Đọc truyện Yêu Giả Cưới Thật – Chương 56: Ắt đầu hoàn toàn mới
Edit: Cat
Thời tiết tháng chín, nắng nóng vô cùng, có chút mát rượi hiên ngang.
Đồng Niệm chậm rãi thích ứng loại tiết tấu này của cuộc sống, bán ngày vội sứt đầu mẻ trán. Buổi tối về nhà cô còn học thêm về nghiệp vụ của công ty, hơn nữa cần phải hiểu biết chi tiết về bức tranh tài chính của Lăng thị trong gần một năm qua.
Cô hy vọng sau ba tháng thử việc, có thể có chút hành động,được làm chính thức!
Buổi sáng cuối tuần, Đồng Niệm ngồi trước cửa sổ, miệng ngậm bút chì viết viết tính tính. Tiếng chuông cửa nhà vang lên, cô để đồ sang một bên rồi đi ra mở cửa.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Duẫn Mạch hầm hầm tiêu sái bước vào, khẩu khí không tốt: “Cậu đi làm mà không nói cho mình biết? Dọn ra khỏi nhà họ Lăng cũng không nói cho mình biết?”
Lúc trước vội nhiều chuyện, Đồng Niệm thật là sơ sót, cho nên Duẫn Mạch giận, cô không dám phản bác: “Thực xin lỗi, là mình sai.”
Kéo Duẫn Mạch vào phòng khách, cô vội vào bếp chuẩn bị hồng trà còn có kem ly thơm ngon nữa.
Nhìn thấy kem, lửa giận của Duẫn Mạch tiêu hơn phân nửa không cố so đo với cô nữa, ăn no trước đã.
Một khoảng thời gian không gặp cô bạn, Đồng Niệm cũng rất nhớ, hai người thân thiết tâm sự ở sofa. Nhà họ Lăng tuy lớn, cũng không phải nơi tùy tiện, cả người Duẫn Mạch cũng trầm tĩnh lại.
“Niệm Niệm.” Duẫn Mạch uống một ngụm hồng trà quay đầu cười hỏi: “Cậu với Vi Kỳ Hạo tiến triển đến đâu?” Cô nhìn căn phòng toàn hơi thở ám muội.
Đồng Niệm bĩu môi, đưa tay gõ đầu cô bạn tức giận nói: “Cậu suy nghĩ đi đâu vậy? Mình với anh ta chỉ là bạn bè thôi.”
“Bạn bè?” Duẫn Mạch cười cười, hoàn toàn không tin: “Phụ nữ với đàn ông làm gì có cái quan hệ là bạn bè chứ? Vớ vẩn!”
Đối với sự hoài nghi của cô bạn, Đồng Niệm bất đắc dĩ thở dài, loại chuyện này không cần giải thích làm gì, có nói nửa ngày người ta cũng không tin.
Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Duẫn Mạch cười tiến lại gần, nói: “Người kia tuy liều lĩnh nhưng gia thế tốt, hai người một chỗ cũng không tồi.”
Tay vuốt loạn tóc ngắn của cô bạn, Đồng Niệm nói sang chuyện khác: “Đừng nói chuyện mình nữa, bạch mã vương tử của cậu đâu?”
“Bạch mã vương tử?” Duẫn Mạch cắn khoai tây chiên, âm thanh răng rắc: “Con nhóc này, cậu không có nghe nói, người cưỡi ngựa trắng không nhất thiết là vương tử, cũng có thể là Đường Tăng!”
“Ha ha…” Nghĩ đến ngôn ngữ thời thượng trên internet, Đồng Niệm mím môi cười khẽ, đoan trang hỏi cô: “Vậy cậu tính sao?”
Lười biếng nằm trên ghế sofa, tay chân Duẫn Mạch giãn ra, trầm giọng nói: “Cho nên chị đây quyết định phải làm con ngựa trắng, ngày đêm bị vương tử cưỡi!”
“Phốc!”
Đồng Niệm phun ngụm nước ra, không dám tin nhìn bạn mình. Giấc mộng của con nhóc này rất dũng mãnh!
Trong thấy bộ dạng giật mình của cô, Duẫn Mạch ngưỡng cằm cười đắc ý: “Không cần sùng bái chị nha!”
Được rồi, Đồng Niệm hoàn toàn bị cô đánh bại.
Leng keng ——
Tiếng chuông nhà lại vang lên, Đồng Niệm che miệng cười trộm, chạy tới mở cửa.
“Duy Hàm?” gặp Mục Duy Hàm đứng ngoài cửa, Đồng Niệm có chút giật mình, cười mời anh đi vào.
Trong tay Mục Duy Hàm còn cầm theo cơm, khuôn mặt tuấn tú cười: “Đến xem em như thế nào?”
Nguyên lai người nào đang nằm nhàn nhã ở sofa nghe được thanh âm người tới, lập tức ngồi dậy lưng thẳng tắp.
Đồng Niệm dẫn anh vào trong, đồng thời nói với người ở sofa: “Mạch Mạch, Duy Hàm đến.”
Duẫn Mạch lề mề nửa ngày mới cúi đầu đi tới, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ: “Xin chào.”
Lúc trước anh gặp cô hai lần, Mục Duy Hàm đối với người khác luôn nho nhã, giọng điệu rất ôn hòa: “Xin chào Duẫn tiểu thư.”
Thanh âm của anh trầm thấp, chậm rãi, Duẫn Mạch không dám ngẩng đầu, hai má ửng hồng như thục nữ đứng tại chỗ.
Cũng không có để ý đến biến hóa của bạn mình, Đồng Niệm nhận hộp cơm lập tức cười cười: “Oa, anh mang cơm trưa cho chúng em?”
Đồng Niệm xoay người chạy tới nhà bếp chuẩn bị cơm trưa. Chân tay cô lanh lẹ nói lớn với người bên ngoài: “Hai người mau đi rửa tay đi, rồi ăn cơm.”
Thấy cô thu xếp có sắc có hương, Mục Duy Hàm cười. Thoạt nhìn tiểu nha đầu này cũng không tệ.
Duẫn Mạch cắn môi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu cười của Mục Duy Hàm tròng lòng cô đập loạn, cầm lấy túi xách chuẩn bị trốn chạy: “Niệm Niệm, mình không ăn, mình đi trước.”
Mục Duy Hàm hành động trước cô một bước, ra mở cửa phòng, giọng vẫn ôn nhu: “Đi đường cẩn thận.”
Khiêm tốn, khí độ phi phầm. Nếu loại đàn ông này không phải là bạch mã vương tử thì trên đời này sẽ không tìm thấy người thứ hai!
Duẫn mạch hít một hơi thật sâu, biểu hiện tự nhiên: “Cảm ơn.” Xoay người rời đi, ngay cả chính cô cũng cảm thấy buồn nôn! Thục nữa vừa rồi rốt cuộc là ai?
Đồng Niệm nhìn thấy cô cuống quýt rời đi, nghĩ thầm đứa nhỏ này sao lại đổi tính rồi, món ngon mà lại không ăn?
Cơm trưa xong, so với cơm chiên trứng thì mỹ vị ngon hơn nhiều. Đồng Niệm chiêm trà, mang hoa quả ra, ngồi ở sofa nói chuyện phiếm với anh.
“Niệm Niệm.” Ngữ khí Mục Duy Hàm do dự nói: “Em với Cận Dương nhất định phải làm như vậy cho xong sao?”
Sắc mặt Đồng Niệm đổi, nhẹ nhàng cười nhẹ: “Rất tệ sao?”
Đặt lòng bàn tay lên bả vai cô, thanh âm Mục Duy Hàm thấp đi: “Ba năm trước Lăng thị đứng trước nguy cơ, chủ tịch đột nhiên phát bệnh, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ.”
“Em hiểu.” Ánh mắt Đồng Niệm trong trẻo lạnh lùng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt: “Nhưng Duy Hàm à, anh ấy không thể vẹn toàn đôi bên?!”
“Trên đời này làm sao có chuyện có thể vẹn toàn đôi bên?” Mục Duy Hàm thở dài, nhìn chằm chằm gương mặt quật cường của cô, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc ấy, Đồng Niệm cũng không hiểu được trong lời nói của anh, đợi cho ngày nào đó cô hoàn toàn tỉnh ngộ thì cảm nhận sâu sắc được thế sự không thể lưỡng toàn.
……
Lan Uyển sáng sớm chim hót hoa thơm, ý thu dạt dào.
Trên người Lăng Cận Dương tây trang trắng phẳng phiu, khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt mệt mỏi.
Nhìn thấy con trai xuống dưới, Lăng Trọng kêu thím Dung chuẩn bị tổ yến mang tới cho anh: “Mau tới đây.”
Mở nắp ra Lăng Cận Dương ăn một ngụm, hương vị thím Dung làm không giống nhưthế này: “Ba, đây là ba hầm sao?”
Lăng Trọng gật gật đầu, ánh mắt ôn hòa: “Hương vị được không?”
“Rất ngon.” Thân thể vài năm nay của cha cũng không tốt, Lăng Cận Dương không cho ông làm vất vả, hình ảnh cha đau con hiếu này làm cho đáy lòng anh thấy ấm áp.
Nhìn thần sắc mệt mỏi của anh, ánh mắt Lăng Trọng nhu hòa, trong lòng không muốn: “Cận Dương, mấy năm nay ba biết con rất vất vả! Còn vì nhà họ Lăng làm hết thảy, mẹ con cũng có thể thấy rồi.”
Lăng Cận Dương cúi đầu, đáy mắt thâm thý một mảnh gợn sóng. Mấy năm nay anh sớm quen với vất vả, quen ngụy trang, bởi vì người có thể tháo bỏ lớp ngụy trang trên người anh đã sớm hận anh đến tận xương tủy.
Đi tới cao ốc Lăng thị, thời gian vừa đúng. Trước thang máy có nhiều người, Đồng Niệm mím môi chờ đợi, khóe mắt cô liếc thấy nhìn cách đó không xa chỗ thang máy dang chen chúc kia là bóng dáng quen thuộc.
Dáng người Lăng Cận Dương cao to, đang nhìn chằm chằm thang máy. Lát sau anh bước vào, từ đầu đến cuối không có giương mắt lên.
Cô thấy bóng dáng anh biến mất, nhẹ nhàng thở ra, chờ thang máy cũng đã xuống dưới. Cô theo dòng người đi vào, không bận tâm nhiều chuyện nữa.
Công việc đã vào quỹ đạo đáy lòng tràn ngập một loại tình cảm mãnh liệt. Cô thích những ngày như vậy, đầy đủ kiên định, là tiết tấu cuộc sống mà cô muốn.
Chạng vạng lúc tan tầm, mới ra khỏi cao ốc di động trong túi xách vang lên, Đồng Niệm đoán được vài phần, quả nhiên là dãy số quen thuộc: “A lô?”
Bên kia, Vi Kỳ Hạo cong môi cười khẽ, thử hỏi cô: “Đêm mai có thể làm bạn nhảy của anh không?”
“Bạn nhảy?” Đôi mi thanh tú khinh túc, cô hơi chần chừ sau cũnghọc khẩu khí của anh: “Cố mà làm vậy.”
Xuyên qua microphone, truyền đến tiếng cười ôn nhu của người đàn ông, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn đèn đường sáng ngời, một cảm giác ấm áp lan tràn khắp người cô.