Đọc truyện Yêu Giả Cưới Thật – Chương 157: Gài bẫy (Phần 2)
Editor: Nguyen Hien.
Sau khi đi thang máy xuống lầu, Lăng Cận Dương đi thẳng tới quán cà phê. Anh vừa đi vào liền thấy Trầm Bái Ny ngồi bên cạnh cửa sổ hướng về phía anh ngoắc tay.
Thu lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, Lăng Cận Dương gật đầu một cái đi tới bên cửa sổ, kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện cô.
“Anh uống gì?” Trầm Bái Ny mỉm cười hỏi anh, thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, lập tức nhăn mày lại: “Có phải gần đây anh thức đêm nhiều lắm phải không?”
“Ừ.” Lăng Cận Dương cười nhạt, ánh mắt hết sức bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ mang lên hai tách cà phê, trong quán vang lên tiếng nhạc du dương trầm bổng.
“Cận Dương.” Trầm Bái Ny dùng cái muỗng khuấy một chút, ánh mắt dừng lại vòng xoáy được tạo trong ly cà phê, trầm giọng nói: “Anh rời khỏi Thẩm thị, ba rất đau lòng.”
Nghe được lời của cô, ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhiều, “Bữa nào đó anh sẽ đến thăm chú một chút.”
Trầm Bái Ny thở dài, ngẩng đầu theo dõi vẻ mặt anh, thử dò hỏi: “Hiện tại Lăng thị đang cần tiền, anh mượn được chưa?”
Nghe cô hỏi như vậy, như xoáy vào chỗ đau, Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, không có mở miệng trả lời.
Nhìn vẻ mặt suy sụp của anh, trái tim Trầm Bái Ny đau nhói. Giờ đây mỗi ngày không được nhìn thấy khuôn mặt này của anh, trái tim cô vô cùng khó chịu. Hơn nữa, anh và Đồng Niệm hòa thuận, vậy là đồng nghĩa với việc cô phải vĩnh viễn mất đi anh.
Không được!
Hai tay bên người nắm chặt lại, Trầm Bái Ny sầm mặt, nói chuyện cũng không có suy nghĩ nhiều: “Em đã nói chuyện cùng ba việc cho mượn tiền, nhưng là một khoản tiền lớn như vậy, Thẩm thị không thể vô duyên vô cớ cho mượn được.”
Lăng Cận Dương nghe được ý tứ trong lời nói của cô, khẽ nhếch môi, hỏi cô: “Điều kiện là cái gì?”
“Ba nói, nếu như là người trong nhà, dĩ nhiên cho mượn sẽ yên tâm hơn.” Trầm Bái Ny ngẩng đầu theo dõi khuôn mặt anh, thản nhiên nói: “Cận Dương, anh biết là em thích anh, nếu như chúng ta kết hôn, ba em nhất định sẽ cho Lăng thị mượn tiền.”
“Kết hôn?” Lăng Cận Dương đột nhiên giận tái mặt, trong đôi mắt thoáng qua nụ cười: “Thì ra anh trị giá 1000 tỷ, cám ơn em đã cho anh biết anh có giá trị như thế.”
“Không phải vậy?” Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, Trầm Bái Ny lập tức ý thức được có cái gì đó không đúng, cô đưa tay muốn kéo người đàn ông đối diện, trong lòng tràn ngập lo lắng: “Cận Dương, anh nghe em giải thích…”
“Không cần phải giải thích.” Lăng Cận Dương đứng lên, dứt khoát đẩy tay cô ra, ánh mắt lạnh nhạt, “Bái Ny, cô đã từng cứu tôi…tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nhưng là chỉ như vậy thôi, giữa chúng ta sẽ không còn có cái gì khác.”
Nói xong những lời này, Lăng Cận Dương lạnh lùng xoay người rời đi.
Trầm Bái Ny muốn đuổi theo anh, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của anh trước đó, không nhịn được cả người run rẩy. Cô dậm chân hối hận bản thân mình đã thiếu kiên nhẫn, không nên trực tiếp nói với anh những lời như vậy.
Trở lại phòng làm việc, sắc mặt Lăng Cận Dương vẫn vô cùng khó coi. Những lời của Trầm Bái Ny, anh đều có thể hiểu được. Thẩm gia cũng không muốn cho Lăng thị vay mượn tiền, hơn nữa bọn họ còn ngồi chờ kịch vui để xem.
Nếu như con đường này không thể thực hiện được, như vậy việc vay mượn tiền càng thêm khó khăn. Với số tiền lớn như vậy, muốn vay mượn từ những nơi khác thì càng thêm khó.
Liếc nhìn phòng nghỉ, sắc mặt Lăng Cận Dương trở lại bình thường, anh đẩy cửa bước vào. Thấy chăn trên giường nhô lên, dđl/q”d anh cười cười vén chăn lên chui vào, đưa tay ôm người trên giường vào trong ngực.
“Em tỉnh dậy từ khi nào?” Lăng Cận Dương vùi mặt vào trong cổ cô, ngửi mùi thơm hoa lài nhè nhẹ trên người cô, cười hỏi.
Đồng Niệm phồng má, nở nụ cười yếu ớt: “Lúc anh đi gặp Thẩm tiểu thư, em đã tỉnh.”
Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười, ánh mắt yên tĩnh: “Niệm Niệm, em đoán thử coi anh trị giá bao nhiêu tiền?”
“À?” Đồng Niệm trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ lắm, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng rực của anh, một lúc sau mới phản ứng kịp, nhếch miệng nói: “Anh đáng giá bao nhiêu tiền à?”
“Em đoán xem?”
“Một trăm vạn? hay là năm trăm vạn?”
“Con mẹ nó, anh ở trong lòng em chỉ đáng giá có bao nhiêu tiền như vậy à?”
“Ách, dĩ nhiên không phải!”
Đồng Niệm cười lấy lòng, môi khẽ nhếch, hôn lên môi anh một cái: “Em đoán không ra, anh nói cho em biết đi?”
Đưa tay bưng lấy mặt cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô rồi mới hài lòng ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười nói: “1000 tỷ.”
Ngực nhói đau một cái, sắc mặt Đồng Niệm thoáng chốc thay đổi, chỉ là cô nhanh chóng che giấu tốt.
Nhìn ánh mắt khác thường của cô, Lăng Cận Dương khẽ nhếch nhẹ môi, cố ý đùa giỡn, “Hiện tại em cần phải biết, chỉ cần anh bán thân, thì đáng giá thế đó.”
“Anh dám!” Đồng Niệm hung dữ trừng mắt, giả bộ cười tức giận nói: “Lăng Cận Dương, thân thể anh nếu có thể bán thì chỉ có thể bán cho em.”
Vùi mặt vào trong ngực của cô, ánh mắt Lăng Cận Dương nhiễm nụ cười, môi nhỏ bé nâng lên độ cong mê người: “Yên tâm, anh rất là trung thành, cho nên em phải có có trách nhiệm đối với anh.”
Lúc anh nói những lời này, trên mặt biểu hiện vẻ bí bách, giống như bộ dáng cô vợ nhỏ phải chịu nhiều ủy khuất. Đồng Niệm nhìn thấy mà trong lòng cũng muốn nhộn nhạo, trong đầu thầm nghĩ, người đàn ông này không đi làm diễn viên thật lãng phí, anh nhất định là tên yêu nghiệt trời sanh, đi mê hoặc lòng người.
Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng Đồng Niệm như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Vào lúc này mà anh còn làm cho bản thân cô vui vẻ, cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Giơ tay lên ôm cổ anh, Đồng Niệm thở dài, ánh mắt bình tĩnh, nhìn anh nói: “Anh là của em.”
Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, ánh mắt vẻ mặt dịu dàng: “Em cũng là của anh, cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện tiền bạc giao cho anh.”
Đồng Niệm sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu lời anh nói. Thì ra anh vòng vo như vậy, mấu chốt là ở chỗ này, anh sợ Trầm Phái Ngao lợi dụng chuyện tiền bạc sẽ tìm đến cô.
Một tuần sau, vẫn không vay mượn được tiền. Lăng Cận Dương chạy tới chạy lui rất nhiều ngân hàng, những tập đoàn hợp tác cùng Lăng thị trước đây cũng không giúp được, 1000 tỷ là số tiền quá lớn.
Mọi người nghĩ mãi không ra cách, trong lòng Đồng Niệm nóng như lửa đốt, chuyện này do cô gây ra nên gánh nặng trong lòng nặng hơn so với bất kỳ ai.
Lăng Cận Dương đi tìm bạn bè nhờ giúp một tay, nhờ đại diện gặp người phía bên ngân hàng. Đồng Niệm ở Lăng thị chờ tin tức, nhưng không nghĩ tới vào lúc này Mục Duy Hàm điều tra ra được chuyện tình của Trầm Bái Ny.
Nhìn tư liệu điều tra Trầm Bái Ny ở nước ngoài, tiễn đồng đen nhánh của Đồng Niệm lóe lên một chút ánh sáng. Thì ra còn có người đàn ông giống Lăng Cận Dương như vậy, anh ta tên là Cố Diệp, là con một của nhà họ Cố, cả hai người bọn họ là người yêu thời đại học.
Ba năm trước đây, ở nước Mỹ, Cố Diệp bị tai nạn xe và mất.
Khó trách mỗi lần Trầm Bái Ny nhìn thấy Lăng Cận Dương ánh mắt trở nên mê muội. Thì ra cô ta mỗi lần nhìn thấy Lăng Cận Dương, đều sẽ nghĩ tới bóng dáng của người đàn ông khác.
Mặc dù cái loại tình cảm này rất là đau đớn khổ sở, cô có thể cảm nhận được. Nhưng cô không thể cho phép cô ta gởi gắm loại tình cảm này trên người Lăng Cận Dương.
Đồng Niệm giận tái mặt, ánh mắt hiện ra vẻ tàn khốc. dđl/q”d Cô muốn cắt đứt ý niệm của Trầm Bái Ny.
Thời điểm gần tới trưa, Lăng Cận Dương từ bên ngoài trở lại, tâm tình không được tốt lắm, liên tục gặp phải khó khăn, làm cho anh rất phiền não. Anh đứng bên ngoài phòng làm việc của Đồng Niệm, thuận miệng hỏi trợ lý: “Đồng tiểu thư có ở đây không?”
Trợ lý đứng dậy, cung kính nói: “Đồng tiểu thư đi ra ngoài rồi ạ.”
Lăng Cận Dương nhíu mày lại, trong lần dần dần sinh nghi: “Cô ấy đi đâu?”
Lật lịch trình trong ngày ra xem, trợ lý trả lời: “Dạ, hẹn với tiểu thư Trầm Bái Ny ở quán cà phê Bán Đảo ạ.”
Đôi mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, anh không nói gì, nắm chìa khóa xe xoay người đi ra ngoài. Trong lòng có cảm giác bất an, anh đi tới bãi đỗ xe ở tầng hầm, trực tiếp lái xe đi.
Tại quán cà phê Bán Đảo.
Lúc Trầm Bái Ny tới, Đồng Niệm đã ngồi chờ được một lúc lâu. Thấy cô ta tới, giọng nói ôn hòa: “Mời ngời.”
Nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, Trầm Bái Ny mơ hồ đoán được mục đích mà Đồng Niệm hẹn mình, không khỏi khinh miệt nói: “Thế nào, không mượn được tiền nên nghĩ đến tôi sao?”
Đồng Niệm cúi đầu cười, ánh mắt thoáng qua nụ cười sâu kín: “Cận Dương hôm đó có nói cho tôi biết, anh ấy trị giá 1000 tỷ.”
Cô chỉ cười nói ra câu này, sắc mặt Trầm Bái Ny lập tức u ám.
Kiềm chế lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, Trầm Bái Ny làm mặt lạnh, giọng nói lộ ra tức giận: “Nói đi, cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Mở điện thoại di động ra, Đồng Niệm mở tấm hình ra để trước mặt cô: “Cô biết anh ta chứ?”
Trầm Bái Ny liếc mắt nhìn, sắc mặt đại biến, kinh ngạc nói: “Sao cô có tấm hình này?” Trong lúc nói chuyện cô lấy tay đoạt lấy, nhưng lại bị Đồng Niệm nhanh tay hơn trước một bước giật lại, giữ điện thoại trong tay mình.
“Anh ta tên là Cố Diệp đúng không?” Đồng Niệm nhíu mày nhìn chằm chằm Trầm Bái Ny, thấy sắc mặt cô trắng bệch, thậm chí đôi vai khẽ phát run.
Đôi tay Trầm Bái Ny gắt gao nắm chặt một chỗ, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ kích động: “Cô dám điều tra tôi?”
“Có phải mỗi lần cô nhìn thấy Lăng Cận Dương thì sẽ nghĩ đến anh ta?” Ánh mắt Đồng Niệm thoáng qua vẻ cuồng quyến (*), trực tiếp đi vào chuyện muốn nói, “Cô xem Cận Dương là thế thân?”
Cuồng quyến (*): Thanh cao không làm chuyện xấu.
“Nói bậy!” Trầm Bái Ny đứng dậy, lấy ngón tay chỉ thẳng vào mặt Đồng Niệm, tức giận nói: “Cô đừng có nói hươu nói vượn, tôi không có xem anh ấy là thế thân!” Cô vừa nói, lập tức hấp dẫn mọi người xung quanh quay đầu nhìn lại.
Đồng Niệm nhìn bộ dáng kích động đến toàn thân phát run lên của Trầm Bái Ny, trong lòng đột nhiên thoáng qua một ý niệm. Tầm mắt lướt qua dao ăn đặt trên bàn, trong đầu phát sinh ý nghĩa điên cuồng kia.
Nếu cô nắm được thóp của Thẩm thị, như vậy thì có cách để đàm phán rồi.
Lướt mắt nhìn mọi người xung quanh đang nhìn về phía bọn họ, Đồng Niệm nhẹ nhàng cười lên, đứng dậy ấn Trầm Bái Ny ngồi xuống ghế trở lại: “Đừng kích động, tất cả mọi người đang nhìn cô kìa.”
Trầm Bái Ny hung hăng đẩy tay Đồng Niệm ra, cả người lâm vào thống khổ. Nhớ đến Cố Diệp, trong lòng cô vô cùng đau đớn, không thể khống chế cảm xúc.
Đồng Niệm quan sát, nhận thấy tâm tình Trầm Bái Ny rất dễ dàng bị kích động.
“Trầm Bái Ny, lần trước tôi có nói qua với cô rằng, dđl/q”d không phải là người của mình thì đừng có nhớ thương.” Đồng Niệm ngẩng cao đầu nói.
Nghe vậy, Trầm Bái Ny thấp giọng cười một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Nghe cô châm chọc, Đồng Niệm cũng không có tức giận, trên môi nở nụ cười sâu hơn: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi, cô không biết sao?”
“Kết hôn?”
Trầm Bái Ny mở to mắt, cả khuôn mặt trắng bệch: “Không được, hai người không thể kết hôn, tôi không cho phép.”
“Nực cười.” Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, ánh mắt sắc bén: “Chúng tôi kết hôn thì có quan hệ gì với cô chứ? Cô đợi ngày tham dự hôn lễ của chúng tôi đi.”
Đồng Niệm đứng dậy, ánh mắt lóe sáng: “Chuyện Cố Diệp, cô không có nói cho Lăng Cận Dương biết chứ?”
Cô đi tới đứng bên cạnh Trầm Bái Ny, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống: “Nếu như anh ấy biết, cô xem anh ấy là thế thân của người khác, cô nói xem anh ấy sẽ chán ghét cô thế nào?”
“Không!”
Trầm Bái Ny hét lên, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Đồng Niệm, cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cằm dao ăn trên bàn, dùng lực hung hăng đâm người trước mặt.
“Phập” một tiếng, lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua da thịt.
Trong quán cà phê, vang lên những tiếng thét chói tai.
Người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào, nghe tiếng thét nhìn sang, thấy Đồng Niệm ngã xuống đất, cả người như bị sét đánh.
“Niệm Niệm ——”
Lăng Cận Dương bước nhanh chạy tới, lấy tay đỡ người nằm trên mặt đất, mắt dừng lại trên bụng cô, máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng chảy ra, thấm dần ra bên ngoài áo lông trắng xóa.
Lăng Cận Dương rùng mình một cái, đôi mắt không ngừng co rúc lại. Anh lấy tay che lại vết thương cô, nhìn chằm chằm con dao dính đầy máu trên tay Trầm Bái Ny, ánh mắt hung ác khiếp người.
Xung quanh có chút hỗn loạn, đã có người cầm điện thoại di động lên gọi điện báo cảnh sát.
Sau khi thấy người đàn ông trước mặt, đầu óc Trầm Bái Ny tỉnh táo lại, cô nhìn tay mình dính đầy máu, cả người ngây ra. Sau khi thấy Đồng Niệm nằm trong ngực Lăng Cận Dương, cô dần dần lấy lại bình tĩnh, hình như đã hiểu ra chuyện gì.