Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 66


Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 66


– Dọn vào phòng ngủ chính-
Họ đến thôn Hải Đường vào ngày thứ tư, chọn một ngày trong tuần không phải ngày nghỉ để sẽ có ít người tới hơn.
Trên máy bay, Ôn Địch nói chuyện phiếm với Thẩm Đường, trong khi Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật đang ngồi cạnh cửa sổ bóc hạt cho họ.
Hai người như là đang thi xem ai bóc được nhiều hơn.
Cổ tay Tưởng Thành Duật tê rần, liếc nhìn Nghiêm Hạ Vũ, “Lúc cậu bóc hạt dưa thì có làm rung được không?”
Nghiêm Hạ Vũ bóc hạt dưa đến mức đầu ngón tay tê rần rần, “Cậu mang hạt dưa lên máy bay làm cái gì, mua luôn một túi bóc sẵn có phải tiện không.

Giờ phải cực khổ thế này.

Haizzz.”
Anh lấy khăn ướt lau tay, đưa hạt dưa đã bóc sẵn vỏ cho Ôn Địch, “Em có muốn uống cà phê không? Anh bảo người pha cho em”
Ôn Địch suy nghĩ một lúc, gật đầu, hỏi: “Có bánh ngọt không?”
“Có.” Tuy rằng bay chỉ mất ba tiếng nhưng mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ cho cô.

Hai năm mới mua máy bay về, cơ bản thì đều dùng để phục vụ cô, còn anh thì không thường xuyên dùng lắm.
Nghiêm Hạ Vũ trở về chỗ ngồi của mình, nói với Tưởng Thành Duật, “Không phải tôi muốn, mà nhìn tư thế của họ thì bắt buộc chúng ta phải làm vậy.”
Thừa dịp Tưởng Thành Duật quay đầu lại nhìn hai người kia, anh trộm một ít phần Tưởng Thành Duật đã bóc đặt về phần mình. 
Sau đấy làm vẻ không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bóc.
Nhưng thực tế, khoảng nửa tiếng trước Tưởng Thành Duật đã trộm một ít của anh lúc anh không để ý.
Họ đến thôn Hải Đường lúc trời tối, Thẩm Đường cũng ở cùng họ buổi tối nay, phòng của cô ở tầng một không nhìn ra được biển nhưng phòng ăn ở tầng ba thì có thể ngắm mặt trời mọc trên biển lúc ăn sáng.
Khi Nghiêm Hạ Vũ nghe có ba phòng thì không cần nghĩ, anh muốn chung phòng với Ôn Địch.

Nhưng khi Thẩm Đường nói cô ấy và Ôn Địch một phòng còn anh và Tưởng Thành Duật mỗi người một phòng, đột nhiên anh thấy hiểu cho Tưởng Thành Duật.
Họ về đến phòng, thu dọn vali rồi đến nhà hàng hải sản nướng bên cạnh để ăn tối.
Họ chi ra thêm một khoản, yêu cầu một bàn riêng trên sân thượng, ăn thịt nướng và xem đánh cá trên biển.
Ôn Địch thường tới đây ăn với Thẩm Đường, một lần đến với Nghiêm Hạ Vũ.
Trong nháy mắt đã ba bốn năm trôi qua.
Ôn Địch đặt lon bia xuống hỏi Thẩm Đường, “Có muốn uống rượu trắng không, vì rượu trắng mới đủ ngon.”
Thẩm Đường có hơi do dự, “Nào, uống một ly.”
Nghiêm Hạ Vũ không cho Ôn Địch uống rượu, “Mỗi lần uống rượu em đều uống say bí tỉ, mà mai em cũng uống nữa.”
Ôn Địch: “Em uống ít là được mà.”
Đúng như Nghiêm Hạ Vũ dự đoán, Ôn Địch có hơi say, Thẩm Đường cũng không khác gì, rượu đế có tác dụng chậm nhưng mạnh.

Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về nhà nghỉ trước, còn Ôn Địch thì đi dạo trên biển.
Mười một giờ đêm, bờ biển không một bóng người.
Thủy triều dần rút xuống.
Ôn Địch ngồi ôm gối, hai chân đặt lên người Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ nằm dài trên bờ cát không dám nhúc nhích, cô cũng không cho anh di chuyển.

Cô vốn muốn đào một cái hố lấp anh xuống rồi chạy nhưng lại ngại vì người anh quá dài phải đào một cái hố to.
“Em không quan tâm, dù sao anh cũng phải cảm ơn em, anh biết chưa?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Cảm ơn em.”
Đây là lần thứ ba anh cảm ơn cô.

Ôn Địch chống cằm, lúc say cô không khóc náo nhưng lại thích ép người.
“Anh biết em vốn dĩ không muốn quay lại với anh.” Hóng gió biển, mấy sợi tóc xõa của cô được vén lên, cô đột nhiên hỏi anh: “Anh có biết anh thuộc loại nào không?”
“Biết, có thể tái chế.”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Em muốn biến anh từ không muốn dùng thành bảo bối.”
Ôn Địch thấy chân hơi rung, “Em bảo là anh không được di chuyển mà.”
“Anh không cử động”
“Thế sao em lại run?”
“…Vì em say đấy”
Nghiêm Hạ Vũ không tranh luận với cô, anh đặt tay mình lên vai cô.
Ôn Địch nhìn anh một hồi lâu, đại não không tự chủ được phải làm sao, “Anh bế em đi.”
“Làm sao anh bế được em giờ.”
“Bế em như bế Chanh Nhỏ ý”
Chanh Nhỏ là con gái của Thẩm Đường.
Nghiêm Hạ Vũ nhân cơ hội này nói, “Vậy em đứng lên rồi tôi dậy bế em.”
“Nhưng thế em không có chỗ ngồi, anh cố mà nâng em đi.”
Nghiêm Hạ Vũ thay đổi chủ đề, “Ôn Địch, chúng ta nói chuyện chút đi.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói về chuyện em đã hạnh phúc và buồn như nào sau khi chúng ta chia tay.

Em chưa bao giờ chia sẻ với anh, có lẽ cũng không nói với người khác, không sao cả đâu cả hai chúng ta đều đã trải qua đủ rồi.”
“Chúng ta chia tay nhau chưa?”
Ôn Địch suy nghĩ một chút, “Chia tay rồi.

Tại sao anh lại chia tay em? Nghiêm Hạ Vũ, dạ dày em khó chịu, đầu cũng hơi đau.”
Chắc là do tác động của rượu, logic trong câu nói của cô cũng không còn mạch lạc.

Nghiêm Hạ Vũ đỡ cô dậy bằng một tay, tay còn lại chống người ngồi dậy, cả người anh phủ đầy cát.
Sau bao cố gắng, anh mới lại ôm được cô vào lòng, “Về nhà nghỉ thôi, anh mua thuốc giải rượu cho em.”
“Anh lại đi sao?”
“Đừng đi.”
Ôn Địch tựa vào ngực anh, dụi đầu vào ngực anh, đầu cô còn hơi đau, “Nghiêm Hạ Vũ.”
“Ừ.”
“Anh có nhớ căn hộ của em không? Em đổi mật khẩu xong rồi lại quên.”
Anh hỏi cô là căn hộ nào.
Cô hắng giọng, anh nghe rõ, là căn hộ ở phía nam mà trước kia hai người từng ở chung, đã bán rồi.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi cô, “Em đổi mật khẩu khi nào?”
“Đổi lúc chúng ta chia tay.

Rồi em không vào được nhà luôn.”
“Sao lại không vào được?”
Anh muốn nói họ không ở căn hộ nữa mà chuyển ra biệt thự nhưng chưa kịp thì Ôn Địch ngắt quãng anh: “Ngày thứ ba sau khi chia tay, em quên luôn mật khẩu mới.”
“Chìa khóa cũng không mang theo, nửa đêm không vào được nhà em còn định gọi cho anh để hỏi mật khẩu mới.”
Lúc ấy suy nghĩ của cô thật hỗn loạn, cô đổi mật khẩu vào lúc chia tay thì làm sao có thể nói với anh và làm sao còn gọi cho anh cơ chứ.
Dạ dày của Ôn Địch càng thêm khó chịu, cựa quậy trong lồng ngực anh, “Anh nhất định phải nhớ mật khẩu của em, tất cả các mật khẩu, anh đã nói rồi dù em quên cái gì thì hỏi anh là được, có phải không?”

Nghiêm Hạ Vũ nghẹn ngào: “Đúng.”
“Vậy hôm đấy anh đi đâu, sao anh không ở nhà chờ em, sao không nói cho em mật khẩu.”
Nghiêm Hạ Vũ ôm lấy vai cô, “Hôm đấy sao em vào được?”
“Bảo vệ đã phá khóa, rồi sửa lại.”
Dừng khoảng hai giây, cô nói, “Em có chìa khóa, ở trong nhà.”
“Anh biết.” Nghiêm Hạ Vũ hôn lên trán cô.
“Trời mưa rồi.” Ôn Địch nhìn lên bầu trời, không có trăng sao, trời đổ mưa.
Nghiêm Hạ Vũ hít một hơi sâu, lấy tay lau mặt.
Những giọt nước rơi trên mặt cô là nước mắt của anh.
Anh chưa từng nghĩ đến khi ba mươi tuổi lại khóc vì một người.
“Chúng ta về thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ đưa Ôn Địch về nhà nghỉ, Ôn Địch dựa đầu vào vai anh không biết đã ngủ say từ lúc nào.
Hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm trong phòng với Thẩm Đường trong bộ đồ ngủ mới, đầu óc thanh nhẹ sảng khoái.

Đêm qua cô có chút suy sụp nhưng giờ cô cũng không nhớ được nhiều.
Giường còn lại trong phòng không có ai nằm, Thẩm Đường đêm qua uống say quá nên đang ở phòng Tưởng Thành Duật.
Ôn Địch mở rèm cửa, cảnh biển dần trở nên sôi động.
Cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ: [ Hôm qua anh có gội đầu cho em không? ]
[ Toàn là cát nên không gội không thì không ngủ được.

Anh có cho em uống thuốc giải rượu, đầu em còn đau không? ]
[ Không đau nữa.

]
Nghiêm Hạ Vũ bảo cô thay quần áo và đi ăn sáng.

Hôm nay họ sẽ đi bắt cá.
Ôn Địch không hứng thú với việc đi du thuyền nhưng lại thích đi bắt cá, mùi tanh của thuyền đầy cá không khiến cô khó chịu chút nào.
Cô và Thẩm Đường một lần giăng lưới đều hào hứng hơn cả ngư dân, mở lưới như mở hòm châu báu bí mật, không biết sẽ bắt được con gì.
Đến chiều tối, thuyền quay lại bờ với đầy chiến lợi phẩm.
Hôm nay thủy triều lên, họ ra biển cưỡi sóng.
Sau khi xuống khỏi tàu đánh cá, trên người họ dính đầy vảy cá và mùi tanh, mấy người quay lại nhà nghỉ để thay đồ.
Thẩm Đường cùng Tưởng Thành Duật mặc đồ đôi, đồ đôi này hai người mua mấy năm rồi, mỗi năm chỉ mặc có hai ba lần nên hầu như còn mới nguyên.
Ôn Địch thay một chiếc váy dài có đai, mặt trời đã khuất bóng nên không cần đội mũ, cứ thế đi dép lê xuống tầng.
Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật đang ở sảnh chờ họ.

Anh thay một chiếc polo màu xanh nước biển rất hợp với váy của cô.

Váy của cô có tông xanh nước biển, không phải phủ kín tất cả nhưng vẫn có thể nhận ra.
Ôn Địch nhìn anh là biết anh đang nghĩ gì, chắc anh đang nghĩ cô và anh đang mặc đồ đôi.
Giữa nhà nghỉ và bãi biển chỉ có một con đường duy nhất, đi qua đường Tưởng Thành Duật ôm Thẩm Đường, cẩn thận chú ý từng chiếc xe đi tới.


Nghiêm Hạ Vũ cũng vô thức nắm lấy tay Ôn Địch, mười ngón tay đan lấy nhau.
Ôn Địch có rất nhiều kỷ niệm ở thôn Hải Đường, cũng có rất nhiều kỷ niệm với Nghiêm Hạ Vũ, nhà nghỉ, tiệm đồ nướng, Khi ấy họ bị ngăn cách bởi đám đông và sóng biển.
Hôm nay chỉ có sóng biển.
Đến bãi biển, Nghiêm Hạ Vũ buông tay cô, tiến lên trước vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, anh cõng em.

Anh và Tưởng Thành Duật đã tìm được nơi này khi máy bay đáp xuống.”
“Nơi nào?”
“Chỗ anh tự tìm được”
“Anh cũng khá tự giác đấy.”
Ở đằng kia Tưởng Thành Duật cũng đang cõng Thẩm Đường trên lưng.
Lúc đầu cũng bình thường hòa thuận, Ôn Địch và Thẩm Đường cùng nhau nói chuyện họ đã từng đến đây chơi, về sau biến thành cuộc hỗn chiến đẩy nhau giữa hai phe.
Những người bị nạn là Nghiêm Hạ Vũ và Tưởng Thành Duật, họ đang cõng hai người, cả hai đứng trên bờ biển, đến khi sóng đến không giữ được trọng tâm nên đã bị ngã.
Nếu ngã xuống nước thì dù là Ôn Địch hay Thẩm Đường thì cũng không tìm họ tính sổ được.
Nghiêm Hạ Vũ không dám nói gì Ôn Địch, Tưởng Thành Duật nói nhỏ với Thẩm Đường, “Đường Đường, đánh nhẹ thôi, đừng đánh để đau tay.”
Nghiêm Hạ Vũ “…”
Như này cũng không khác gì với không nói.
Thẩm Đường nói: “Không đau, không đau tí nào”
Hai người chơi đùa đến mệt nên nghỉ giữa chừng.
Ôn Địch từng một tay ôm cổ Nghiêm Hạ Vũ, một tay chiến với Thẩm Đường nhưng giờ tay ở cổ cũng buông, “Trận sau chúng ta chiến bằng cả hai tay.”
Nghiêm Hạ Vũ: “…Ôn Địch.”
“Anh sao vậy?” Vì gió lớn nên cô cúi sát gần sườn mặt anh, “Anh nói đi, em đang nghe”
Hai người liếc mắt nhìn nghiêng, Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên không muốn phá hỏng cuộc vui, “Lúc chiến không lại thì em tấn công Tưởng Thành Duật, cậu ta ngã thì Thẩm Đường cũng ngã.”
Ôn Địch cười “Ý kiến này được”
Bọn họ nói chuyện không nhỏ nên Tưởng Thành Duật vẫn có thể nghe thấy.
Tưởng Thành Duật nói với Thẩm Đường: “Chiến không được thì em cứ đá thẳng Nghiêm Hạ Vũ, thế là thắng.”
Ôn Địch và Thẩm Đường không chiến nhau nữa mà chuyển qua cù nhau, Thẩm Đường cảm thấy nhột, nước mắt gần chảy ra.

Khi cô né Ôn Địch thì cơ thể lắc lư sang hai bên, Tưởng Thành Duật mất đi trọng tâm ngã xuống nước, trước khi ngã xuống còn kịp theo tay Nghiêm Hạ Vũ.
“Bùm.” cả bốn người cùng ngã xuống nước.
“Haha.” Ôn Địch và Thẩm Đường cười đến đau bụng.
Tưởng Thành Duật đứng dậy từ dưới nước, còn chưa kịp đứng vững đã bị Nghiêm Hạ Vũ đẩy ngã xuống, nước bắn tung tóe.
“Nghiêm Hạ Vũ, cậu không biết xấu hổ à.”
“Aiya, ai mới là người không biết xấu hổ mà kéo tôi? Từ nhỏ cậu đã thế, còn muốn kéo theo tôi.”
Nghiêm Hạ Vũ đi tới, đỡ Ôn Địch dậy, cô cười không chịu nổi, anh dùng mu bàn tay lau mặt cho cô, đưa cô đến chỗ nước cạn, vắt nước từ váy cô.
Người anh cũng ướt sũng, chiếc áo polo dính chặt làm lộ rõ đường cong, thớ cơ.
Ôn Địch hỏi anh: “Hồi nhỏ anh và Tưởng Thành Duật hồi nhỏ từng đánh nhau sao?”
“Đánh chứ, em có thấy đứa trẻ con nào mà không đánh nhau sao? Mỗi ngày đều đánh nhau rồi lại chơi với nhau.”
Với cánh tay dài của mình, anh vòng tay qua người cô, ôm lấy phần lưng ướt của cô.
Nghiêm Hạ Vũ chạm vào vai cô, nó lạnh.
Anh nhìn Tưởng Thành Duật: “Đưa họ về thay quần áo thôi, mặc đồ ướt dễ bị cảm lạnh.”
Tưởng Thành Duật cũng đang có ý này, và đang nói chuyện với Thẩm Đường.
Mấy người họ trở về nhà nghỉ chỉ cách đó một hai trăm mét.
Thay quần áo xong Thẩm Đường vặn vòi nước, mặt đỏ bừng, cô ấy thở một hơi, “Mấy năm nay em chưa từng được thảnh thơi như này.”
Sau khi rời đi cô ấy chưa từng dám quay lại thôn Hải Đường và cũng không có ai chờ cô ấy ở cửa nữa.

Bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc, còn Ôn Địch thì đang dần thay đổi.
Chà, ông ngoại chắc chắn có thể thấy được điều đó.
Ôn Địch vén mái tóc dài lên, chấm kem lên trán, “Mình cũng giống như cậu.”
Không cần phải nói, mấy năm nay Thẩm Đường cũng biết cô như nào, đưa tay xoa hai chấm kem vừa mới thoa lên với tiếng huýt sáo.
Ôn Địch của trước kia đã trở lại.

Sau chuyến đi bốn ngày ở thôn Hải Đường, họ trở lại Bắc Kinh vào cuối tuần.
Vừa xuống máy bay, Doãn Tử Vu đã đem đến cho Ôn Địch tin vui.

Cô ấy giành được vai diễn trong [ Thế gian không bằng anh ] và vừa nhận được thông báo từ Chu Minh Khiêm hồi trưa.
“Bà chủ Ôn, cảm ơn những bông hoa may mắn mà chị đã mang đến.”
Ban đầu, Doãn Tử Vu tưởng chừng như không còn hy vọng, các diễn viên tham gia thử vai đều thuộc tuyến đầu.
Hiện trường là cảnh diễn với Đàm Mạc Hành, vì Đàm Mạc Hành đã nói lời thoại kia muộn nên khiến cô bị khớp.
Có lẽ chính sự vụng về này đã che đi khí chất lạnh lùng trên người cô.
Chu Minh Khiêm lại nói: “Trong mắt mấy người đều là diễn, nhưng đến cả diễn cái gì thì không ai rõ.”
Trái tim của Ôn Địch cuối cùng cũng hạ xuống, hiện giờ Doãn Tử Vu rất vui vẻ, sau khi nhập đoàn cô ấy bận rộn nên không còn thời gian nghĩ đến Trương Kiều Dự, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.
“Khi nào thì khai máy?”
Doãn Tử Vu: “Năm ngoái, em cũng ở lại đón Tết với đoàn phim, năm nay sẽ ở Giang Thành.

Đạo diễn Chu nói nơi được chọn làm bối cảnh là sân do mọi người làm, còn có phố cổ ở Giang Thành.”
Ôn Địch nói: “Đến lúc đó thì đến nhà chị đón Tết, nhà của chị cũng rộng, có thể chứa được nhiều người.”
“Được, đến lúc đó có bị đuổi em cũng không đi.” Doãn Tử Vu nói giỡn vài câu rồi cúp máy.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Chu Minh Khiêm quyết định chọn Doãn Tử Vu làm nữ chính?”
“Ừ.”
“Mắt nhìn của em không tồi.”
Ôn Địch cất điện thoại di động vào túi, anh đang khen mình tốt, cô nói “Cũng từng mù rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu tỏ ý hiểu, để Tưởng Thành Duật nhận sai, “Anh không ngờ Tưởng Thành Duật còn kéo thêm người, cái này cũng không tính là em không nhìn ra.”
Ôn Địch: “…”
Nghiêm Hạ Vũ cười cười, không trêu đùa cô nữa, nắm lấy tay cô.
Phía bên anh có tiệc chiêu đãi cấp cao vào cuối tháng, trước đây anh luôn dự tiệc một mình, nhưng lần này anh muốn đưa cô đi cùng, nhưng anh lại không biết ý cô ra sao.
“Trong quá khứ có không ít khoản đầu tư, nếu em quan tâm thì có thể tìm hiểu.”
Ôn Địch có hứng thú nhưng cô không đi, “Về sau thì đi đâu là em mang anh đi theo chứ không phải là anh đưa em theo.”
“Không thành vấn đề, giải trí Thường Thanh hàng năm đều tổ chức đấu giá từ thiện, em sẽ dẫn anh đi cùng chứ?”
“Không rảnh, em sẽ đưa Doãn Tử Vu đi.”
Cho dù hôm ấy cô có đưa anh đi cùng hay không thì anh vẫn bảo Khang Ba dời lịch làm việc ngày hôm đó.
Sau khi từ sân bay về, Ôn Địch trực tiếp đến tiệm sách cũ, cô mang trà thơm từ thôn Hải Đường tặng cho ông bà và ông chủ Trang, ở lại ăn tối với ba người già.
Ôn Địch nói với ông bà rằng Tết năm nay một số người trong đoàn phim có thể sẽ về quê ăn Tết.
Ông bà thích náo nhiệt nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ Tết từ trước.
Tối nay Nghiêm Hạ Vũ ở nhà tăng ca, Ôn Địch về nhà đã mười giờ mà anh vẫn còn đang bận.
Ôn Ôn ở trong phòng làm việc với anh, quấn lấy một bên chân anh.
Ôn Địch mang ít sách mua từ chỗ ông chủ Trang vào phòng làm việc.

Nghiêm Hạ Vũ nói với Ôn Ôn: “Con nói với ba chả có ích gì, nói với mẹ ấy, cô ấy mới là người có quyền.”
Ôn Địch đặt sách lên tủ sách, “Nói với em cái gì?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Ôn Ôn thấy ba mẹ xa cách lâu dài không tốt cho sự phát triển của nó.”
“…Nghiêm Hạ Vũ, anh đúng là không từ mọi thủ đoạn.”
Nghiêm Hạ Vũ tự nhủ: “Tối nay anh sẽ xoá sạch quá khứ.”
Ôn Địch không nói gì, trở về phòng.
Nghiêm Hạ Vũ cúi xuống xoa đầu Ôn Ôn, “Mẹ đồng ý rồi.” Mấy ngày ở thôn Hải Đường tâm trạng của cô rất tốt, trạng thái không nói gì vừa rồi là ngầm chấp thuận.
Anh xử lý xong đống email và tắt máy tính.
Ôn Địch đang dọn hành lý thì Nghiêm Hạ Vũ bước vào, trên tay ôm gối, cốc nước và sạc điện thoại.

Gối của Ôn Địch để phía bên phải, anh đặt gối sang bên trái và cục sạc cũng đặt ở đầu giường trái.

Sau đấy anh đi tới đi lui, dọn quần áo từ phòng ngủ hai vào phòng ngủ chính..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.