Đọc truyện Yêu Giả Cưới Thật – Chương 5: Là anh nợ tôi
Nhận được điện thoại, nhà họ Đồng lại bắt đầu chuẩn bị. Thời điểm Đồng Niệm đến, sắc trời đã tối sầm, cô từ xa đã nhìn thấy chú của cô Đồng Chấn Thanh ở ngoài cửa chờ mình, thấy cô xuống xe, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Niệm Niệm đã về!”
Đồng Niệm nhìn ông ta, cũng không nói thêm gì, đi theo ông ta lên lầu. Trong phòng khách, đồ ăn đã mang lên lầu, mùi thơm bay nghi ngút, thím thấy cô về, cũng cười vui vẻ: “Ôi, Niệm Niệm về nhà, mau đến đây ngồi đi, thím làm đồ ăn con thích đây.”
Không khí như vậy Đồng Niệm cũng không nỡ cự tuyệt, cô ngồi vào trước bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn thật đúng là những món cô thích.
Khi nói chuyện, tất cả mọi người ngồi trên bàn, Đồng Chấn Thanh trừng mắt cúi đầu không nói chuyện đàn bà, dùng sức khụ khụ, Khả Tâm cầm cuốn sách đùa nghịch.
Thím liếc mắt nhìn con gái mình, nhấc chân đạp cô một cái, lúc này mới làm cho cô gái nhỏ tình nguyện gọi: “Chị!”
Đã sớm quen thái độ của Khả Tâm, Đồng Niệm không tức giận, thím gắp đồ ăn vào chén cho cô, cô cười nói: “Nói đi, có chuyện gì sao?”
Thấy cô chủ động hỏi, thím không làm ra vẻ nữa, trực tiếp mở miệng: “Niệm Niệm à, Tâm Tâm không thích đọc sách, con bé cũng không giống con từ nhỏ đã thích đọc sách, con xem có thể nói với Lăng thiếu gia giúp em gái con một công việc tốt?”
Thích đọc sách?!
Đồng Niệm cười cười tự giễu, cô trước kia liều mạng đọc sách vì người trong lòng, hiện tại đọc sách vì cô muốn rời khỏi gia đình kia sớm một chút!
Đồng Niệm buông đôi đũa trong tay, cô nhíu mày nhìn em họ đối diện hỏi: “Em cảm thấy công việc nào có tiền đồ?”
“Minh tinh!” Khả Tâm lập tức hứng khởi ra vẻ, một chút cũng không thèm che dấu mà nói thẳng: “Em muốn nổi tiếng!”
Hai người con gái của nhà họ Đồng sinh ra đều xinh đẹp, Khả Tâm năm nay mười chín tuổi, lại trổ mã đầy đặn sớm mong muốn làm người mẫu.
Cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, Đồng Niệm đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chú, âm thanh lạnh lùng nói: “Các người muốn đưa con gái mình cho người ta sỉ vả sao?”
Mặt Đồng Chấn Thanh biến sắc, cảm giác có chút không nhịn được, ánh mắt trốn tránh cúi đầu không nói câu nào.
“Đồng Niệm, chị đừng có mà quá đáng!”
Nghe lời như thế, Khả Tâm tức giận, cô căm giận đập bàn, lớn tiếng quát: “Dù thế nào, chị quyến rũ Lăng Cận Dương ngay cả cho tôi một cơ hội không được sao?”
Bốp——
Một bạt tai xẹt qua, Khả Tâm bụm mặt, không dám tin là Đồng Niệm ra tay đánh mình.
“Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Ánh mắt hung ác của Khả Tâm nhìn Đồng Niệm, đưa tay định tát lại cô nhưng mẹ của cô ta ngăn lại: “Mẹ đừng cản con, chị ta có tư cách gì đánh con chứ?”
Sắc mặt của thím trầm lại, bà giữ chặt con gái mình, giọng điệu thấp nói: “Nói thế nào chúng ta cũng là người nhà, sao con lại đánh em?”
Đồng Niệm nhẹ nhàng cười, bàn tay cô run run lên, khóe mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Thím, chúng ta đương nhiên là người một nhà, nếu không cái nhà này thím cũng không thể trụ được tới bây giờ.”
Lời của cô làm cho sắc mặt thím cứng đờ, khóe miệng hiện lên sự xấu hổ. HIện giờ cả bọn họ ở ngồi nhà này được là nhờ cha của Đồng Niệm để lại, là tài sản của Đồng Niệm cô.
“Khả Tâm!” Đồng Chấn Thanh bình tĩnh đứng lên, chỉ vào con gái quát: “Cái con nhỏ này sao mày dám nói chuyện như thế với chị mày? Không biết lớn nhỏ?”
Ông trách mắng con gái mình nhưng Khả Tâm không hề chịu thua, ngồi hầm hầm hừ hừ.
Đồng Niệm cũng không để ý tới cô ta, nói với vợ chồng họ Đồng: “Hai người quản giáo nó không tốt, hôm nay con thay hai người giáo huấn nó.” Cô nhìn chằm chằm KHả Tâm, giọng điệu đột nhiên trầm lại: “Trong lời nói hôm nay của em nếu có can đảm nói trước mặt Lăng Cận Dương thì nói đi, bảo anh ta giúp em, có phảicái tát kia quá đơn giản không?”
Khả Tâm biến sắc, trong lòng tự nhiên rõ những điều chị họ nói, cái gì nên nói và không nên nói. Đồng Niệm lớn hơn cô ba tuổi nhưng vận mệnh hai người lại hoàn toàn trái ngược, tuy rằng đều là phụ nữ nhà họ Đồng nhưng sau khi bác trai của cô qua đời thì bác gái lại có thể mang theo cô ta đến nhà họ Lăng? Càng nghĩ càng tức giận, mẹ của cô ta chết cô ta lại ở lại nhà họ Lăng, hưởng thụ cuộc sống sung túc mà nhà họ Lăng mang cho.
Từ nhỏ đến lớn số mệnh của Đồng Niệm luôn tốt hơn cô, cho nên cô ghen tị, rất ghen tị!
Náo loạn một hồi, thần sắc mỗi người đều khác nhau, thím cô lại nở nụ cười tươi trên mặt, nói lấy lòng: “Niệm Niệm, con đừng chấp nhất Khả Tâm, nó không hiểu chuyện!”
Đồng Niệm không muốn cùng bọn họ tiếp tục hư tình giả ý (diễn kịch hòa hợp), cầm lấy túi xách đi ra ngoài không để ý đến thím cô ở phía sau cố giữ cô lại.
Thời điểm đến dưới lầu, Đồng Chấn Thanh vẫn đuổi theo cô, áy náy nói: “Niệm Niệm, Khả Tâm bị chú nuông chiều quá nên hư, con đừng để trong lòng.”
Đứng ở cửa, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn ngôi nhà, trong lòng cảm xúc rối bời. Cô quay đầu, nói rất hàm xúc: “Chú, không cần coi con như cây hái ra tiền, chú nhớ kĩ những thứ này là con nở mặt ba con, nếu không các người cái gì cũng không có!”
Nói xong những lời này, Đồng Niệm hờ hững xoay người, ngồi vào trong xe, rất nhanh chiếc xe đã mất hút.
Đồng Chấn Thanh trở lại nhà nhìn những người phụ nữ ngồi trên ghế, nhịn không được mắng: “Việc tốt chả thấy đâu, chỉ thấy làm hư chuyện. Con nháo nữa đi, xem về sau ai còn giúp con?”
Khả Tâm quệt miệng, trên mặt còn chút sưng đỏ, nghe ba trách mắng, cô không có cãi lại nhưng trong lòng không phục.
Thím Đồng Niệm đi lấy túi chườm nước đá đến, nghe thấy con gái bị mắng, sắc mặt liền khó coi: “Ông hung dữ với con gái làm gì chứ? Con nhỏ kia mấy năm nay đều ở nhà họ LĂng, nếu không phải nó có gì đặc biệt thì ai muốn nuôi sống con của chồng trước của vợ mình chứ?”
Sắc mặt Đồng Chấn Thanh trầm lại, cũng không nói thêm cái gì, đáy mắt rất phức tạp.
Trở lại Lan Uyển thì trời cũng chạng vạng, Đồng Niệm đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống, lúc này trong phòng rất trống trải quạnh quẽ. Người hầu nói Lăng Trọng đi ra ngoài đánh bài cùng bạn của ông, phải đến khuya mới về.
Cô thở dài, mệt mỏi dựa vào sô pha, lại nghe người hầu đi tới hỏi: “Tiểu thư, cô muốn dùng bữa tối không? Thiếu gia bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, nói cô trở lại chắc sẽ đói bụng.”
Đồng Niệm cúi đầu cười, nghĩ thầm rằng Lăng Cận Dương sớm dự đoán được cục diện như vậy, sớm chê cười cô rồi.
Dạ dày trống rỗng rất khó chịu, cô cũng lười so đo, đứng lên đi tới chỗ phòng ăn, người hầu vội đi theo, đem dọn đồ ăn ra cho cô.
Bàn ăn lớn nhưng chỉ có một người, Đồng Niệm cúi đầu ăn cơm, tâm tư có chút lung tung, cho nên không để ý có người đi tới cạnh bàn kéo ghế ra ngồi.
“Ăn ngon không?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô một cái, con ngươi đen hiện lên ý cười.
Nhìn thấy sâu trong đáy mắt anh có ý cười nhạo, Đồng Niệm tức giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngon.”
“Không ngon?” Người đàn ông đưa tay nắm lấy cằm cô, ngón tay lạnh véo một cái, lời nói thốt ra rất lợi hại: “Nhưng em không có lựa chọn, không ăn cơm nhà họ Lăng, em chỉ có thể đói chết!”
Tay buông đũa, trong ánh mắt trong trẻo của Đồng Niệm lại chùng xuống, cô cười châm chọc, thanh âm kiêu ngạo không siểm nịnh: “Anh có tư cách gì nói tôi như vậy?”
Nhìn ý tứ khinh thường trong mắt cô, mắt Lăng Cận Dương dần dần trầm xuống, giọng điệu có vẻ lo lắng: “Anh đương nhiên có tư cách!”
Tựa hồ như nghe được chuyện nực cười, Đồng Niệm cười đứng lên, hai mắt sáng quắc cô nhìn anh, giọng đầy căm hận: “Lăng Cận Dương, anh nhớ kĩ cho tôi, là anh nợ tôi, hơn nữa cả đời này anh không trả hết!”
Cô nói một hơi, hai tay bên người vẫn còn nắm chặt, móng tay như khảm vào trong thịt.
Bởi vì lời của cô, đáy mắt Lăng Cận Dương giật giật, anh nhướng mày, hờ hững nói: “Đồng Niệm, em còn muốn hận bao lâu?”
Hận?!
Đồng Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, cô ngửa đầu theo dõi ánh mắt của anh, khẩu khí quyết tuyệt: “Trừ phi anh chết…”
Không đợi anh mở miệng, cô lạnh lùng xoay người rời đi, đi được vài bước cô dừng lại nói: “Hoặc là tôi chết.”
Nhìn cô biến mất ở lầu trên, sắc mặt lo lắng của Lăng Cận Dương dãn ra, đáy mắt anh bao phủ tầng sương mù, làm cho người ta không rõ, nhưng chỉ là quang cảnh chốc lát, sự sắc bén kia sẽ được tái hiện không thể che giấu.