Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 47
Đêm nay tâm trạng của Ôn Địch không phải quá tốt, trên đường trở về từ biệt thự Tiêu Đông Hàn không khí nóng bức gay gắt làm cho cô mệt mỏi, máy lạnh trong xe lại làm cho cô tỉnh táo.
Lúc này lại gặp phải Nghiêm Hạ Vũ, anh nói hai năm này cô đều là đang chơi đùa mà thôi.
Trước khi mở cửa, cô điều chỉnh lại tâm tình, đổi thành nụ cười đối diện với em họ lớn.
Trong nhà rất yên tĩnh, em họ lớn không chơi game, đang ngồi trong phòng khách đọc sách.
“Biệt thự Tiêu Đông Hàn cách chỗ này của chị xa lắm sao? Sao lại lâu như vậy?”
Cậu rất lo lắng nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, đi vào phòng bếp rót cho cô ly nước.
Ôn Địch thay giày đi vào, ở Bắc Kinh, tắc đường là cái cớ vạn năng.
Cô nói lảng sang việc khác: “Tắc đường một đoạn.” Cô tùy tiện nói chỗ giao của một con đường này với con đường kia, hai chiếc xe con va chạm.
Em họ lớn tin rồi, đưa ly nước cho cô, nhìn trán cô nói, “Chị sao vậy?” Bây giờ cậu có chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng, “Có người theo dõi chị à?”
Ôn Địch cười: “…!Có phải là thi xong rảnh quá nên suy nghĩ cũng bung lụa theo không.”
“Còn không phải là vì Tiêu Chính Thao sao?”
“Sao mẹ em lại nói với em mấy cái này?”
“Không phải mẹ em, là ba em.” Cậu bổ sung một câu: “Thi xong mới nói.”
Chuyện chuỗi tài chính của công ty mẹ cậu biết hết.
Ba nói bây giờ cậu đã thành niên, chuyện nên biết thì cũng phải biết một chút, phải biết được ba mẹ kiếm tiền không dễ dàng.
Ôn Địch vào phòng tắm tẩy trang trước, sau khi mặt sạch sẽ tâm tình cũng đỡ bức bối hơn.
Cô ngồi xuống cạnh em họ lớn, “Cho nên em muốn đến chỗ Tiêu Đông Hàn đón chị, tối cũng không chơi game?”
Em họ lớn không lên tiếng, lật sách.
Ôn Địch vỗ vỗ vai cậu, “Không sao.”
Em họ lớn lật mấy trang sách, cậu không hứng thú với tiểu thuyết nên lại gấp lại, “Chị và Tiêu Đông Hàn như này, là bởi vì chuyện công ty của mẹ em?”
Ôn Địch lắc đầu, cầm ly nước mà em họ lowsnđưa cho lên uống.
“Em cũng không phải là trẻ con, không cần giấu em.” Em họ lớn nói, “Chị sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ liên lụy đến nhiều người trong nhà hơn.”
Giọng điệu của cậu rất chắc chắn.
“Cũng không phải là toàn bộ, còn có lý do riêng của chị nữa.”
Em họ lớn đặt sách sang một bên, không còn việc gì làm, bèn lấy đồ ăn vặt từ đĩa bóc ra ăn.
“Chị, nếu như chị muốn ở bên anh ta thì cứ yêu đương đi, đừng do dự.” Đừng giống cậu, thích một cô gái lâu như vậy mà còn chưa tỏ tình.
Ôn Địch cười cười, “Không do dự.”
Em họ lớn: “Chị đã lấy anh ta làm hình mẫu để quay phim rồi, chắc chắn là thưởng thức năng lực của anh ta, anh ta chắc sẽ có cách bảo vệ chị.”
“Là có cách, nếu không chị sẽ không yêu đương với anh ấy.”
Ôn Địch nói đến đây, uống mấy ngụm nước.
“Chỉ là có chút chuyện vượt qua dự liệu của bọn chị.
Còn có chút chuyện, thân bất do kỷ, một hai câu không nói rõ được.”
Ôn Địch đứng dậy, xoa xoa đầu cậu, “Ngủ sớm đi.”
Cô cầm ly nước về phòng, nhắn tin cho Tiêu Đông Hàn: [Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.]
Tiêu Đông Hàn: [Ngủ ngon, không cho phép em uống melatonin nữa.]
Ôn Địch trả lời qua loa, lại hỏi anh: [Họp video kết thúc chưa?]
[Vừa kết thúc.]
[Bây giờ không chỉ có Tiêu Chính Thao, ngay cả mấy chú họ cũng bắt đầu đối phó anh, cẩn thận chút.]
[Không cần lo lắng anh sẽ không đối phó được, bây giờ anh không đi ngược lại lời đồn đãi, không đọc mấy cuốn sách không hiểu, em cũng không ở bên cạnh anh, hoàn toàn có thời gian đối phó với bọn họ.]
Ôn Địch lại nói ngủ ngon với anh ta một lần nữa, cô tin anh ta có thủ đoạn đối phó họ, nhưng vẫn lo lắng cho anh ta.
Ngay cả cô cũng không ngờ được, sự xuất hiện của mình lại làm cho mấy người trong nhà bọn họ kia như lâm vào đại địch.
Cô cho rằng, cho dù Tiêu gia đấu tranh nội bộ ghê gớm, không phải đồ vật, cô và Thẩm Đường giống nhau, cách xa bọn họ là được.
Nhưng không phải là chuyện đó.
Năm đó khi ông lão Tiêu gia tặng quyền nắm cổ phần cho Thẩm Đường, điều kiện duy nhất là, Thẩm Đường nhất định phải bảo đảm ngăn cản được Tiêu Đông Hàn, không để cho tập đoàn Tiêu Ninh sụp đổ.
Ở Tiêu gia, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật là hai ứng cử viên duy nhất có năng lực kiềm chế Tiêu Đông Hàn, năm đó Tưởng Thành Duật có thể thuận lợi vào hội đồng quản trị của Tiêu Ninh là do người Tiêu gia toàn lực trợ giúp.
Tưởng Thành Duật là những người khác ở Tiêu gia chọn ra để đối phó với Tiêu Đông Hàn, bây giờ họ cảm thấy, bởi vì sự xuất hiện của cô, Tưởng Thành Duật sớm muộn gì cũng sẽ bắt tay hòa hảo với Tiêu Đông Hàn, vì thế bọn họ bắt đầu cảm thấy bất an.
Thật ra cho dù ngày nào đó cô và Tiêu Đông Hàn kết hôn, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật cũng sẽ không bắt tay với Tiêu Đông Hàn ở trong Tiêu Ninh vì chuyện này.
Thẩm Đường đã hứa với ông cụ Tiêu thì sẽ nhất định sẽ làm được.
Chuyện nhận lợi của người ta lại lật mặt đâm người ta một đao, cho dù là Thẩm Đường hay Tưởng Thành Dật đều không làm được.
Nhưng vì người Tiêu gia không tin Thẩm Đường, bọn họ cũng là hạng người vì lợi ích mà lật lọng nên cảm thấy người khác cũng như mình.
Bây giờ không chỉ Tiêu Chính Thao, mấy người chú họ của Tiêu Đông Hàn cũng nhìn cô như là cái gai trong mắt.
Tiêu Đông Hàn vẫn đang đọ sức với bọn họ, chắc chắn là rất mệt.
Ôn Địch vất điện thoại lên đầu giường, mở hộp thuốc, cô không dùng thuốc thì căn bản không ngủ được.
Vừa uống xong thuốc cô mới nhận ra mình còn chưa tắm.
Tắm xong, nằm lên giường, vẫn chưa buồn ngủ.
Ôn Địch sờ điện thoại, nhắn tin cho Tiêu Đông Hàn: [Ngày mai em đưa anh ra sân bay.]
Tiêu Đông Hàn: [Sao còn chưa ngủ?]
[Ngủ giờ nè.]
[Không phải em không thích đưa máy bay sao?]
[Bây giờ thích rồi.]
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Ôn Địch tỉnh lại thì để lại giấy nhắn cho em họ lớn trên bàn ăn, cô lái xe đến biệt thự của Tiêu Đông Hàn, anh ta đã ngồi trên xe, đang đợi cô rồi.
Cô dừng xe, ngồi lên xe của anh ta.
Câu đầu tiên mà Tiêu Đông Hàn nói khi gặp cô là: “Không phải nói không thích tiễn máy bay sao? Không thích còn miễn cưỡng mình.”
Ôn Địch nói: “Không miễn cưỡng.
Số lần đón ít đi nên đi tiễn bù lại.”
Tiêu Đông Hàn dặn dò tài xế lái xe, anh ta nắm tay cô, “Tối qua khi không ngủ được anh còn đang nghĩ, anh lại bỏ rơi em một lần nữa rồi.”
Ôn Địch lắc đầu, “Nào có.”
Tiêu Đông Hàn nắm tay cô chặt hơn, “Là anh bỏ rơi em.”
Im lặng trong chốc lát.
“Em không giống những cô gái đã từng yêu đương với anh, em không yêu tiền của anh, cái mà em muốn có lẽ là, nếu như chúng ta ở bên nhau ngày càng hợp, thứ em muốn từ anh, là cuối cùng sẽ vì em mà từ bỏ cái gì, tránh xa sự tranh đấu của Tiêu gia, cùng em sống một đời bình yên.”
Cho nên bây giờ cho dù cô đến London với anh, thứ mà cô muốn, cuối cùng anh ta vẫn không thể làm được.
Cho nên, cô sẽ không đi.
Cho nên, anh ta cũng buông tay để cho cô đi.
Tiêu Đông Hàn nghiêng mặt nhìn cô, “Bây giờ anh cũng bắt đầu phỏng đoán tâm lý của em rồi, không biết có đúng không.”
Ôn Địch cười cười, không nói chuyện.
Tiêu Đông Hàn nói: “Chắc là phỏng đoán gần đúng.”
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, anh ta không nên cho rằng mình là ngoại lệ, không nên yêu đương, sau khi ếch ngồi đáy giếng, lần này anh ta xử lý mấy cái kia của Tiêu gia đã mất quá nhiều tinh lực, dẫn đến khi cạnh tranh với Nghiệm Hạ Vũ ở trong nước mới có chút xoay mình không kịp.
Cô chính là mảnh trời kia, làm cho anh ta nhất thời không nhìn rõ tình thế.
Nhưng khi nhìn rõ rồi thì tâm tư đều ở trên người cô, lơ là bất cẩn, không để ý đến nhiều như vậy.
Khi anh bỏ việc ở tập đoàn chạy đến Costa Rica hái dứa màu hồng cho cô kia, thì anh ta đã ở bên bờ của rất nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn muốn bước đi trên dây thép một lần.
Nếu như con người có thể khống chế, cho đi và giữ lại tình cảm của mình thì tốt rồi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào lông mi của cô, “Hôm nay không trang điểm?”
“Không.
Gấp quá, rửa mặt xong là chạy đến chỗ anh luôn.”
Tiêu Đông Hàn thích nhất khuôn mặt mộc của cô, lúc trước cái làm anh ta rung động chính là khi cô để mặt mộc.
Anh ta cúi đầu, tiến lại gần hôn một cái, rất rất nhẹ mà hôn lên lông mi của cô.
Anh ta lại nói đến việc đưa máy bay, “Anh vẫn sẽ đến để thăm em.”
Ôn Địch ngẩng đầu nhìn anh ta, “Anh không cần vì em mà phải kéo chia tay lại về sau.”
Tiêu Đông Hàn: “Không phải vì em, là vì anh, muốn kéo dài đến ngày sinh nhật của anh.”
Ôn Địch không tranh luận với anh ta, anh ta nói cái gì thì là cái đó đi.
Khi Tiêu Đông Hàn nói ra thì cũng có chút hối hận, bởi vì ngày sinh nhật của anh ta không còn xa nữa rồi.
Nếu nói ra, anh ta cũng không thu hồi lại nữa.
Anh ta không thích không khí im lặng như này bèn nói: “Sau này anh sẽ thường ở trong nước, cũng sẽ đi Giang thành, Tiêu Ninh có công xưởng ở Giang Thành, em quên rồi sao?”
“Không quên.
Lúc đó em không có thời gian đến đón anh, em phải kiếm tiền.”
Tiêu Đông Hàn cười, “Đợi em kiếm được nhiều tiền từ đầu tư, tâm tư của em sẽ không còn đặt ở phương diện tình cảm nữa, không có chuyện gì có cảm giác thành tựu bằng chinh phục giang sơn.”
Anh ta bỏ tay cô ra, đưa câu nói nổi tiếng mà thư ký Lỗ in cho anh ta, “Bây giờ em đã là bà chủ rồi, tặng em hai câu nói.”
“Không phải anh đã không xem mấy cái này nữa rồi?”
“Xem lần cuối cùng.”
Tiêu Đông Hàn lật đến trang thứ hai, đọc cho cô nghe: “”Người thấy lợi không thấy hại, cá thấy mồi không thấy câu”.
Sau này khi đầu tư tránh mù quáng.”
Ôn Địch: “Nhớ rồi.”
Anh ta chỉ chỉ vào mấy chữ viết tay trên trang bìa, Ôn Địch nhìn xong không khỏi bật cười, anh ta viết là “Tuyệt bản”, bên dưới còn thêm một dòng “Bản cất giấu”.
Anh ta định cất giữ những câu châm ngôn này như là cất trâu báu vậy.
Đường đến sân bay ngày hôm nay ngắn khác thường, nháy mắt đã đến rồi.
Tiêu Đông Hàn không cho cô đưa anh ta vào trong, anh ta cũng không thích biệt ly.
Sau khi xuống xe, anh ta nói: “Em về luôn đi.”
Ôn Địch vẫn xuống xe, lời muốn nói rất nhiều nhưng lại chẳng thể thốt lên câu.
Tiêu Đông Hàn mặc áo vest lên, sau đó lại cởi ra, anh ta còn tự giễu, “ngu người, tháng tám mà mặc âu phục.”
Anh duỗi tay ôm cô, “Quay phim của em cho tốt, sau này, cho dù phim gì của em đạt giải, anh đều sẽ quyên góp một khoản tiền để làm việc thiện.”
Ôn Địch cố gắng mỉm cười, không muốn quá thương cảm, “Xin vía của anh, hi vọng sau này phim của em có thể trở thành người thắng nhân sinh nhận được các loại giải lớn.”
Khi chia ly thời gian dài thế nào cũng không đủ.
Tiêu Đông Hàn mở cửa xe, bảo cô ngồi lên.
Nhìn theo ô tô rời đi.
Quen biết Ôn Địch đã hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh quá.
***
Khi chạng vạng, Ôn Địch nhận được điện thoại của Chu Minh Khiêm, nói còn có vài chỗ chưa thỏa đáng.
Cô hẹn Chu Minh Khiêm ở quán cà phê thường gặp, đi cùng còn có trợ lý của anh ta và trợ lý của cô.
Vừa mới gặp mặt, Chu Minh Khiêm đã tò mò hỏi: “Đổi bạn trai rồi?”
Ôn Địch dở khóc dở cười, “Tần Tỉnh nói à?”
“Ừ, anh ta cho rằng gần đây tôi hay gặp cô để bàn về kịch bản, biết được chút chút, nhưng anh ta lại không dám hỏi cô.”
“Trong mắt của bọn họ bây giờ tôi là dân chơi rồi.”
Chu Minh Khiêm cảm thấy lời nói của Tần Tỉnh không quá đáng tin, “Chắc là chưa đổi nhỉ?”
“Anh nói xem?”
“Theo tôi thì chắc chắn là chưa, bây giờ áp lực của cô lớn như vậy, không đến nỗi tìm một phiền toái.”
“…”
Ôn Địch uống một ngụm cà phê, tâm tình khi tiễn máy bay vẫn còn kéo dài đến bây giờ, còn chưa bình thường trở lại.
Chu Minh Khiêm hỏi cô, là cái gì làm cho người khác hiểu lầm cô đã có người yêu mới.
“Em họ tôi đến đây chơi.”
Chu Minh Khiêm biết em họ cô đến chơi, lần trước khi cô đến bàn chuyện kịch bản đã gọi điện cho em họ, nói mình về nhà muộn một chút.
Có điều có thể làm cho mấy người Tần Tỉnh hiểu lầm, còn có một nguyên nhân khác, là giữa cô và Tiêu Đông Hàn có vấn đề.
“Anh ta không muốn trao quyền?”
Ôn Địch đột nhiên bật cười, “Mạch não của anh được đấy.”
Cô nói: “Không phải.
Tôi và anh ấy vẫn tốt, cũng không phải là quá tốt.”
Chu Minh Khiêm có chút hiểu, lại hơi không hiểu.
Anh ta trấn an cô: “Chia tay cũng không có gì, vừa hay có thể tập trung sự nghiệp.”
Ôn Địch rầu rĩ: “Tôi vẫn ổn, tự mình điều chỉnh từ từ.
Chủ yếu là bà nội tôi, ngoài thì bà nói không cần vội nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng rồi, cảm giác tôi không hạnh phúc.”
Chu Minh Khiêm: “Cô nói với bà nội, không thể cái gì cô cũng có được, ông trời cho cô nhiều như vậy đã là thiên vị với cô rồi, cô nói nếu như đường tình duyên của mình thuận lợi vậy thì còn thiên lý không?”
Ôn Địch cười, “Bà nội tôi hiểi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.”
Lo lắng cho cô, lo lắng cho cô hai.
Đừng nói cô chia tay, cho dù cô và Tiêu Đông Hàn kết hôn, ngày nào đó mà cãi nhau, bà nội cũng sẽ cảm thấy cô không hạnh phúc, sống không quá vui vẻ.
“Chắc bà cụ cảm thấy sau khi cô bị Nghiêm Hạ Vũ tổn thương tất cả những hạnh phúc bây giờ đều là giả bộ.”
“Là thế đấy, nói thế nào bà cũng không tin.”
Ôn Địch mở kịch bản, “Không nói mấy điều này nữa.”
Trước giờ Chu Minh Khiêm nói chuyện đều thẳng thắn và sắc bén, chỉ thẳng ra, sau khi sửa đổi ba lần cùng cô, phản ứng hóa học giữa tình cảm, so tài của nam nữ chính chưa đủ, có một vài cảnh thiết kế không hợp lý, không thể làm cảm động người ta được.
Ít nhất là không cảm động được anh ta.
“Tác phẩm ngày trước của cô, ai xem cũng đều khen ngợi.
Bây giờ thiếu một chút gì đó.”
Anh ta lại nói: “Thiết kế mấy cảnh này của cô, không phải là không được, mà là yêu cầu của tôi với cô hơi cao, muốn nhìn thấy trình độ cô hòa mình vào trong nhân vật trong kịch bản như lúc trước.”
Sau khi Ôn Địch xem xong, “Dù sao cũng còn thời gian, tôi sửa lại nữa.”
“Mặc dù đây là kịch bản thương nghiệp theo hướng hiện thực, nhưng phản ứng hóa học giữa nam nữ chính không đủ sẽ làm giảm điểm cả câu chuyện của cô.”
Ôn Địch biết điều này, cho nên lúc đầu khi viết phim tình cảm, cô đã cố gắng đi hòa mình, chìm đắm trong tác phẩm.
Cô lật về sau, thảo luận những vấn đề khác còn tồn tại với Chu Minh Khiêm.
Mãi cho đến chín giờ đêm mới tan.
Cô nói với Chu Minh Khiêm, một tuần sau, nếu như có vấn đề gì, bọn họ sẽ bàn bạc qua video, cô đi ra ngoài đi dạo.
Chu Minh Khiêm: “Là nên ra đi dạo.”
Anh ta hỏi: “Định đi đâu? Tôi có thể giới thiệu cho cô mấy chỗ vừa thú vị lại vừa ít người biết đến.”
Ôn Địch có tính toán của mình rồi, “Đi đến chùa một chuyến.”
“Đi chùa vì cầu phúc cho lễ khởi máy?”
“Không tính như vậy.
Đi cầu bình an thôi.”
– —
Trước sinh nhật một ngày, Tiêu Đông Hàn nhận được một phần quà.
Thư ký Lỗ đi vào, nói với anh ta, là mang từ trong nước sang.
Người tặng chắc là tài xế của chủ tịch Ôn, chủ tịch Ôn sang bên này công tác, nhân tiện mang qua luôn.
Không cần nghĩ, là quà sinh nhật Ôn Địch tặng anh ta.
Tiêu Đông Hàn mở vỏ bên ngoài, là một hộp quà tặng rất tinh xảo.
Hai món quà, một cái là túi bình an, một cái là cài áo.
Trong hộp còn một chiếc thẻ.
[Sinh nhật tuổi 31 vui vẻ.
Mong quãng đời còn lại bình an vui vẻ.
— Ôn Địch.]
Tiêu Đông Hàn đọc từng chữ từng chữ của dòng chữ chúc phúc đó trong lòng mấy lần.
Anh ta cầm kính, nhéo nhéo mũi.
Bỏ tay xuống, mấy giây sau lại ấn ấn.
Tiêu Đông Hàn cầm điện thoại, gọi điện cho cô.
Ôn Địch bên này là buổi tối, cô đang sửa kịch bản trên máy tính.
Tiêu Đông Hàn hắng giọng, “Anh nhận được quà rồi.”
“Chút quà nhỏ, anh thích là được.”
“Là cái quý giá nhất.” Anh ta ngừng lại, điều chỉnh lại tâm tình rồi mới nói tiếp, “Cầu nguyện chúc phúc, không phải là em nói không chuẩn vậy mà còn cố ý đi cầu một cái cho anh.”
“Em lại tin rồi, cảm thấy nó sẽ chuẩn.”
Tiêu Đông Hàn nói chuyện khác với cô, “Em thì sao, bây giờ đang ở đâu?”
“Ở nhà.
Mấy ngày nữa cô hai em sẽ làm tiệc lên lớp cho hai em họ, đợi ăn tiệc xong em sẽ đi Bắc Kinh, chuyện cần làm trước khi khai máy rất nhiều.”
Tiêu Đông Hàn nghe thấy tiếng ấn chuột từ bên cô, không biết là đang đọc kịch bản còn tưởng rằng là đang ấn lung tung, “Ôn Địch, em bận việc đi.
Có chuyện gì thì gọi cho anh, số này của anh sẽ không đổi.”
“Ừ.”
Tiêu Đông Hàn đợi cô ngắt mắt thì tắt màn hình.
Thư kỹ Lỗ đợi ông chủ cất quà vào trong két sắt mới báo cáo, doanh thu của Tiêu Ninh ở khu vực Hoa Đông trong nước giảm 3%.
Tiêu Đông Hàn đeo kính, thu hết tâm tình, “Trực tiếp giành với Nghiêm Hạ Vũ đi.”
Lúc trước ra tay quá độc ác với Nghiêm Hạ Vũ, Ôn Địch sẽ không vui.
Lúc trước sau khi anh ta ra tay không chừa thủ đoạn, Ôn Địch cho là anh cố ý chèn ép người yêu cũ của cô.
Bây giờ, ai cũng không còn lo lắng rồi.
****
Từ sau ngày đó, Ôn Địch không còn nhận được tin nhắn báo cáo hành trình của Tiêu Đông Hàn nữa.
Bọn họ như người của hai thế giới, mỗi người tự bận rộn việc của riêng mình.
Ông bà chưa từng nhắc một vài câu liên quan đến Tiêu Đông Hàn cũng không hỏi cô tại sao lại chia tay.
Thay đổi duy nhất đó là, quả dứa màu hồng phấn trong nhà không còn nhìn thấy nữa rồi.
Chắc là sợ cô nhìn thấy sẽ tức cảnh sinh tình nên cất đi rồi.
Sau bữa tiệc lên lớp, cô đặt vé tàu cao tốc về Bắc Kinh ngày hôm sau.
Lần này là mẹ đưa cô đến trạm tàu cao tốc, lúc gần đi, ông bà nội thu dọn cho cô một chút đồ ăn vặt đút trong vali, khi muốn ăn không cần mua.
Bọn họ vẫn xem cô là trẻ con.
Trên đường đến trạm xe, Triệu Nguyệt Linh nắm tay con gái, giả bộ ngắm nhìn bộ móng tay mới làm của cô, khẽ vỗ vỗ mu bàn tay con gái, “Nếu như khó chịu thì cứ nói với mẹ.”
Ôn Địch cong môi cười, “Vẫn ổn.
Mẹ không cần lo đâu ạ.”
Sao Triệu Nguyệt Linh có thể không lo lắng được chứ, “Mẹ chỉ sợ sau này con không còn muốn yêu đương nữa thôi.”
Ôn Địch nhắc trước để cho mẹ có chuẩn bị, “Đúng là có suy nghĩ này.
Con không muốn lãng phí thời gian vào tình cảm nữa, nhân lúc còn trẻ, kiếm thật nhiều tiền.”
Triệu Nguyệt Linh không cưỡng cầu gì về chuyện yêu đương kết hôn của con gái, chỉ cần không sa sút, tập trung cho sự nghiệp cũng được, “Nếu như thiếu tiền cứ nói với mẹ.”
“Con có tiền, nếu thật sự không đủ con sẽ tìm mọi người đầu tư.”
Đến trạm xe, khi tạm biệt, Ôn Địch ôm mẹ, “Mẹ, con xin lỗi.”
“Xin lỗi mẹ làm gì.”
“Lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng.”
“Đã đỡ lo hơn rồi.” Trong mắt Triệu Nguyệt Linh tất cả khuyết điểm của con gái đều không đáng nhắc đến.
Ngồi trên tàu cao tốc đến Bắc Kinh, Ôn Địch tìm tai nghe ra cắm, nghe lặp lại một bài nhạc chậm, lại lấy kính trong túi ra đeo lên.
Trong lòng rất trống rỗng.
Cái gì cũng không thể lấp đầy.
Hôm qua em họ gửi cho cô một email, tiêu đề là “Khắc tinh của chứng mất ngủ”.
Cô mở tệp đính kèm ra xem, là tuyển tập đề thi toán Olympic.
Thằng bé này.
Ngứa đòn.
****
Người biết Ôn Địch chia tay đầu tiên là Thẩm Đường sau đó đến Tần Tỉnh.
Vốn Tần Tỉnh không muốn nói với Nghiêm Hạ Vũ, nhưng chuyện này cũng không giấu được bao lâu, anh ta hỏi Nghiêm Hạ Vũ: [Anh biết Ôn Địch chia tay chưa?]
Nghiêm Hạ Vũ không biết nhưng mà có dự cảm.
Bởi vì đoạn thời gian này, Tiêu Đông Hàn điên cuồng giành thị trường khu vực Hoa Đông.
Anh muốn đi xác nhận xem bọn họ đã chia tay chưa, nhưng lại từ bỏ.
Không muốn để cho Tần Tỉnh có gánh nặng tâm lý, anh nói: [Biết.]
Tần Tỉnh: [Vậy thì tốt.]
Sau đó lại gửi thêm một tin tới: [Cái khác tôi không biết.]
Là nói với Nghiêm Hạ Vũ, không cần hỏi thăm tin tức khác của Ôn Địch, anh ta sẽ không tiết lộ.
Nghiêm Hạ Vũ không hỏi.
Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Tần Tỉnh hai giây, lấy chìa khóa xe đi về phía sân.
“Này, anh, anh đi đâu thế? Sắp ăn rồi.”
“Mọi người ăn trước đi.”
Anh không quay đầu lại.
Nghiêm Hạ Vũ mở xe, còn chưa lái xe đến ngoài cổng viện thì anh đột nhiên đạp phanh lại, người cũng nghiêng về phía trước.
Anh không biết đi tìm Ôn Địch ở chỗ nào.
Anh và cô, giống như hai người xa lạ vậy, không có phương thức liên lạc, không biết ngày nào có thể gặp được, có lẽ, cũng không gặp được.
Anh gạt số, xe lùi lại đến chỗ đậu.
Nghiêm Hạ Vũ dừng xe xong, tìm thuốc ở hòm tay vịn.
Lúc trước Tần Tỉnh lái xe của anh, để hai bao trong này.
Thuốc và bật lửa đều có, anh mở một bao.
Trong viện chỉ mở mấy ngọn đèn nhỏ, ánh đèn mờ mờ.
Khói thuốc mịt mờ, ngoài cửa sổ xe, tàn thuốc lóe màu đỏ tươi.
Nghiêm Hạ Ngôn đứng cách đó không xa một lúc, “Ài.” Cô ấy bước qua.
Nghiêm Hạ Vũ nghiêng đầu, “Bên ngoài nóng.”
“Anh cũng biết nóng à.”
Tắt máy xe, điều hòa không mở.
Nghiêm Hạ Vũ nói, “Hút xong điếu thuốc thì xuống, em về phòng trước đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn dựa vào cửa sau xe, thân xe bị phơi cả ngày, bây giờ vẫn còn nóng.
Cô ấy đang ăn đồ lạnh, nóng bức trong viện tạm thời có thể chấp nhận.
“Có phải là Ôn Địch và Tiêu Đông Hàn đính hôn rồi không?” Nếu không anh trai sẽ không tự nhiên lại bị mất khống chế như thế, đột nhiên chạy ra ngoài, mở xe rồi lại quay lại.
“Chia tay rồi.”
“Hả?”
Nghiêm Hạ Ngôn giành thuốc trong tay anh, dụi thuốc trên tảng đá, “Vậy anh còn hút thuốc cái gì.
Sau này đừng hút nữa, Ôn Địch không thích mùi thuốc đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ mở cửa xe đi xuống, đi được mấy bước lại quay lại, lần nữa kéo cửa xe, khom lưng, lấy hết thuốc tủ sườn ra.
Chắc Ôn Địch sẽ không còn ngồi xe anh nữa, nhưng anh vẫn mang thuốc đi.
Nghiêm Hạ Ngôn về phòng khách trước, hôm nay ba ở nhà, không dễ dàng gì mới nghỉ ngơi hai ngày.
“Ba, tối nay con uống với ba một ly.”
“Nói đi, muốn ba tài trợ cái gì.”
“Tích trước ạ, còn chưa nghĩ ra.
Nhưng tối nay con vui lắm.”
Nghiêm Hoành Cẩm dễ nói chuyện, “Được, ghi lại trước.”
Nghiêm Hạ Ngôn rót ba ly, rót cho anh trai một ly nước ấm.
Cả nhà ngồi xuống bàn ăn, Nghiêm Hoành Cẩm híp mắt nhìn ly nước của con trai, “Còn đau dạ dày?”
Diệp Mẫn Quỳnh: “Không phải là đau dạ dày, giờ chỗ nào nó cũng đau.”
Nghiêm Hoành Cẩm không trêu chọc con trai, là quan tâm thật, “Thật sự không được thì con đi nội soi tim gan đi.”
Nghiêm Hạ Ngôn bật cười thành tiếng, “Ba, trái tim của anh ấy cách khôi phục một chút rồi, có điều này cũng không dễ nói, nhỡ đâu người ta không đồng ý, tim anh ấy trực tiếp tan vỡ luôn.”
Nghiêm Hạ Vũ liếc xéo em gái, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Nể tình lúc trước cô hay quan tâm anh, anh cũng không nói cái khác nữa.
Diệp Mẫn Quỳnh nhìn con gái: “Ý gì?”
Nghiêm Hạ Ngôn vui vẻ nhấp một ngụm rượu, “Ôn Địch chia tay với Tiêu Đông Hàn rồi.”
Cuối cùng Nghiêm Hoành Cẩm hiểu ra, tại sao con gái lại muốn khui rượu chúc mừng rồi.
Sau khi Nghiêm Hạ Ngôn vừa nói câu nói ấy xong, trên bàn im lặng.
Nghiêm Hoành Cẩm ý vị thâm trường mà nói với con trai: “Đã mấy năm rồi, con vẫn chưa ra khỏi bước này.
Nếu như con muốn theo đuổi thì theo, ba và mẹ con không quản con.
Nếu như quản nhiều quá, trong lòng con sẽ có hối hận cả đời.
Có kiếp sau không, ai mà biết được.”
Diệp Mẫn Quỳnh chen lời: “Quan trọng không phải là vấn đề nó có theo đuổi hay không.”
Nghiêm Hoành Cẩm: “Tôi biết, là nó không theo đuổiđược.”
Hai năm này con trai tốn biết bao nhiêu tâm tư ở Giang Thành, ông ấy vẫn biết một chút, nhưng cô gái nhà người ta không thèm ngoảnh lại.
“Con nguyện đầu tư [1], thì cứ làm, nhưng ta thấy thì, đầu tư cũng không có kết quả.”
[1] Ýchỉ trong chuyện tình cảm nam nữ, bình thường bên nam sẽ cung cấp tiền bạc, vật chất cho bên nữ.
Cũng có trường hợp đặc biệt bên nữ rất rất yêu bên nam, nên không tiếc tiền tài cung cấp cho bên nam.
“….”
Nghiêm Hạ Ngôn vui vẻ vô cùng, vui xong rồi, còn nói giúp Nghiêm Hạ Vũ hai câu: “Ba, bây giờ anh con đã thay đổi nhiều rồi, chắc vẫn còn chút hy vọng.”
Nghiêm Hoành Cẩm gật đầu, đùa nói: “Sau khi thay đổi thì hơi giống bố rồi.”
“Ha ha.”
Nghiêm Hạ Ngôn bật cười thành tiếng, rượu trong miệng thiếu chút nữa phụt ra ngoài.
Nghiêm Hạ Vũ không nói câu nào nữa, im lặng ăn cơm.
Anh không biết bây giờ Ôn Địch tâm trạng gì, có phải là rất khó chịu không.
Buổi tối ngày hôm sau, anh tăng ca đến bảy giờ, hôm nay thời gian sớm, khi đi ngang qua công ty truyền hình bên dưới lầu, đèn văn phòng Tần Tỉnh vẫn sáng.
Anh bảo tài xế rẽ vào.
Tần Tỉnh đang nghiên cứu kịch bản, sắp đọc đến mù.
Cửa văn phòng anh ta chưa từng đóng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, anh ta ngẩng đầu.
“Anh Nghiêm, hôm nay cậu không bận?”
“Bận xong rồi.”
Tần Tỉnh đứng dậy, muốn rót nước cho anh.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Tôi tự làm.”
Tần Tỉnh không khách khí với anh, lại ngồi xuống.
Nghiêm Hạ Vũ thường đến văn phòng anh ta ngồi, từ tháng chín năm ngoái cho đến bây giờ, chỉ cần ở Bắc Kinh, khi không tăng ca hoặc không có xã giao thì anh đều sẽ đến.
Có lúc ngồi mười mấy hai chục phút, có lúc cũng có thể ngồi một hai tiếng.
Sách trên giá sách của anh ta, Nghiêm Hạ Vũ đọc không nổi, còn tự mình mua mấy cuốn mang đến, mỗi lần đến, đều sẽ ngồi đọc sách giết thời gian.
Anh ta biết, Nghiêm Hạ Vũ là muốn tình cờ gặp lại Ôn Địch.
Nhưng một năm rồi, anh ta chưa từng gặp.
Hôm nay lại là bỏ lỡ hoàn mỹ.
Ôn Địch vừa đi nửa tiếng trước.
Nghiêm Hạ Vũ rót một ly nước, đến bên giá sách lấy sách đọc.
Mấy cuốn sách này là hồi tháng năm anh tìm được trong tiệm sách cũ, mang đến chỗ này của Tần Tỉnh, đọc ngắt quãng được hơn phân nửa.
Anh cần cuốn sách lần trước chỉ đọc được một nửa, ngồi xuống sô pha.
“Cậu động vào sách của tôi?”
Nghiêm Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh.
Tần Tỉnh khó hiểu, “Không, sao vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Lần trước đọc khoảng đến giữa, bây giờ bookmark lại kẹp ở trang 28.”
Tần Tỉnh chớp chớp mắt, chỉ có một khả năng, “Là Ôn Địch đọc, hôm nay cô ấy đến công ty tìm tôi, lúc đó tôi đang họp, chắc là cô ấy rảnh quá nên đã đến chỗ giá sách tìm sách đọc.”
Bởi vì anh ta trước giờ chưa từng đọc sách, cho nên Ôn Địch cho rằng cái bookmark đó là kẹp linh tinh.
Nghiêm Hạ Vũ không động vào cái bookmark, vẫn kẹp ở trang 28, anh lật về sau tìm lại trang mà mình đã đọc.
Lâu như vậy, mối liên hệ duy nhất giữa anh và cô, có lẽ chính là cuốn sách này, cái bookmark này.
Không biết lần sau, cô có còn đọc tiếp nữa không.
_____________.