Yêu Hận Vô Tận

Chương 23


Đọc truyện Yêu Hận Vô Tận – Chương 23

Huynh tới đây làm gì vậy?” Mẫn Lan Thao bất ngờ khi liếc qua thấy Bộ Nguyên Ngạo đang đứng trước cửa viện, cũng chẳng để ý lắm nhận lấy chén chè đậu đỏ trong tay của Uất Lam.

“Thế nào? Ta không thể tới đây sao?” Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh. Uất Lam vẫn cúi đầu, làm ra vẻ không để ý tới việc hắn mới đến, thấy thế, con ngươi của Bộ Nguyên Ngạo hiện lên một tia tức giận, màu đen trong ánh mắt càng thêm u tối.

Mẫn Lan Thao bị cách nói chuyện của hắn làm cho giật mình, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong mắt hắn, đã thấy ánh mắt của hắn đầy vẻ khiêu khích.

“Đương nhiên là có thể rồi, cả Du Hợp Trang này có chỗ nào mà huynh không tới được?” Mẫn Lan Thao cười lạnh.

Thanh Tú nghe thấy chủ nhân đến đây, tay chân cô bé cuống cả lên, bỏ chén chè trong tay xuống, khoanh tay đứng thẳng. Uất Lam vẫn im lặng, cầm lấy cái nồi không trên bàn đem đi rửa, vẫn không để ý tới Bộ Nguyên Ngạo đang đứng kế bên.

“Ngày mai có một chuyến hàng buôn dược liệu, giờ Thìn xuất phát, huynh chuẩn bị tốt, rồi đi với ta.” Bộ Nguyên Ngạo trầm giọng nói xong, xoay người bước đi.

Nghe bước chân của hắn đã đi xa, mà Thanh Tú vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra: “Thật là Gia sao? Gia tự mình đi đến đây chỉ để nói câu này thôi sao?”

Mẫn Lan Thao cười lạnh: “Tâm tư của hắn ai mà biết được? Có lẽ là hắn tới đây để nhìn người ấy mà.” Y đưa mắt lơ đãng quét qua thân ảnh gầy yếu đang đưa lưng về phía y, lúi húi rửa nồi ở giếng.


Uất Lam cẩn thận đem cái nồi lau khô, rồi úp lên, hắn đến thăm ai cũng có thể, ngoại trừ đến thăm nàng. Loại mơ mộng như những tiểu cô nương chưa biết đau khổ là gì, đã sớm biến mất ở nàng mất rồi.

Không ngoài dự đoán của nàng, buổi tối Hương Cầm lại nói với nàng, từ nay không cần đi đến Tu Đức Uyển phụ Mẫn Lan Thao nữa. Chắc là hắn thấy tay nàng đã lành rồi, đương nhiên sẽ nghĩ nàng đến Tu Đức Uyển để trốn việc đây mà. Đáng tiếc….Nàng không thể tận mắt nhìn thấy được cảnh Thanh Tú mở băng ra.

Nàng đi cũng như đến, bình tĩnh không trông mong gì cả….Mẫn Lan Thao, Thanh Tú, đều là những người đem đến cho nàng những niềm vui nho nhỏ trong cuộc đời đau khổ này của nàng, giống như pháo hoa đêm hè, chợt sáng rồi tắt hẳn.

Nàng lấy ở chỗ Mẫn Lan Thao mấy miếng vải trắng chưa dùng hết, mỗi khi nhàn rỗi, nàng liền ngồi xuống khâu cho y một cái áo khoác. Đôi lúc y mặc những bộ đồ tơ tằm đi ‘nghiên cứu’ thi thể, bị máu hoặc mấy thứ ‘kinh dị’ khác dính vào, vết bẩn đó giặt kiểu gì cũng không ra, chắc chắn là phải bỏ đi rồi……Nàng vừa khâu từng mũi, vừa nghĩ đến y, mà mỉm cười.

Từ nay về sau, chắc chỉ có khi nhớ lại khoảng thời gian ở Tu Đức Uyển cùng với y, với Thanh Tú….Nàng mới có thể mỉm cười nổi, nàng mới cảm thấy chính tại nơi đó, nàng được xem là một con người.

Nàng đem nước bẩn đổ đi, nhìn cái cây đằng xa bắt đầu vàng lá, nàng đã làm xong việc rồi, chẳng biết bao giờ, mà mùa thu này…lại đến rồi.

“Uất Lam tỷ tỷ!”

Thùng nước rơi trên mặt đất, nàng xoay người lại nhìn, giọng nói này— là của Thanh Tú ?!

Không để cho nàng kịp nhìn kĩ, cô bé đã nhào vào lòng nàng. Nàng nhìn kĩ ánh mắt của cô bé—trong suốt, thật đẹp!

Vui mừng đến rơi nước mắt, vì vui mừng, vì hạnh phúc mà rơi nước mắt…Lần vui mừng trước đó đã là bao lâu rồi?

“Muội có nhìn thấy gì không?! Thấy không?!” Hô hấp của nàng dồn dập, hồi hộp, không biết vì sao nàng lại kích động như vậy.

“Uất Lam tỷ tỷ,… tỷ rất giống như trong tưởng tượng của muội, đẹp quá!” Thanh Tú cũng khóc.

“Đừng có khóc, khóc nữa là bị mù đấy!” Mẫn Lan Thao đưa Thanh Tú đến, chu miệng nói.

Uất Lam đưa mắt nhìn y, chân thành tha thiết nhìn y: “Cám ơn công tử, cám ơn công tử!”


Y hơi sửng sốt, nhìn sâu vào đáy mắt của nàng, vừa nhẹ nhàng vừa trêu chọc: “Cô cám ơn ta cái gì? Mắt cũng có phải của cô đâu.”

“Đợi ta một chút nhé!” Nàng chợt nhớ đến một thứ, vội vã chạy vào trong căn phòng nhỏ của nàng. Khi trở về, nàng thở hồng hộc đem mấy cái áo khoác đưa cho Mẫn Lan Thao: “Về sau khi công tử ‘nghiên cứu’ y thuật, mặc cái này vào cho sạch sẽ.”

Mẫn Lan Thao có chút rung động khi nhìn vào từng mũi kim kĩ lưỡng của nàng, y ôm chặt cái áo vào trong ngực, cố ý trừng mắt nhìn nàng: “Ai mượn cô nhiều chuyện!”

Thanh Tú nhìn hai người, nở nụ cười, Uất Lam cũng cười rạng rỡ.

“Các người sao lại ở đây? Sao lại dám tùy tiện chạy vào viện?” Một giọng nói chất vấn vang lên, dập tắt nụ cười của ba người.

Giọng nói đó là của Đinh quản sự đang đứng phía sau lưng Bộ Nguyên Ngạo, vẻ mặt y sợ hãi, trừng mắt với Thanh Tú.

“Đem con bé này xuống đánh hai mươi trượng cho ta.” Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng nói, cũng không liếc mắt nhìn đến bọn họ.

“Là ta mang con bé đến đây đấy!” Mẫn Lan Thao lạnh giọng nói.

Thanh Tú vẫn chưa biết gì, Gia muốn đánh bé sao? Cùng lắm là bé chỉ muốn đến thăm Uất Lam tỷ thôi mà, hơn nữa ở đây là bên ngoài sân của Gia mà!


“Huynh từ nay về sau cũng ít tới đây thôi!” Bộ Nguyên Ngạo vẫn không dừng chân lại, hất cằm về phía Đinh quản sự, ý bảo y làm việc đi.

Vẻ mặt Đinh quản sự đau khổ, chạy đi kêu đầy tớ sai vặt tới mang Thanh Tú đi.

Thanh Tú sợ hãi khóc òa lên.

Uất Lam liền chắn trước mặt cô bé, hét lớn :“Gia…xin người..tha cho con bé đi!” Nàng đưa mặt về phía Bộ Nguyên Ngạo mà van xin, nàng cũng biết là không nên phí công cầu xin hắn, lời nói của nàng đối với hắn…căn bản không hề có ý nghĩa gì. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nàng, Thanh Tú cũng chỉ muốn đến thăm nàng mà thôi.

Bộ Nguyên Ngạo dừng chân lại một chút, nghiêng mặt nhìn nàng, nàng thấy đôi lông mi của hắn vì tức giận mà cong lên, đôi mắt híp lại như một mũi tên lạnh lẽo: “Quản tốt bản thân cô cho được đã!”

Hắn hừ một tiếng, rồi đi vào phòng, Đinh quản sự khó xử nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn Mẫn Lan Thao, không biết làm gì cho phải. Chợt thấy Hương Cầm từ trong phòng chạy ra, ra sức vẫy tay về phía Thanh Tú, ý bảo cô bé đi mau đi.

Thanh Tú bối rối cúi đầu, vội vàng chạy đi.

Uất Lam nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt có lỗi nhìn Mẫn Lan Thao, thấy y cũng đang chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt y có gì đó mà nàng không thể hiểu được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.