cáp, nên đợi anh chủ động nói.
Xe dừng dưới tầng Lục Tinh xuống xe rồi than thở: “Lạnh quá.” Khi nói chuyện, các luồng khí từ trong miệng giữa đêm tối biến thành những luồng sương mù màu trắng.
Phó Cảnh Sâm giúp cô chỉnh khăn quàng cổ, ôm cô đi lên phía trước, đi đến cửa thang máy anh dừng lại: “Em lên tầng trước nhé, anh đi mua vài thứ.”
Lục Tinh nghi ngờ: “Anh muốn mua cái gì? Lạnh như vậy mà, ngày mai hẵng mua.”
“Không được.” Anh quả quyết nói, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve gương mặt cô, con mắt màu đen thâm thúy nhìn cô, giọng nói vừa thấp vừa trầm, như mê hoặc, “Đêm nay phải dùng.”
Cô trố mắt ba giây mới kịp nhận ra anh định mua thứ gì, cúi đầu không dám đối mặt với anh, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cái đó, sau hai tòa nhà là vòng tròn doanh nghiệp, chỗ đó có siêu thị…!Tiệm thuốc cũng có…”
Phó Cảnh Sâm sung sướng bật cười: “Anh biết rồi.”
Cửa thang máy mở, có hai người đi ra, Lục Tinh vội vàng đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô hé nửa gương mặt đang giấu trong khăn quàng cổ, đưa tay vẫy vẫy.
Tiểu Cáp một mình ở nhà, trống rỗng cô đơn lạnh lẽo, Lục Tinh vừa vào cửa, nó liền phấn khích bổ nhào lên người cô.
Lục Tinh cười vuốt ve lông nó, đổ thêm thức ăn chó cho nó.
Cô ngồi xổm bên cạnh Tiểu Cáp, thấp giọng nói: “Đến khi Cảnh Sâm tới đây, em nghe lời một chút, đừng sợ hãi biết không? Em càng sợ anh ấy lại càng không thích em.”
Tiểu Cáp chỉ lo ăn, không biết có hiểu ý cô không.
Con mèo của Diệp Hân Nhiên lúc ẩn lúc hiện trong phòng khách, Lục Tinh nâng cằm suy nghĩ, trong nhà cô không chỉ có chó, mà còn có mèo, không biết Phó Cảnh Sâm có ghét mèo không?
Lúc chuông cửa vang lên, cô chưa nghĩ ra đáp án.
Vui sướng chạy đi mở cửa, Phó Cảnh Sâm cả người lạnh ngắt đi vào, Lục Tinh lấy một đôi dép lê nam từ trong tủ ra đặt cạnh chân anh, hơi đắc ý: “Lần này anh không cần phải tự chuẩn bị dép lê nữa.”
Phó Cảnh Sâm cười cười, ngước mắt nhìn chú chó Eskimo đang đứng trong góc phòng khách, đôi mắt đen láy cảnh giác nhìn anh.
Lục Tinh nhìn Tiểu Cáp, tròng mắt đảo lòng vòng, cười tủm tỉm kéo cánh
tay anh: “Tiểu Cáp lớn hơn nhiều rồi đúng không? Anh xem lông nó vừa trắng vừa mềm, sờ tới sờ lui thích hơn trước kia nhiều.”
Mắt Phó Cảnh Sâm hơi híp lại: “Em vừa sờ nó?” Lục Tinh mờ mịt gật đầu.
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, cởi áo khoác ngoài và khăn quàng cổ, nắm tay cô đi về hướng phòng ngủ chính, lúc đi qua Tiểu Cáp, bước chân dừng một chút, phần mông sau của Tiểu Cáp, chậm rãi rút lui…
Lục Tinh: “…” Không phải đã nói đừng sợ sao?
Phòng ngủ chính nằm trong phòng tắm, lúc anh bóp nước rửa tay vào tay cô chà chà thành bọt, cô mới nhớ, lần trước sau khi cô sờ Tiểu Cáp cũng được anh tỉ mỉ rửa tay giúp như vậy.
Cô bất mãn hừ một tiếng: “Lúc nãy Tiểu Cáp còn thè lưỡi liếm mặt em đấy.” Để xem tối nay anh dám hôn không!
Anh: “…”
Phó Cảnh Sâm mặt không cảm xúc giúp cô rửa hai tay, sau đó cầm lấy sữa rửa mặt, hỏi cô: “Anh giúp em hay em tự làm?”
Lục Tinh hoàn toàn đầu hàng: “…!Tự làm!”
Đôi mắt thâm trầm của anh tràn ngập ý cười, thân hình cao lớn dựa trên khung cửa, nhìn cô thở phì phò rửa mặt, đôi mắt đen láy trong veo không ngừng trừng anh qua gương.
Lục Tinh rửa mặt xong thì đẩy anh ra, hơi không tự nhiên nói: “Em muốn tắm, anh ra ngoài đi…”
Người đàn ông đứng sừng sững không di chuyển, cô sợ anh nói mấy lời
không biết xấu hổ như “Cùng tắm” hay gì đó tương tự, vội vàng nhảy ra ngoài từ bên cạnh anh, về phòng lấy áo ngủ, sau đó nhớ tới một vấn đề rất nghiêm túc, trong nhà cô không có áo ngủ của anh, sau khi tắm xong thì anh mặc gì?
Phó Cảnh Sâm ở sau lưng cô, kéo ngăn tủ cạnh giường ra, ném ba bốn cái hộp nhỏ vào.
Lục Linh liếc nhìn, lập tức cảm thấy chân mềm nhũn, cô không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh, anh mua nhiều như vậy làm gì…”
Anh nhìn cô cười, thấp giọng: “Đương nhiên là mua để dùng.” Giọng nói của cô run rẩy: “Nhiều, nhiều quá…”
“Không nhiều lắm.” Giọng nói anh mang theo nét cười, nhận ra giọng nói cô hơi khàn khàn, tốt bụng giải thích, “Anh đâu nói dùng hết trong đêm nay, em đừng căng thẳng.”
Lục Tinh khẽ thở ra, đỏ mặt đi tắm.
Lúc đi ra, không thấy anh trong phòng ngủ, đến phòng khách, thấy anh ngồi trên ghế sofa, con mèo của Diệp Hân Nhiên ngồi bên cạnh anh, nhìn vẻ mặt anh không giống như đang chán ghét, vì vậy…!Anh chỉ ghét chó, có thể chịu đựng mèo?
Nhìn Tiểu Cáp đáng thương co rụt người trong chuồng chó.
Đừng đối xử khác biệt rõ ràng như thế chứ!