Yêu Không Bến Bờ

Chương 42: Nhật ký trưởng thành của “Tiểu Cường”


Đọc truyện Yêu Không Bến Bờ – Chương 42: Nhật ký trưởng thành của “Tiểu Cường”

Sắc mặt Hứa Thụy Hoài chưa bao giờ khó coi như vậy, gồm cả năm đó hẹn hò với tình nhân bị vợ cũ ôm bụng bầu bắt gian tại giường, sau đó ly hôn, rồi vứt con gái ra nước ngoài. Giữa hai hàng chân mày của ông lờ mờ hiện lên nếp nhăn hình chữ “xuyên”, trong mắt mang theo tia máu, có vẻ cả đêm không ngủ ngon. Ông trừng mắt nhìn con gái nói, “Quay về Pháp cho bố, càng nhanh càng tốt”.
Khương Doãn Nặc nắm tay thành đấm đờ đẫn đứng trên bãi cát, không động đậy. Cát màu nâu nhạt, liên miên không dứt, đơn điệu khiến người ta nghẹt thở. Hạt cát li ti mịn màng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô chìm vào trong đó, lặng lẽ chôn vùi cô, chẳng khác gì, dứt khoát mai táng cô.
“Con biết mình đang làm gì không? Hai đứa…”, ông muốn nói gì đó, lại khó mà mở miệng, đi tới đi lui, dường như muốn xoa dịu tâm trạng sốt ruột mà đau lòng.
Đầu Khương Doãn Nặc rất choáng váng, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, một mảng lạnh lẽo. Hai tay nắm thành đấm dần dần tê cứng, giống như côn trùng đang từ từ gặm nhấm. Cô chỉ trả lời bằng sự im lặng.
Hứa Thụy Hoài càng nổi điên, ông dừng bước trước mặt Khương Doãn Nặc, cố gắng kìm nén cơn giận để cho mình trông bình tĩnh hơn một chút, “Đây không phải là tình cảm bình thường, Hứa Khả, nó là em trai con!” Hứa Thụy Hoài ra sức bóp vai cô, “Nặc Nặc, nghe lời bố, dứt ra sớm một chút, đều tốt cho hai đứa.
Cô cắn môi thật mạnh, ngẩng đầu lên, “Con, không thể rời xa cậu ấy…”
Hứa Thụy Hoài đỏ bừng mặt lớn tiếng quát, “Con nói gì vậy hả”, sau đó ông bị suy nghĩ đột nhiên ập đến làm cho giật mình, “Hai đứa… không phải đã…”
Khương Doãn Nặc nhất thời đỏ mặt tía tai, thấp giọng nói, “Không có”.
Hứa Thụy Hoài khẽ thở dài, “Hai chị em con, rồi sẽ có một ngày chia xa, có gia đình riêng, sống cuộc sống của riêng mình. Nặc Nặc, con còn nhỏ, không hiểu đàn ông, đàn ông thời niên thiếu rất dễ có… kích động về mặt sinh lý, sẽ nảy sinh một vài suy nghĩ không thực tế đối với người khác giới bên cạnh mình. Khả Khả đối với con không phải giống như con nghĩ, những chuyện này đối với nó mà nói, chỉ là một sự kích động…”
Mồ hôi dường như ngấm lạnh vào trong tim, tay Khương Doãn Nặc hơi run, cô lùi về sau một bước, “Không phải như bố nói”. Lúc cậu nhìn cô, trong mắt là ý cười ấm áp, cậu thích nắm tay cô, thích ôm cô vào lòng từng chút một từ phía sau… Cẩn thận dịu dàng như thế, sao lại là kích động nhất thời chứ? Cô hơi hoảng sợ nhìn Hứa Thụy Hoài, dần dần nghe không rõ ông đang nói gì.
“Cứ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ hủy hoại hai đứa mà thôi”, Hứa Thụy Hoài tiến về trước một bước, nhưng không buông tha cô, “Con là chị, con hiểu chuyện hơn nó, con đi đi, càng xa càng tốt, quên những chuyện này đi, để nó sống cuộc sống bình thường”.
Cuộc sống bình thường, họ, thật sự rất không bình thường…
“Cuộc sống bình thường…”, cô ngây ngô lặp lại, “Đã không còn từ lâu rồi”.
Bỗng nhiên cô nắm chặt tay thành đấm lớn tiếng gào lên, “Đã không còn từ lâu rồi, nếu không phải các người…, đều tại các người, đều tại bố, bố chỉ biết làm bậy ở bên ngoài, bố tưởng bọn con còn nhỏ thì không biết gì sao? Dì Lâm nói với con hết rồi, con biết hết cả, mẹ sinh Hứa Khả xong cũng không chăm sóc nó, bố không về, mẹ liền trốn trong phòng khóc, mẹ cứ khóc mãi… Bố không quan tâm đến mẹ, cũng không thèm để ý đến bọn con, lúc đó Hứa Khả còn nhỏ như thế, không chịu uống sữa, mẹ cũng không màng đến, khóc đến khàn giọng, mẹ cũng không nghe thấy…”

Tâm tư cô chìm trong hồi ức đau thương. Dì Lâm, là bà con ở quê, trước khi cô nhớ chuyện, dì đã xuất hiện trong nhà rồi. Sau khi Khương Doãn Nặc lớn hơn một chút, dì Lâm thường hay nói bóng gió bên tai cô, “Em con rất đáng thương, con đừng bắt nạt em, phải đối tốt với em, em rất đáng thương…”, lúc đó, cô vẫn chưa biết chuyện, chỉ cảm thấy đứa bé tí hon nhỏ xíu gầy gầy, thích lết tới lết lui bên cạnh cô vô cùng đáng ghét…
Trong lòng cô nhói đau gần như buột miệng nói ra, “Con nghĩ, lúc đó sao cậu ấy không đói chết nhỉ, có bố mẹ như vậy, chi bằng chết đi cho rồi…”
Mặt bị sán một bạt tai thật mạnh, âm thanh chói tai trong trẻo dường như xé thủng màng nhĩ của cô. Cô trừng mắt nhìn Hứa Thụy Hoài, trông ông vừa thẹn vừa giận sắc mặt xám ngắt. Cô đột nhiên cảm thấy nực cười, khóe miệng nhếch lên, tê cứng đau đớn.
Hứa Thụy Hoài bỗng đau đầu chóng mặt, chân tay hơi tê dại, ông chầm chậm bước tới ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, miệng từ từ nặn ra vài chữ, “Hai đứa, tuyệt đối không được ở bên nhau”.
Khương Doãn Nặc đi ra khỏi công viên bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, cô gọi điện cho nhà học trò, nói mình bị bệnh rất xin lỗi vì không thể dạy bù hôm nay. Lúc này, tài xế không ngừng ngó cô từ kính chiếu hậu. Má trái của cô rất đỏ, sưng hơn má phải một chút. Cô che mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỗ bị tát nóng như phát sốt, giống như còn có từng dấu tay sưng lên.
Sau khi về đến trường, may mà trong phòng không có ai, cô dán khăn ướt lên mặt để chườm lạnh, sau vài lần dường như đã đỡ hơn. Buổi chiều, Quan Dĩnh cũng trở về, thấy Khương Doãn Nặc làm ổ trên giường, liền hỏi, “Sao vẫn còn ngủ vậy, không khỏe à?”
“Không sao”, cô che mặt nói, “Ăn nhiều kẹo quá, răng đau đầu cũng đau”.
Quan Dĩnh cười lắc lắc đầu, cầm bình thủy của mình và Khương Doãn Nặc đi lấy nước. Đi xuống dưới lầu thấy Hứa Khả và Lôi Viễn, hai tên đó thì thầm to nhỏ, không biết đang nói gì.
“Đi lấy nước à”, Lôi Viễn vừa nhìn thấy cô liền sấn đến, nhưng bị Hứa Khả giữ lại.
Mắt thấy Quan Dĩnh càng đi càng xa, Lôi Viễn không nhịn được mắng, “Mẹ nó, cậu thả tay ra, đừng có phá đám”.
Hứa Khả nói, “Chiêu này của cậu vô dụng thôi, cậu đã chặn đường cô ấy mấy lần rồi, người ta có để ý tới cậu không?”
Lôi Viễn lắc lắc đầu, nghĩ cũng phải.
Hứa Khả hỏi cậu ta, “Mỗi lần cậu chặn người ta lại nói những gì?”
Lôi Viễn nói, “Tôi hỏi cô ấy có muốn cùng đi ăn cơm không, hoặc là cùng đi dạo… Mẹ nó, không biết tôi lịch sự thế nào đâu, mà cô ấy đến cái nhìn chính diện cũng không ngó tôi, liền quay đầu bỏ đi”.

Hứa Khả cười cười, “Có ngốc không hả, làm gì có ai chậm chạp như cậu chứ”.
Lôi Viễn thanh minh, “Cậu không biết đâu, con bé này thích mềm không thích cứng”.
Hứa Khả nói, “Cậu không thể dứt khoát một chút sao, nói toạc móng heo, thẳng chủ đề chính”.
Lôi Viễn nhìn cậu bằng vẻ mặt sùng bái, “Cậu được lắm”.
Hứa Khả chau mày, “Cậu muốn nói gì thì nói thẳng với người ta, đừng có hết ăn cơm rồi đến đi dạo, chán chết”. Cậu kéo Lôi Viễn đi đến phòng trực bên ngoài phòng nữ sinh, “Nghe tôi đi không sai đâu. Cậu cũng giúp tôi một việc”.
Lôi Viễn làu bàu, “Mẹ nó, cậu cũng thật là, không phải chỉ là đau răng thôi sao, đến mức cậu phải sốt ruột vậy không?”
Ông cụ canh cửa không có ở đây, người trực thay ông ấy là một cô gái. Hứa Khả nghĩ bụng, lần trước để thay một cái cầu chì trong phòng ký túc mà phải mua hai hộp thuốc để hối lộ người ta, lần này đổi lại là một cô gái, người ta cũng không hút thuốc.
“Chỉ còn nước hi sinh nhan sắc thôi”, Hứa Khả nói rồi từ phía sau đá Lôi Viễn một cái. Lôi Viễn nhất thời không chú ý, té ngã nhào qua đó, cho cô gái một cái ôm thật chặt. Cô gái xấu hổ la thất thanh, phòng trực loạn cào cào, Lôi Viễn chửi mát quay đầu lại, nhưng làm gì còn bóng dáng Hứa Khả đâu.
Tòa nhà ký túc nữ đột nhiên mọc ra một nam sinh, khiến mọi người rất không quen, huống hồ còn là một nam sinh trông rất bắt mắt. Các cô gái tóc tai rối bời đang đắp mặt nạ ngồi lê đôi mách khắp nơi bỗng chạy về phòng nhanh như chớp.
Hứa Khả mải miết đi một hơi lên đến tầng bốn, trong lòng thấp thỏm không yên. Sáng nay cậu đã thấy không ổn rồi, Hứa Thụy Hoài mãi vẫn không về nhà, cậu sửa xong máy tính, lúc đi tìm Khương Doãn Nặc mới biết, cô vốn không đi dạy thêm. Bấm gọi cho cô, cuối cùng cũng gọi được, nhưng cô lại nói cô không được khỏe, đang ngủ trong phòng, không muốn xuống lầu. Tóm lại, mọi thứ trông có vẻ đều quái lạ.
Cậu đẩy cửa phòng 406 ra bước vào, Khương Doãn Nặc đang ôm gối cuộn mình trên giường, bên gối đặt một cái gương nhỏ, trong phòng không còn ai khác.
“Cảm ơn cậu giúp tớ lấy nước nhé, người đẹp…”, cô tưởng là Quan Dĩnh đã về.
Một bàn tay vuốt nhẹ mắt cô, có cảm giác hơi thô ráp.

Cô mở mắt, hơi ngạc nhiên, “Sao cậu lại lên đây?”
“Chị đỡ hơn chưa”, Hứa Khả ngồi cạnh giường nhìn cô.
“Đỡ nhiều rồi”, lời này là nói thật, cô sờ tay lên mặt, chỗ đó chắc không còn sưng nữa rồi.
“Có phải chị có chuyện giấu em không”, Hứa Khả ôm cô, thấy cô vẫn che mặt, liền muốn kéo tay cô ra.
“Đừng, chị đau răng”, cô ậm ừ nói.
“Sáng nay vẫn ổn mà, để em xem nào”, cậu càng thêm nghi hoặc, ra sức gạt tay cô ra, trên làn da mịn màng nổi lên vài dấu tay màu đỏ rõ rệt.
Cậu ngây người chốc lát, liền hiểu rõ mọi chuyện. Cậu đấm tay “thịch” một tiếng xuống chiếc bàn bên cạnh, “Có phải ông ấy đánh chị không”, Hứa Khả vừa tức giận vừa đau lòng.
“Ông ấy biết rồi”, Khương Doãn Nặc cụp mắt xuống.
“Có chuyện gì thì nhằm vào em, ông ấy dựa vào cái gì mà đánh chị, bà nó việc này là sao chứ”, cậu lại đấm một phát xuống bàn, bỗng chốc lại ôm cô vào lòng, “Việc này sớm muộn sẽ bị phát hiện, đừng lo… Em đi nói với ông ấy…”
“Đừng đi”, Khương Doãn Nặc kéo cậu lại, “Là chuyện của chúng ta, sai lầm quá đáng”, sai lầm quá khủng khiếp, vi phạm luân thường, không có người làm cha mẹ nào lại để yên cho sai lầm này.
Hứa Khả trừng trừng nhìn cô, “Chị nói vậy là có ý gì?”
Cô cười khổ, “Chị nói với ông ấy, chị sẽ không đi, trừ phi cậu rời xa chị trước”.
“Nặc…”, Hứa Khả ôm chặt cô, dường như muốn siết mạnh không cho cô thở được, cậu dùng sức hôn lên môi cô, “Em sẽ không rời xa chị, trừ phi chị rời xa em trước”.
Khương Doãn Nặc ra sức đẩy cậu, “Bắt chước. Cậu buông chị ra, Quan Dĩnh sắp về rồi”.
Hứa Khả có chút không nỡ đứng dậy, “Em đi mua ít thuốc cho chị”.
Khương Doãn Nặc lắc đầu, “Mấy loại thuốc này mùi nặng lắm, chị thoa lên, người khác sẽ hỏi”, bỗng cô nhớ lại lời Hứa Thụy Hoài nói sáng nay, trong lòng thấp thỏm không yên, thế là không nhịn được muốn hỏi, “Hứa Khả, cậu, có phải là nhất thời kích động…”

Cậu khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu.
Khương Doãn Nặc cười cười, “Ý chị là, cậu đừng có nhất thời kích động mà chạy đi tìm ông ấy”.
Hứa Khả nói, “Cho dù em không đi tìm ông ấy thì ông ấy cũng đến tìm em”, cậu nắm tay Khương Doãn Nặc, “Chị phải tin em”.
“Được”, cô khẽ gật đầu.
Không ngoài dự đoán.
Chưa được mấy ngày, Hứa Khả đã gặp Hứa Thụy Hoài dưới lầu ký túc.
Ông nhìn có vẻ tinh thần không tốt, dường như đã già đi mấy tuổi, tóc bạc từng đám, không còn là dáng vẻ áo quần chỉnh tề như trước đây. Sắc mặt thì không khó coi lắm, ngược lại còn cười cười vỗ lên cửa xe, bảo Hứa Khả lên xe.
Hứa Thụy Hoài dẫn cậu đến công ty đi dạo một vòng trước. Công ty trông có vẻ phát triển không tồi, một cảnh tượng vô cùng bận rộn.
Hứa Thụy Hoài vỗ vai Hứa Khả nói với ý tứ sâu xa, “Khả Khả, bố chỉ có mỗi đứa con trai là con, dốc sức cả đời không phải vì con hay sao. Bố cũng đã lớn tuổi rồi, lúc rảnh rỗi con qua đây học hỏi, sau này bố chỉ đợi hưởng phúc thôi”.
Hứa Khả đột nhiên hỏi một câu, “Bố, Nặc Nặc có phải là con gái bố?”
Hứa Thụy Hoài biến sắc, ghìm giọng hỏi ngược lại, “Con còn nhớ nó là chị con sao?”
Hứa Khả nói, “Ngược lại con mong chị ấy không phải”.
“Khốn nạn”, Hứa Thụy Hoài nghiêm nghị nói, “Còn nói những lời như vậy nữa, mày có tin tao đánh chết mày không”.
Hứa Khả khẽ cười một tiếng, “Tin chứ, đương nhiên là con tin rồi, bố đánh chị con ra nông nỗi đó, con còn dám không tin hay sao?”
Hứa Thụy Hoài ném tập tài liệu lên bàn làm việc một cái “bịch”, “Học theo cái thói đó của chị mày, sao tao lại sinh ra đứa con như tụi bay chứ”, ông bực bội nới lỏng cà vạt, hai tay chống nạnh thở gấp, đợi khi bản thân bình tĩnh lại một chút, lại nói, “Tối phải tiếp một khách hàng, con cũng đi cùng đi, người hơn hai mươi tuổi cũng nên học làm chút chuyện rồi, đừng có từ sáng đến tối nghĩ mấy chuyện lung tung”.
Hứa Khả ngây người, vốn nghĩ Hứa Thụy Hoài sẽ trực tiếp tận tình dạy dỗ mình, không ngờ ông lại ra chiêu này, nhất thời đoán không ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.