Đọc truyện Yêu Hận Triền Miên Tổng Tài Thua Cuộc Rồi! – Chương 107: Trả Được Thù Thì Sẽ Vui Vẻ Ư
Mấy ngày hôm sau, Ninh Hoắc Đông đã quyết định thả Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên ra, cỏn đích thân đưa hai người họ đến Liễu gia.
Sơ Địch sợ để Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên ở đây sẽ làm phiền đến Liễu Mạch Hàn nên đã nhanh chóng tìm cho họ một căn nhà mới.
Sơ Địch không biết vì sao Ninh Hoắc Đông lại đột nhiên quyết định buông tha cho người nhà họ Sơ, điều này làm cho Sơ Địch cực kỳ sợ hãi.
Trong tay hắn bây giờ đã không còn thứ gì có thể uy hiếp đến Sơ Địch, vậy bước tiếp theo hắn sẽ làm gì đây? Sơ Địch mất ăn mất ngủ chỉ vì suy đoán bước đi tiếp theo của Ninh Hoắc Đông.
Nhưng cô vẫn không thể nào đoán nổi, có những lúc cô tưởng bản thân rất hiểu hắn, nhưng đến khi ngoảnh đầu lại nhìn mới nhận ra có những chuyện cô không thể nào lý giải nổi.
Ninh Hoắc Đông sẽ không tự nhiên mà làm việc tốt.
Nghĩ đến đây, Sơ Địch cực kỳ cảnh giác, cô đã sắp xếp cho Sơ Kỳ Nhiên và Mạc Ngọc Linh ra nước ngoài càng nhanh càng tốt.
Nhưng hai người họ không đồng ý.
Mẹ lấy cớ vì ba được chôn ở đây nên sẽ không đi đâu, em trai lấy cớ muốn ở lại chăm sóc mẹ và nhìn kết cục cuối cùng của Ninh Hoắc Đông mà cũng không chịu rời đi.
Sơ Địch khuyên hết nước hết cái.
“Mẹ, Tiểu Nhiên, hai người mau chóng ra nước ngoài đi.
Nếu hai người ở lại đây con sẽ không thể tập trung trả thù Ninh Hoắc Đông được.
Sau khi trả thù xong, cô sẽ sang đó sống cùng hai người.”
Hai người họ đều không hiểu được sự lo lắng trong lòng Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông rất đáng sợ, hắn giống như là một con quái thú.
“Mẹ và em sẽ ở đây đợi chị.
Muốn sang nước ngoài sinh sống cũng phải cùng nhau đi.
Gia đình chúng ta hiện tại chỉ còn có ba người cần gì phải sang trước sang sau.”
Sơ Kỳ Nhiên không chịu, lớn giọng phản bác.
Mạc Ngọc Linh cũng hùa theo.
“Hơn nữa ba con được chôn tại đây, mẹ làm sao có thể đi nơi khác sinh sống? Tiểu Địch, mẹ phải tận mắt nhìn thấy kẻ giết ba con rơi xuống địa ngục.”
“Nhưng hai người ở đây sẽ khiến con bị phân tâm.
Một khi Ninh Hoắc Đông điên lên sẽ lại lấy hai người để uy hiếp con, khi ấy mẹ nói con làm sao tiếp tục trả thù đây?”
“Có em bảo vệ mẹ rồi, chị không cần lo.”
“Mẹ có thể tự bảo vệ chính mình, Tiểu Nhiên cũng đã lớn rồi, con đừng lo nhiều, cứ tập trung vào việc con cần phải làm là được.”
Sơ Địch khuyên mãi những Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên đều không chịu nghe theo lời cô.
Cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.
Đối với sự an toàn của mẹ và em trai, Sơ Địch rất cẩn thận.
Hai người họ đã không chịu ra nước ngoài cô chỉ còn cách thuê vệ sĩ để bảo vệ họ, bởi một khi Ninh Hoắc Đông giở trò, Sơ Địch chắc chắn không kịp trở tay.
Cô không muốn bản thân phải hối hận vì bất cứ điều gì nữa.
[ … ]
Hai tháng sau, sản phẩm mới của Ninh thị được đón nhận rất nồng nhiệt.
Ngày hôm trước vừa ra mắt thị trường với số lượng một trăm nghìn sản phẩm hai ngày hôm sau đã hết sạch.
Đám cổ đông nở mặt nở mày lắm, họ cứ tưởng rằng có được dự án này Ninh thị chắc chắn sẽ có được một món hời to.
Nhưng đáng tiếc, chuyện vui chưa tiếp diễn được bao lâu, bi kịch đã ập tới.
Một tuần tiếp đó đã có bài báo đăng tin một khách hàng uống rượu do Ninh thị sản xuất đã phải nhập viện, tình trạng chưa được công bố.
Ninh Hoắc Đông đương nhiên không thể ngồi im, khi tin tức vừa được công bố, hắn đã tốn một khoản tiền lớn cho đám người bên truyền thông để ngăn chặn tin tức.
Hắn cũng nhanh chóng đến thăm bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, dùng tiền và những lời nói đường mật để bịt chuyện này lại.
Nhưng đây vốn không phải là cách hay, bởi cứ mỗi một giờ số lượng người nhập viện vì uống rượu do Ninh thị sản xuất hiện ngày càng tăng.
“Ninh tổng, đã cho dừng lại việc sản xuất sản phẩm mới rồi.”
Đường Tố nói với Ninh Hoắc Đông.
Chuyện ngày hôm nay xảy ra tại Ninh thị là chuyện mà không ai có thể ngờ tới.
Hôm trước mới thu về vài tỷ đồng chớp mắt đã tổn thất đến hàng nghìn tỷ đồng.
Sắc mặt của Ninh Hoắc Đông bây giờ rất xấu, không một ai dám chọc giận hắn.
“Không chỉ sản phẩm mới, toàn bộ sản phẩm do Ninh thị sản xuất đều ngừng lại hết đi.
Điều tra cho tôi rốt cuộc là quy trình nào xảy ra vấn đề.”
Ninh Hoắc Đông thở dài, giọng hắn chứa đầy mệt mỏi.
Căn dặn Đường Tố xong, hắn liền bảo Đường Tố ra ngoài.
Màn đêm phủ xuống thành phố Cảnh Dương, bên ngoài kia nếu không phải có sự xuất hiện của những ngọn đèn đường thì có lẽ cả thành phố đã chìm trong đêm tối.
Ninh Hoắc Đông không may mắn như vậy, chẳng có người nào chịu là ánh sáng soi rọi của đời hắn.
Thực ra, Ninh Hoắc Đông biết không có bất kỳ vấn đề nào trong quy trình sản xuất rượu của Ninh thị.
Là Sơ Địch đã giở trò ngay trong dự án của cô, cô muốn dùng dự án của mình làm lưỡi dao đâm vào người Ninh Hoắc Đông.
Cô đang trả thù hắn.
Ninh Hoắc Đông có thể lường trước được việc báo thù của cô nhưng hắn lại không thể lường trước khi Sơ Địch dùng phương thức này để báo thù.
Một khi việc này bại lộ ra ngoài, người bị hủy hoại không chỉ có hắn mà còn có chính cô.
“A Địch, em vì muốn đưa tôi xuống địa ngục đến nghiền nát chính mình em cũng không tiếc.
Haha…”
Ninh Hoắc Đông cười trong đau đớn.
Hắn yên tĩnh chưa được một lúc, Đường Tố đã lại đến tìm hắn, nói với hắn tất cả cồ đông đã đợi hắn trong phòng họp, muốn nghe một lời giải thích từ hắn.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông trở nên u ám hơn.
Phòng họp.
“Ngay từ đầu chúng tôi không đồng ý để Ninh thị phát triển dự án của Sơ Địch, nhưng anh cứ nhất quyết không nghe chúng tôi.
Bây giờ thì hay rồi, đẩy Ninh thị vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.”
Một người cổ đông thở dài, chỉ vào người Ninh Hoắc Đông mà quở trách.
Một người khác cũng bất bình lên tiếng.
“Chuyện này để Sơ Địch tự mình chịu trách nhiệm đi.
Ninh thị với cô ta từ bây giờ không có quan hệ với nhau là được.”
Ninh Hoắc Đông nghe thấy câu nói này liền cười khểnh.
Trước kia, bọn họ có ý muốn lợi dụng dự án của Sơ Địch để đá hắn khỏi Ninh thị.
Nhưng bọn họ không ngờ chuyện xảy ra lại lớn như vậy, có khả năng liên quan đến mạng người nên mới muốn để Sơ Địch chịu toàn bộ trách nhiệm, còn những việc sau đó sẽ do hắn xử lý, rồi Ninh thị rất nhanh sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng.
Đám cổ đông này chỉ biết nghĩ cho bản thân, nghĩ đến lợi ích của chính mình.
Ninh Hoắc Đông không nói gì cả.
Hắn nhìn đám người ấy tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn đột nhiên đứng dậy, cúi thấp người xuống, mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
“Xin mọi người hãy tha cho Sơ Địch.
Cô ấy không hề biết gì cả, cô ấy chỉ thực hiện dự án như bình thường.
Người gây ra chuyện là tôi, người không cẩn thận cũng là tôi.
Khiến Ninh thị rơi vào hoàn cảnh hiện tại, tôi trịnh trọng xin lỗi tất cả mọi người.
Mọi tổn thất của Ninh thị sẽ do một mình tôi đứng ra gánh vác.
Trong chuyện này tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.”
Lần đầu tiên trong đời Ninh Hoắc Đông cúi đầu cầu xin trước đám người này.
Đám người hắn đã từng coi thường vì chỉ biết đến lợi ích của bản thân, không biết quan tâm đến người khác.
Nhưng hôm nay Ninh Hoắc Đông cảm thấy cái cúi đầu này thật đáng bởi vì nó giúp hắn bảo vệ được Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông đã xuống nước, đám cổ đông cũng không thể quá làm lớn chuyện.
Bọn họ đành ra về, giao mọi chuyện cho Ninh Hoắc Đông xử lý êm xuôi.
“Ninh tổng, anh không sao chứ?”
Đường Tố cũng bị dáng vẻ ban nãy của Ninh Hoắc Đông dọa cho sợ.
Hắn quan tâm hỏi.
“Cho người âm thầm bảo vệ Sơ Địch, đừng để đám người này có cơ hội tiếp xúc với cô ấy.”
Ninh thị đã rơi vào bước đường cùng không thể ngóc đầu lên nổi, A Địch, đây có phải kết quả mà em mong chờ nhất hay không?
[ … ]
“Thời khắc này nếu không có rượu vang chúc mừng thì sẽ thiếu mất không khí vui vẻ.”
Liễu Mạch Hàn đưa cho Sơ Địch một ly rượu vang, hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
Không hiểu vì sao không khí trong phòng lúc này bất chợt lại trở nên ngột ngạt.
“Chúc mừng chúng ta đã đánh bại được Ninh Hoắc Đông.”
Sơ Địch cạn ly với Liễu Mạch Hàn, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Tuy Sơ Địch là đang cười nhưng Liễu Mạch Hàn vẫn có thể cảm nhận được trong nụ cười của cô không thật sự vui vẻ.
“Khiến Ninh Hoắc Đông rơi vào bước đường cùng, trong lòng cô thật sự thoải mái ư?”
Câu hỏi của Liễu Mạch Hàn khiến Sơ Địch hơi sững lại.
Gương mặt cô nghệt ra, cô đã bị hắn nói trúng tim đen.
Nhưng Sơ Địch vẫn chối đến cùng.
Cô nhanh chóng niềm nở cười, tỏ ra hài lòng với mọi thứ bây giờ.
“Đương nhiên là thoải mái rồi.
Tôi vì muốn báo thù Ninh Hoắc Đông mà đã tốn biết bao nhiêu thời gian, hi sinh biết bao nhiêu thứ, sao có thể không thoải mái cho được? Đêm nay tôi chắc chắn sẽ ngủ một giấc thật sâu, thật sâu.”
Hóa ra khi đạt được kết quả mà cô mong muốn, trong lòng Sơ Địch lại là cái cảm giác này.
Nói thật, cô không vui, không thoải mái một chút nào.
Ngược lại trong lòng còn thêm nặng nề.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Không phải cô vẫn luôn đợi chờ ngày này sao?
“Tôi vốn dĩ muốn giúp cô xử lý cục diện còn sót lại, nhưng không ngờ Ninh Hoắc Đông lại thừa nhận tất cả mọi lỗi lầm về phía mình.
Tay trong của tôi nói, Ninh Hoắc Đông vì muốn bảo vệ cô đã cúi đầu cầu xin đám cổ đông khó chiều kia rồi.”
Đến Liễu Mạch Hàn không ngờ Ninh Hoắc Đông có thể vì một người phụ nữ mà làm đến mới này.
Bây giờ hắn mới tin Ninh Hoắc Đông thật sự nghiêm túc yêu Sơ Địch.
Sắc mặt Sơ Địch hơi tái đi, cô lắp ba lắp bắp nói.
“Là do hắn cảm thấy có lỗi với tôi nên mới làm vậy thôi.
Ninh Hoắc Đông đáng bị như vậy lắm!”