Đọc truyện Yêu Giả Cưới Thật – Chương 200: Diện mạo chân thật (Phần 2)
Editor: Nguyen Hien.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều cây ngô đồng nước Pháp, lá cây đã rụt hết, chỉ còn lại nhánh cây khô vàng lay động theo cơn gió bắc.
Lan Uyển được xây ở giữa sườn núi, xung quanh trên đường có rất ít xe đi qua. Đối diện bên kia giao lộ đậu một chiếc taxi, phía sau xe có một người con gái đang ngồi, trên mặt che chiếc khăn lụa màu đen, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lầu hai của căn biệt thự còn sáng đèn.
Bốn phía rất yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe tiếng trẻ em khóc, chỉ là tiếng khóc kia không kéo dài, rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.
Cho đến khi ánh sáng trong phòng biến mất, xe taxi mới chuyển động, theo đường núi chậm rãi rời đi.
……
Lăng Thừa Nghiệp nhận được điện thoại của mẹ, đúng giờ về nhà. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ anh đang chơi đùa với con trai mình, ánh mắt tỏa ra nụ cười.
“Mẹ!”
Đi qua vài bước, Lăng Thừa Nghiệp ôm lấy con trai, cao hứng ném con lên: “Tiểu Bảo, gọi ba đi.”
Tiểu Bảo thích nhất là được ném lên cao, phát ra tiếng cười “khanh khách”, miệng thốt ra tiếng “ba ba” không rõ lắm.
“Con cẩn thận chút, coi chừng té em.” Mẹ Lăng Thừa Nghiệp cản con trai lại, nhận lái cháu trai, cẩn thận ôm vào trong ngực: “Tới hôm nay mới chịu về nhà?”
Lăng Thừa Nghiệp giơ tay lên vòng chắc bả vai của mẹ anh, nịnh nọt nói: “Mẹ, do con bận xã giao bên ngoài nhiều mà.”
“Ngụy biện!” Bà đặt Tiểu Bảo xuống, để cho Tiểu Bảo tự chơi, quay đầu nhìn chằm chằm con trai, tức giận nói: “Con tưởng ba mẹ anh điều là kẻ ngu hết sao? Con ở bên ngoài làm cái gì, ba mẹ không biết sao?”
Sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp không tốt, hỏi: “Là do Tiểu Nhã nói?”
Sắc mặt bà không được tốt, giọng nói buồn bã: “Mẹ vẫn luôn che chở cho con, nhưng lần này cũng không đứng về phía con được. Con hãy hồi tâm cho mẹ, không được càn quấy nữa.”
Lăng Thừa Nhiêp bĩu môi, nhíu mày nhìn lên lầu, “Con lên lầu xem một chút.”
Người giúp việc chạy xuống lầu, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân bị sốt, người rất nóng.”
Lăng Mẫu nhíu mày, nghĩ thầm buổi chiều lúc An Nhã về nhà vẫn còn rất tốt, sao tự nhiên lại sốt nhanh vậy?
Nghe được người giúp việc nói, Lăng Thừa Nghiệp bước nhanh chân lên lầu, nhìn thấy người nằm trên giường, lấy tay đỡ cô dậy: “Tiểu Nhã?”
Hai gò má An Nhã nóng hổi, đầu óc mơ mơ màng màng, cô cố gắng mở mắt, sau khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, thốt ra âm thanh rất nhỏ: “Đau!”
“Em đau ở đâu?” Lăng Thừa Nghiệp nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
An Nhã nói không ra tiếng, dđl/q”d đưa ngón tay chỉ nơi cổ họng, cả người không có một chút hơi sức nào.
Mẫn Chi đi vào, nhìn thấy sắc mặt An Nhã đỏ bừng, giơ tay lên sờ, lập tức kinh ngạc nói: “Sao nóng như vậy?”
Lăng Thừa Nghiệp cúi đầu áp mặt lên má cô, sắc mặt cũng trầm xuống, bảo người giúp việc: “Bảo tài xế lái xe ra ngoài.”
“Buổi chiều lúc về nhà mẹ nghe nó ho khan, nhất định bị cảm chưa hết.” Mẫn Chi vội vàng cầm lấy áo khoác An Nhã, giúp con dâu mặc vào.
Giây lát người giúp việc vội vã chạy lên lầu nói: “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong.”
Lăng Thừa Nghiệp ôm An Nhã bước nhanh xuống lầu, mang cô đến bệnh viện.
Lăng Thuấn vừa bước vào cửa, trùng hợp nhìn thấy con trai đang ôm con dâu vào trong xe, sắc mặt trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mẫn Chi đuổi theo phía sau cũng không có trả lời ông, liên tục dặn dò con trai: “Thừa Nghiệp đừng có sốt ruột, nhớ gọi điện thoại về nhà.”
“Con biết rồi.” Lăng Thừa Nghiệp không dám chậm trễ, vội vàng bảo tài xế lái xe đi.
Nhìn thấy xe biến mất, ánh mắt Lăng Thuấn u ám, “Tiểu Nhã bị bệnh sao?”
Mẫn Chi thở dài, ôm Tiểu Bảo lên, nhỏ giọng nói: “Ừ, đột nhiên bị sốt cao.”
Trở lại phòng khách, sắc mặt Lăng Thuấn rất khó coi, giọng nói không vui: “Đột nhiên cái gì chứ? Nhất định là trong lòng nó cảm thấy không thoải mái mới bị bệnh.”
Ánh mắt Mẫn Chi tối xuống, cúi đầu dụ dỗ cháu trai chơi, không nói gì.
Lăng Thuấn thở dài, ánh mắt sắc bén: “Hiện tại Lăng thị do Lăng Cận Dương quản lý, cổ phần cũng đều ở trong tay Đồng Niệm, vợ chồng nó đã khống chế được Lăng thị. Chúng ta cần nhà họ An ủng hộ. Bà nói với thằng con bất hiếu của bà, về sau nếu nó lại dám đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng, tôi đánh gãy chân của nó.”
Nhìn thấy ông nổi giận, bà cũng không dám giải thích thay cho con trai, chỉ lên tiếng: “Tôi biết rồi.”
Đi đến bệnh viện, sau khi bác sĩ chuẩn bệnh, An Nhã là bị viêm thanh quản cấp tính, biện pháp nhanh nhất để chữa khỏi là giải phẫu. Nhìn thấy cô sốt cao không giảm, Lăng Thừa Nghiệp không thể làm gì khác hơn là ký tên giải phẫu.
May mắn chỉ là tiểu phẫu nên cuộc giải phẫu tiến hành rất thuận lợi, chỉ là dây thanh quản bị tổn thương nên trong thời gian ngắn không được nói chuyện. Sau khi hồi phục tốt giọng nói so với trước kia cũng có chút khàn khàn.
Ở bệnh viện một tuần, An Nhã xuất viện về nhà. Tiểu Bảo nhìn thấy cô đặc biệt vui mừng, thân thể nhỏ bé nhanh chóng chạy tới nhào vào trong ngực cô.
Một tuần này, An Nhã rất nhớ con trai, nhưng do ở bệnh viện nên không thể đưa con đến. Cũng may Lăng Thừa Nghiệp có biểu hiện không kém, cả tuần đều chăm sóc tốt cho cô, không có đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mặc dù chỉ là tiểu phẫu dây thanh quản, nhưng khôi phục có chút khó khăn, ăn uống đều phải chú ý cẩn thận.
Bởi vì dùng thuốc, An Nhã cũng không dám cho Tiểu Bảo tiếp tục bú sữa mẹ, không thể làm gì khác hơn đành cho con trai uống sữa bột.
Tiểu Bảo bị dứt sữa, có chút không thích ứng kịp, mỗi ngày đều khóc rống, lúc ngủ, chỉ có cô dụ dỗ mới có thể ngủ.
Buổi sáng, An Nhã chỉ có thể uống một chút cháo trắng, cổ họng còn chưa có phục hồi như cũ, cho nên cô nghe theo lời bác sĩ dặn hạn chế nói, dđl/q”d thỉnh thoảng phát ra một tiếng, vẫn cảm thấy rất đau.
Dùng xong bữa sáng, cha con Lăng Thuấn đến công ty làm, An Nhã ôm con trai đứng ở cửa tiễn họ.
Lăng Thừa Nghiệp cúi đầu hôn lên mặt An Nhã một cái, kê vào lỗ tai cô nói câu gì đó, làm cho khuôn mặt cô đỏ bừng, giơ tay lên đánh anh một cái.
Vì ngại còn có ba mình đang đứng, Lăng Thừa Nghiệp thu liễm lại không ít, lại ôm con trai hôn một cái, sau đó lái xe rời đi.
Hôm nay mẹ chồng hẹn một vài người bạn đi làm đẹp, khoảng 10 giờ bước ra cửa, trước khi đi bà còn dặn dò An Nhã: “Tiểu Nhã, mẹ ăn cơm trưa xong sẽ về, con nhớ uống thuốc đúng giờ nha.”
“Dạ…” An Nhã gật đầu dạ một tiếng, giọng nói rất nhỏ, còn có chút khàn khàn.
Sau khi người trong nhà đều đi, An Nhã ngồi trên sofa chơi đùa với con trai. Tiểu Bảo cảm thấy rất hứng thú với hộp điều khiển xe hơi mới, nắm trong tay hộp điều khiển, hứng thú bấm.
Người giúp việc đi nhanh tới nói: “Thiếu phu nhân, cô có chuyển phát nhanh.”
An Nhã từ trên người con trai thu tầm mắt lại, nhận lấy cái túi người giúp việc đưa tới, cái túi ước chừng rất nhẹ, hẳn không phải là vật gì quý giá, địa chỉ phía trên cũng trống không.
An Nhã do dự một chút, sau đó mở túi ra, cô duỗi tay đi vào, từ bên trong móc ra một tờ giấy trắng.
Mở tờ giấy ra, An Nhã cúi đầu nhìn, sau khi nhìn thấy chữ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Cô xé nát tờ giấy trong tay, ném vào sọt rác bên bàn trà, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Kiềm chế lại cảm xúc bị kích động trong lòng, An Nhã gọi người giúp việc, “Tôi có việc đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ quay lại.”
Lúc cô nói chuyện, giọng nói hơi nhỏ, lộ ra khàn khàn.
Người giúp việc có chút lo lắng, không khỏi nhiều chuyện hỏi: “Thiếu phu nhân, thân thể cô chưa khỏe, cô trở về sớm một chút.”
An Nhã gật đầu một cái cho có lệ, liếc nhìn con trai đang mải mơi chơi, dặn dò: “Coi chừng Tiểu Bảo giúp tôi.”
“Vâng”
Sau khi lên lầu thay quần áo, An Nhã cầm theo túi xách, vội vã ngồi lên xe của tài xế, rời khỏi biệt thự.
Đi tới một quán trà, tài xế dừng xe lại, “Phu nhân, đến rồi ạ.”
An Nhã xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy bốn phía cũng không có khác thường gì, chân mày căng thẳng mới thả lỏng xuống. Cô nhấp nhẹ môi nói: “Anh ở trong xe chờ tôi.”
Đẩy cửa quán trà ra, trong đại sảnh không có một người khách nào. Cô nói con số ghi trên tờ giấy cho ông chủ biết, lập tức có người mời cô vào bên trong phòng.
Bên trong căn phòng được bố trí rất lịch sự và tao nhã. Bắt chướt kiểu Wallpaper, sàn nhà màu đen, vừa bước vào cửa, đập vào mắt là tấm bình phong có hình hoa phú quý đang nở vô cùng xinh đẹp.
Xung quanh cửa sổ cũng treo rèm cửa màu nâu, ngăn cản ánh mặt trời chói chang bên ngoài. An Nhã cất bước đi tới trước bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Đôi tay khẩn trương nắm tại một chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa chính.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, An Nhã không nhịn được nâng đồ hồ lên xem, đoáng chừng cũng đã qua 40 phút, trong lòng cô bắt đầu có chút sợ hãi, chẳng lẽ tờ giấy kia là có ác ý, hoặc là do người nào có bụng dạ khó lường sao?
Nhưng chữ viết kia, cô biết rất rõ, hơn nữa chuyện như vậy ai dám mạo danh chứ?
Trong lúc hoảng hốt, cửa phòng có người đẩy ra, đi tới là một người con gái quấn khăn trùm đầu màu đen, đôi mắt kính to che kín nửa khuôn mặt. Cô nhấc chân đi tới, đôi giày da màu đỏ dưới chân vô cùng bắt mắt.
An Nhã nhìn thấy người đi tới, nhìn thấy thân hình kia từ xa, ánh mắt không khỏi dao động, khó khăn mở miệng: “Cô là ai?”
Người tới cũng không nói lời nào, chỉ đứng cách cô một cự ly ngắn, nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Mặc dù cô ta mang kính mắt, nhưng xuyên qua tròng kính màu đen, An Nhã có thể cảm thấy đôi mắt sáng quắc của cô ta. dđl/q”d Cả người An Nhã dựng tóc gáy lên, từ trong ghế đứng bật dậy, bước nhanh ra phía ngoài.
“Đi nhanh như vậy?”
Sau lưng vang lên một tiếng hỏi nhỏ, An Nhã nghe được giọng nói của cô, lập tức dừng bước. Cô kinh ngạc xoay người, lúc này thấy người phía sau gỡ khăn lụa màu đen trên đầu ra, sau đó lấy cặp mắt xuống, làm cho ánh mắt cô khiếp sợ.
“Cô…”
An Nhã mở to mắt, cô không dám tin khi nhìn khuôn mặt trước mặt mình, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, sâu trong đáy mắt dâng lên một hồi sợ hãi.
Thấy đôi mắt An Nhã tràn đầy khiếp sợ, người con gái đối diện chỉ nhàn nhạt nhếch môi, khuôn mặt tinh sảo nhuộm đầy nụ cười: “Chị, em đã trở về.”
Một tiếng chị này, giống như tiếng gọi tới từ địa ngục, tay chân An Nhã hoàn toàn lạnh lẽo, trái tim đột nhiên thoáng qua cái gì. Cô tái mặt xoay người bỏ chạy, đáng tiếc tay vừa mới chạm lên cửa chính, trong cổ họng chợt đau nhói, cả người ngã xuống đất.
Giây lát, cửa quán trà mở ra, An Nhã xách túi xách đi ra, mở cửa bước lên xe.
“Thiếu phu nhân, đi đâu ạ?” Tài xế liếc nhìn người sau xe, cung kính hỏi.
An Nhã mím môi cười, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mình trong kính, khóe mắt thoáng qua vẻ kiêu hãnh, “Về nhà.”
Tài xế lập tức phát động động cơ, lái xe đi.
Xe rẽ ngoặt qua thời điểm, trà lâu cửa lần nữa mở ra, từ bên trong đi ra hai người đàn ông này, một trước một sau mang cái gì.
Thời điểm xe rẽ ngoặt, cửa quán trà lại mở ra lần nữa, từ bên trong đi ra hai người đàn ông, một trước một sau mang theo cái gì.
Hai người đàn ông này cẩn thận khiêng cái gì đó được che tấm vải đen bỏ vào phía sau xe. Có người trong lúc vô tình làm lộ miếng vải đen ra một tấc, lộ ra đôi giày màu đỏ bắt mắt.
Cửa xe đóng “Cụp” một tiếng, chiếc xe hơi màu đen được nổ máy, sườn xe rất nhanh biến mất.