Đọc truyện Yêu Hoặc Phật Tâm – Chương 18: Thiếu
Edit: V.O
“Ngươi muốn nói gì? Nói đi, đừng có dông dài, ta ghét nhất người như vậy.”
“Ta hỏi ngươi mấy vấn đề.”
“Được, ngươi hỏi đi.”
“Yêu quái các ngươi đều tùy tiện liều mình cứu người sao?”
“Làm gì có!” Ta trợn to hai mắt. “Không phải là ngươi thu yêu sao, sao lại nghi ngờ chuyện này chứ? Ngươi cũng rất rõ, phần lớn yêu quái đều ích kỷ, có rất ít lương thiện, đương nhiên là có lương thiện.” Giống như tỷ tỷ thì gần như không có.
“Vậy nếu như một con yêu quái mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng luôn cứu một… kẻ thù, thì sao?”
“Gì? Không thể nào, nào có yêu quái ngốc như vậy.” Ta gãi gãi đầu: “Cứu người còn chưa tính, còn cứu kẻ thù, chẳng lẽ nó một lòng muốn chết?” Ta ngẩng đầu lên: “Con yêu quái ngươi nói có phải là nữ không? Kẻ thù của nó có phải là nam không?”
“Đúng.” Hòa thượng mím môi vô cùng chặt, gật đầu.
“Có hai trường hợp, một, là nó một lòng muốn chết.” Ta hít một hơi sâu: “Hai, là nó có ý với kẻ thù của nó!”
Mắt hòa thượng trợn to trong nháy mắt: “…không, sẽ không…”
“Hòa thượng, ngươi làm sao vậy? Cái gì sẽ không?” Hòa thượng sao vậy?
“A di đà phật.” Hình như hòa thượng cố khống chế tâm tình. Nhưng nhìn lực tay hắn nắm tràng hạt, không có tác dụng gì.
Hắn nhắm hai mắt, mồ hôi trên trán chảy xuống. Ta thật sự không hiểu nổi, hắn đang suy nghĩ gì. Sao lại hỏi ta chuyện này, chẳng lẽ còn có yêu quái cứu hắn? Vậy là có con yêu quái nào đó thích hòa thượng này? Không thể nào. Hòa thượng này đã được người coi trọng…đáy lòng nổi lên chút ghen tuông. Ta bĩu môi, giơ tay lên, lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Đột nhiên, hòa thượng trợn mắt, một tay nắm thật chặt cổ tay cầm khăn tay của ta. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
“Này, hòa thượng. Ngươi làm sao vậy?” Ta bị sự lạnh lẽo trên người hòa thượng làm sợ hết hồn. Là sát ý? Thiếu chút nữa đã quên, hòa thượng này là hòa thượng thu yêu. Nhưng mà tại sao sát ý này quen thuộc như vậy? Tại sao còn có xúc động muốn rơi lệ? Tại sao?
“Buông ta ra!” Đây là giọng ta sao, sao lại có thù hận sâu như vậy? Ta hung hăng bỏ tay hòa thượng ra.
Một đoạn trí nhớ thoáng qua ở trong đầu, ta đau đớn giãy giụa trong kim quang, có người ở bên cạnh lạnh lùng. Người kia, người kia…ta che đầu.
“Hòa thượng! Sao lại là ngươi!” Ta trợn to hai mắt, nhìn về hòa thượng, lắc đầu: “Thì ra là ngươi từng thu ta. Không trách được vẫn không chịu nói cho ta biết ngươi là ai, thì ra là ngươi biết ta…”
“Ngươi, ngươi nhớ lại cái gì?” Hòa thượng ngạc nhiên.
“Quả nhiên là ngươi phong ký ức của ta, ta không biết tại sao ngươi lại phong ký ức của ta, nhưng ta nhớ sát ý của ngươi, ngươi muốn giết ta…để mạng lại đi!” Ta vọt tới, khoảng cách ngắn, nháy mắt ta đánh lên người
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –