Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 74


Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 74


Ôn Địch tắm rửa xong rồi đi xuống lầu rót rượu vang, sòng bài trong phòng khách vẫn chưa giải tán, ba đang ngồi bên cạnh uống trà còn bác cả thì đánh bài với bọn họ.
Ôn Trường Vận quay đầu, tình cờ nhìn thấy con gái đang đi xuống lầu, thấy sắp mười giờ rưỡi rồi.

Con gái đi đến quầy bar, ông cũng cầm ly trà đến đó.
“Đã trễ thế rồi sao còn uống rượu vang?”
“Ngày mai không có việc gì.” Cô lại thấy thêm một cái ly đế cao, hỏi ba có muốn uống nửa ly với mình không.
Ôn Trường Vận cười nói: “Tối qua suýt nữa thì phải đi truyền nước, không dám uống nữa.”
May là lúc đó Nghiêm Hạ Vũ cản giúp ông hai lần, không thì chắc chắn phải đến bệnh viện.
Hai ba con đã hơn nửa năm không ngồi tâm sự cùng nhau.
Ôn Trường Vận ngồi xuống ghế chân cao bên cạnh, chuyện họp tết ông còn chưa hỏi rõ con gái, ông nghi Nghiêm Hạ Vũ đã học tiếng địa phương Giang Thành cùng con gái, con gái là gì có thời gian dạy người ta học tiếng địa phương.
“Nghiêm Hạ Vũ học tiếng địa phương Giang Thành từ con?”
“Dạ?”
Ôn Địch ra vẻ mờ mịt, cô nhìn ba với ánh mắt kiểu: Nghiêm Hạ Vũ sẽ nói tiếng Giang Thành à?
Xem ra giác quan thứ sáu của ông không sai, Nghiêm Hạ Vũ lén giấu con gái ông học tiếng Giang Thành, muốn thêm chút ấn tượng với con gái.
Ôn Trường Vận: “Nói cũng ổn, dù sao ba nghe cũng thấy không xấu hổ.

Trên bàn rượu nó nói học với con, những người khác tin, còn nói tình cảm của các con tốt nữa đấy.”
Ông uống một ngụm trà nhài, là đặc sản của thôn Hải Đường, giúp cổ họng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ôn Địch phải mất mười lăm phút để tiêu hóa, cô lắc lắc ly rượu, nhất thời quên uống.

Nếu ba không nói cho cô biết thì cô không bao giờ tin, tiếng Giang Thành còn khó học hơn tiếng nước ngoài, có một vài chữ khiến người ta không nắm được quy luật, hôm nay học được không chừng ngày mai lại quên không sót gì.
Buổi tối Nghiêm Hạ Vũ không tăng ca thì cũng đi xã giao, anh lấy đâu ra nhiều thời gian để học nói thành thạo tiếng địa phương như thế chứ.
“Nó học tiếng Giang Thành thì thôi, còn gọi ba là ba ngay trước mặt mọi người.”
“……”
Ôn Địch hít sâu một hơi, suýt nữa khiến mình bị sặc.
Ôn Trường Vận vỗ vỗ lưng con gái: “Sao không cẩn thận thế.”
Ôn Địch khoác khoác tay: “Không sao ạ.”
“Ba vẫn chưa nói với mẹ con, Nghiêm Hạ Vũ gọi ba là ba.” Trong trường hợp như tối hôm qua, trong lòng ông cũng không chắc lắm, thêm đó còn đau đầu, nhưng ông hoàn toàn theo ý của con gái, con gái vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Ngày mai là đêm giao thừa, Ôn Trường Vận hỏi con gái đã tự làm tổng kết cho mình chưa.
Ôn Địch: “Con tự làm với lòng rồi.

Còn ba thì sao?”
“Ba à?” Ôn Trường Vận cười cười, nói: “Trong công việc có thể cho một trăm linh một điểm, điểm cộng là phần thưởng cho bản thân, còn sinh hoạt thì thất bại.”
Ôn Địch đưa chân kéo cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh ba mình, nghiêm túc lắng nghe.
Ôn Trường Vận tự kiểm điểm trước: “Ba không đủ quan tâm con, với mẹ con cũng vậy, đối với ông bà nội của con thì càng không cần phải nói, bận bịu mệt mỏi về đến nhà là lăn ra ngủ.”
Lần gần nhất ông ra ngoài với vợ là Tết năm ngoái, một nhà ba người họ đi xem phim.

Sau này vẫn luôn bận rộn không dứt, ông không đi công tác thì vợ ông đo công tác, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày thì chỉ muốn ở nhà chứ không muốn đi đâu hết.
Những ngày lễ quan trọng, ông và vợ đều đi công tác ở những thành phố khác nhau, cách mấy ngàn dặm, chỉ có thể tặng một phần quà.
Ôn Trường Vận nói với con gái về kế hoạch năm mới, ông muốn đạt thành tích xuất sắc trong công việc, về phía gia đình thì cố gắng đạt được tám mươi điểm, phải cân bằng giữa công việc và gia đình.

“Nói với ba về hình hình của con trong năm nay đi, công việc, tình cảm đều được.”
Ôn Địch đỡ trán: “Về sự nghiệp con không có gì không hài lòng.” Trước mặt ba cô cứ đắc ý như một đứa trẻ: “Thành tích thế nào, chẳng lẽ ba không biết.”
Ôn Trường Vận cười, dùng trà thay rượu chúc mừng con gái.
[ Mặt trái dục vọng ] được phát sóng cùng lúc trên mấy nền tảng trực tuyến, tỷ lệ người xem còn có thể phá một, trong mắt ông là không hề tầm thường.

Ông không ngờ con gái chẳng những am hiểu viết về kinh doanh, còn viết về cuộc sống gia đình sống động như vậy nữa.
Phần đấu trí trong kinh doanh là chuỗi những âm mưu hấp dẫn, phần gia đình khiến người xem như đắm chìm trong đó, ba nhân vật chính hoàn toàn không giống một gia đình, có những nỗi buồn vui khác nhau.
“Năm nay ba sẽ cho con một cái bao lì xì lớn, lớn đến mức con cầm không nổi.”
“Vậy ba đừng có bỏ đồng vào đó đấy nhé.”
Ôn Trường Vận bật cười: “Trước đó ba không nghĩ đến đâu, cảm ơn con đã nhắc nhở nhé.”
Ôn Địch uống sạch rượu trong ly, cô không trò chuyện với ba về chuyện tình cảm của mình: “Ba, con đi ngủ đây, ba cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ, con ngủ sớm đi, ở tuổi này của ba không có cảm giác thiếu ngủ như người trẻ tuổi các con nữa.

Mẹ con đang xem phim trong phòng, ba vào xem vài tập cùng bà ấy.”
Ôn Trường Vận cầm ly trà, sau khi cân nhắc thì xoay mặt về phía bóng lưng của con gái: “Địch Địch, chuyện tình cảm con thấy tốt là được, chỉ cần là người con dẫn về, cho dù và ai thì ba mẹ cũng sẽ thích.

Nhưng đụng phải thứ cứng đầu thì không chắc, cứ phải uống cho nhập viện rồi tính tiếp.”
Ôn Địch cười, đôi mắt ướt át: “Cảm ơn ba.”
Về đến phòng, trên điện thoại không có tin nhắn gì, Nghiêm Hạ Vũ không giục cô.
Trong người Ôn Địch không chỉ có nước mà còn có rượu vang, thế này thì nói chuyện với Nghiêm Hạ Vũ cũng thoải mái.
Cô gọi điện thoại, dùng tiếng địa phương Giang Thành hỏi lúc nãy anh đã làm gì.
Nghiêm Hạ Vũ sững sờ, bất giác nói tiếng địa phương với cô: “Chú Ôn nói với em anh biết tiếng Giang Thành à.”
“Ừm, học bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm, ngày nào cũng luyện.”
“Sao lại phải học tiếng địa phương?” Bởi vì có học hay không thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của họ, bọn họ quan dùng tiếng phổ thông.
Nghiêm Hạ Vũ: “Muốn để giới kinh doanh ở Giang Thành biết anh quan tâm em, tạm thời anh chưa nghĩ ra cách khác, chỉ cảm thấy học tiếng địa phương cũng không tồi.”
Hồi đó, khi anh và cô chuyển đến một ngôi nhà phù hợp ở phố cổ, cô dùng tiếng địa phương nói chuyện phiếm với chủ nhà, anh nghe không hiểu câu nào hết, chính chuyện này đã truyền cảm hứng cho anh.
Bỏ qua chuyện tiếng địa phương, Ôn Địch tiếp tục hỏi: “Anh còn gọi ba lung tung à?”
“Không có gọi lung tung.

Sau này cũng là ba anh, anh chỉ gọi sớm chút thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ còn đang băn khoăn chuyện nhũ danh của con gái, còn tiếp tục hỏi cô xem tên nào êm tai.
Ôn Địch hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
Nghiêm Hạ Vũ thích Chanh Xanh Nhỏ, một cái tên không khác mấy với Chanh Vàng Nhỏ nhà Tưởng Thành Duật.
Ôn Địch nói: “Vậy thì anh còn xoắn xuýt làm gì? Anh đã thích thì cứ lấy tên đó cho con gái của anh đi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhấn mạnh: “Là con gái của chúng ta.”
“Ừ, anh ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Chỉ một chữ “ừ” kìa, khiến Nghiêm Hạ Vũ cảm thấy giữa họ đã không giống trước kia nữa.
– –
Sáng giao thừa, đoàn làm phim vẫn quay phim như bình thường, Ôn Địch lại đến thăm ban, cũng để mời những nhân viên chủ chốt đến nhà cô ăn Tết.

Dù sao không gian trong nhà cũng có hạn, cô cố gắng làm tốt nhất trên cương vị chủ nhà, đặt một phòng tiệc ở nhà hàng tốt nhất Giang Thành, mời tất cả nhân viên công tác của đoàn làm phim đến ăn cơm tất niên, còn sắp xếp cho bọn họ một vài hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Doãn Tử Vu đã mong được đến nhà Ôn Địch từ lâu, định sẽ đánh mạt chược trong phòng đọc sách một đêm, dính chút mùi sách.
Đây là lần thứ hai cô ấy và đoàn đội của Chu Minh Khiêm đón giao thừa cùng nhau, nhà của Đàm Mạc Hành ở Thượng Hải, cách Giang Thành cũng không xa, nhưng anh ta không về nhà mà cùng họ đến nhà Ôn Địch.
Buổi sáng cô ấy nhận được một món quà, là một cái chiếc ly giữ nhiệt.
Sau này mới biết, nhân viên chủ chốt trong đoàn làm phim đều nhận được một cái ly tương tự, nói là quà năm mới mà thầy Đàm cho họ.
“Sao chị lại không có?” Ôn Địch cầm cái ly của cô ấy nhìn, hình như không khác mấy cái ly khác là bao.
Doãn Tử Vu cười nói: “Chị là nhà đầu tư mà, đưa cho chị sẽ bị nghi ngờ đang vuốt mông ngựa đó.”
Ôn Địch chọc đầu cô ấy, bảo cô ấy đi thay quần áo.
Doãn Tử Vu đi nhờ xe Ôn Địch đến nhà ông nội Ôn, những người khác cùng đi một chiếc xe bảo mẫu đến đó.

Hưởng thụ phúc lợi giao thừa là được bà chủ lái xe, cô ấy dựa vào thành ghế, hát theo tiếng nhạc trong xe.
Gần đây cô ấy đang bận học lời thoại [ Thế gian không bằng anh ], không có thời gian xem [ Mặt trái dục vọng ], chưa từng xem tin của blogger, sợ những bình luận tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trợ lý trước giờ chưa từng nói với cô về tình hình của bộ phim khác.
“Bà chủ Ôn, tỷ lệ người xem như thế nào?”
“Nhìn tình huống và bình luận trước mắt, có lẽ sẽ vượt qua [ Thế gian không bằng anh ].”
“Tốt vậy ạ?”
Doãn Tử Vu kích động đến mức ngồi thẳng dậy, phiên bản gốc của [ Thế gian không bằng anh ] đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục, hai diễn viên chính còn được phong thần.
Phim [ Mặt trái dục vọng ] có ít đoạn về tình cảm, không thể nào so sánh với [ Thế gian không bằng anh ], trước khi phát sóng trong lòng cô ấy không thích lắm, sợ người xem không có hứng thú với những màn đấu trí trên thương trường.
“Em còn tưởng rằng thành tích sẽ không ra làm sao, bà chủ Ôn, chị không biết em sốt ruột ra sao đây, muốn xem lại không dám em.

Thành tích tốt như vậy, đạo diễn Chu bình tĩnh quá trời, trước nay chưa từng nói gì trong lúc nghỉ ngơi.”
Ôn Địch nói: “Có lẽ anh ấy cảm thấy đây là tiêu chuẩn đạo diễn của anh ấy, không có gì để nói thêm hết.”
Doãn Tử Vu bật cười: “Câu này rất chuẩn, rất đạo diễn Chu.”
Ôn Địch bảo cô ấy chuẩn bị tâm lý, có rất nhiều dân mạng công nhận kỹ năng diễn xuất của cô ấy trong [ Mặt trái dục vọng ], nhưng cũng theo đó mà có rất nhiều người chất vấn cô ấy, sao có thể diễn [ Thế gian không bằng anh ] được, phong cách nhân vật không giống nhau, ngẫm lại sao mà diễn được.
“Có người cảm thấy diễn xuất của em trong [ Mặt trái dục vọng ] là tính cách thật của em, không gọi là diễn, em biết cách tốt nhất để đáp lại là gì không?”
“Biết, doanh thu phòng vé của [ Thế gian không bằng anh ] không thấp được đâu.”
“……” Ôn Địch cũng cười, thế gian chân thực.
Doãn Tử Vu bảo Ôn Địch yên tâm, Trương Kiều Dự không ảnh hưởng nhiều đến cô ấy đâu.
Mặc dù đôi khi nhớ tới vẫn thấy chạnh lòng, đêm đến vẫn khóc vài lần, nhưng hôm sau nhìn lời thoại [ Thế gian không bằng anh ], nhìn thấy khoảng sân nhỏ kia, nhìn thấy cuộc đời bình bình dị của anh Hoàng chị Hoàng ở tầng dưới, đau khổ cứ thế được chữa lành.
“Bà chủ Ôn, người trong nhà đó đều do chị và Tổng giám đốc Nghiêm sắp xếp sao?”
“Ừ.”
“Khó trách.

Thầy bên tổ đạo cụ bảo họ bớt được rất nhiều việc.”
Doãn Tử Vu biết Nghiêm Hạ Vũ đang ở Giang Thành, thuận miệng hỏi: “Năm nay Tổng giám đốc Nghiêm cũng ăn Tết ở nhà chị à?”
“Anh ấy không đến.”
“Ồ.”
Doãn Tử Vu tự hỏi trong lòng, thế Nghiêm Hạ Vũ ăn tết một mình sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, chuyện tình cảm riêng tư của bà chủ, cô ấy không hỏi nhiều.

Trước giờ nhà họ Ôn chưa từng đông vui như thế, chỗ đậu xe trong sân không đủ, sau đó chỉ có thể dừng ven đường gần cổng.
Ghế sofa trong phòng khách bị dẹp sang một bên để kê bốn cái bàn ăn.
Nhiều ghế như vậy nhưng lại không có chỗ cho Nghiêm Hạ Vũ.

Chẳng biết tại sao trong đầu Doãn Tử Vu lại bật ra suy nghĩ như vậy, cô ấy mong chuyện tình cảm của bà chủ cũng được như ý.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ không gọi điện cho Ôn Địch, sợ cô bận rộn không có thời gian nghe, cũng sợ mình lại muốn đến gặp cô.
Gặp mặt có lẽ sẽ còn nghĩ đến việc cùng nhau đón giao thừa.
Người luôn luôn không biết đủ, thế là dứt khoát không liên lạc.
Một mình anh ăn cơm tất niên, vài món ăn đơn giản, do nhà Phạm Trí Sâm đưa tới cho anh.
Ôn Địch vội vàng đón tiếp mọi người nên không có thời gian gọi điện cho Nghiêm Hạ Vũ.
Năm nay em họ lớn và em họ nhỏ cũng ăn cơm tất niên ở đây, chúng mang đến cho cô hai hộp socola.
Em họ lớn nói: “Năm nay không tặng hoa cho chị nữa đâu.”
Bởi vì có người tặng cho cô rồi.
“Sao lại không cho mẹ socola?” Ôn Kỳ Trăn phản bác: “Mẹ lớn tuổi nhưng độc thân dây này, mẹ là người cần được quan tâm nhất nhà đấy.”
Em họ lớn: “Không phải con đã tặng hoa cho mẹ rồi à?”
Ôn Kỳ Trăn chọc con trai: “Bỗng nhiên mẹ muốn ăn socola.”
Trước đó nói không muốn socola, giờ lại muốn, thật sự là mỗi ngày một ý, lần sau dù bà ấy nói không cần thì cũng phải mua chứ không thể bỏ qua được: “Vậy thì đợi đến Ngày của mẹ, con sẽ tặng cho mẹ loại không đường.”
“……”
Những người khác cười vang.
Anh họ lớn tự biết mình nói sai, có thể là do ngày thường mẹ hay nói tuổi này của bà ấy nên ăn ít đường, coi chừng bị tiểu đường đã khắc sâu vào đầu cậu ấy.
Lúc ăn cơm tất niên, Ôn Địch ngồi bên cạnh Thẩm Đường, bên tay trái là cô hai.

Họ không trò chuyện được bao nhiêu, liên tục nâng ly chúc mừng, đi hết bàn này đến bàn kia, không có nhiều thời gian ăn cơm.
“Con không uống rượu vang à?” Ôn Kỳ Trăn phát hiện trong ly của cháu gái là nước lọc.
Ôn Địch cười: “Không ạ.”
Cô không giấu diếm cô hai: “Đợi cơm nước xong xuôi, con muốn đi gặp anh ấy.”
Cô vẫn không đành lòng để Nghiêm Hạ Vũ đón giao thừa một mình.

Trong nhà náo nhiệt như vậy, càng làm nổi bật sự cô đơn ở chỗ anh.
Ôn Kỳ Trăn xoa xoa đầu cháu gái, cho đến ngày nay, bà ấy vẫn không nói gì nhiều với cháu gái, không nói đạo lý cũng không khuyên giải, tôn trọng và ủng hộ tất cả quyết định của cháu gái.
“Vậy chờ ngày mai cô sẽ uống với con.”
“Dạ.”
Thẩm Đường giao hai đứa con cho Tưởng Thành Duật, cô ấy gắp một ít thức ăn cho Ôn Địch: “Đêm nay chưa thấy cậu động đũa.”
Ôn Địch lấy lý do: “Mình ăn đồ ăn vặt no rồi.”
“Nếm thử một ít đi.” Thẩm Đường cầm đũa đút cho cô một miếng.
Bên bàn của Tưởng Thành Duật ồn ào, tiếng cười vui không ngừng.
“Họ đang làm gì thế?” Ôn Địch hỏi.
“Chơi oẳn tù tì, ai thua thì phải dọn bàn và rửa bát.”
“Người nào thua?”
Tưởng Thành Duật và Đàm Mạc Hành đang thua, Chu Minh Khiêm còn đang chọi cứng, sớm muộn gì cũng thua.

Thẩm Đường muốn nói nếu như có Nghiêm Hạ Vũ ở đây, thì lúc dọn Tưởng Thành Duật còn có người dọn cùng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Mười giờ rưỡi, tất cả mọi người phụ giúp dọn dẹp, Tưởng Thành Duật và Đàm Mạc Hành phụ trách dọn đĩa và bát bỏ vào máy rửa bát.
Đĩa quá nhiều, không biết khi nào mới rửa sạch.
Đàm Mạc Hành đeo tạp dề vào, vén tay áo lên: “Tôi rửa còn nhanh hơn máy rửa bát.”
Chu Minh Khiêm cũng gia nhập đội ngũ rửa bát.
Một tiếng sau nhà mới được dọn dẹp sạch sẽ, mỗi năm luôn có một chương trình, ăn cơm xong sẽ đánh mạt chược, bọn họ thu dọn bàn cơm rồi bày bàn mạt chược ra, chuẩn bị chơi suốt đêm.

“Địch Địch, con còn chưa đi à?” Ôn Kỳ Trăn nhìn đồng hồ, thúc giục cháu gái.
“Giờ con đi.” Ôn Địch nói với nhóm Chu Minh Khiêm một tiếng, bảo bọn họ không cần phải khách sáo, trong nhà đã chuẩn bị năm phòng khách, buồn ngủ đi đi nghỉ lúc nào cũng được.
Chu Minh Khiêm thấy cô cầm áo khoác: “Muộn vậy rồi mà cô còn ra ngoài à?”
“Ừm, đi ra ngoài một chuyến.” Dù cho cô không nói sẽ đi đâu những những người khác đều biết.
“Cô uống rượu rồi làm sao lái xe?”
“Không uống.”
Ôn Địch cầm túi xách vội vàng đi ra ngoài, mới vừa đi tới sân, mẹ ở sau lưng gọi cô: “Địch Địch, chờ một chút.”
“Mẹ, mẹ ra đây làm gì?” Ôn Địch kéo kéo áo khoác, thở ra khí lạnh.
Triệu Nguyệt Linh đưa cho cô một cái túi giữ nhiệt: “Đêm nay con cũng không ăn được gì, trong này là sủi cảo đông lạnh, bà con cố ý gói sủi cảo cho Tưởng Thành Duật, gói hơi nhiều nên con đem qua đó nấu ăn đi.”
Ôn Địch ôm mẹ một cái: “Cảm ơn mẹ.”
“Người một nhà khách sáo làm gì, mau đi đi, đi đường cẩn thận.”
“Không sao, mười mấy phút là tới nhà anh ấy, trên đường cũng có xe, không sao đâu ạ.”
Sắp tới sẽ bắn pháo hoa, năm nay sẽ dài hơn năm ngoái mười phút, bắt đầu từ mười một giờ bốn mươi đến mười hai giờ mười phút, có rất nhiều người trẻ tuổi lái xe đêm xem màn pháo hoa lúc 0 giờ này.
Cách khu biệt thự của ông nội không xa, pháo hoa sáng rực trên không trung.
Cả đoạn đường đều ngập trọng pháo hoa sáng rực, vào lúc mười một giờ năm mươi ba phút Ôn Địch đậu xe trước cổng biệt thự của Nghiêm Hạ Vũ, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Nghiêm Hạ Vĩ bắt máy trong vài giây, cứ như vẫn luôn chờ điện thoại của cô.
Câu đầu tiên anh nói là: “Tưởng em đã quên rồi.”
“Anh mở cửa.”
“Em ở đâu?”
“Mở cửa.”
Nghiêm Hạ Vũ sửng sốt nửa giây, anh không thể tin được nửa đêm cô lại đến tìm anh.
“Em đừng cúp máy.” Anh cầm áo khoác mở cửa chạy ra.
Nghiêm Hạ Vũ cầm điều khiển mở cổng lớn, chiếc xe việt dã màu đen từ từ lái vào, đèn xe chói mắt làm anh phải nheo mắt lại.
Ôn Địch cởi dây an toàn mở cửa ra, anh đã đi đến trước xe.
Nghiêm Hạ Vũ kéo tay cô ôm cô vào lòng: “Sao em lại tới đây?”
Ôn Địch nhìn thẳng vào anh, dưới pháo hoa, mặt anh bị phản chiếu đỏ bừng.
Đúng vậy, cô tới đây làm gì?
Bởi vì nhớ thương anh.
Cũng bởi vì nhớ anh.
Nhưng cô không hề nói gì.
Chỉ nhìn anh như thế.
0 giờ, mấy chữ “Chúc mừng năm mới” bay lên không trung, tiếp theo đó là hai chữ “I” và “U”, ở giữa là hình trái tim ảo mộng.
0 giờ là khoảng thời gian đặc biệt, anh yêu em làm kiểu này không quá đột ngột.
Các đôi tình nhân trẻ tới xem pháo hoa tối nay rất kinh ngạc vì màn bày tỏ tình yêu năm nay.
Một năm mới, cũng là năm thứ tám của bọn họ.
Trong đó có rất nhiều chuyện phức tạp, với người ngoài chỉ là xem kịch, tất cả ngọt bùi cay đắng, tất cả giãy dụa và đau khổ, chỉ có chính họ biết.
Nghiêm Hạ Vũ đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt cô.

Anh cũng giống như cô, không thể nói nên lời, anh chạm vào trán cô, sau đó nước mắt của anh và cô trộn lẫn vào nhau.
Nước mắt lướt qua khóe môi cô, rất mặn.
Anh nhỏ giọng nói: “Chúc mừng năm mới.”
Ôn Địch gật đầu, ôm lấy cổ của anh.
Nghiêm Hạ Vũ vén vạt áo khoác của anh ra, ôm cô vào lòng, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô
Pháo hoa vẫn đang nở rộ, bọn họ không vào phòng mà đứng trong sân hôn nhau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.