Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 85: Phiên Ngoại Bảy
Hai tuần sau khi đăng ký kết hôn, Nghiêm Hạ Vũ mới ló mặt tới câu lạc bộ, mọi người trêu anh cuối cùng cũng trang trí xong phòng cho bé rồi à.
Tuần trước, anh và Ôn Địch chuyển tới biệt thự mới, họ có ý định chuyển căn phòng sát vách thành phòng cho bé nên anh có khiêm tốn hỏi ý kiến của các thành viên đã có con nhỏ trong nhóm xem cần phải chú ý những gì khi trang trí phòng cho trẻ.
Ôn Địch cũng học hỏi kinh nghiệm của Thẩm Đường, tổng hợp từng điều từng điều lại vào sổ.
Đến căn hộ thuê để quay phim cô còn kiên nhẫn chọn từng món vật dụng trong nhà, phòng của chính bé nhà mình cô lại càng kiên nhẫn và hào hứng hơn.
Lúc anh tới câu lạc bộ, cô đang ở nhà thiết kế phòng cho bé.
Bên cạnh Phó Ngôn Châu có một chiếc ghế tựa, Nghiêm Hạ Vũ không ngồi, anh xách ghế chuyển sang cạnh chỗ Tưởng Thành Duật.
Thái độ ghét bỏ của anh quá rõ ràng, anh không muốn ngồi gần Phó Ngôn Châu.
Phó Ngôn Châu liếc anh: “Chỗ cạnh tôi có lỗi gì với cậu à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Gần mực thì đen.
Đợi cậu tái hôn với vợ cũ, tôi sẽ lại nể mặt cậu.” Anh ngồi xuống cạnh Tưởng Thành Duật, muốn phân rõ ranh giới rạch ròi với Phó Ngôn Châu.
Tần Tỉnh nhìn Phó Ngôn Châu một cái, thở dài nói: “Lúc đó tôi đã bảo với cậu rồi, phải rút kinh nghiệm từ anh Nghiêm và anh Tưởng, họ là vết xe đổ đi trước, cậu nhất định phải rút ra bài học, tuyệt đối đừng giẫm vào vết xe đổ của hai người họ, cậu chẳng để tâm lời tôi nói gì hết.”
Anh ta đổi giọng, vỗ về: “Có điều cậu không hề phạm phải sai lầm nghiêm trọng, lo mà hối cải cho đàng hoàng, cố gắng lấy lại được nhẫn cưới của cậu.
Cậu lấy lại được nhẫn thì ngày tái hôn với vợ cũ cũng không còn xa nữa.”
Phó Ngôn Châu ly hôn vợ vào năm ngoái, chuyện ly hôn do vợ anh ta đề xuất.
Chiếc nhẫn cưới anh ta từng đeo suốt một tháng tân hôn bị vợ cầm đi lúc ly hôn, lúc ly hôn cô ấy không cần gì hết, chỉ lấy lại chiếc nhẫn cô ấy mua.
Thực ra anh ta cũng không muốn ly hôn nhưng chẳng biết tại sao lại đi tới bước đường này.
Phó Ngôn Châu không muốn nhắc tới chuyện của bản thân, anh ta đổi đề tài: “Dạo này Quan Hướng Mục sao rồi?”
Những người khác bật cười.
Nhất là Tần Tỉnh, anh ta cười không ngừng được.
Hiện giờ ai thê thảm nhất, mọi người sẽ nghĩ đến người đó, so độ hạnh phúc của mình với người đó, trước đây là Nghiêm Hạ Vũ tìm kiếm cảm giác hạnh phúc từ chỗ Quan Hướng Mục, hiện tại đổi thành Phó Ngôn Châu.
Tần Tỉnh nói: “Dạo này dượng đang đau đầu giải quyết bài toán thời lượng pin, không có thời gian rảnh nói chuyện dông dài với những người không phận sự như bọn mình đâu.”
Quan Hướng Mục không thích người khác gọi mình là chú nhưng lại thích được gọi là dượng.
“Anh Nghiêm, khui chai rượu uống không?”
Gần đây, tâm trạng của Nghiêm Hạ Vũ khá tốt, hầu như ai đề xuất gì cũng đồng ý, đích thân anh tới hầm rượu lấy rượu, cầm hai chai, ngụ ý chuyện tốt thành đôi.
Còn chưa quay lại phòng thì Ôn Địch gọi điện cho anh.
Cuộc gọi mỗi tối trong khoảng từ 8:30 tới 9 giờ, cô đặt chuông báo lúc 9:01 gọi cho anh, xưa nay không gọi sớm, cho dù nhớ ra cũng không gọi sớm hơn.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Ôn Địch thấy bên kia hết sức yên tĩnh: “Anh không ở trong phòng à?”
“Anh đang ở hành lang, vừa tới hầm rượu lấy hai chai vang đỏ.”
“Ồ, vậy em cúp đây.”
“Nói thêm mấy câu nữa đi.”
“Bên cạnh anh đâu có ai, nói hay không cũng vậy thôi.”
“…”
“Em đang bận thiết kế phòng cho bé đây.”
“Vậy cũng không thiếu vài phút gọi điện thoại mà.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa chai vang đỏ cho nhân viên đứng ngoài phòng để người ta mang vào trong, anh tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện điện thoại.
Bất thình lình, anh đi tới nơi Ôn Địch thích: tấm gương và thảm thực vật.
Anh hỏi Ôn Địch: “Em đã quyết định được hôm nào đi thôn Vân Thụ chưa?”
Ôn Địch đang đứng ở cửa phòng cho bé, phác họa ra trong đầu một gian phòng như trong truyện cổ tích, đặt thứ gì ở đâu, phối màu các vật dụng trong phòng như thế nào.
“Ôn Địch?”
“Em đang nghe nè.” Ôn Địch đánh dấu vào bản sơ đồ phác thảo, tạm để giấy bút xuống, tập trung nói chuyện với anh.
Nghiêm Hạ Vũ đút một tay vào túi, tựa người vào lan can: “Nếu em chốt được ngày rồi thì để anh sớm sắp xếp công việc ổn thỏa.”
“Đi vào tối thứ sáu cuối tuần, chơi ít bữa thôi, không ảnh hưởng tới công việc của anh đâu.”
“Em không cần phải lo phía anh, không thể làm qua loa chuyện hưởng tuần trăng mật như vậy được.”
Trước đây anh dự định đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật cùng cô, chơi lâu mấy hôm, cô nói không có nơi nào cực kỳ muốn đi, các thành phố và điểm du lịch yêu thích đều đã đi hết hồi đi học rồi.
Hồi còn đi học, cô luôn dành trọn kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để đi du lịch.
Cô nói muốn tới thôn Vân Thụ một lần nữa.
Nghiêm Hạ Vũ quyết định: “Ở lại thôn Vân Thụ chơi một tuần.” Lần trước tới tìm cô, anh không để tâm ngắm cảnh, không nhớ ra nổi điểm du lịch này có gì.
“Vậy thứ sáu đi nhé? Để anh bảo trợ lý Khang đặt vé trước.”
“Được, tùy anh.” Ôn Địch giục anh: “Anh đi đánh bài đi, nói chuyện phiếm với em lãng phí thời gian, về rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Anh không thấy lãng phí thời gian.”
Nghiêm Hạ Vũ đã quen với chuyện mỗi tối đều nhận được điện thoại của cô, nếu có lần nào cô chỉ nói qua loa cho xong là anh lại thấy không quen.
Ôn Địch nói chuyện với anh năm phút mới cúp máy, không khác trước đây nấu cháo điện thoại là bao, phần lớn là nói nhảm.
Cúp điện thoại, Ôn Địch cầm bản sơ đồ phác thảo lên.
Cô dồn hết sự lãng mạn để trang trí phòng công chúa cho Chanh Xanh Nhỏ, cõ lẽ là do Nghiêm Hạ Vũ nhắc tới nhiều nên cô cũng thường xuyên nghĩ tới Chanh Xanh Nhỏ, nghĩ xem không biết con gái sẽ trông như thế nào, còn nghĩ lúc con gái gọi ba, Nghiêm Hạ Vũ sẽ vui vẻ biết bao.
Nhưng chuyện sinh con trai hay con gái không phải do cô và Nghiêm Hạ Vũ quyết định cho nên cô dự định trang trí hai phòng trẻ em, một phòng cho bé gái, một phòng cho bé trai.
Ôn Địch trở lại phòng đọc sách, vẽ lại theo tưởng tượng của bản thân, ngồi bận rộn làm không chú ý đến thời gian, tới tận khi nghe tiếng Nghiêm Hạ Vũ ngoài hành lang: “Ôn Địch?”
Nghiêm Hạ Vũ đi câu lạc bộ về, đã quá nửa đêm, trong phòng ngủ không có ai, anh vào thư phòng tìm.
Ôn Địch đáp một tiếng, ngẩng đầu lên thấy Nghiêm Hạ Vũ mở cửa phòng đọc sasch ra.
“Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?”
“Em đang thiết kế phòng quần áo cho Chanh Xanh Nhỏ.”
“Khuya rồi, để mai thiết kế tiếp.”
“Chỗ này sắp xong rồi.” Ôn Địch bảo anh đi tắm trước.
Người Nghiêm Hạ Vũ ám đầy mùi khói thuốc ở câu lạc bộ, anh không ôm cô: “Trong vòng mười phút phải tắt máy tính, không được làm khuya hơn nữa.” Anh về phòng ngủ tắm vòi hoa sen.
Ôn Địch đồng ý ngoài miệng là mười phút nữa sẽ đi ngủ nhưng hai mươi phút sau cô vẫn không ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
Nghiêm Hạ Vũ tắm rửa xong sang tìm cô: “Ôn Địch, em có thể nghe lời không.”
Trên bàn phủ kín sơ đồ phác thảo, anh không động đến đồ để trên bàn, tắt đèn bàn đi.
Ôn Địch lưu bản thiết kế lại, tắt máy tính.
Cô vươn tay, Nghiêm Hạ Vũ bế ngang cô lên.
Cô xích gần tới môi của anh, ngửi thấy không có mùi rượu, còn chưa kịp lùi người về thì Nghiêm Hạ Vũ đã hôn lên môi cô, từ trước đến nay, kỹ thuật hôn của anh vẫn luôn có thể làm tim cô loạn nhịp.
Cô yêu thích và say mê cảm giác này.
“Bận rộn suốt cả buổi tối để chuẩn bị phòng công chúa cho con gái à?”
Ôn Địch gật đầu: “Liên tục có cảm hứng.
Hi vọng phòng công chúa sẽ được dùng đến.”
Nghiêm Hạ Vũ biết cô lo lắng điều gì: “Chúng ta sinh hai bé, bất kể là anh trai em gái, chị gái em trai hay hai chị em gái thì kiểu gì phòng công chúa cũng sẽ được dùng đến.”
“Vậy lỡ như là hai anh em trai thì sao?”
“…!Ôn Địch, vẫn chưa sinh mà, em đừng nói câu cụt hứng vậy chứ.”
Ôn Địch cười: “Được thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ đặt cô xuống giường, cúi đầu hôn cô: “Có phải kỳ kinh nguyệt tháng này của em sắp tới rồi phải không?”
“Không phải anh có phần mềm ghi chép à?”
“Anh gỡ rồi.”
“Vì sao lại gỡ?”
“Không cần, trước đây em cáu kỉnh là do anh không tốt.” Giờ nhìn lại, trước đây cô cáu kỉnh vào kỳ kinh nguyệt cũng là do anh làm gì đó khiến cô không vui, hiện tại chuyện gì anh cũng nghe theo cô, không chiến tranh lạnh, không cãi nhau với cô, cô cũng không cáu kỉnh linh tinh nữa.
Anh hôn mắt cô: “Sau này sẽ không chọc em giận nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa tay tắt đèn.
Từ khi đăng ký kết hôn, họ không còn làm biện pháp kế hoạch hóa nữa.
Chuyện thân mật không có ngăn cách thế này khiến lúc đòi hỏi cô, Nghiêm Hạ Vũ suýt thì mất khống chế.
– –
Mấy ngày nay, Nghiêm Hạ Vũ liên tục nhận được quà kết hôn đặc biệt của lãnh đạo cấp cao công ty tặng anh, anh không thiếu gì hết, họ chỉ tặng anh một lá thư tay.
Không cứng nhắc như bài tổng kết cuối năm đối phó, lá thư dày nhất viết tới tận bảy tờ giấy là của một vị thành viên hội đồng quản trị, tuổi tác xấp xỉ tuổi ba anh.
Vị này tổng kết toàn bộ kinh nghiệm nửa đời người của mình vào trong lá thư, trong thư có nhắc tới lúc con trai vị này ba mươi tuổi, ông ấy có viết cho con trai một lá thư.
Con trai ông ấy đọc xong khóc, cũng viết lại cho ông ấy một lá thư, đó là lần đầu tiên hai ba con họ bình tâm trao đổi với nhau, mâu thuẫn và ngăn cách suốt nhiều năm được hòa giải sau lá thư này.
Nghiêm Hạ Vũ đọc hết từng câu từng chữ trong bảy tờ giấy, năm tờ về sau là tổng kết đúc rút được trong quá trình phát triển tập đoàn Kinh Việt từ bấy đến nay, ngay cả những chi tiết anh đã quên, vị này vẫn còn nhớ rõ.
Những chỗ anh làm còn thiếu sót được ông ấy dành tặng lời khuyên quý báu.
Những lời khuyên này là điều chân thành từ đáy lòng mà anh không thể nghe được trong cuộc họp, đồng thời là những lời mà chỗ làm gọi là góp ý không được ơn còn mang tội.
Dù sao thì chẳng có lãnh đạo nào thích những lời khó nghe, cho dù là lời nói thật.
Nghiêm Hạ Vũ dành trọn buổi chiều để xem hết tất cả các lá thư.
Lúc trước anh từng đề nghị họ viết thư tay cho cho nửa kia của mình vào sinh nhật, một số người trong số họ viết cho nửa kia của mình, một số thì sinh nhật của nửa kia chưa đến nên họ viết cho con mình, cũng có người viết cho cha mẹ mình.
Bất kể là viết cho ai, lúc họ đặt bút viết đều suy nghĩ rất nhiều.
Trong thư, họ chia sẻ cho anh biết người nhà của họ đã vui vẻ và cảm động như thế nào khi nhận được thư của họ, ngoài chúc anh và Ôn Địch hạnh phúc ra, phần lớn đều nói tới vấn đề phát triển công ty, một vài vấn đề tồn đọng trước mắt, không chỉ chỉ ra vấn đề mà còn đưa ra phương án giải quyết.
Họ đều nói anh đã thay đổi rất nhiều trong bốn năm qua, cụ thể thay đổi như thế nào thì họ đùa rằng bản thân vốn từ ít ỏi, tóm lại là có thay đổi.
Với đối thủ cạnh tranh, anh vẫn quyết đoán mạnh bạo thâm hiểm, không nương tay như trước, nhưng với người bên cạnh, anh quả thực không còn kiêu căng như xưa nữa.
Những người trước đây chưa tiếp xúc với anh, giờ lúc tiếp xúc sẽ giật mình: Hóa ra tổng giám đốc Nghiêm là nguyên mẫu của nhân vật Đàm Mạc Hành trong phim >.
Anh khác với nam chính trong suy nghĩ của Ôn Địch khá xa, hiện tại anh chỉ hơi khiêm tốn một chút mà thôi.
Nghiêm Hạ Vũ chụp toàn bộ thư lại gửi cho Ôn Địch xem: “Lãnh đạo cấp cao của Kinh Việt tặng quà kết hôn cho anh, nhờ hưởng ké phúc của em đó.”
Ôn Địch không hiểu lắm: “?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh cho họ xem bưu thiếp em gửi cho anh.
Giờ anh lại có mục tiêu mới rồi.”
Ôn Địch bảo anh nói nghe thử.
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh không chỉ muốn làm một người không kém cỏi mà còn muốn làm một leader có nhân cách đầy sức hút.”
Ôn Địch trả lời anh: “Nhớ anh.”
Màn hình lập tức xuất hiện mưa sao băng.
Không phải cô muốn nói “nhớ anh” mà là muốn tặng một cơn mưa sao băng để cổ vũ anh một chút.
Lần gần đây nhất Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy màn hình ngập tràn mưa sao băng này là trước khi chia tay, bốn năm trôi qua, anh lại nhìn thấy nó một lần nữa.
Anh cất thư vào trong két sắt.
Tám năm quen biết Ôn Địch, anh không chỉ có được một tình yêu mà còn nhận được những tình cảm thật lòng này.
Trong thế giới danh lợi, điều khó có được nhất chính là tình cảm thật lòng của người khác.
Không ngờ anh lại nhận được nhiều như vậy trong một lần.
Nghiêm Hạ Vũ nhắn tiếp với Ôn Địch: “Tối nay anh không bận xã giao, để anh về nấu cơm cho em.”
Lần gần nhất anh nấu cơm là từ tận mười tháng trước, một nồi canh cá dở tệ, mùi vị chẳng ra làm sao.
Trước lúc nhận được tin nhắn của anh, Ôn Địch đang soạn tin nhắn định hỏi xem tối nay anh có thể về sớm một chút hay không.
Cô nhìn que thử thai để bên cạnh, hai vạch kẻ, đúng lúc đang nghĩ đến anh thì anh nói muốn về nấu cơm cho cô.
“Chồng à, anh về sớm một chút nhé, em muốn ăn canh cá.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Được, tan làm anh đi mua cá.”
Kinh nghiệm nấu canh cá lần trước đã bị anh quên mất rồi.
Nhưng may là trong điện thoại vẫn còn ghi chép.
Nghiêm Hạ Vũ mua cá và đồ nấu cùng, về tới nhà trước khi trời tối.
Ôn Địch đang ngồi đọc sách trên sô pha, gần đây trạng thái của cô rất tốt, có khi hoàn thành lượng công việc của cả ngày chỉ trong buổi sáng.
“Chồng về rồi đấy à.”
“Ừ.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa cá cho dì giúp việc, đi tới chỗ sô pha, cúi người hôn lên mặt Ôn Địch.
Khóe môi cô càng cười càng tươi.
Nghiêm Hạ Vũ hôn khóe môi cô một cái: “Cười gì vậy?”
“Anh nấu cơm cho em nên em vui.”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Sau này sẽ nấu cho em nhiều hơn, một tháng nấu vài ba lần.”
“Không cần, nấu nhiều không còn là niềm vui bất ngờ nữa.”
Ôn Địch níu cổ anh lại, không cho anh đi.
Nghiêm Hạ Vũ chống tay xuống sô pha sau lưng cô: “Em không bỏ ra làm sao anh nấu canh cá cho em được.
Nếu sau này Chanh Xanh Nhỏ cũng giống em thì anh còn nấu cơm làm sao được nữa.”
Ôn Địch nhìn anh, nụ cười trên mặt dần biến mất, cô tỏ ra nặng nề: “Chồng à, nếu tháng này em vẫn chưa có thai thì anh đừng buồn nhé.”
Trước đó là do Nghiêm Hạ Vũ sốt ruột, giờ tới phiên anh khuyên cô, hi vọng cô không bị áp lực: “Đâu dễ có thai ngay trong tháng đầu tiên.
Em đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Mới đầu anh định hỏi cô xem có phải đã tới tháng rồi không nhưng nhìn biểu cảm của cô thì chắc là bà dì đã tới rồi.
Ban đầu cô đang vui vẻ như vậy, đáng ra anh không nên đề cập tới Chanh Xanh Nhỏ.
“Anh đi nấu canh cá cho em, ăn ít canh nóng cho bụng dễ chịu.”
Ôn Địch vẫn không buông Nghiêm Hạ Vũ ra, trình độ diễn xuất của cô vụng về, môi không giấu nổi ý cười.
Cô hôn môi anh, nói không rõ tiếng lắm: “Chồng à, chúc mừng anh lên chức ba.”
Nghiêm Hạ Vũ hơi rụt người ra sau một chút, rời khỏi môi cô, rõ ràng cô đang cười, mắt ướt lệ.
Trái tim của anh đập loạn, “bịch bịch”, mạnh đến độ anh dường như nghe thấy cả tiếng tim đập.
Vừa rồi hình như anh nghe thấy từ “ba”.
Anh sợ mừng hụt: “Em vừa nói gì?”
Ôn Địch cầm tay anh để lên bụng mính: “Bé nhà mình nè.
Bé nói bé muốn uống canh cá ba nấu, chắc chắc đó là canh cá ngon nhất trên đời này.”
Nghiêm Hạ Vũ tì trán lên trán cô, muốn nói gì đó nhưng lại không rõ mình muốn nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy cô..