Đọc truyện Yêu Hai Lần! FULL – Chương 37
An Nguyệt đẩy Diệp Vũ ra cậu theo quán tính lùi lại phía sau, cậu nhìn vào chiếc vòng tay trong suốt trên tay mình hai mắt mở to nhìn Vương Phong.
“Vương Phong anh…”
“Phải chính là nó.” Vương Phong cũng nhìn chiếc vòng trên tay cậu, đôi mắt hắn không rõ ưu phiền gì.
Vương Phong lấy từ trong túi áo ra một cái điều khiển ở trên có một nút bấm màu đỏ, ngay cả Diệp Vũ cũng ngỡ ngàng anh kéo tay An Nguyệt về phía mình.
Trên cổ tay phải của cậu có một chiếc vòng trong suốt kỳ lạ ôm sát vào tay, Diệp Vũ dùng sức để tháo nó ra nhưng vô dụng.
“Đừng cố gắng, không tháo ra được đâu trừ khi nó được kích hoạt.” Vương Phong nói, giọng nói của hắn thản nhiên đến kỳ lạ.
“Không có lửa không có khói chỉ có đầu là đau nhức, đau đến phát điên sau đó mắt, mũi ngay cả miệng đều chảy máu và rồi em ấy, An Nguyệt của tôi sẽ đau đớn đến chết….”
“Câm miệng!” Diệp Vũ hét lên.
Anh hoảng loạn tiếp tục tháo vòng tay trên người An Nguyệt ra.
“Tôi đã nói là không tháo ra được trừ khi kích hoạt nó mà.” Vương Phong chậm rãi nói.
“Nhưng mà tôi có cách mở nó ra đấy…” Hắn cố tình hướng Diệp Vũ nói.
“Mở nó ra!” Anh gằn giọng.
Vương Phong cao ngạo ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo.
Trên tay hắn vẫn cầm công tắc điều khiển.
“Tôi sẽ không mở chiếc vòng đó ra…”
“Trừ khi cậu chết.” Hắn bình thản nói, nói xong còn kèo theo một điệu cười quỷ mị.
An Nguyệt đứng hình ngay cả Diệp Vũ cũng vậy, Diệp Vũ chết? Cậu không thể tưởng tượng được khoảnh khắc đó nó sẽ như thế nào? Cậu có vui không? Có hạnh phúc không? Có cảm thấy trong lòng thanh thản vì con người ban phát cho cậu mọi lừa dối và đau đớn rời khỏi thế giới này không?
“Diệp Vũ như tôi đã nói cậu chết An Nguyệt sống, cậu sống cả ba chúng ta cùng chết.
Sóng âm có thể tác động lên tới 1km.”
Vương Phong chống tay lên má hắn nhìn đồng hồ treo tường phong cách châu âu rồi nhếch môi cười.
“Thế nào Diệp Vũ cậu chọn sống hay chết?”
Diệp Vũ căm phẫn nhìn Vương Phong và nút bấm màu đỏ trên tay hắn.
Rồi anh quay qua nhìn An Nguyệt, lúc này đây cậu thật đẹp.
Đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn anh, trên trán thấm đẫm mồ hôi khi anh vừa nhìn cậu cậu lại vô thức mà lùi về sau.
Như muốn mang con chip khủng bố trên tay mình tránh càng xa anh càng tốt.
Mọi khoảnh khắc của cậu anh đều lưu giữ lại trong trí não, từng khoảnh khắc cậu cười, khoảnh khắc cậu hạnh phúc, khoảnh khắc cậu tuyệt vọng anh đều nhớ rõ.
Đôi mắt và nụ cười đó dưới ánh nắng ban mai đẹp đến nghẹt thở.
Tựa một đóa diên vĩ mỹ miều, anh không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó đóa diên vĩ của anh sẽ lụi tàn, sẽ biến mất trên thế giới này.
Lụi tàn theo cái cách đau đớn nhất.
“Nếu tôi chết thì em ấy sẽ sống phải không?” Diệp Vũ hướng về phía Vương Phong hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn khẳng định.
Bàn tay cầm súng của anh nhẹ nhàng nâng lên, Diệp Vũ đặt nòng súng ngay sát thái dương của mình mà không một chút run sợ, con ngươi sâu thẳm của anh bao bọc lại người con trai trước mặt.
“Diệp Vũ…” An Nguyệt không biết dùng cảm xúc gì để thể hiện điều cậu thấy trước mặt.
Tay còn lại của anh tính nâng lên vè phía cậu rồi lại thôi.
Muốn ôm em, hôn em một chút nhưng lại sợ bản thân luyến tiếc thế giới này.
Bỏ đi vậy…
Diệp Vũ bóp cò súng, không chút do dự.
Anh bình tĩnh đến vậy, gương mặt anh lúc nổ súng thanh thản đến vậy…
Anh yêu em đến vậy sao…?
Tiếng vang lớn khắp căn phòng, một viên đạn bắn lên chiếc đồng hồ kiểu châu âu trên tường.
Không phải vì Diệp Vũ bắn lệch, anh muốn bắn vào thái dương nó sao có thể bay lên cái đồng hồ trên tường kia.
Súng trong tay anh luôn bắn vào chính xác thứ anh muốn chỉ là không biết An Nguyệt đã lao lên giật lấy cây súng đó từ lúc nào.
Thứ cậu muốn bắn chưa bao giờ là Diệp Vũ…
An Nguyệt cầm cây súng trong tay, tay cậu còn run rẩy nếu cậu chậm một chút nữa thôi Diệp Vũ sẽ chết.
Một viên đạn kết thúc sinh mệnh của anh chấm dứt mọi yêu thương thù hận giữa hai người.
Từng giọt nước mắt cay xè lăn dài trên gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cậu.
Cậu đã từng nghĩ mình sẽ rời xa khỏi anh, sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa nhưng chưa từng nghĩ đến việc Diệp Vũ sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Khi cậu nhắm mắt lại và tưởng tượng ra nó, tưởng tượng anh không còn nhìn cậu, không còn nói chuyện, không còn thở trái tim không còn đập mạnh.
Cơ thể ấm áp đó trở nên lạnh tanh.
Diệp Vũ…!Chết? Đó là thứ cảm giác đau đớn nhất, đáng sợ nhất dù chỉ tưởng tượng thôi cậu cũng không thể chịu đựng được nó.
Cậu nổ súng bắn liên hồi vào chiếc vòng đang đeo trên tay.
Đạn bắn vào bị bật ra, chiếc vòng cũng không si nhê gì.
Đương nhiên rồi nó là thứ vật liệu chắc chắn nhất thế giới không có gì có thể phá hủy nó.
Từng viên đạn bị bật lại rơi xuống đất.
“Dừng lại em điên sao?” Diệp Vũ la lên ngay cả Vương Phong cũng bất ngờ.
“Đưa nó đây!” Diệp Vũ đi tới cố giật lại cây súng.
Cậu ôm cây súng vào lòng như muốn dùng thân mình để tạo lá chắn bảo vệ tuyệt đối cho nó.
“Không! Diệp Vũ đừng chạm vào nó, cũng đừng chạm vào em.” An Nguyệt ôm cây súng rồi la lên.
“Ngoan, bảo bối.
Đưa nó cho tôi.” Diệp Vũ lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng nói.
Cậu tuyệt vọng nhìn chiếc vòng trên tay mình, rồi lại nhìn lên phía trước.
Vương Phong hắn đang ngồi ở đó, cậu phẫn uất cầm cây súng bằng hai tay run rẩy hướng nó về phía hắn.
“Tháo cái vòng ra.”
Vương Phong vừa nhìn thấy An Nguyệt chĩa súng về phía mình hắn bật cười như điên, cảm giác như thế giới của hắn đã sụp đổ, thứ ánh sáng le lói cuối cùng trong cái thế giới tăm tối tuyệt vọng này của hắn cũng tắt lịm.
“Em cướp súng trên tay hắn rồi hướng nó về phía tôi sao?” Hắn bi thương nói ngay cả điệu cười càng lúc càng to kia cũng làm người ta nhói lòng.
“Hạ An Nguyệt tại sao em có thể tàn nhẫn đến vậy?” Hắn hét lên ai cũng có thể nghe thấy nó mang đầy thống khổ.
“Dừng lại đi, mở nó ra tôi cầu xin anh Vương Phong…” Cậu khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói.
Vương Phong phóng tầm mắt nhìn cổ tay của cậu.
“Tôi nói tôi không tháo nó ra được.
Em tin tôi không?” Hắn bình thản nói, nhưng lời nói lại nhuộm màu u buồn.
“Vương Phong…!Đừng đùa với tôi làm ơn đi.”
Vương Phong nhìn đồng hồ đã bị bắn vỡ trên tường, đồng hồ hư rồi không xem được giờ nữa…
“Mấy giờ rồi?” Vương Phong trầm giọng hỏi.
Không có ai đáp lại hắn hết, bây giờ hai người trước mặt hắn không ai còn tâm trạng để xem giờ chỉ có hắn là ngồi đếm từng giây từng phút.
“Tôi quên nói cho hai người biết con chip đó đã được lập trình sẵn, 12 giờ đêm nay nó sẽ tự động kích hoạt.” Hắn nói rồi cười lớn.
Diệp Vũ mất hết bình tĩnh anh như một con thú dữ đang phát điên anh đến gần nơi Vương Phong đang ngồi cao ngạo ở đó túm lấy cổ áo hắn, gương mặt đẹp đẽ giờ toát lên đáng sợ đến dọa người.
“Tôi nói là mở cái vòng ra cậu không nghe sao?” Giọng nói anh mất bình tĩnh.
“Tôi nói là không mở được cũng không dừng lại được cậu nghe không hiểu?”
Anh buông hắn ra đờ đẫn người đứng dậy, Diệp Vũ đương nhiên là hiểu lời hắn nói.
Con chip đó không thể tháo ra cũng không thể dừng lại.
“Dù cho tôi có chết hay không cậu cũng muốn chết cùng An Nguyệt, Vương Phong ý của cậu là vậy đúng không?”
Vương Phong cười chua xót, hắn giương mắt nhìn Diệp Vũ rồi lại nhìn An Nguyệt.
Đôi mắt hắn nhìn cậu mang thứ yêu thương đầy tuyệt vọng, hắn cười, nụ cười bỏ hết những vướng bận của thế gian.
“Không phải!”
“Tôi muốn chết cùng với tình yêu của mình…” Câu nói tựa như một lời giải thoát phát ra từ môi hắn, nếu như có thể thì có lẽ An Nguyệt sẽ nhớ rõ câu nói này của hắn cho đến khi cậu chết đi.
Nhớ câu nói này thật lâu, thật lâu….
“Em biết không An Nguyệt, cha tôi giết mẹ tôi.
Còn tôi thì giết ông ấy, đêm hôm đó tôi đã giết ông ấy…”
Chiếc vòng trên tay An Nguyệt bất chợt hiện lên ánh sáng xanh, cả Vương Phong và Diệp Vũ đều nhìn chằm chằm vào nó.
Đường điện tử màu xanh chảy dọc hết chiếc vòng rồi một con số xuất hiện.
“520”
Cả ba người đều sững người nhìn con số 520 đếm ngược, Vương Phong là người đầu tiên thoát khỏi sự bất động hắn nhìn cậu mỉm cười, một nụ cười giải thoát.
“Tôi chỉnh con chip đó đếm ngược từ số 520, bởi khi nó đếm đến số 0 thì tình yêu của tôi sẽ kết thúc.”
An Nguyệt hạ tay đang cầm súng của mình xuống, cậu nhìn Diệp Vũ.
“An Nguyệt đừng hoảng loạn, lại đây!” Diệp Vũ từ chỗ của Vương Phong bước đến gần cậu nhưng cậu điên cuồng lùi lại phía sau.
“Diệp Vũ đứng yên đó!” Cậu hoảng loạn nói.
“Bảo bối…”
“Nếu anh không đứng yên thì không cần đợi số đếm đến 0 em sẽ trực tiếp dùng súng kết liễu đời mình.”
Diệp Vũ nhìn con số đếm ngược trên tay cậu, đau đớn, tuyệt vọng.
Không còn từ ngữ gì để diễn tả cảm giác này.
Nó dường như quá kinh khủng để có thể gọi tên.
“Hôm nay anh mặc chiếc áo mà em tặng sao?” Cậu nghẹn ngào, cố gắng hỏi anh một câu hỏi rõ ràng nhất.
“Phải…!”
Chiếc áo khoác màu đen cậu lúc đó chỉ thuận tiện mua một cái để đền cho anh thôi nhưng mặc lên người anh lại đẹp đẽ đến vậy.
“Nếu biết trước ngày cuối cùng em còn sống có thể nhìn thấy anh mặc chiếc áo em tặng thì em đã mua cái đẹp nhất thế gian tặng anh rồi.” Câu này cậu muốn nói ra nhưng nó lại dài quá, chiếc vòng trên tay chỉ còn 400 số đếm nữa thôi…
“Mùi thơm quá Diệp Vũ.”
Diệp Vũ mỉm cười ôn nhu mà chua xót nhìn cậu.
“Bên cạnh căn biệt thự này có một công viên trồng rất nhiều hoa.”
“Em có muốn đi cùng tôi không?” Anh cố gắng ép hết nghẹn ngào mỉm cười hỏi cậu.
“Công viên nhiều hoa sao?”
“Chết ở đó em mãn nguyện lắm…”
“An Nguyệt…”
Đùng!
Viên đạn bắn ra từ cây súng trên tay An Nguyệt, Diệp Vũ ngã khụy xuống.
Viên đạn bay thẳng theo đúng quỹ đạo mà chủ nhân nó muốn, không lệch lạc hay run rẩy An Nguyệt bắn thẳng vào đùi Diệp Vũ.
Khi nhìn thấy anh ngã xuống cậu nở một nụ cười.
Nụ cười tươi, ấm áp như nắng sớm trong sáng như suối mát vậy.
Trước mặt hai người đàn ông đó, nó là nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời họ.
Cậu xoay lưng bước đi, không phải.
Là chạy thật nhanh ra khỏi cửa.
Diệp Vũ nhìn theo anh gọi tên cậu.
Em muốn chết một mình sao?
Thật ích kỷ…
Anh chống tay lên mặt sàn cố gắng đứng dậy.
Gắng gượng một lần rồi lại thêm một lần nữa.
Cuối cùng cũng đứng dậy được, anh giữ lấy đôi chân bị thương lê từng bước ra khỏi cửa.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa xe rồi khởi động chiếc xe đang đậu ở ngoài.
Vương Phong không nhúc nhích hắn vẫn yên tĩnh ngồi ở đó.
Nhìn khoảng không vắng lặng trước mắt.
Cuối cùng thì hắn cũng chỉ có một mình!
Diệp Vũ lái xe phóng với tốc độ nhanh nhất trên con đường đến công viên chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé gầy gò ở dưới mưa.
An Nguyệt nhận thấy tiếng động cơ xe và đèn pha ô tô đang đến gần cậu chạy càng ngày càng nhanh điên cuồng lao đầu chạy chẳng may cậu vấp ngã.
Như một trò đùa trớ trêu của ông trời.
Cậu chống tay lên mặt đường vừa cố gắng đứng dậy vừa nức nở không thành tiếng.
Diệp Vũ mở cửa xe bước từng bước nặng nề xuống xe, vết thương ở đùi bị nước mưa nhiễm vào dâng lên từng trận đau xót nhưng cơn đau ngoài thân có là gì so với việc phải đếm ngược từng giây từng phút mạng sống của người anh yêu kết thúc
“Diệp Vũ tránh xa em ra.”
“Đừng sợ, có tôi đây.” Anh bước tới, dưới cơn mưa ôm lấy cậu.
Cậu gào thét đánh thật mạnh rồi đẩy anh ra nhưng không được.
“Em muốn chết trong công viên đầy hoa.” Giọng nói của cậu rất nhỏ, những tiếng nức nở nghẹn ngào cứ thế đan xen, cậu kiệt sức rồi.
“Em đứng dậy được không?” Diệp Vũ hỏi.
An Nguyệt lắc đầu.
Hồi nãy bị té chân cậu cũng bị trật rồi.
Diệp Vũ mỉm cười, nụ cười ôn nhu nhất hiện hữu nơi khóe môi anh.
“Không sao, em có thể chết bên cạnh tôi.” Lời nói của anh nén hết uất nghẹn trong lòng mang đầy ấm áp và yêu thương.
100 giây cuối cùng Diệp Vũ ôm cậu và nói với cậu:
Hạ An Nguyệt tôi yêu em…
Tôi yêu em Bối Gia Bảo của tôi!
Trời mưa tầm tã người Diệp Vũ yêu không thích trời mưa, mưa rất lạnh rất ảm đảm dù cho bây giờ anh có ôm cậu vào lòng thì cũng không thể cho cậu hơi ấm vì cả hả đều bị ướt.
Nên anh muốn dùng giọng nói ấm áp nhất để nói ra câu tỏ tình, muốn dùng đôi mắt ấm áp nhất để nhìn cậu.
70 giây cuối cùng, Diệp Vũ hôn cậu.
Nụ hôn mạnh mẽ, nụ hôn mang theo yêu thương đến điên cuồng vừa mặn nồng vừa cay đắng.
Chiếc vòng trên tay cậu chuyển sang màu đỏ.
10 giây cuối cùng, cả hai chẳng còn tuyệt vọng nữa.
9 giây cuối cùng cậu nói với Diệp Vũ rằng: “Em yêu anh!”
Những giây sau đó cậu dựa đầu vào lòng ngực Diệp Vũ, nhắm mắt lại.
Hóa ra cũng có những cơn mưa rất ấm áp…
5!
4!
3!
2!
1!
0 giây cuối cùng trong đầu Diệp Vũ vang lên một tiếng thật lớn, đầu anh đau đớn.
Cảm giác như mắt anh, mũi anh, tai anh đang chảy máu.
Hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy là gương mặt người anh yêu nhất, mùi hương cuối cùng anh ngửi thấy là hương diên vĩ dịu nhẹ trên người anh yêu nhất, âm thanh cuối cùng anh nghe thấy là tiếng người anh yêu nhất gọi anh.
Hai chữ “Diệp Vũ” cậu gọi anh như níu giữ lại linh hồn anh…
Anh gục đầu xuống vai cậu, An Nguyệt mở mắt ra cậu vẫn bình thường không đau đớn, mắt cậu, tai cậu, mũi của cậu không chảy máu.
Chiếc vòng trong tay An Nguyệt hiện lên dòng chữ “kết thúc” màu đỏ rồi từng đường mạch điện màu xanh chạy dài khắp chiếc vòng, nó được nới lỏng rồi tự rớt ra khỏi tay cậu.
“Diệp Vũ!”
“Diệp Vũ em không sao.”
“Diệp Vũ anh…” Cậu nâng Diệp Vũ lên gương mặt anh chảy đầy máu, là tác dụng của sóng siêu âm.
“Diệp Vũ.” Cậu hoảng loạn gọi tên anh, vào giờ phút này cậu không còn quan tâm vì sao bản thân mình còn sống cậu chỉ quan tâm đến người đang nhắm mắt trước mặt cậu, cậu áp sát đầu vào lồng ngực anh lắng nghe tiếng trái tim anh đang đập một cách yếu ớt.
Diệp Vũ vẫn còn sống! Sống thoi thóp, giờ đây hơi thở của người đàn ông cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt này có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
An Nguyệt lục trên người Diệp Vũ tìm điện thoại của anh ở trong túi quần.
Cậu bấm vào phần cuộc gọi khẩn cấp gọi cho bệnh viện từng ngón tay run rẩy ấn số.
Cậu hít một hơi thật sâu, thật bình tĩnh cố gắng miêu tả vị trí nơi này vì ngay cả cậu cũng không biết bản thân đang ở đâu chỉ biết con đường này có rất nhiều cây, gần một công viên có rất nhiều hoa.
Người của bệnh viện lãi nhãi cái gì đó như: “làm ơn cho chúng tôi biết vị trí trí chính xác” cậu đều nghe không rõ, nghe không hiểu cậu nhìn Diệp Vũ đang được cậu đặt nằm trên đùi mình hơi thở yếu ớt cả người đầy máu thì gần như mất hết lý trí mà hét vào điện thoại: “Tôi không biết rõ các người làm ơn tới đây đi.”
“Tôi cầu xin đấy…” Giọng nói của cậu đầy tuyệt vọng đến mức người trực điện thoại đang định gác máy vì cho đây là một cuộc điện thoại quấy rối cũng phải gấp gáp chấn an và tìm cách giúp cậu.
Cậu dùng sinh nhật mình để mở khóa điện thoại của anh, vào mục danh bạ tìm liên hệ gần nhất mà anh liên lạc, đây chắc chắn là thuộc hạ thân cận của Diệp Vũ.
Nhạc chờ vừa reo lên thì đầu dây bên kia đã bắt máy, An Nguyệt đang tính loạn xạ giải thích dài dòng thì cậu chợt nhớ ra những lần Diệp Vũ nói chuyện với thuộc hạ.
“Cho các người ba phút, lập tức cử người đến đây ngay.”
Rõ ràng bên phía thuộc hạ thân cận nghe được không phải giọng nói của Diệp Vũ nhưng ngữ khí lại vừa uy nghiêm vừa đáng sợ giống y hệt anh.
Một cậu lệnh đơn giản rõ ràng “ba phút”, “đến đây ngay” có nghĩa là bọn họ có thời gian ba phút để định vị vị trí và lao đến cái vị trí đó với tốc độ tên lửa.
May mắn là thuộc hạ này đã thân cận với Diệp Vũ nhiều năm mới có thể thích ứng với mệnh lệnh kiểu này
An Nguyệt tắt máy đôi bàn tay cậu run rẩy cầm điện thoại không cũng không chắc.
Chiếc điện rơi khỏi tay bị lật úp xuống mặt đường, cậu hoảng loạn nhặt lên trong một khoảnh khắc cầm chiếc điện thoại đó lên ánh mắt cậu đã kịp chú ý đến mảnh giấy nhăn nhúm bị vò nát được ép thẳng để đằng sau ốp điện thoại trong suốt.
Những nét chữ đã bị nhòe đi, dường như đã được viết rất lâu rồi.
Không biết chủ nhân của nó đã giữ gìn nó đến mức nào mà vẫn còn nguyên vẹn đến mức như vậy.
Trên mảnh giấy đó chỉ ghi vỏn vẹn bốn chữ: “Diệp Vũ bình an!”
Đây là mảnh giấy mà cậu đã viết vài năm trước khi được yêu cầu Diệp Vũ một cái gì đó…
Khóe mắt cậu đột nhiên cay xè, lòng không rõ tư vị.
Mưa cũng đã tạnh rồi, ánh trăng đêm nay thật sáng có thể nhìn thấy rõ ràng người cậu thương.
Đôi bàn tay cậu vuốt ve gương mặt của anh, một giọt nước ấm nóng mặn chát rơi trên mặt anh.
Thì ra là vậy.
Cho dù có trải qua bao nhiêu đớn đau dằn vặt, hận thù thống khổ thì cuối cùng cậu chỉ muốn Diệp Vũ của cậu bình an.