Đọc truyện Yêu Không Bến Bờ – Chương 52: Hình nộm rỗng ruột
Con người luôn không kiên cường như bản thân họ nghĩ, nói cách khác, họ quen dùng sự tê dại của nỗi đau để che đậy sự yếu đuối.
Cho đến khi xuống máy bay, nghe thấy một loại ngôn ngữ khác, nhìn thấy kiến trúc khác, trước mắt toàn là mũi cao mắt lồi, Khương Doãn Nặc mới phát giác, cô đã rời khỏi cậu thật xa.
Kéo hành lý ra ngoài đợi taxi, bác tài râu bạc trắng giúp cô cho hành lý vào khoang dự bị, sau đó cười nhã nhặn với cô, “Trông cháu không được vui,” Ông ta nói, “Đây là nhớ nhà, cháu biết ý nghĩa của từ này không?”
“Biết ạ.” Cô cười cười, nhưng mắt lại ướt đẫm.
“Cháu mới xuống máy bay đã bắt đầu nhớ bố mẹ rồi sao?”
“Vâng ạ.” Cô đáp.
Bác tài tế rất khéo ăn nói, chuyển chủ đề, muốn an ủi tâm trạng tiêu cực của cô, nhưng hiệu quả không cao, cô gái châu Á này trông có vẻ không dễ giao tiếp, lúc không nói chuyện, cô trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe, mắt ngân ngấn nước.
Khương Doãn Nặc sống ở căn hộ sinh viên gần trường đại học. Khi cô đến nơi đã là mười một giờ tối, phòng sát vách đang mở tiệc, chiếc loa màu đen nặng trịch để ở ngay lối đi, các chàng trai cô gái hoặc hút thuốc hoặc cầm ly bia lớn tiếng nói cười trong phòng khách, trên bàn là bánh mì kẹp thịt, còn có vài miếng pizza còn thừa, trên cửa nhà bếp dán thông báo tổ chức party.
Một năm cô không về, bạn cùng phòng trước đây đã dọn đi từ sớm, những người bây giờ cô không biết ai. Sau khi chào hỏi đơn giản với họ, cô đi vào phòng mình, một mùi ẩm ướt ngột ngạt xộc đến, cô đóng cửa lại, ngồi trong bóng tối, mọi thứ đều rất xa lạ, những người ấy đã dần đi xa, cậu không còn ở bên cạnh cô nữa. Cô nghĩ, mình nên khóc, nhưng lại không khóc được.
Giống như mơ một giấc mơ dài, rất mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc bên ngoài đã dừng, cô mới tỉnh lại, đi đến mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành. Ba, bốn căn hộ sinh viên nằm ở rìa một khu rừng nhỏ, ban đêm ở đây vắng vẻ mà yên tĩnh.
Tắm rửa xong xuôi, cô nằm trên giường. Khi đang nửa tỉnh nửa mơ, cô nhìn thấy cậu, sau lưng cậu là ánh sáng rực rỡ, trời xanh mây trắng, cậu mỉm cười với cô, dịu dàng giống như trước đây…, đột nhiên, tiếng nhạc hark rock đinh tai nhức óc vang lên, giây phút đó cả chân tóc cũng dựng đứng lên, giống như có thứ gì đó không thể nắm chặt, chỉ có thể mở mắt nhìn nó rời đi, người cô mồ hôi lạnh đầm đìa. Là cái gì nhỉ, rốt cuộc là cái gì, cô cật lực nhớ lại giấc mơ vừa rồi, nhưng chỉ còn lại ánh sáng vỡ vụn. Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn tiếp tục, cô rất bực mình, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Cô xé tờ thông báo party xuống, người trong phòng khách dừng lại nhìn cô. Cô chỉ vào đồng hồ ở trên, “Nên dừng lại rồi, xin các bạn yên lặng một chút.”
Tiếng Pháp của cô rất lưu loát, khẩu âm cũng khá chuẩn. Đám người đó cười cười với cô, mấy cậu con trai nhìn về phía cô huýt sáo, “Chào, người Trung Quốc? Nhật Bản? Hay là chơi cùng bọn này đi.” Họ nói rất to, trông có vẻ không có ác ý.
Nhưng Khương Doãn Nặc đâu còn tâm trí nào, không biết là ai đã tắt nhạc. Cô quay về phòng ngã người lên giường, trong lòng thầm nghĩ, mình làm sao thế này?
Vì thế, cô đã đắc tội với hàng xóm tốt bụng của mình.
Đó là một cô gái người Pháp xinh đẹp, có mái tóc xoăn vàng lấp lánh, làn da khỏe mạnh bị ăn nắng thành màu nâu nhạt, cô thích xăm mình, thích đeo hai cái vòng nhỏ trên rốn, thích mặc quần jean đáy ngắn, sau đó để lộ dây T-back màu đen. Vài ngày sai, hai người gặp nhau trong nhà bếp, quá nửa là người Pháp đang nướng bánh mì, người Trung Quốc đang chiên trứng, cô hàng xóm sẽ dùng khóe mắt lạnh lùng quét qua, mọi người đều không nói chuyện.
Cả người Khương Doãn Nặc trông rất uể oải, mắt sưng húp. Có một lần, cô hờ hững chiên trứng, mất hồn đến mấy chục giây.
“Này, cậu đang làm gì thế?” Hàng xóm tốt bụng khoa trương dùng tay quạt gió, “Sắp cháy rồi kìa.” Cô ấy nói xong lại chạy đi mở rộng cửa sổ.
Khương Doãn Nặc cúi đầu nhìn, trứng đã biến thành một cục đen thui, “Ồ, xin lỗi”, cô nói. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ phồng má cau mày lạnh lùng của người đẹp tóc vàng, lại không khỏi cảm thấy thú vị.
“Hôm đó, mình vừa từ Trung Quốc trở về,” cô ấp úng nói, “Tâm trạng không tốt lắm, lúc đó, mình chỉ muốn yên tĩnh… để nhớ một người.”
Cô gái chậm rãi quết mứt việt quất lên bánh mì.
Khương Doãn Nặc đổ chỗ trứng cháy vào thùng rác, cô vốn dĩ không muốn ăn, giờ lại càng không cần phải ăn nữa, cô cầm hũ sữa chua trở về phòng.
“Bạn trai à?” Giọng cô gái từ phía sau truyền đến.
“Cho là vậy đi”, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
Cứ vậy, Khương Doãn Nặc và Bắc Bắc quen nhau.
Bắc Bắc sưu tầm rất nhiều voucher mỹ phẩm, cô cực kỳ nhạy cảm đối với những tin tức khuyến mãi trong các cửa hàng quần áo, thỉnh thoảng cô cũng sẽ dẫn bạn trai về nhà, đó là một anh chàng đẹp trai người Pháp điển hình. Tường ký túc xá sinh viên không cách âm, những điều không nên nghe thấy cũng nghe thấy, nhiều lần thành quen. Những lúc không tập thể thao, Bắc Bắc thích kéo Khương Doãn Nặc đi shopping, còn Khương Doãn Nặc quen một mình ở trong phòng đợi học kỳ mới đến hơn, phần lớn thời gian dùng để nhìn ra khu rừng xanh đen ngoài cửa sổ rồi ngẩn người. Thậm chí cô rất ít liên lạc với bạn bè, bất cứ ở nơi đâu. Chỉ là thỉnh thoảng lên QQ, sẽ gặp được Quan Dĩnh.
Quan Dĩnh nói cho cô biết, Hứa Khả đã bị bắt buộc nghỉ học.
Cô nhìn thấy tên cậu được tạo thành từ những điểm sáng nho nhỏ, xuất hiện trên màn hình, nước mắt làm ướt bàn phím. Cô lại một lần nữa bỏ rơi cậu, một mình chạy trốn. Không muốn biết bất cứ tin tức nào liên quan đến cậu nữa, chỉ là nhìn thấy tên cậu, liền bị nỗi đau đớn từng đợt ập đến.
Là tớ nợ cậu ấy, cô chậm rãi gõ mấy chữ này.
Món nợ cô nợ cậu, cả đời này trả cũng không hết. Nếu có kiếp sau, cậu cũng sẽ không nhớ cô.
Giữa họ, vĩnh viễn cách nhau một khoảng cách không thể vượt qua.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể dùng nước mắt để bù đắp.
Bên ngoài có người gõ cửa, cô lau nước mắt lớn giọng nói, “Xin lỗi, Bắc Bắc, bây giờ mình không tiện mở cửa”, tuy cô cố gắng khống chế, nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào, ngữ điệu cũng trở nên kỳ lạ.
Bắc Bắc chỉ nói một câu, “Không sao” rồi không quấy rầy cô nữa.
Cô khóc rồi lại khóc, đến khi trời tối.
Trải qua những ngày ngây dại như vậy mãi cho đến khi khai giảng, cô thậm chí còn không muốn đi học, rất nhiều buổi sáng, đều là Bắc Bắc ở bên ngoài đập cửa mới gọi cô thức dậy. Cô nhìn mình ở trong gương, sắc mặt xanh xao, từ khi ăn trứng đến mức nhìn thấy là buồn nôn, cô liền bắt đầu dùng bánh mì không có calo để sống qua ngày, buổi trưa thì đến căn tin trường, nhìn sườn với xúc xích chỉ thấy ngấy, cũng chỉ gọi một dĩa salad là xong chuyện. Bữa tối, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Bắc Bắc nói, “Nặc, người cậu sắp bay lên được rồi đấy.”
Khương Doãn Nặc phản đối, “Không muốn ăn, mình không thấy đói.”
Bắc Bắc nháy mắt một cái, “Cậu có rồi đúng không?”
Mới đầu Khương Doãn Nặc giật mình, sau đó ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể nào, ngoài dạ dày không tốt ra, những thứ khác đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng suy nghĩ kỳ lạ lại bị kéo đến. Con ư, nếu như có thật, thì cậu đã có con rồi, tuy bản thân cậu vẫn là một đứa trẻ…, Khương Doãn Nặc đột nhiên cảm thấy mình giống như một người điên, giữa họ sao có thể có đời sau được chứ. Sẽ bị trời phạt, mọi thứ đều sẽ báo ứng trên người đứa trẻ.
Cô nói với bản thân mình hết lần này đến lần khác, Khương Doãn Nặc, đừng nghĩ lung tung nữa, mày không thể tiếp tục như vậy, sẽ ép bản thân đến điên mất.
Tối hôm đó, lần đầu tiên Khương Doãn Nặc làm một bàn thức ăn, Bắc Bắc vừa ăn vừa than vãn, “Nặc, cậu biết mình đang giảm cân mà.”
Lại qua mấy ngày nữa, cuối cùng cô cũng thành công cai khóc một ngày, ngủ mơ cũng không thút thít.
Bắc Bắc nói, “Nặc, mình còn tưởng cậu bị sưng mắt bẩm sinh cơ đấy.”
Khương Doãn Nặc đi học bữa đực bữa cái, khi sắp đến kỳ thi thì lại cuống cả lên, lúc đầu vì muốn học bù cho học phần kỳ trước, cô trong lúc nổi điên đã đăng ký rất nhiều môn thi, bây giờ đành phải bán mạng thức đêm, trên khuôn mặt vốn dĩ xanh lè lại có thêm hai quầng đen ở mắt, lúc bận rộn, cô đã quên đi rất nhiều chuyện.
Nhưng không được bao lâu thì Bắc Bắc lại thất tình, cô ấy tức giận chạy về, đầu tóc hơi rối, cô ấy nói với Khương Doãn Nặc, “Hôm nay mình đã đánh tiện nhân đó.”
Khương Doãn Nặc hỏi, “Nam hay nữ?”
Bắc Bắc nói, “Con mụ đó, con đĩ đó.” Cô giơ tay ném chiếc hoa tai lên bàn, “Ha, nhìn đi, mình giựt hoa tai của cô ta rồi, cô ta còn muốn gọi cảnh sát, nhưng bị anh ta ngăn lại. Anh ta nhất định là cảm thấy có lỗi với mình, hừ, một đôi tiện nhân.”
Khương Doãn Nặc quan sát thật kỹ, phát hiện đuôi chiếc hoa tai có dính vệt máu.
Đột nhiên Bắc Bắc khóc rống lên, “Nhưng mà anh ấy đã hôn cô ta trước mặt mình.” Cô nằm bò lên bàn, bờ vai run run, “Mẹ kiếp, mình thà người bị đánh là mình.”
Khương Doãn Nặc cảm thấy khó chịu nhưng không biết cách an ủi, “Vì để không bị người khác từ chối chỉ có cách từ chối người khác trước mà thôi.” Cô thở dài nói.
Bắc Bắc bắt đầu hút xì gà, trên bàn chất một đống hộp xì gà tinh xảo đẹp mắt, cô nói, “Miễn phí đấy, lấy trộm từ tiệm nhà mình,… Bố mẹ sẽ không nói mình, dù sao cũng đỡ hơn ma túy…”
Hai người ở trong phòng khách đọc sách thâu đêm, trong lòng Khương Doãn Nặc không thoải mái, cũng học theo hút xì gà. Cái thứ này rất kích thích khoang miệng, hút liền một hai điếu, đầu lưỡi dường như to hơn, nói chuyện cũng trôi chảy hơn, hút thêm nữa thì sẽ buồn nôn. Hai người phì phèo rất lâu, cái hộp trên bàn vẫn chưa thấy ít đi.
Khi môn thi cuối cùng kết thúc, vừa hay là đêm giao thừa ở Trung Quốc, Khương Mẫn gọi điện tới bảo cô về ăn tết, cô không muốn về, nói còn phải thi, thật ra chỉ là muốn ở một mình trong ký túc xá. Nhưng Bắc Bắc lại hứng thú, đòi cùng cô đón tết Trung Quốc, còn muốn ăn sủi cảo. Khương Doãn Nặc nghĩ, hai đứa con gái ăn, cũng không phiền lắm, liền đi siêu thị mua ít bột mì với nhân thịt. Kết quả quay về thì thấy, con nhỏ này được lắm, trong phòng khách có bảy tám anh chàng đang ầm ĩ.
Bắc Bắc nháy mắt ra hiệu với cô, “Mình lợi hại không, đêm nay chúng ta được chọn rồi. Mình nhất định phải tìm một anh chàng tốt hơn, mình không tin trên đời này chỉ có đàn ông thích bị người khác từ chối.”
Trong số mấy người đó có vài người lần trước cô từng thấy khi tụ tập trong bữa tiệc của Bắc Bắc, họ vừa nhìn thấy cô liền học nói theo giọng điệu của cô, “Chào, tôi phải đi báo cảnh sát đây.” Mọi người cùng cười ồ lên, bọn họ rất dễ gần, tính cách Khương Doãn Nặc cũng không gò bó, không bao lâu đã thân thiết. Trong đó có một người châu Á, nhưng anh ta nói không nhiều, cũng không nói gì với Khương Doãn Nặc.
Bao nhiêu người muốn ăn cơm như vậy, cũng phải có người chuẩn bị, Bắc Bắc là không giúp được gì rồi, cùng mấy người này khoác lác đã đủ khiến cô ấy quay mòng mòng. Khương Doãn Nặc đành phải gọi ít thức ăn bên ngoài, làm nhân sủi cảo trước, bắt đầu nhào bột.
“Việc nặng, vẫn nên để tôi làm cho.” Bên cạnh có người nói tiếng Trung, là người châu Á đó.
Khương Doãn Nặc nói, “Anh đi chơi đi, một lát là tôi xong ngay thôi.”
Người đó đã rửa tay sạch sẽ và bắt tay nhào bột, “Tiếng Pháp của cô rất tốt, cô đến đây khi nào vậy”, anh ta vừa nhào mì vừa trò chuyện cùng cô.
“Tôi đến cũng được bảy tám năm rồi.”
Người đó hơi ngạc nhiên, “Cô mới từng này tuổi, học cấp ba ở đây ư?”
Khương Doãn Nặc gật đầu, “Ừ, mười bốn tuổi tôi đã sang đây rồi.”
“Thảo nào,” người đó nói, “Tôi sang được hai năm rồi, tốt nghiệp đại học trong nước xong thì sang, ở đây học thạc sĩ.”
Khương Doãn Nặc nhìn anh ta một cái, nhưng người này trông không giống chỉ mới hai ba hai bốn tuổi, anh ta cười cười, hình như biết cô đang nghĩ gì, “Tôi còn từng đi làm hai năm trong nước nữa.”
Không lâu sau bột đã nhào xong, cả đám cùng nhau gói sủi cảo, hình thù quái dị, rất sáng tạo, đều ở đó so sánh xem ai gói được hình có tính sáng tạo nhất. Bọn họ vẩy bột mì lên người nhau, đùa giỡn ầm ĩ, trên người trên đầu ai cũng dính màu trắng, chỉ có người đàn ông Trung Quốc đó là vẫn luôn yên lặng đứng một bên, luộc sủi cảo cho họ.
Khương Doãn Nặc lơ đãng ăn xong mấy cái sủi cảo, kẹp điếu xì gà dựa vào một góc sofa nghe hát, lại là nhạc hark rock. Nhưng lần này, cô không cảm thấy ồn chút nào, trong lòng trống rỗng, bắt đầu từ khi nào, cô đã trở thành một hình nộm biết đi, biết nói? Tiếng trống mạnh mẽ đập vào màng nhĩ, cô hận không thể đem những âm thanh này lấp đầy khoảng trống còn lại.
Rời xa cậu, đã lâu như thế rồi.