Bạn đang đọc Yêu Giả Thành Thật: Chương 1
Mở đầu:
Tư Gia Di cảm giác hai chân bị tách ra, cô vô thức nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc đôi môi mỏng lạnh lẽo kia phủ xuống mắt cô, hai khuy áo trên đồng thời bị cởi ra, khiến cho hai bên thái dương của cô không ngừng giật mạnh.
Cơ thể căng như dây cung, cuối cùng cô nghe thấy tiếng thở dài của anh.
“Đừng xem mọi chuyện là giao dịch.”
Khách sạn, sâm banh, hợp đồng… Ai có thể nói cho cô biết, trong tình huống như vậy, nếu không phải giao dịch thì là cái gì?
“Chẳng lẽ nên coi đây là ‘tình yêu’?”
Giọng cô run run, có chút tự giễu. Dưới cặp lông mày sắc bén của người đàn ông là một đôi mắt đen thâm trầm. Ánh mắt cao ngạo như vậy khiến Tư Gia Di nhận ra bản thân mình đã lỡ miệng. Cô muốn sửa sai, chủ động ôm cổ anh, lại bị anh đẩy ra.
Bàn tay vốn đang đỡ thắt lưng chuyển đến cằm cô, nâng khuôn mặt cô lên, giọng điệu đầy vẻ trêu tức “Đúng vậy, chính là tình yêu…”
Trong giây phút cô còn đang sửng sốt, anh hôn cô, tiến vào cô…
***
Chương 1
Bầu trời ít sao, chỉ có ánh trăng mờ ảo. Sau khi kết thúc quay phim, Tư Gia Di đến tìm Phó Dĩnh.
Phó Dĩnh lấy được hai vé mời tham dự họp báo phim mới của Quý Khả Vi, trước đó cô ấy đã khoe với Tư Gia Di. Trước giờ khai mạc mười phút Tư Gia Di mới đến, hàng ghế khách mời đã không còn một chỗ trống. Phó Dĩnh nhìn thấy cô, không kiềm chế được thốt lên: “Mặt của cậu sao thế?”
“Phó đạo diễn vừa thêm phân cảnh tớ bị ăn tát vào kịch bản .” Đây là chuyện cơm bữa, Tư Gia Di nói rất thoải mái: “Đã bôi thuốc rồi, chắc ngày mai sẽ đỡ sưng thôi.”
Phó Dĩnh nghe xong, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tỉ mỉ quan sát mặt cô rồi buông một tiếng thở dài: “Nếu cậu nghe tớ chuyển sang làm hậu trường từ trước, thì bây giờ đã không phải khổ sở như vậy.”
Tư Gia Di chỉ cười, không nói thêm câu nào. Đúng lúc này, cả hội trường bỗng nhiên im bặt.
Hai người nhìn xuống sân khấu, buổi họp báo đã chính thức bắt đầu. Chẳng trách ai nấy đều yên lặng, nín thở chờ đợi.
“Cô ấy vào nghề muộn hơn chúng ta cả nửa năm, sao có thể nhanh chóng có được tất cả như thế chứ?” Tư Gia Di còn nói thêm câu gì đó, lại bị tiếng thét phía sau nuốt mất.
***
Buổi họp báo ra mắt phim diễn ra rất thành công. Tư Gia Di cảm thấy trong lòng có chút buồn bực. Ngay sau đó có mở một bữa tiệc cho các ngôi sao lớn nhỏ trong showbiz hôm nay đã đến tham gia họp báo. Tư Gia Di ngồi chưa đến mười phút đã muốn đi.
Buổi họp báo vừa kết thúc chưa được bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa. Mưa trút xuống lớn đến mấy cũng không làm giảm bớt sự nhiệt tình của mọi người. Đám fan hâm mộ vẫn không ngừng hô to tên An Khả dưới màn mưa. Quý Khả Vi đại diện cho công ty quản lý, đứng trước cửa khách sạn năm sao đã được công ty bao trọn để đón khách khứa.
Quán bar trên tầng cao nhất của khách sạn có tầm nhìn rất đẹp. Bên ngoài cửa sổ là cơn mưa lớn nửa đêm không ngừng trút xuống như thác đổ. Bên trong cửa sổ lại có rượu ngon, thức ăn ngon cùng với nam thanh nữ tú. Phó Dĩnh tặc lưỡi, ca thán một câu “Bao giờ cậu mới có thể trở thành trụ cột của công ty quản lý. Hay là đạp ấy người cản trở trước mắt một cái, biết đâu đấy lại có thể nhảy vào vị trí của họ.”
Trong giới nghệ sĩ có một loại người được gọi là “Tam vô sản”. Tức là không có công ty quản lý giàu có, không có người có danh tiếng dẫn dắt và không có đại gia chống lưng. Tư Gia Di – một “Tam vô sản” uống cạn ly sâm banh trong tay, xách túi rời đi: “Sau này đừng có kéo tớ đến nhưng kiểu hội hè thế này nữa. Tớ đến đây chẳng phải để ăn uống này nọ, đến chịu đả kích thì đúng hơn.”
Phó Dĩnh tức giận đuổi theo.
Hai người không mang theo ô, lại không bắt được chiếc xe nào, nháy mắt một cái đã ướt như chuột lột.
Cuối cũng cũng thấy một chiếc taxi đỗ lại không xa lắm, Tư Gia Di kéo Phó Dĩnh băng qua đường cái. Phó Dĩnh sợ tới nỗi hét lên: “Từ từ thôi, từ từ thôi!”
“Kít……” Một tiếng phanh xe vang lên, Tư Gia Di sợ tới mức đứng bất động giữa đường cái.
Hai ánh đèn xe xuyên xa màn mưa đêm chiếu thẳng lên người cô. Phó Dĩnh chạy vội đến kéo cô vào lề đường, nhường đường cho chiếc xe.
Xe chậm rãi lướt qua hai người, nhưng đột nhiên dừng lại. Cửa kính xe hạ xuống, cả hai người đều nhận ra… Quý Khả Vi?
Sau đó càng không thể tin được, tuy rằng mới chỉ có duyên gặp Phó Dĩnh vài lần mà Quý Khả Vi lại mời các cô lên xe: “Muộn thế này rồi rất khó gọi xe. Về đâu? Tôi đưa các cô một đoạn.”
Tư Gia Di và Phó Dĩnh cùng lên xe đi nhờ.
Thì ra trên xe còn có một người nữa.
Một người đàn ông trẻ tuổi, ngồi ở đó ký tài liệu, đến lông mày cũng chẳng buồn nhếch lên lấy một cái. Bầu không khí trong xe trở nên ngượng ngập. Ngay đến cao thủ xã giao như Phó Dĩnh cũng trở nên khách sáo khép nép, ngồi yên nghe Quý Khả Vi buông lời khen: “Tôi đã hợp tác xã giao với công ty của các cô vài lần, lần nào cũng vui vẻ thoải mái hết. Hơn nữa cô cũng để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc.”
Phó Dĩnh mỉm cười lịch sự, quay đầu giới thiệu với Quý Khả Vi: “Đây là bạn tôi, Tư Gia Di.”
Tư Gia Di vừa định đưa danh thiếp cho Quý Khả Vi, người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt này quả là…
Người đàn ông nhận lấy danh thiếp của cô.
“Tư – Gia – Di?” Anh ta đọc lại tên của cô một cách thong thả, giọng trầm thấp mang theo sự nghi hoặc.
Cả ba người phụ nữ ở đây đều sửng sốt.
Người đàn ông trao đổi danh thiếp với Tư Gia Di. Phó Dĩnh thoáng nhìn cái tên trên danh thiếp, nhất thời không kìm được mà trợn tròn mắt. Cô ấy mừng rỡ, khẽ nghiêng đầu dùng khẩu hình nói với Tư Gia Di: Diêu Tử Chính?!
Không ngờ các cô gặp được Diêu Tử Chính trong truyền thuyết trong tình huống như vậy.
***
Tư Gia Di không biết phải làm thế làm với tờ danh thiếp trong tay.
Phó Dĩnh bảo cô cứ liều mình tự tiến cử, nhưng cô lại không có cái dũng khí tiến lên dù chỉ một bước.
“Anh ta là người có địa vị và quyền lực hiếm có trong showbiz đấy. Bất kể về mặt phẩm chất, tài năng, người chống lưng hay về nguồn lực tài chính anh ta đều có đủ. Bây giờ con đường lăng xê nghệ sĩ đều cần như thế cả. Cậu ngốc lắm, cơ hội tốt như vậy còn định bỏ qua đấy à?”
“Đợi tớ quay xong bộ phim đầu tiên này rồi tính.”
Chiếc bánh càng béo bở thì cạm bẫy càng nhiều, phải chăng cần tỉnh táo hơn để phân biệt rạch ròi. Mấy phân cảnh của cô trong phim ngày càng ít, mà mỗi lần xuất hiện cũng chỉ như lướt qua. Sau đó cô làm thêm vài việc mà người mới tới hay làm: rót nước pha trà, chuẩn bị đồ ăn. Một hôm trong phòng chỉ còn lại cô và phó đạo diễn, ông ta bỗng khen cô một cách kỳ quái: “Mấy hôm trước cô diễn cảnh bị tát rất tốt đấy.”
Tư Gia Di mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Một nhân viên của đoàn làm phim ôm một bó hoa hồng từ xa đi tới, mùi hương càng lúc càng rõ, anh ta đi về phía Tư Gia Di. Tư Gia Di đưa một ly nước cho nhân viên của đoàn làm phim: “Lại đây lại đây, uống chút nước đã.”
Người nhân viên cười lớn: “Đang tìm cô đấy.” Nói xong, anh ta đưa bó hoa cho cô.
“Tôi sao?”
“Người giao hàng của cửa hàng hoa không được vào trường quay, anh ta nhờ tôi mang vào cho cô ký nhận.”
Một tấm danh thiếp kẹp giữa bó hoa. Tư Gia Di vừa ký vừa lấy tấm danh thiếp đó ra xem.
Diêu Tử Chính.
Ba chữ, nét chữ vô cùng cứng cáp.