Bạn đang đọc Yêu Giả Thành Thật: Chương 42: Ngoại Truyện 1.6: Yêu Đồ Mị (6)
Ai nấy đều ích kỷ, Đinh Duệ chưa từng có dũng khí để nghĩ rằng, chính một cái tát kia hoàn toàn phá hủy dục vọng sống cuối cùng của Diêu Á Nam, cái chết của cô mang đến cho hắn tuyệt vọng, bi thương, phương pháp duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, chính là đổ tội bức tử Diêu Á Nam lên đầu người khác.
Tư Gia Di, Phương Tử Hằng, Lý Khải Quân. . . . . . Biến tự trách thành hận thù, là một bản năng tự vệ.
Diêu Tử Chính là đồng minh kiên cố nhất của hắn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ về scandal của Tư Gia Di, Đinh Duệ không thể không thừa nhận một sự thật, đồng minh kiên cố nhất của mình cũng bị dao động.
Bởi vì yêu?
Buồn cười!
Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ để hủy diệt cuộc đời của Tư Gia Di, thậm chí cả scandal hít thuốc phiện Đinh Duệ thừa dịp hắn ra nước ngoài mà tạo ra, còn đặc biệt mời ký giả tới để giải thích rõ mọi chuyện vì người phụ nữ đó.
Đinh Duệ vẫn nhớ rõ thời điểm hắn ngồi ở trong phòng làm việc chờ Diêu Tử Chính, tâm tình thật bình tĩnh.
Hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt lãnh khốc khi Diêu Tử Chính vội vã chạy trở về phòng làm việc.
Hắn vẫn nhớ rõ thời điểm Diêu Tử Chính sắp ra khỏi phòng, sắp đối mặt với đám ký giả đông đảo, sắp vì người phụ nữ kia làm một cuộc giải vây cuối cùng, hắn ngăn lại Diêu Tử Chính: “Coi như mày có thể thay cô ta giải quyết scandal hít thuốc phiện này, nhưng không sao, tao còn thứ này ——”
Đinh Duệ lấy ra một đĩa DVD.
“Năm đó Lý Khải Quân chính là dùng thứ này uy hiếp Á Nam, tao hiện tại cũng chỉ học theo.”
Đinh Duệ vẫn nhớ rõ sắc mặt khó coi của Diêu Tử Chính lúc đó.
“Ngài Diêu tiên sinh, không biết ngài có suy nghĩ giống tôi không, so với hít thuốc phiện, cái scandal này sẽ hủy diệt cô ta nặng hơn.” Đinh Duệ mỉm cười.
Đinh Duệ mang theo hoa bách hợp trắng mà Diêu Á Nam khi còn sống đến nghĩa trang, kể cho cô nghe về việc Phương Tử Hằng nhảy lầu, Tư Gia Di mai danh ẩn tích, cùng chuyện Lý Khải Quân táng gia bại sản ——
“Vui vẻ sao Á Nam, anh rốt cuộc đã thay em báo thù.”
Đinh Duệ nhìn tấm hình trên ngôi mộ và nói, nhưng lại không thể đổi được một nụ cười của người con gái trên đó. Một khắc kia, Đinh Duệ rốt cuộc ý thức được mình mất đi cái gì.
Thứ thiếu sót trong tim hắn, hắn cố gắng bổ khuyết, nhưng vô luận là rượu cồn hay ma túy, đều không thể giải cứu. Cô là thanh xuân, là sinh mạng của hắn. Cô đi, cũng mang theo linh hồn hắn.
Căn phòng trống trải mờ mờ, trong TV phát ra tin tức giải trí, Đinh Duệ ngồi dưới đất, đang cúi đầu tiêm vào người một ít ma túy, thứ thuốc mê hoặc này có thể đưa hắn vào giấc mộng ngọt ngào mà trong đó có cô.
Thuốc đang chậm chạp chảy vào kinh mạch thì bên tai hắn bỗng vang lên một cái tên quen thuộc.
“Công ty giải trí Trung Thiên chính thức gia nhập vào công ty Hoàn Cầu, chủ tịch hội đồng Diêu Tử Chính. . . . . .”
Trên TV đang trực tiếp một đoạn ngắn buổi ký kết, Đinh Duệ ngẩng đầu nhìn, ống kính vừa vặn quay tới gò má của một nữ nhân viên.
Đinh Duệ nhìn chằm chằm màn ảnh, đầu óc hỗn độn làm hắn nhận thức không rõ cái gò má quen thuộc này, nhưng lúc ống kính quay lại chỗ đài phát biểu, hắn rõ ràng thấy được Diêu Tử Chính vô tình nhìn bóng lưng của nữ nhân viên kia, ẩn sau dưới ánh mắt lạnh băng là quyến luyến thâm trầm.
Một khắc kia Đinh Duệ rốt cuộc xác định mình không nhận lầm.
Khi hắn tỉnh táo lại, thì người đã ở bệnh viện. Bởi vì tiêm quá nhiều lượng ma túy mà suýt nữa bỏ mạng. Hồi tưởng hình ảnh hắn thấy trong TV trước khi hôn mê, là khủng hoảng? Là hận? Hắn sớm đã không phân rõ.
Hắn biện vào hành động muốn làm, cùng cha mẹ tóc sớm đã có hai màu đen trắng gắng ép buộc hắn cai nghiện, tiếp nhận trị liệu.
Hai kỳ cai nghiện đi qua, hắn được đưa đến viện trị liệu điều dưỡng.
Ngày ngày trôi qua bình yên và quy luật.
Ánh mặt trời cùng thốc an thần mà bác sĩ tiêm cho hắn thật giống nhau, đều mang một vị ngọt nhàn nhạt, thời gian giống như quay trở về cái năm hắn quen Diêu Á Nam, ấm áp dần tràn vào trong máu hắn.
Rất nhiều cái thứ gọi là bạn bè trước đây tò mò mà tới thăm hỏi hắn, nhưng Đinh Duệ chỉ nhận ra được mỗi Quý Khả Vi.
Hắn biết người phụ nữ này có cùng một kẻ thù giống hắn.
“Thay tôi bảo quản tốt DVD này, nếu như Diêu Tử Chính cùng ả đàn bà kia lại xuất hiện cái quan hệ mập mờ chết tiệt đó, liền công bố nó thay tôi.”
Hắn thật không ngờ Quý Khả Vi cũng sẽ phản bội hắn.
Quý Khả Vi giả vờ thật giỏi, nếu như không phải trong lúc vô tình hắn thấy cô cất thiệp mừng vào trong túi xách, Đinh Duệ sợ cả đời mình chẳng hay biết gì.
Khi Quý Khả Vi còn chưa đi toilet về, Đinh Duệ liền đặt thiệp mừng lại vào trong túi của cô, ngồi ngay ngắn trên ghế đá bên ngoài viện trị liệu, nhắm mắt lại, ở trong bóng tối từng lần một kiểm tra từng vết sẹo đau đớn của mình, mặc cho nỗi hận xé rách hắn.
Chạy ra khỏi viện trị liệu, tìm được địa chỉ hiện giờ của Tư Gia Di, những thứ này đều không phải việc khó, dưới mái hiên chung cư, hắn liền gặp được một đứa bé trai đang được Diêu Tử Chính dắt vào, gương mặt — hai người, một lớn một bé dường như giống hệt nhau.
Nếu như đứa bé của hắn và Á Nam có thể được sinh ra, có lẽ mặt mày cũng sẽ giống và tương tự hắn. Nhưng sự thật, kẻ phản bội thì có hạnh phúc dễ như trở bàn tay, mà của hắn, đã sớm bị phá tan thành những mảnh nhỏ.
Chân chính mặt đối mặt với đứa bé này, là ở trong toilet phi trường. Trong thân thể nho nhỏ này đang chảy dòng máu của kẻ mà hắn hận nhất, nhưng đứa bé, cũng là cháu trai của Á Nam. Đinh Duệ bắt cóc nó, rồi lại không biết phải xử trí thế nào.
Đinh Duệ lái xe tới công trường.
Tại đây, hắn từng sống thật hạnh phúc, nhưng hôm nay, khi hắn trở về, chỉ có ba chữ “Đang thi công” màu đỏ in đậm như máu trên tường.
Người hắn yêu theo gió chết đi, nơi để hắn nhớ về cũng sắp bị dỡ bỏ hoàn toàn.
Diêu Tử Chính lập tức chạy tới sau đó, nhưng cũng mang theo một toán cảnh sát lớn. Đinh Duệ nhìn toán cảnh sát sắp giải cứu đứa bé, thật châm chọc đến cỡ nào, đối phương sắp một nhà đoàn tụ, mình lại vĩnh viễn cùng người yêu sống chết cách xa nhau.
Oán giận xông vào mỗi một tấc huyết mạch, không có cách nào giải thoát, chỉ có thể điên cuồng, thừa dịp Diêu Tử Chính mất cảnh giác, hắn xông vào, nghe thấy tiếng sống lưng Diêu Tử Chính đụng mạnh vào tường, nhìn hắn ta mất máu mà ngã xuống.
Đinh Duệ khoanh tay chịu trói dưới vũng máu của kẻ thù.
Hắn vốn nghĩ mình rốt cuộc đã có thể quên được, lại phát hiện mình mười phần sai.
Cảnh sát tiến tới định khóa lại tay hắn, Đinh Duệ vốn đang yên lặng, đột nhiên trở tay phản kháng, nhặt lên dao, xông tới trước một viên cảnh sát, tiếng súng vang dội trong bầu trời đêm.
Viên cảnh sát vì tự vệ mà rút súng, kinh ngạc mà sợ hãi.
Ứng theo tiếng ngã xuống, là nụ cười khẽ của Đinh Duệ. Hắn rốt cuộc đã có thể mượn tay người khác kết thúc tánh mạng của mình.
Trong nháy mắt đó, cuộc đời của Đinh Duệ phảnh phất như đang quay ngược.
Có một âm thanh quen thuộc nương theo máu cốt hắn bay ra, dịu dàng trấn an hắn tại phút cuối của sinh mệnh.
“Nói tên của tôi, họ sẽ giảm giá cho anh.”
“Nếu như em có thể ra mắt, về sau nuôi anh cũng không thành vấn đề.”
“Duệ Tử, giấc mộng của anh là gì? “
“Chờ sức khỏe của ba em tốt lên, chúng ta liền kết hôn.”
“Không, không cưới lén, em muốn quang minh chính đại gả cho anh.”
“Duệ Tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Đừng rời xa em. . . . . .”
“Em mang thai con của anh.”
“Tin em đi, thật sự là con của anh.”
“Anh đã nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Đã nói. . . . . .
Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau . . . . . .