Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 45


Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 45


Câu “không tính là quen biết”, Nghiêm Hạ Vũ biết câu đó có ý gì, không phải không biết người anh, mà là trong lòng không biết người như anh.
Cả phòng trừ anh ra thì đều hòa thuận, vui vẻ, bắt đầu tán gẫu với nhau.
Tổng giám đốc Ấn đang mở ghi chép cuộc gọi trong điện thoại ra, lần trước khi anh ta gọi điện cho Ôn Địch là hơn hai mươi  ngày trước: “Cô ở London bao lâu thế?”
Nghiêm Hạ Vũ đang bảo nhân viên phục vụ đun một cốc nước sôi cho anh, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Ôn Địch.
Mắt của Ôn Địch đang đặt lên người tổng giám đốc Ấn, cô nói: “Có lẽ là khoảng một tháng.”
Có người trêu: “Để gặp bạn trai à?”
Ôn Địch: “Ừ, anh ấy đang ở London.”
Tổng giám đốc Ấn nói tiếp vào: “Tôi nói rồi mà, từ trước đến nay cô chưa từng đi du lịch ở một nơi lâu như vậy.” Anh ta giơ ly rượu lên: “Phải chúc mừng thôi, mãi mãi đồng lòng.”
Ôn Địch cười: “Cảm ơn.”
Cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
Đột nhiên tổng giám đốc Ấn nhớ đến một chuyện, xoay mặt lại nói với Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh: “Chắc anh cũng từng đặt tên cho một bộ phim của Ôn Địch rồi nhỉ?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Ừ, liên quan đến một bữa tiệc sáu năm trước anh mở ra.”
Tổng giám đốc Ấn xoa ấn đường, vẫn không nhớ ra một lần nào cả: “Nhìn trí nhớ của tôi này, đúng là không già không được mà.” Anh ta tự phạt uống một ly.
Nghiêm Hạ Vũ cầm một ly trống không có chân dài, để nhân viên phục vụ rót rượu vang cho anh.
“Biên kịch Ôn, chúc mừng.” Anh kính cô từ xa.
Ôn Địch cũng bỏ thêm một chút rượu vào ly rồi giơ ly về phía anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Nghiêm.”
Cuộc trò chuyện giống hệt sáu năm trước.
Khi đó anh cũng kính cô trước, chúc mừng tác phẩm đầu tiên của cô sẽ đạt được thành tích tốt.
Hiện tại, anh không biết bản thân đang chúc mừng cô điều gì.
Sáu năm qua, vẽ một vòng tròn, nhưng cũng không tròn, không tròn hoàn toàn, mà lại quanh co lòng vòng.
Trong đó còn có cả sự tiếc nuối, anh đã khiến cho cô không thể chịu nổi.
Anh vẫn đang cầm suy nghĩ không muốn buông tay, anh biết, cô đã không còn nhớ từ lâu.
“Nghe nói bộ phim [ Mặt trái dục vọng ] của cô sắp bắt đầu ghi hình.”
“Vâng, tháng chín bắt đầu khởi động máy.”
“Cô làm nhà sản xuất à?”
“Tôi không làm cái đó, chỉ thành thật làm chức biên kịch của tôi thôi.

Lần này cùng tổ.”
Suy nghĩ của Nghiêm Hạ Vũ bị cuộc trò chuyện của tổng giám đốc Ấn và Ôn Địch đánh gãy, anh biết thời gian khởi quay của phim [ Mặt trái dục vọng ] vì nghe từ chỗ của Chu Minh Khiêm.
Bữa cơm này làm anh vừa ăn vừa nhớ lại những ký ức xen lẫn, tâm tư của anh không ở đây, tổng giám đốc Ấn cũng thấy được.
Lúc kết thúc, tổng giám đốc Ấn giữ anh lại rồi đi ở cuối: “Có chuyện gì thế?” Anh ta tự kiểm điểm một lúc, lại không biết bản thân đã tiếp đãi không chu đáo chỗ nào.

Tất nhiên Nghiêm Hạ Vũ sẽ không nói thật: “Trong công ty có chuyện.”
Tổng giám đốc Ấn hiểu, nên không nhiều lời.
“Tổng giám đốc Ấn, anh đi tiễn những người bạn bè khác đi, để tôi đi tìm biên kịch Ôn nói vài câu.” Anh giải thích: “Có liên quan đến bạn trai của cô ấy.”
“Anh biết bạn trai của Ôn Địch à?” Người như tổng giám đốc Ấn không hứng thú với sinh hoạt cá nhân của người khác, lúc nãy khi ngồi trong bàn cơm cũng không hỏi bạn trai Ôn Địch là ai.
“Là Tiêu Đông Hàn.

Người đó có hợp tác với Kinh Việt.”
Tổng giám đốc Ấn kinh ngạc, hóa ra là Tiêu Đông Hàn.
Anh ta bắt tay nói lời tạm biệt với Nghiêm Hạ Vũ, điều đó không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ tìm thấy Ôn Địch ở chỗ cửa nhà hàng, cô có tài xế đến đón nhưng không dừng lại ở tầng hầm.
“Biên kịch Ôn.” Vì bên cạnh có người khác nên anh đành xưng hô với cô như vậy.
Ôn Địch đang muốn mở cửa xe, xoay người lại.
Anh lại gần: “Mượn em hai phút, tôi có mấy câu muốn nói với em.”
Ôn Địch mở cửa xe: “Xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Cô ngồi lên xe, đóng cửa xe lại.
Tài xế đợi vài giây, thấy Ôn Địch đang cúi đầu nhìn điện thoại, không nhìn xe ở bên ngoài, nên anh ta khởi động xe để rời đi.
Ôn Địch tính múi giờ thật tốt, chắc hẳn Tiêu Đông Hàn đã dậy sau giấc ngủ trưa, cô gọi điện thoại nhưng không ai nhận máy.
Tiêu Đông Hàn không mang theo điện thoại vì người đang trong văn phòng của Tiêu Chính Thao.
“Chú quên lúc đó tôi cảnh cáo chú thế nào rồi à? Chú chán sống rồi thì để tôi giúp chú.” Đầu gối anh ta áp vào ngực Tiêu Chính Thao, tay còn lại nắm lấy cổ Tiêu Chính Thao.
Tiêu Chính Thao không hề giãy dụa, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiêu Đông Hàn.
Cổ họng bị vướng lại, ông ta không nói nên lời, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng bệch.
Tiêu Đông Hàn thả lỏng tay, Tiêu Chính Thao há mồm thở dốc: “Có giỏi thì mày giết tao đi.”
“Giết chú thì tôi cũng không cần tự tay động thủ.” Sau khi Tiêu Đông Hàn tức giận xong, anh ta mới thả Tiêu Chính Thao ra.
Tiêu Chính Thao xoa ngực, nghi ngờ có phải xương ức bị nứt ra rồi không mà lại thấy rất đau.
Tiêu Đông Hàn trở về sau khi đi toilet để rửa sạch tay, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ để giết chú ta: “Đừng nghĩ là tôi sẽ không tra ra được là chú làm.”
Hôm qua, sau khi anh ta tiễn Ôn Địch ra sân bay, được nửa đường, đối diện có một chiếc xe mất khống chế đi ngược chiều lao về phía anh ta, khi sắp đâm vào anh ta thì đối phương đánh tay lái làm chiếc xe văng ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng có va chạm một chút với xe anh ta.
Hồi trước chỉ là theo đuôi để hù dọa, còn bây giờ thì đâm thẳng vào luôn rồi.
Tiêu Chính Thao vỗ ngực nói: “Nếu Ôn Địch trở nên giống hệt mẹ mày, cả đời phải ngồi xe lăn, thì mày có giết tao như thế nào, thì mày có thay đổi được gì không?”
Anh ta cười lạnh: “Chú không thể thay đổi được bất cứ điều gì.”
Tiêu Đông Hàn cầm kính xuống, không có khăn lau kính, nên anh ta lấy áo sơ mi ra để lau kính: “Vào ngày tập đoàn Tiêu Ninh vào tay tôi, thì chính là ngày mấy người sống không bằng chết.”
Tiêu Chính Thao đứng dậy, ngực vẫn thấy đau, chú ta nhịn đau đi hút xì gà: “Vây tốt nhất mày nên cầu nguyện rằng tập đoàn Tiêu Ninh sẽ không lọt vào tay tao, nếu không mày sẽ còn thảm hơn, những vốn đầu tư tư nhân trên danh nghĩa của mày, tao cũng không để lại thừa một tí nào cho mày.”
Tiêu Đông Hàn cười giễu, đeo kính lên, áo khoác của anh ta còn đang khoác lên ghế dựa, anh ta cầm áo khoác đi ra ngoài, không chỉnh lại áo sơ mi, anh ta cũng lười sơ vin, mặc luôn áo vest vào, vừa đi vừa cài nút.

Khi trở lại văn phòng, trong điện thoại có hai cuộc gọi chưa nghe, đều đến từ Ôn Địch.
Tiêu Đông Hàn lập tức gọi lại, giải thích lúc nãy anh ta đi toilet.
Ôn Địch lo lắng nói: “Anh không xích mích với Tiêu Chính Thao chứ? Đừng có bị thương đấy.”
“Anh chỉ ăn mệt từ em thôi, không ăn mệt từ người khác đâu.”
“Anh đánh ông ta à?”
“Yên tâm, ông ta không chết được mà cũng không phế được.”
Ôn Địch nghĩ đến cảnh lúc trên đường ở sân bay, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lúc lên máy bay còn gặp ác mộng, đột nhiên không tìm thấy Tiêu Đông Hàn ở bên cạnh.
Cô không sợ bị uy hiếp, nhưng kiểu áp lực như vậy, ngày nào cũng phải trải qua thì ai có thể chịu được.
Tiêu Đông Hàn ấn mở loa ngoài trên điện thoại, ném điện thoại lên bàn, bắt đầu sửa sang lại áo sơ mi.
Giọng nói của cô vang lên từ loa ngoài: “Anh có từng cảm thấy mệt mỏi qua nhiều năm qua không? Có từng muốn đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi không?”
Tiêu Đông Hàn dừng tay lại, tiếp theo là cài thắt lưng: “Anh không thấy phiền.”
“Nếu anh thấy mệt mỏi, có thể đến Giang Thành, có thể về nước.”
“Ôn Địch.” Anh ta nhặt điện thoại lên: “Anh quen rồi.

Đã quá quen cái cuộc sống không bị người ta nắm trong tay.” Anh ta muốn khống chế tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu, không để mình bị họ nắm trong tay.
Tiêu Đông Hàn đã tra rõ vì sao Tiêu Chính Thao lại đột nhiên nổi điên, anh ta không lừa Ôn Địch: “Tiêu Chính Thao bị gãy một số tiền lớn trong nước, thiếu chút nữa đã động vào vốn đầu tư ban đầu của ông ta.”
“Là sao?”
“Khi anh còn đang theo đuổi em, ông ta đã bắt đầu ra tay rồi, đầu tiên là cắt tài chính để nghiên cứu và phát minh của cô hai em, sau đó thông qua vốn đầu tư ở Viễn Đồ, đưa nguồn tài chính của ông ta vào, có ý định thông qua công ty của cô hai em để áp chế em, kết quả là bị Nghiêm Hạ Vũ chỉnh đốn.”
Tiêu Đông Hàn rót một ly cà phê, có lẽ anh ta nên phát hiện sớm hơn, nhưng khi đó anh ta đã làm gì ở đó?
Nguồn tài chính của Tiêu Chính Thao đến Viễn Đồ vào đầu tháng một, đến tháng năm anh ta mới cho thư ký Lỗ nhìn chằm chằm vào hướng đi của tài chính, thì lúc đó đã chậm một bước rồi.
Thư ký Lỗ tiến vào kiểm tra, tra thấy điều kỳ lạ, đúng lúc Nghiêm Hạ Vũ cũng phát hiện ra chuyện kì lạ.
“Vậy thì được, công ty của cô hai không bị ảnh hưởng quá lớn là được.”
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, nói với cô: “Xin lỗi.”
“Sao có thể trách anh được.”
Anh ta cười nói: “Nếu không phải lúc đó trầm mê trong việc yêu đương với em, thì sẽ không đến mức này.”
Anh ta dùng hai chữ ‘trầm mê’, Ôn Địch hỏi anh ta: “Anh hối hận rồi à?”
“Không hối hận.”
Trong thời gian đó, khi rảnh rỗi anh ta sẽ đi học thuộc các câu nói nổi tiếng, đọc cách loại sách mà khi đọc vài lần anh ta mới hơi hiểu một chút, là khoảng thời gian thoải mái nhất của anh ta từ ba mươi năm trước đến nay.
Rất vui.

Nhưng kiểu vui vẻ này, lại dành quá nhiều sức lực lên một người phụ nữ, đã có sự uy hiếp về tình cảm, không thích hợp để tồn tại trong cuộc sống của gia đình nhà họ Tiêu.
Tiêu Đông Hàn nhìn đồng hồ, đổi sang múi giờ khác: “Ôn Địch.”
“Hửm?”
“Đi ngủ sớm đi.”
“Đêm nay em ăn cơm ở ngoài, vẫn còn trên đường về, chưa về đến nhà.”
Tiêu Đông Hàn lật tài liệu ra, lại khép lại, nhớ đến một tháng khi cô ở London, không có chênh lệch múi giờ nên cô không buồn ngủ nữa.
“Muốn trò chuyện với em một lúc.”
“Không cần đâu, anh đang bận mà.”
“Không bận lắm đâu.” Tiêu Đông Hàn nói với cô: “Có khả năng đến cuối tháng bảy anh mới đến để thăm em được.”
“Được, khi đó em vẫn chưa vào tổ.”
Cuối cùng Tiêu Đông Hàn lại mở phần tài liệu đó ra, vừa nhìn vừa nói chuyện với cô, hỏi cô đã tuyển chọn xong chưa, là ai đóng nhân vật mà anh ta đã uỷ quyền thế.
Ôn Địch nói với anh ta: “Là Cố Hằng.”
Cô không ngờ Cố Hằng lại đảm nhận vai nhã nhặn bại hoại như vậy, nhưng đây là lần thứ hai rồi.
Nhân vật nhã nhặn nhưng bại hoại chắc chắn sẽ phá vỡ hình tượng của Ảnh đế Cố Hằng.
Tiêu Đông Hàn: “Nhân vật này thực sự rất không may mắn, nhưng nói rõ ra thì vẫn có mị lực..”
“Ai có mị lực?”
“Anh định ít xuất hiện một chút, mà em lại muốn để anh xuất hiện rạng rỡ vậy à.”
Ôn Địch vạch trần anh ta: “Anh bỏ chủ ngữ đi rồi, không phải anh vừa hỏi em à.”
Tiêu Đông Hàn cười, lật tài liệu sang trang khác.
Ôn Địch nghe thấy tiếng “sột soạt” khi sang trang khác, đoán rằng anh ta đang bận: “Em cúp đây, đằng trước có một tiệm thuốc, em đi mua melatonin.”
Tiêu Đông Hàn không thích cô dùng thuốc trợ cho giấc ngủ: “Anh không ở cạnh em thì em lại muốn uống melatonin rồi.”
“Không phải đâu, do chênh lệch múi giờ nên phải dùng.”
“Lúc ở trang viên cũng không thấy em uống melatonin để điều chỉnh sự chênh lệch múi giờ.”
“…!không thèm nghe anh nói nữa đâu.”
“Em phải nghe anh.

Chỉ được uống một ít melatonin thôi.”
“Ừ, em biết rồi.”
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Đông Hàn muốn hỏi cô, Ôn Địch, em có muốn đến London để định cư không.
Như vậy họ không cần ở hai nơi khác nhau nữa.
Cuối cùng, anh ta muốn nói lại thôi.
Anh ta không thể giữ cô bên cạnh anh ta được, cô còn có sự nghiệp trong nước, có người nhà và bạn bè của cô.
Giống như anh ta không thể theo cô về nước, cũng không thể chắp tay đưa Tiêu Ninh cho người ta.
“Nếu thật sự không ngủ được, thì phải gọi điện thoại cho anh đó.”
“Ok.”
Ôn Địch chấm dứt cuộc trò chuyện.
Tài xế dừng lại trước cửa tiệm thuốc, cô xuống xe.

Hình như trong căn hộ chỉ còn nửa hộp, vì lâu lắm rồi nên cô không còn nhớ rõ nữa, nên mua thêm ba hộp làm dự phòng.
Tiêu Đông Hàn nhắn tin đến: [ Có phải vì chuyện trên đường ở sân bay, nên em mới sợ hãi đến mức không ngủ được không? ]
Ôn Địch: [ Không phải, em không sợ chú của anh, hồi trước khi đồng ý hẹn hò với anh, người nhà em cũng nhắc nhở em trước rồi, nhà các anh là hang sói, nên trong lòng em đã chắc chắn rồi.

Em chỉ lo cho anh thôi, anh phải cố thật tốt, được không? ]
Tiêu Đông Hàn nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn đó rất lâu: [ Ừ.

]
Đêm đó, Ôn Địch uống hết melatonin, phải đau một lúc thì mới chìm vào giấc ngủ được.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy nhìn điện thoại, có tin nhắn chưa đọc, là của em họ lớn, cậu luôn gửi tin nhắn cho cô vào ban đêm.
Hỏi cô: [ Khi nào thì chị về? ]
Hôm nay là ngày ba tháng sáu, là ngày Ôn Địch quay về: [ Yên tâm, chị chắc chắn sẽ đưa em đi vào lúc thi.

]
Lại là mùa tuyển sinh đại học hằng năm.
Ôn Địch đặt vé đường sắt cao tốc để về Giang Thành vào trưa mai, buổi tối cô dọn dẹp hành lý, mấy bộ quần áo thường mặc cũng mang về, vì tháng chín là cô phải vào đoàn làm phim rồi.
Dọn dẹp xong hành lý, cô vào phòng bếp để rót nước, định uống thuốc ngủ.
Cô đang cầm ly, chưa vào đến nhà bếp thì chuông cửa vang lên.
Ôn Địch đặt cốc xuống, đi ra xem là ai.
Điện thoại của cô không có tin nhắn và cuộc gọi, không biết là ai không đến chào hỏi vào sáng sớm, mà lại đến thăm vào đêm hôm.
“Ôn Địch.”
Ôn Địch giật mình, là giọng của Tiêu Đông Hàn.
Cô lại nhìn vào chỗ video trên cửa, bên cạnh anh ta còn có một chiếc vali.
Cô vội vàng mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?”
Tiêu Đông Hàn xoay người, một tay ôm lấy cô, tay còn lại cầm vali, bước vào nhà chỉ với hai bước, sau đó để cùi chỏ ra sau, để kéo cửa lại.
“Sao anh lại đến đây?”  Cô vừa mừng vừa sợ, lặp lại câu hỏi.
Tiêu Đông Hàn ném vali xuống, hai tay nâng cô lên, đặt cô lên quầy bar: “Tới thăm để xem em đã phải uống mấy lọ melatonin rồi.”
Ôn Địch cười, ôm cổ anh ta: “Anh điên rồi đó.”
Tiêu Đông Hàn nắm cằm cô, hôn xuống.
Anh cũng biết bản thân đang điên rồ mà.
“Khó lắm mới yêu đương được một lần, nên anh mới điên lên, vì có lẽ sẽ không có lần thứ hai trên đời.” Anh đồng ý với cô: “Anh sẽ sống thật tốt.

Em là người đầu tiên hy vọng anh là người tốt.”
Anh ta dừng sức ôm chặt cô.
—.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.