Yêu Giả Cưới Thật

Chương 179: Bí quyết sinh con


Đọc truyện Yêu Giả Cưới Thật – Chương 179: Bí quyết sinh con

Editor: Nguyen Hien.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao của Lăng Cận Dương, Trầm Bái Ny sợ hãi cúi đầu.

“Ba!” Lăng Cận Dương thu hồi tầm mắt bắn về phía cô, quay đầu nhìn chằm chằm ba mình, mím chặc môi: “Ba muốn làm gì?”

Ánh mắt Hàn Hứng Kiều nhiễm giận, sắc mặt cũng rất khó coi, ông cười lạnh một tiếng, cất bước đi tới ghế sofa ngồi xuống, mở miệng nói: “Con cho rằng ba muốn làm gì? Ba chồng muốn dạy dỗ con dâu là chuyện kinh thiên địa nghĩa!”

Trong lòng Lăng Cận Dương vô cùng tức giận, anh cất bước định đi về phía trước, lại bị Đồng Niệm nắm chặt cổ tay, “Là em không tốt, chọc ba tức giận.”

Vội vàng ngăn ở trước người anh, Đồng Niệm không muốn bởi vì mình để cho ba con bọn họ xảy ra tranh chấp.

Nhìn thấy con trai che chở cho Đồng Niệm, trong lòng Hàn Hứng Kiều càng thêm lửa giận, ông lạnh mặt, quát lớn: “Mày muốn che chở cho nó thì trở về nhà mình mà che chở, đừng có ở trước mặt tao, chướng mắt lắm.”

Sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, chứng kiến cảnh ông nhìn mình tràn đầy phẫn hận, trong lòng càng không biết phải làm sao. Tại sao ông lại nhìn mình bằng ánh mắt hận thù ấy?

Cuối cùng là cô đã làm sai cái gì?

Kéo tay Đồng Niệm, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương u ám, anh chẳng hề nói một câu, trực tiếp dẫn cô đi ra ngoài.

Đồng Niệm kéo không được anh, chỉ có thể theo anh đi ra ngoài, cô cầm túi xách lên, vội vã nói: “Ba, chúng con đi trước…”

Lời của cô còn chưa thốt ra hết, Lăng Cận Dương liền dẫn cô đi ra, trở tay hung hăng đóng cửa phòng lại, “Rầm” một âm thanh lớn vang lên.

Theo anh đi tới, ngồi vào trong xe, Đồng Niệm thở hổn hển, cô chưa kịp mở miệng, Lăng Cận Dương đã đạp mạnh chân ga lái xe đi, tốc độ xe rất nhanh.

Nhìn khuôn mặt khẩn trương của anh, Đồng Niệm biết anh tức giận, cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cận Dương, là do em làm không tốt, khiến cho ba tức giận.”

Hai tay Lăng Cận Dương nắm chặt tay lái, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng hề nói một câu. Sau khi anh lái xe ra khỏi chung cư, ở ven đường tìm được một tiệm thuốc, anh dừng xe lại, trực tiếp đẩy cửa xe ra, đi tới tiệm thuốc.

Rất nhanh, anh lại mở cửa xe bước vào, đặt túi chườm nước đá đã mua trên mu bàn tay sưng đỏ của cô, trầm giọng nói: “Em tự làm đi.”

Đồng Niệm không dám lên tiếng, vội vàng gật đầu, nhận lấy túi chườm nước đá đè lại.

Một đường lái xe chạy tới bệnh viện, Lăng Cận Dương cũng không có nói chuyện gì nhiều, trên mặt anh không có một chút biểu hiện, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ.

Bác sĩ lấy vết phồng rộp trên mu bàn tay bị phỏng ra, Đồng Niệm sợ đau, khuôn mặt trắng bệch.

Trên vai có đôi bàn tay đặt xuống, Lăng Cận Dương ngồi xổm xuống bên cạnh cô, giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực. Một tay anh vịn mặt cô để cho cô tựa vào trong ngực mình, một tay nắm chặt mu bàn tay của cô, không để cho cô cử động.

“Đừng sợ, sẽ không đau đâu.”

Bên tai vang lên tiếng thì thầm ôn nhu của anh, Đồng Niệm đang co rút hai vai từ từ tỉnh táo lại. Chôn mặt vào trong ngực anh, cả người đột nhiên lướt qua một dòng nước ấm, có anh ở bên cạnh làm cho cô dần dần cảm thấy không sợ nữa.

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, bác sĩ đã nhanh chóng lấy ra bọng nước.

“Xong rồi.” Bác sĩ nhìn bộ dáng sợ sệt của Đồng Niệm, cười khẽ một tiếng.          


Đồng Niệm ngẩng đầu lên, lúc quay đầu nhìn lại, thì bác sĩ đã làm xong, hơn nữa cô cũng không thấy đau. Cô mím môi cười, quay đầu đang muốn cám ơn Lăng Cận Dương, sắc mặt chợt thay đổi.

Bác sĩ thoa thuốc trị phỏng lên, dđl/q”d lúc này sắc mặt Đồng Niệm đã thay đổi, tiễn đồng đen nhánh đầy nước. Cô cắn môi, lớn tiếng quát: “Lăng Cận Dương, anh là tên khốn kiếp, anh lừa em?”

Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm bác sĩ bôi thuốc xong, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói nặng nề: “Anh nói lấy bọng nước không đau.”

“…” Trong nháy mắt mặt Đồng Niệm tối xuống, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt có thể phun ra lửa.

Bác sĩ trung niên nhìn chằm đôi vợ chồng trước mắt, không khỏi nhếch môi cười. Sau khi cẩn thận dặn dò Lăng Cận Dương một số chú ý, cho toa thuốc để cho bọn họ đi lấy thuốc.

Lái xe trở lại Lan Uyển, Đồng Niệm vẫn luôn cau mày, sau khi trở lại phòng ngủ, cô nhếch miệng ngồi ở trên sofa, một câu cũng không nói.

Bưng tới một ly nước ấm, Lăng Cận Dương lấy thuốc ra, giơ lên trước mặt cô, “Uống thuốc.”

Đồng Niệm cúi đầu cũng không nhìn anh, cầm lấy thuốc nuốt xuống rồi uống vào một ngụm nước.

“Còn đau không?” Đưa tay ôm cô lên, Lăng Cận Dương để cho cô ngồi trên đùi, dịu dàng hỏi khẽ.

Trong lòng Đồng Niệm có chút khổ sở, tựa đầu vào trên bả vai của anh, môi đỏ mọng mím chặt, đôi mắt thoáng qua vẻ mất mát.

“Niệm Niệm, sao em không nghe lời anh nói?” Lăng Cận Dương ôm cô lên giường, cũng thuận thế nằm ở bên cạnh cô. Anh liên tục nói với cô, không để cho cô một mình đi gặp ba anh, chính là sợ bọn họ xảy ra xung đột.

Đồng Niệm cắn môi, cúi đầu, cô vốn dĩ chỉ muốn đi thăm ông một chút, tận tâm hiếu thuận, nhưng ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra cục diện như vậy? Đáng giận nhất là, Trầm Bái Ny còn đi theo quấy rối?

“Em cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Tựa đầu vào trên ngực của anh, Đồng Niệm buồn bã, trái tim nhói đau: “Cận Dương, ba hận em đúng không?”

Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, mày kiếm thoáng chốc nhíu chặt: “Em đừng nghĩ lung tung.”

Thở dài một hơi, ánh mắt vẻ mặt Đồng Niệm yên tĩnh lại, cô bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Có phải do em đoạt những thứ thuộc về anh, cho nên ba chán ghét em, hận em không?”

Hai mắt Lăng Cận Dương giật giật, khuôn mặt đầy vẻ khổ sở, anh không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Nghe anh thở dài, Đồng Niệm nghĩ rằng mình đã đoán đúng, trái tim ngũ vị tạp trần. Chuyện này, nói cho cùng do ba cô có lỗi, nếu như ông không đối xử với Lăng Cận Dương như thế, mọi chuyện cũng sẽ không phát triển như ngày hôm nay.

“Bác sĩ nói, mấy ngày này tay của em không được thấm nước.” Lăng Cận Dương chợt xoay chuyển đề tài, cúi đầu nhìn Đồng Niệm nằm trong ngực, dặn dò cô.

Đồng Niệm phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhìn anh, nhếch môi hỏi: “Vậy lúc em tắm thì làm thế nào?”

“Anh giúp em tắm.” Tiện tay Lăng Cận Dương cầm lấy chăn đắp lên, trả lời chắc nịch, một chút cũng không có nhìn ra khác thường.

Đồng Niệm sửng sốt, vội vàng lắc đầu một cái, từ chối nói: “Hì hì, em không cần.” Để cho anh tắm, không phải để dê vào miệng cọp sao?

Lăng Cận Dương hé mắt cúi đầu cười, dđl/q”d trên môi nở nụ cười xấu xa nói: “Không cần cũng phải sử dụng.”

Lăng Cận Dương! Anh không cần giảng đạo lý.

“Sẽ không, đối với em, không có đạo lý sẽ tốt.”


“……”

“Anh khốn kiếp! Khi dễ em!”

“Khốn kiếp! Khi dễ em đó! Thì sao?”

Đồng Niệm giận dữ, sắc mặt tái xanh nhìn anh, lại thấy anh cúi mặt há miệng trước mặt cô, chặn miệng của cô lại, nuốt tất cả giọng nói của cô vào trong bụng.

Mu bàn tay bị thương, Đồng Niệm không dám dùng sức giãy giụa, cô tức giận đấm anh hai cái nhưng bàn bàn tay nhỏ nhắn lại bị anh nắm chặt. Nụ hôn của anh dịu dàng lưu luyến, giữa răng môi rung động, rất nhanh đáy lòng cô đã quên đi tức giận, toàn tâm toàn ý đáp lại anh.

Kỳ hạn mãn hạn tù của Hàn Hứng Kiều đã đến, Lăng Cận Dương bảo luật sư Tiền làm thủ tục ra tù. Sau đó anh dẫn ba anh bay sang Mũ, đến chỗ chôn cất Cố Diệp.

Trong nghĩa trang, vợ chồng nhà họ Cố dẫn theo bọn họ đi tới trước mộ Cố Diệp.

Hàn Hứng Kiều đứng ở trước mộ, nhìn tấm hình của Cố Diệp, trên mặt nhuộm đầy nếp nhăn, nước mắt chảy dài. Người con trai này ông chỉ ôm qua một lần, đã vĩnh viễn bỏ ông đi, thậm chí ông không thể nghe đứa bé gọi một tiếng ba.

Loại đau thấu xương này, là tuyệt vọng, hung hăng vò nát đáy lòng của con người.

“Con trai!” Hàn Hứng Kiều đứng ở trước mộ, run rẩy ngẩng đầu lên, vuốt khuôn mặt của người con trai tràn đầy hăng hái của tuổi trẻ trên tấm ảnh. Một sinh mệnh tươi sáng như vậy, lại ra đi quá sớm, bọn họ vốn một nhà bốn người, phải có một gia đình hạnh phúc, nhưng tất cả mọi thứ trong nháy mắt biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Người hại cả nhà bọn họ, đầu sỏ gây nên chuyện này, cả đời này ông cũng không thể tha thứ.

Diệp Vân phương che miệng, trên mặt cũng đầy nước mắt, mỗi lần nghĩ đến Cố Diệp, giống như có đao xoắn vào tim.

“Mẹ nuôi.” Đưa tay Lăng Cận Dương vòng chắc bả vai bà, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cảm kích: “Mẹ chớ buồn đau, sau này còn có con.”

“Ừ.” Diệp Vân Phương khóc gật đầu một cái, trong lòng bội cảm vui mừng.

Cố Hoàn Dân nhìn thấy Lăng Cận Dương như thế, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, không nghĩ tới bọn họ mất đi một đứa con trai, lại có thể trở về một đứa con trai. Có lẽ ông trời thương xót bọn họ, lại mang lại cho bọn họ một tia hi vọng cùng an ủi lần nữa.

Từ nghĩa trang đi ra ngoài, vẻ mặt mọi người đều rất đau thương. Những năm này vợ chồng nhà họ Cố có ơn nuôi dưỡng đối với Cố Diệp, Hàn Hứng Kiều rất cảm kích bọn họ. Vợ chồng nhà họ Cố cũng là những người tốt, đưa cha con bọn họ về nhà ở, không để cho bọn họ ở khách sạn, vừa đúng lúc mọi người tụ chung một chỗ, cùng nhau nói chuyện.

Trong một gian phòng của nhà hàng tây trang nhã, sau khi Doãn Mạch gọi thức ăn, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. 

“Tay còn đau không?” Nâng mu bàn tay của Đồng Niệm lên nhìn một chút, Doãn Mạch cau mày hỏi.

Trên mu bàn tay bị phỏng có một chút vết đỏ màu nhàn nhạt: “Không đau, không có nghiêm trọng như vậy.”

“Ai!” Doãn Mạch cầm ly trà sữa lên uống, u oán nói: “Cậu thật xui xẻo, sao lại gặp một bố chồng như vậy?”

Đồng Niệm mím môi cười cười, cũng không hề để ý: “Thật ra ba chồng mình rất đáng thương, những năm qua khẳng định gặp rất nhiều khổ sở, cũng chịu phạt không ít tội. Tính tình cổ quái cũng dẽ hiểu, mình không oán hận ông.”

“Này!” Doãn Mạch ngắt khuôn mặt tươi cười của cô, chế nhạo nói: “Thì ra con dâu đại lượng nhất thế kỷ này đang ở chỗ này a! Lăng phu nhân, cậu đúng thật là một người con dâu ưu tú.”

Đồng Niệm vuốt ve tay của cô, giương nhẹ cằm: “Mình đương nhiên tốt rồi.”


Doãn Mạch cười khúc khích, hai người lặng lẽ nói mấy câu. Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, Doãn mạch rất cảm động, cô nhíu mày nhìn về phía Đồng Niệm, lại nhìn thấy bộ dáng phờ phạc rũ rượi của cô, lập tức cười nói: “Thế nào, nhớ lão công nhà của cậu rồi hả? Người ta mới đi nước Mĩ có mấy ngày thôi mà.”

Đôi tay Đồng Niệm chống cằm, nhìn mặt cô bạn thân, nỗi lòng kích động: “Mình muốn có con, nhưng Cận Dương không muốn.”

“À?” Doãn Mạch vừa cắt một miếng thịt bò bít tết bỏ vào miệng, khuôn mặt không thể tin: “Lăng Cận Dương đối với cậu tốt như vậy, sao lại không muốn có con được chứ?”

“Mình cũng không biết!” Thuận tay Đồng Niệm cầm lên một cọng khoai tây, chấm một chút tương cà, ăn mà không biết ngon, “Lúc vừa mới kết hôn, cả hai đều muốn, nhưng khoảng thời gian gần đây, anh ấy liền thay đổi ý định.”

Doãn Mạch vừa ăn vừa nghe cô nói, chợt nghĩ đến cái gì, kinh ngạc hỏi Đồng Niệm: “Niệm Niệm, không phải bên ngoài chồng cậu có đàn bà khác chứ?”

Giơ tay lên vỗ lên trán Doãn Mạch, Đồng Niệm hung dữ nhìn cô một cái, quát lớn: “Đừng có đoán mò! Anh ấy sẽ không làm vậy.”

Ngừng lại, khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Niệm nở nụ cười sáng lạn, “Giữa mình và Lăng Cận Dương, không chen lọt người thứ ba! Cho dù có người thế nào cũng vô dụng. Bất kể là mình hay là anh ấy, cũng không cho phép xảy ra chuyện như vậy.”

Lúc nói đến chuyện này, dđl/q”d Đồng Niệm tràn đầy tự tin, ưỡn ngực ngẩng đầu, sức mạnh tràn trề.

Nghe vậy Doãn Mạch gật đầu cười, “Biết rồi, biết hai người các người hạnh phúc rồi, không cần phải đánh vô trán mình như vậy.”

Để dao đĩa trong tay xuống, Doãn Mạch ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Nếu như không phải là vấn đề tình cảm, chính là lão công cậu có vấn đề.”

“Phụt…”

Đồng Niệm cười phun cả nước bọt ra, cụt hứng nhìn cô chằm chằm, “Doãn Mạch cậu không cần phải đoán.”

Thân thể có vấn đề sao? May là Doãn Mạch không nghĩ ra được, thể lực Lăng Cận Dương không biết có bao nhiêu khỏe mạnh.

“Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?” Doãn Mạch giận tái mặt, nhìn chằm chằm Đồng Niệm hỏi.

Đồng Niệm cắn môi nhún nhún vai, cũng nghĩ mãi không ra. Đúng vậy, không phải chuyện tình cảm, cũng không phải vấn đề sức khỏe, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra, làm cho Lăng Cận Dương không muốn có con?

Cái vấn đề này, cô nghĩ mãi cũng không xong, không nghĩ ra.

Vốn dĩ trong lòng Đồng Niệm chỉ phiền muộn, rủ Doãn Mạch ra ngoài nói chuyện phiếm, giải tỏa một chút buồn phiền trong lòng, nhưng không nghĩ đến, Doãn Mạch lại để ý.

Ba ngày sau, Đồng Niệm đang làm việc ở công ty, điện thoại nội bộ từ trợ lý vang lên: “Chủ tịch, có tiểu thư Doãn Mạch muốn gặp ngài.”

Đồng Niệm chớp mắt, bảo trợ lý dẫn cô vào.

“Sao cậu lại tới đây?” Đồng Niệm nhìn Doãn Mạch ôm hộp quà đi tới, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Đặt cái hộp ôm tới ở trên bàn trà, Doãn Mạch xoa xoa cánh tay đau nhức, quay đầu nhìn chằm chằm phòng làm việc của cô, nói: “Woa! Thì ra đây chính là phòng làm việc của chủ tịch Lăng thị, thật là khí phái.”

Đồng Niệm bất đắc dĩ cười cười, sau khi trợ lý đưa tới thức uống, lễ phép đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng làm việc lại.

Nhìn thấy bộ dáng nhìn đông nhìn tây của cô, Đồng Niệm nhếch môi cười, hỏi cô: “Nói đi, cậu chạy tới đây làm gì?”

Doãn Mạch mỉm cười đi đến bên cạnh cô, thần thần bí bí hỏi: “Chồng cậu trở về chưa?”

“Vẫn chưa.” Đồng Niệm lắc đầu một cái, nói sự thật: “Ngày mai mới về.”

“Vậy thật tốt.”

Doãn Mạch vỗ tay một cái, kéo Đồng Niệm đến bên cạnh, đưa tay chỉ hộp quà màu hồng cô đưa tới, “Đoán xem, mình đưa đến cho cậu cái gì?”


Đồng Niệm cúi đầu nhìn cái hộp, bên ngoài được bao bọc rất đẹp, cô đảo con mắt đi lòng vòng, cười nói: “Quần áo?”

Giơ tay lên vỗ đầu cô, Doãn Mạch bĩu môi, cười nhạo nói: “Cậu bây giờ còn thiếu quần áo sao? Mình chính là đến giúp cậu khi cậu bị gặp nạn.”

Đồng Niệm bị cô làm cho lẩn quẩn, thật sự đoán không ra được bên trong cái hộp Doãn Mạch đựng gì?

Thấy Đồng Niệm đoán không ra, Doãn Mạch cười tủm tỉm mở hộp quà ra, đẩy tới trước mặt cô, “Cậu tự xem đi.”

Đồng Niệm nghi ngờ cúi đầu nhìn, đợi đến khi cô thấy rõ trong hộp nào là, roi da, sáp nến, nội y sexy, khuôn mặt nóng như lửa đốt, “Cậu…cậu…”

Cô đưa tay chỉ Doãn Mạch, sau khi lấy lại bình tĩnh, vội vàng cầm nắp hộp lên đậy lại, đỏ mặt quát: “Doãn Mạch, cậu muốn chết hả? Sao lại mang những thứ đồ này đến?”

“Stop!” Doãn Mạch mất hứng lườm Đồng Niệm một cái, giơ tay lên đẩy tay của cô ra, lại mở nắp hộp ra, trầm giọng nói: “Cậu có biết mình tìm những thứ đồ này tốn sức thế nào không? Cậu còn không biết cảm kích?”

Đồng Niệm thở dốc một hơi, liếc nhìn đồ trong hộp, thấy đồ chơi trong đó, khuôn mặt lặp tức đỏ lên lần nữa: “Thật buồn nôn!”

Đưa tay đẩy nhẹ cái trán cô một chút, Doãn Mạch giận tái mặt, tức giận nói: “Là cậu nói muốn có con, ngày đó sau khi nghe cậu nói xong, mình về nhà liền lên mạng tìm hiểu và hỏi mọi người, tất cả mọi người điều nói nếu như không phải là vấn đề tình cảm hay sức khỏe vậy khẳng định là nhân tố tâm lý.”

“Cậu…” Đồng Niệm khiếp sợ, không nghĩ tới Doãn Mạch có thể đăng chuyện này lên mạng để hỏi. Cũng phải, Doãn Mạch là một bà tám, vỗn dĩ không biết hai chữ bí mật viết như thế nào.

“Cậu yên tâm.” Doãn Mạch vỗ vỗ vai của cô cười nói: “Sẽ không tiết lộ tin tức cá nhân.”

Thở dài một hơi, Đồng Niệm đành chịu thua, nhíu mày hỏi: “Vậy cậu nói nghe thử một chút, là nhân tố tâm lý gì?”

Thấy cô mở miệng hỏi, Doãn Mạch lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Bạn bè trên mạng đều nói, chồng cậu không muốn có em bé, hơn phân nữa đều nói muốn cùng cậu hưởng thụ thới giới của hai người, sợ con nít tới phá hư chuyện ân ái của hai người! Cũng có người nói, thật ra thì chồng cậu có nội tâm cực kỳ yếu ớt, có tham muốn chiếm hữu đặc biệt mãnh liệt, không muốn chia sẻ cậu với bất kỳ ai. ”

Đồng Niệm nghe Doãn Mạch nói, thần sắc trên mặt dần dần yên tĩnh lại, mặc dù phân nữa cô không đồng ý, nhưng có một chút có lẽ là đúng. dđl/q”d Đó chính là Lăng Cận Dương có tham muốn chiếm hữu quả thật rất mạnh, có lẽ anh không muốn có con là bởi vì sợ đứa bé sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Ngây thơ!

Trong lòng Đồng Niệm âm thầm giễu cợt, cô ngược lại chưa từng nghĩ tới, Lăng Cận Dương cũng có một mặt ngây thơ như vậy.

“Những thứ đồ này…có thể dùng sao?” Đồng Niệm nhìn chằm chằm những thứ đồ trong hộp, không rõ hỏi.

Doãn Mạch nói đến miệng đắng lưỡi khô, bưng ly nước lên uống vài ngụm, tặc lưỡi cười nói: “Rất có ích.”

“Cậu đã thử qua?”

Doãn Mạch giận tái mặt, híp mắt nhìn về phía người bên cạnh: “Mình ngược lại rất muốn thử một chút, nhưng không tìm được người thích hợp.”

“Ha ha ha…” Đồng Niệm cười lên, biết là mình đụng đến chỗ đau của cô, vội vàng cười theo nói, “Đừng nóng vội, rồi sẽ tìm được.”

Giơ tay lên xoa xoa lỗ mũi, Doãn Mạch cong miệng lên, nhỏ giọng thì thầm: “Đàn ông ăn no là đàn ông không biết đói.”

Đồng Niệm cúi đầu nhịn cười, cầm một vật trong hộp lên sờ sờ, lại cảm thấy không ổn để trở lại: “Mạch Mạch, cậu chắc chắn có hiệu quả?”

Doãn Mạch cười xấu xa tiến lại bên cạnh Đồng Niệm, từ trong túi xách móc ra một bình thuốc, nhét vào tay của cô, “Yên tâm, có Doãn Mạch mình ra tay bảo đảm cậu sẽ thành công.”

Cô chỉ chai thuốc đặt trong tay Đồng Niệm, cười xấu xa nói: “Thật ra chủ yếu là cái này, những thứ trong hộp này chỉ là công cụ hỗ trợ. Cậu cứ yên tâm cho chồng cậu dùng đi, mình đã đi làm kiểm tra, tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ, nhất định sẽ để cho cậu sinh em bé khỏe mạnh.”

Đồng Niệm cúi đầu nhìn chai thuốc nhỏ màu xanh dương trong lòng bàn tay, nở nụ cười rối rắm, nhíu mày nhìn nhìn về phía Doãn Mạch, lại chỉ thấy trong đôi mắt cô đều là nụ cười, ý vị gật đầu: “Cậu nhất định phải nhanh chóng sinh con, mình còn chờ làm mẹ nuôi.”

Ưmh ——

Đôi mày nhíu chặc của Đồng Niệm chậm rãi buông ra, cô nhìn đồ dùng trong hộp, trong đầu không kiềm được rất nhiều hình ảnh hiện ra, khuôn mặt nóng như lửa đốt. Chỉ là nghĩ tới chuyện có con, lại cắn răn cố nhịn. Vì muốn có bảo bối, bất cứ giá nào cô cũng phải liều mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.