Bạn đang đọc Yêu Em Tự Khi Nào FULL – Chương 36
Nghiêm Hạ Vũ trả lại điện thoại cho Ôn Địch, anh cầm điện thoại của mình gửi tin nhắn cho Tiêu Đông Hàn [ Tin nhắn kia của Ôn Địch rất sai, là gửi nhầm, đừng coi là thật.
]
Tiêu Đông Hàn: [ Gửi cho tôi thì là nhầm lẫn, còn gửi cho anh thì là thật? ]
Nghiêm Hạ Vũ tắt hộp thoại, không có thời gian để đôi co với anh ta.
Sau một hồi xấu hổ, Ôn Địch nói với Tiêu Đông Hàn: [ Tổng giám đốc Tiêu, tôi cần nửa tiếng để giải quyết việc này.
]
Tiêu Đông Hàn đáp lại: [ Cho cô một tiếng và giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh ta.
]
Ôn Địch không trả lời Tiêu Đông Hàn, cô nhìn về phía Nghiêm Hạ Vũ: “Đi dạo một chút đi, anh thích Giang Thành đến vậy mà, dẫn anh đi dạo chút.”
Không cần biết phản ứng của Nghiêm Hạ Vũ, cô cứ thế đi ra ngoài trước.
Nếu họ không chia tay, thì năm nay anh đến Giang Thành để ra mắt bố mẹ cô và thăm thú nơi cô sống lúc nhỏ.
Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất.
Họ sải bước bên nhau, ở giữa có một khoảng cách không thể đo đếm được.
Ôn Địch đút tay vào túi áo khoác, không biết nên đi đâu.
Trên vỉa hè, gạch lát ẩm ướt do buổi chiều trời đổ cơn mưa, gió cũng không nhỏ, lá cây bị thổi tứ tung xanh vàng lẫn lộn, rơi đầy khắp nơi.
Nghiêm Hạ Vũ đi theo cô và phát hiện ra chiếc áo khoác mà anh và Ôn Địch hôm nay mặc giống với chiếc áo mà họ đã mặc ở London hồi tháng năm.
Thời tiết cũng ẩm ướt và lạnh như khi ấy.
Bằng một cách nào đó, họ đem quãng thời gian ở London tái hiện lại một nửa.
Ôn Địch nhìn về phía trước “Anh đầu tư ở Giang Thành, đưa Hoàng Kim hội đến Giang Thành, tôi không biết về sau anh còn có dự án lớn gì nữa.
Hãy suy nghĩ cho kĩ, cuối cùng vẫn sẽ không lại về không.” Cô nói: “Ý tôi là về mặt tình cảm.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn sườn mặt cô “Có thật sự là không thu hoạch được gì hay không, em nghĩ xem.”
Về sau thì cũng không nghĩ tới nữa.
Anh đã phạm sai lầm, muốn làm điều gì đó, cũng như là muốn chuộc lỗi.
Mặt khác thì anh không tìm được phương án thích hợp.
“Anh tới Giang Thành để đầu tư thì tôi không quản được anh, nhưng sau này đừng tới nhà tôi nữa.”
Nghiêm Hạ Vũ im lặng một lúc và đồng ý với cô.
Những gì Ôn Địch nói tiếp theo đây cũng là những yêu cầu của cô với anh “Đừng làm khó ba tôi trong công việc kinh doanh của ông ấy, và cũng đừng vì chuyện của hai chúng ta mà ảnh hưởng đến gia đình tôi.”
“Sao lại thế được.
Sẽ không đâu.”
“Hy vọng anh nói được làm được.”
Ôn Địch đi chậm lại, phía trước là phố ẩm thực Giang Thành
Trung tâm Giang Thành không nhỏ nhưng cũng không lớn.
“Anh muốn giải thích cái gì thì tối nay giải thích hết đi, không biết có phải lúc trước anh cảm thấy không cần giải thích rõ ràng hay không, tôi mới không muốn quay lại.
Tối nay chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đến khi nói xong rồi…” Cô nhìn anh “Nghiêm Hạ Vũ, chúng ta tới đây thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ dừng bước, bọn họ đứng dưới ánh đèn đường.
Bóng hai người trùng hợp cùng tụ lại một chỗ, bóng của cô trải dài lên bóng của anh.
Về chuyện đính hôn, anh không có gì để biện minh, sai chính là sai.
Nhưng có một điều anh muốn nói “Ôn Địch, trước kia, sau khi đính hôn, không phải anh không muốn để em biết, để em thành người thứ ba.”
Có những điều anh không thể nói ra được.
“Nhưng sao có thể giấu một chuyện như thế được, tôi hợp tác với công ty em, mẹ em với mẹ anh là bạn học, hơn nữa Thẩm Đường và em còn là bạn thân.
Chuyện đính hôn thì có thể giấu mười họ ngày, nhưng sau hai tháng hoặc ba tháng thì họ cũng sẽ biết cả thôi.”
Trưa ngày đính hôn, anh nói chia tay với cô, lúc chưa nói lời chia tay anh biết mọi hướng đi đều là ngõ cụt, chỉ còn một con đường duy nhất chính là chia tay.
Nhưng anh không nỡ buông tay.
Sau đó mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ôn Địch nghiêng đầu, nhìn lá cây ướt đẫm ở ven đường.
Khi gió thổi qua, những chiếc lá khô cũng bị cuốn đi theo.
“Anh nghĩ khi anh chia tay với mối tình đầu Khương Quân Tinh cũng không ảnh hưởng đến anh, nên anh mới cho rằng chia tay với tôi cũng đơn giản như thế.”
“Ôn Địch, nếu vừa mới chia tay mà em nói như vậy, anh hiểu.” Vì thế anh mới không giải thích, mà kể cả anh có giải thích cô vẫn không tin anh.
“Nhưng lúc này đây lòng anh cảm thấy như nào? Anh thật sự không cần hạ thấp mình hay coi thường bản thân đâu.”
Anh chưa bao giờ nghĩ theo cách đó, anh biết chia tay với cô càng khó khăn hơn.
Nhưng khó khăn nào thì rồi cũng sẽ qua đi.
Đây là suy nghĩ của anh khi lấy tình cảm ra để đổi lấy lợi ích.
Một cơn gió khác lại thổi qua.
Một chiếc lá bị thổi rơi xuống vũng nước, không thể di chuyển được nữa.
“Ôn Địch, anh không cố ý khiến em buồn.
Lúc ấy anh nghĩ không thể cắt đứt mối quan hệ đó.
Có rất nhiều quyền lợi, lợi ích liên quan đến cuộc hôn nhân đó, chỉ cần đợi một chút là có thể giải quyết được.”
Còn chưa giải quyết xong thì Điền Thanh Lộ đã đi tìm cô.
“Trong thâm tâm anh biết rằng kể cả khi anh ly hôn mà em biết được anh đã đính hôn với người khác thì em vẫn sẽ chia tay anh.
Nhưng anh vẫn giữ cho mình một tia hy vọng vào tương lai có em.”
Tham lam, ích kỷ, nhẫn tâm, ảo tưởng, ti tiện, mưu mô.
Tất cả những tính xấu của con người anh có đủ.
“Về chuyện đính hôn, gia đình cũng không ép buộc, không có ràng buộc.
Là anh muốn san sẻ gánh nặng nhà họ Nghiêm với cha mình.
Đôi khi, tài sản hôm nay là của anh nhưng ngày mai lại chẳng còn.
Anh nghĩ đến rủi ro khi mình ngủ quên trên chiến thắng.
Nhưng giờ anh không nghĩ nhiều về nó như thế.
Nói chính xác thì anh sẵn sàng từ bỏ một số lợi ích.”
Ôn Địch không ngắt lời anh, chỉ nghe anh nói.
“Hạ Ngôn đã hỏi anh, khi đính hôn anh có hối hận không.
Nếu đính hôn, anh đã không biết được bản thân mình đã có thứ quan trọng hơn tất cả.”
Nhưng đã quá muộn.
Sau vài giây im lặng, Nghiêm Hạ Vũ lại nói “Bây giờ anh đang cố gắng trở thành một người bớt xấu xa hơn.”
“Vậy thì tôi mong anh sẽ gặp được nửa kia của mình, và trở thành một đức lang quân.” Ôn Địch chỉ tay về phía trước: “Rẽ trái là phố ẩm thực, rẽ phải là khu mua sắm, cảnh đêm cũng khá đẹp.
Tổng giám đốc Nghiêm, xin lỗi, tiếp đây tôi không thể đi tiếp được nữa.”
Cô khẽ gật đầu và quay lại con đường cũ.
Trên phố ẩm thực có nhà hàng cô thích, có cả những món anh thích, trước khi chia tay cô đã lên kế hoạch, khi anh đến Giang Thành ra mắt bố mẹ cô sẽ đưa anh đến phố ẩm thực để thưởng thức từng thứ một.
Còn khu phố mua sắm thì thích hợp cho những đôi uyên ương nắm tay nhau đi dạo đêm.
Cô dự định đưa anh đi mua sắm, tặng anh một chiếc khuy tay áo và hai cái đồng hồ.
Kế hoạch lúc đầu chi tiết bao nhiêu, thì lưỡi dao bây giờ sắc bén bấy nhiêu.
Quay lại nhà hàng với Tiêu Đông Hàn là khoảng một giờ mười phút sau.
Tiêu Đông Hàn đang xem tài liệu, chiếc kính gọng vàng được đặt ngay ngắn trên bàn.
Thấy cô ngồi xuống, anh ta nhướng mày, “Cô đã nói rõ cho anh ta hiểu chưa?”
Ôn Địch đặt túi xách xuống, rót một cốc nước ấm, “Đây là việc của tôi, không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh.”
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi đợi cô đã một tiếng năm phút, ngồi không không làm gì.
Tôi đợi người khác lâu nhất mới chỉ hai mươi phút, mà còn là ông nội của tôi.
Giờ thì cô là tổ tiên của tôi rồi.” Anh ta nói.
Ôn Địch: “…”
Cô chợt bật cười.
Những điều mà người đàn ông này nói đều khiến cô ngạc nhiên.
Tiêu Đông Hàn cho cô xem cuộc hội thoại trong di động, “Cô đã thu hồi tin nhắn, điều tôi nghĩ lúc ấy là cô định như thế nào với tôi?”
Ôn Địch nhìn anh ta, anh ta không đeo kính, không biết có nhìn rõ cô không, “Tôi là người phụ nữ đầu tiên nhắn tin cho anh là “Tôi nhớ anh”?
Tiêu Đông Hàn cầm kính đeo lên, “Người khác gửi thì tôi không quan tâm, cũng không có cảm giác gì.”
Khi đeo kính vào, đôi mắt anh ta như hồ sâu không đáy.
Ôn Địch bình tĩnh trả lời: “Anh định đổ tại tôi sao?”
Tiêu Đông Hàn: “Không phải đổ tại cô, tôi là ai cơ chứ? Cũng không thể đổ cho Nghiêm Hạ Vũ.”
Ôn Địch uống mấy ngụm nước, “Tôi đã nói rồi, anh không có cơ hội theo đuổi tôi.”
Tiêu Đông Hàn đưa tài liệu cho cô, “Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi không chấp nhận bất kỳ một người phụ nữ nào mà tôi không yêu.” Anh lại nhắc: “Cô cũng không được để tôi sống dưới bóng ma Nghiêm Hạ Vũ để lại.”
Anh ta chống cằm nhìn tài liệu, “Cô xem đi, tôi cho cô hai tiếng rưỡi để đưa ra câu trả lời.”
Ôn Địch mở tài liệu “Không phải lúc trước nói là nửa giờ sao, sao giờ lại thêm hai tiếng rồi.”
Tiêu Đông Hàn: “Nửa giờ kia không liên quan đến em.
Tôi đợi em hơn một tiếng nên tôi tự bồi thường cho mình nửa tiếng.”
Mười một giờ tối, Ôn Địch về đến nhà.
Sau khi tắm xong cô rót cho mình một ly rượu vang đỏ ngồi vào bàn máy tình tiếp tục làm việc.
Nói chuyện với Tiêu Đông Hàn hơn hai tiếng rưỡi, và có nhiều nghi vấn cần anh ta giải đáp.
Một tập giấy A4, mặt trước là thông tin do thư ký Lỗ đã chuẩn bị, mặt sau là những chỗ cô không hiểu và ghi chép lại sau khi hỏi Tiêu Đông Hàn, tùy ý ghi lại, một hồi đã chi chít chữ.
Tiêu Đông Hàn thông báo thời gian để cô hỏi đã hết, để được hỏi tiếp cô cần chủ động liên hệ và mời anh đi ăn tối.
Ôn Địch tổng hợp lại giải thích của tám câu hỏi của phần đầu tài liệu.
Sau khi gõ từ cuối cùng đã mười hai giờ ba mươi.
Cô lưu lại và tắt máy tính.
Đằng sau khát vọng của những con người tham vọng là một tâm hồn cô đơn.
Đây là lời cảm khái của bác hai trong bữa trưa.
Trước khi đi ngủ, Ôn Địch có thói quen check tin nhắn di động.
Em họ gửi tin nhắn cho cô cách đây mười lăm phút: “Chiều mai em xin nghỉ nửa buổi, em mời chị ăn cơm.”
Ôn Địch: [ Em ngủ chưa? ]
Em họ: [ Em ngủ rồi nhưng lại bị chị làm tỉnh giấc.
]
Ôn Địch trêu ghẹo nói: [ Vậy thì em không thể bảo là em chuẩn bị ngủ.
]
Em họ thu hồi lại tin nhắn, nhắn một tin mới: [ Chuẩn bị ngủ thôi.
]
Ôn Địch cười, không ngừng trêu cậu, [ Trưa mai chị đón em ở cổng trường, gọi điện cho anh trai nữa, hai người mời chị ăn cơm.
]
Em họ: [ Anh ấy không rảnh, còn bận hẹn hò với bạn gái.
]
[ Vậy được…!Ngủ ngon.
]
Em họ cũng không nhắn tin nữa.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Địch đang ngủ thì choàng tỉnh.
Hôm nay là cuối tuần, ba không đến công ty, ban thư ký cũng nghỉ, trước kia nếu không có việc gì làm thì buổi sáng ở nhà cô thường sửa kịch bản.
Chuông báo thức kêu lúc mười một rưỡi, nhắc nhở cô đến trường đón em họ.
Ông nội thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn cầm theo chìa khóa xe, “Con có hẹn với bạn sao?”
“Không ạ, con cùng em họ đi ăn cơm.” Ôn Địch nói “Con đã dặn dì là không cần nấu cơm trưa cho con rồi.”
Ông nội hỏi “Con ăn ở đâu?”
“Phố ẩm thực, một nhà hàng khá nổi tiếng.”
Ôn Địch lái xe đến cổng trường, và bị kẹt xe vì đây là giờ tan trường.
Chiều cao của em họ rất nổi bật trong đám đông.
Cô hạ cửa kính ô tô, vẫy tay với em họ của mình.
Người em họ trông giống với dượng hai trước đây của cô, tính cách cũng tương tự.
Lên xe rồi, Ôn Địch hỏi em họ: “Hôm nay ngọn gió nào mà em lại mời chị ăn cơm, bình thường đều là chị mời em đi.”
Em họ thắt dây an toàn và nói “Em của em cho chị một miếng chocolate, còn em mời chị ăn cơm.”
Ôn Địch hiểu điều này là để an ủi mối tình tan vỡ của cô, họ đều cho rằng hồi cuối tháng tám cô với Kỳ Minh Triệt chia tay.
Và lần này cô quay lại đây là để chữa lành vết thương lòng.
“Chị và Kỳ Minh Triệt chia tay trong hòa bình.”
Em họ: “Chị không cần an ủi em, em đâu có thất tình.”
Ôn Địch bật cười, đưa điện thoại cho cậu cho cậu đặt bàn online.
Em họ không cầm điện thoại, dùng điện thoại của mình đặt bàn: “Em đã nói là hôm nay em mời chị mà.”
Ôn Địch nói: “Chị cũng không ăn nhiều, cứ chọn nhà hàng mà em thích.”
Em họ bỏ qua ý kiến này và chọn một nơi mà Ôn Địch hay đến.
Em họ lấy số, thì có hơn hai mươi người đã đặt bàn trước họ.
Ở nhà hàng này không lúc nào là vắng người xếp hàng.
“Mẹ em chắc giờ vẫn còn chưa dậy?”
Ôn Địch lắc đầu, “Chắc chưa đâu, một tuần chỉ được nghỉ có một ngày nên hiếm lắm mới có được ngày ngủ nướng.”
Em họ “Đêm hôm trước mẹ ngủ không ngon.”
“Sao em biết?”
“Là bà ấy tự nói.
Bà ấy nói gặp lại mối tình đầu, uống có hơi quá chén và bị đau đầu, đêm ngủ không ngon giấc.”
Ôn Địch nhìn em họ: “Dượng và cô hai còn nói điều ấy với em sao?”
Em họ lạnh nhạt: “Có sao đâu, ai mà chả có mối tình đầu.”
Ôn Địch hỏi “Thế em thấy thế nào?”
“Thấy sao là sao?”
“Quan Hướng Mục đến Giang Thành tìm cô hai.” Ôn Địch giải thích.
Quan Hướng Mục là mối tình đầu của cô hai.
“Chỉ cần mẹ em vui vẻ thì em cũng không có ý kiến gì khác.”
Ôn Địch không nói gì thêm về Quan Hướng Mục và cô hai nữa, chuyển qua một số chủ đề vui vẻ hơn.
Không tìm được chỗ đậu xe trong phố ẩm thực nên cô ra bãi đậu xe đối diện trung tâm thương mại và đi bộ với em họ.
Em họ nhìn điện thoại: “Chắc mất khoảng nửa tiếng.”
Ôn Địch: “Không sao, cứ cho là một tiếng đi.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì.
Ăn xong thì chúng ta đi dạo một chút.”
Tại sảnh tầng một của khách sạn là khu vực chờ với một số bàn ghế và có cả trà và đồ ăn nhẹ.
Sau khi đi vào Ôn Địch đứng chết trân tại chỗ.
Em họ nhìn cô, không biết vì cái gì mà dừng.
Nghiêm Hạ Vũ và Quan Hướng Mục đang ngồi chờ bên trong.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn Ôn Địch trước, Quan Hướng Mục theo tầm mắt của anh cũng nhìn qua, nhưng những gì ông ta nhìn thấy là cậu nam sinh mặc đồng phục bên cạnh Ôn Địch.
Trước đây Nghiêm Hạ Vũ đã từng nghe Ôn Địch nói về mấy nhà hàng ngon ở phố ẩm thực, hôm nay anh và Quan Hướng Mục xong việc buổi sáng thì lái xe đến đây.
Bây giờ anh đã có chung tiếng nói với Quan Hướng Mục, về cơ bản thì Quan Hướng Mục cũng quan tâm đến những nơi mà anh đang hướng tới.
Ôn Địch không chào không hỏi, hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa, quay lưng về phía họ.
Quan Hướng Mục nói “Có lẽ hôm nay anh không nên đến đây.”
Cuối cùng cũng được gặp con trai của Ôn Kỳ Trăn, không biết là anh hay là em.
Mặt đứa nhỏ, ngay cả khí thế uy quyền của nó nhìn kỹ lại thì giống hệt ba.
Nghiêm Hạ Vũ: “Anh không cần dạy tôi.”
Đôi khi từ Quan Hướng Mục anh nhìn thấy tương lai của mình, nhưng anh không cam lòng.
Điện thoại rung lên, là Khang Ba gọi cho anh.
Anh ta báo cáo về hạng mục hợp tác với Khương gia, muốn dừng lại lần hai.
Nghiêm Hạ Vũ: “Chà, dù cho ai cầu xin lòng thương xót thì cũng vô ích thôi.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Quan Hướng Mục hỏi: “Hành động thật không?”
Nghiêm Hạ Vũ cúp máy và nói: “Đã cho bọn họ cơ hội rồi.”
Hai hạng mục của Khương gia đột nhiên bị kêu dừng, sau khi trưởng ban chuyên án không tìm được mối quan hệ thích hợp chỉ còn cách báo về trụ sở.
Nhà họ Khương chỉ có chú của Khương Quân Tinh là làm kinh doanh, cũng đứng ra trèo lái tập đoàn.
Ông ta nghe xong thì tức giận mất nửa ngày.
Sau khi bình tĩnh lại thì thấy cũng không nên.
Đáng lẽ Nghiêm Hạ Vũ không nên nói gì mà trực tiếp bắt đầu dự án của mình, khi hợp tác với Tiêu Đông Hàn cô không hề biết đối thủ của nhà họ Tiêu lại là Nghiêm Hạ Vũ.
Người chú gọi cho Khương Quân Tinh và hỏi cô ta liệu cô ta có biết gì chuyện này không.
Khương Quân Tinh nói “Cháu biết.”
“Biết mà cháu còn hợp tác với Tiêu Đông Hàn?”
Chú tức giận đến cau mày, “Quân Tinh, cháu đang nghĩ gì vậy?”
“Không gì cả, cháu chỉ không muốn tất cả mọi thứ đều nghe theo anh ta, nhường hết quyền lợi cho anh ta.”
“Đứa ngốc này, ngốc nghếch lăn lộn nhiều năm như thế.
Kẻ yếu nào có thể ăn được kẻ mạnh, cháu hiểu không? Con tép làm sao so được với con tôm, đây không phải việc muốn hay không.”
Người chú không nỡ tức giận với cô ta: “Nghiêm Hạ Vũ không tách khỏi ba cậu ta, chúng ta cũng đừng dính líu gì đến ba cậu ta, chuyện này tự chúng ta giải quyết, đừng nói gì với ông ấy.”
Khương Quân Tinh không nói gì, cầm cà phê lên uống.
“Tinh?”
“Dạ.”
“Tại sao cháu lại muốn hợp tác cùng với Tiêu Đông Hàn?”
Khương Quân Tinh đặt ly cà phê xuống, nói thật với chú: “Thì muốn tìm một chàng rể hiền cho chú.”
Chú vừa tức vừa buồn cười, ông ta không gánh nổi phúc khí này, cho dù ông ta có bằng lòng gả cháu gái cho Tiêu Đông Hàn, nhưng Tiêu Đông Hàn chưa chắc đồng ý.
Tiêu Đông Hàn vốn là người không chịu nghe lời ai, thời gian đầu người nhà họ Tiêu tốn rất nhiều công sức giục anh kết hôn.
“Tinh, cháu đi nói rõ ràng với Nghiêm Hạ Vũ, tháo bỏ hiểu lầm, đừng để hạng mục bị chậm trễ tiến độ.
Cháu có biết chậm một ngày thì tổn thất bao nhiêu không?”
Sao lại không?
Khương Quân Tinh đáp lại chú mình bằng một sự im lặng.
Người chú bất lực thở dài, ông ta biết cháu gái có ý đồ gì, cho rằng Nghiêm Hạ Vũ có thể nhượng mọi quyền lợi cho cô ta.
Cô cháu gái cảm thấy có thể cướp lợi ích của Nghiêm Hạ Vũ nên cố tình chuyện bé xé ra to.
Nhưng tính toán đã sai.
Ông ta khuyên can mãi: “Dự án không thể dừng lại, vì sẽ phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng nếu dừng dự án.
Liệu Nghiêm Hạ Vũ có nhượng bộ cho cháu không? Hay suy nghĩ cho kĩ, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”
Khương Quân Tinh đứng dậy lấy cốc rót đầy cà phê.
Cô ta không thể làm điều gì mà phải giẫm lên lòng tự tôn của mình.
Cô ta nói với chú mình: “Đừng hy vọng con đi làm điều ấy.”
“Vậy thì ai là người thích hợp? Nếu người khác tìm ra thì có lẽ cậu ta sẽ không ra mặt, hơn nữa cậu ta vừa bảo cháu đi cùng”
Chú biết cô ta đang ở Giang Thành mà Nghiêm Hạ Vũ cũng đang ở đó.
“Không phải diễn đàn tài chính thứ năm này khai mạc sao? Cháu chắc chắn sẽ gặp cậu ấy trong bữa tiệc, hãy giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm.
Gia tộc nhà chúng ta không thể thành bạn với cậu ấy nhưng chú cũng không muốn trở thành kẻ thù.”
“Cháu đang bận.” Khương Quân Tinh cúp điện thoại.
Như thể cô ta không chỉ không nghe lời chú mà còn không có ý định tìm Nghiêm Hạ Vũ để hòa giải.
Dừng dự án, cô ta xem anh có thể dừng trong bao lâu.
Tối thứ tư, những người thuộc giới tài chính đã tập trung ở Giang Thành.
Ôn Địch đang kiếm chú mèo hoang nhỏ gần nhà thì nhận được cuộc gọi từ Tiêu Đông Hàn, hỏi cô buổi tối có thời gian không.
Cô vẫn còn bốn câu hỏi cần anh ta giải thích: “Anh định ăn ở đâu.”
Tiêu Đông Hàn không quen với Giang Thành, dù đã đến Giang Thành nửa tháng nhưng ngoại trừ ăn trong khách sạn thì đều là đối tác mời đi ăn.
Anh ta nói “Cô mời, tôi theo ý cô.”
Ôn Địch hỏi anh: “Nhà ăn ở Giang Cảnh anh cũng chưa tới?”
“Cơ bản thì mỗi ngày một lần.”
Ôn Địch quyết định dẫn anh ta đến một nhà hàng tây có quy chuẩn cao, phong cảnh trang nhã, thích hợp với bàn bạc công việc.
Cô gọi điện đặt bàn trước rồi gửi địa chỉ cho Tiêu Đông Hàn.
Nhà hàng cách khách sạn Tiêu Đông Hàn ở cũng gần, cô chọn nhà hàng này cũng là để tiện cho anh ta.
Khi cô đến thì Tiêu Đông Hàn đã ngồi đợi cô.
Khoảng thời gian này anh có sở thích đổi từ ca phê sang nước, có thể uống rượu xã giao hằng ngày nhưng quả thực không hề dễ chịu.
Cô ngồi xuống và cho anh ta gọi món: “Tưởng tối nay anh có tiệc.”
“Tối mai mới có tiệc rượu” Tiêu Đông Hàn thậm chí còn gọi món luôn cho cô, đóng thực đơn và đưa cho phục vụ.
Trên bàn đặt một hộp đựng kính và một phong bì lạ.
Anh đưa cho Ôn Địch “Tôi gửi thư mời cho cô, kính là cho cô mượn, dùng xong thì trả lại tôi.”
Ôn Địch hỏi “Thư mời gì?”
Hỏi xong mới thấy ngốc, ngày mai là khai mạc diễn dàn tài chính.
“Tôi tìm cho cô một ghế.
Nếu cô muốn viết về chiến tranh thương mại thì cô có thể đi nghe một chút.”
Vì là ghế hàng cuối nên cho cô mượn thêm cặp kính.
Đây là kính dự phòng của anh, cùng kiểu với kính đang đeo, có viền vàng mỏng.
Ôn Địch hơi cận, chưa từng đeo kính, tuy thị lực cũng không tốt lắm nhưng cũng không tệ.
“Tôi không đeo kính thì hơn.”
Tiêu Đông Hàn “Cứ mang theo, coi như là phụ kiện.”
Ôn Địch cảm ơn, cất kính và thiệp mời.
Trước khi món ăn được bưng lên, cô lấy từ trong túi thông tin mà muốn hỏi anh ta để anh ta xem qua.
Tiêu Đông Hàn nhận lấy tài liệu, khẽ gật đầu với cô, tay vuốt cằm “Thật trùng hợp.”
Ôn Địch quay lại và thấy Nghiêm Hạ Vũ và hội của anh, mắt anh đảo quanh cô và Tiêu Đông Hàn, Tưởng Thành Duật đi cùng anh.
Đây là lựa chọn hàng đầu về nhà hàng Tây trong khu vực này, cô cũng mời Tiêu Đông Hàn đến đây thì không có gì ngạc nhiên khi anh thiết đãi bạn bè ở đây cả.
Ôn Địch chào Tưởng Thành Duật: “Anh Tưởng, lâu ngày không gặp.”
Sau khi chào hỏi, Tương Thành Duật nói: “Đường Đường cũng nhờ tôi mang cho em một thứ, tôi sẽ đưa em khi có thời gian.”
“Được, cảm ơn anh.”
Bọn họ đi qua nhau, lúc sau ngồi ở hai bàn khác cũng không có đụng mặt nhau lần nữa.
Bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ, Ôn Địch đã giải quyết được bốn câu hỏi và nhưng nghi vấn còn lại.
Sau khi nghe Tiêu Đông Hàn giảng giải thì cô cũng hiểu rõ hơn.
Cô chậm rãi ăn cơm, sau mười phút Tiêu Đông Hàn đã ăn xong còn cô vẫn còn tiếp tục.
Tiêu Đông Hàn ngả người ra sau, cầm ly rượu vang đỏ.
Một nửa cốc nước đã cạn, thức ăn trên đĩa của cô vẫn còn đó.
Anh ta nhìn cô: “Tôi đã gặp một người ăn chậm rồi, nhưng ông ấy vì đeo răng giả.
Còn cô, sao cô lại ăn chậm vậy chứ?”
Ôn Địch “…”
Nghẹn thức ăn.
Cô đặt nĩa xuống, vội vàng lấy khăn che miệng rồi quay mặt đi.
Chờ cô hoàn hồn: “Tiêu Đông Hàn, lần sau tôi đang ăn thì anh đừng nói gì cả.”
“Tôi xin lỗi.” Tiêu Đông Hàn không cố ý nói xấu cô, không ngờ cô lại phản ứng như vậy.
Ôn Địch uống ngụm nước cho bớt nghẹn “Răng của tôi, thật hơn cả thật.” Trước đây Cù Bồi từng nói răng của cô nên đóng quảng cáo kem đánh răng thì không cần đến filter.
“Mau ăn đi nào.”
Tiêu Đông Hàn vươn tay, cầm nĩa đưa cho cô “Tôi không có ý nói cô.”
Ôn Địch không nhận, đặt khăn ăn xuống bàn “Tôi đi vệ sinh.”
Ngay khi cô rời đi, thì có người ngồi thế vào chỗ cô.
Nghiêm Hạ Vũ thấy anh ta vẫn cầm nĩa của Ôn Địch trong tay, “Tôi nhớ tổng giám đốc Tiêu đã nói sẽ không theo đuổi lại.”
Trên đĩa của Ôn Địch vẫn còn cà chua nướng, Tiêu Đông Hàn vẫn còn một phần khác, anh ta từ tốn ăn và trả lời “Đúng là tôi có giành lại nhưng tôi không theo đuổi.
Vẫn khác nhau mà.”
Nghiêm Hạ Vũ “…”.