Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 44


Đọc truyện Yêu Em Từ Giọng Nói – Chương 44

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Cố Hoài Cẩn nhìn cô gái nhỏ trước mắt giống như đứa bé làm sai chuyện bị phát hiện, cong khóe môi, thản nhiên cười.

“Ừm, chúng ta ra ngoài đi dạo.”

“Được!” Nghe thấy Cố Hoài Cẩn đồng ý, Tô Noãn Dương như trút được gánh nặng, thở hắt ra.

Sau đó lại phát hiện trải qua hồi lăn lộn vừa rồi, hiện tại cả người cô đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng bị túm tới nhắn nhó.

Thật sự không thể cứ như vậy ra cửa, vội vàng bổ sung vài câu.

“Ách, cái kia, Cẩn Du, anh có thể ra ngoài trước một chút? Em muốn đổi bộ quần áo khác.”

Cô thấy anh vẫn luôn đứng ở tại chỗ không phản ứng, nhịn không được mở miệng nhắc nhở anh.

Đại ca, phiền ngài tự giác lảng tránh một chút đi, cô muốn thay quần áo.

“Đi ra ngoài làm cái gì?” Cố Hoài Cẩn giả vờ nghe không hiểu, đầy mặt nghi hoặc dò hỏi.

“…”

“Được rồi, anh đi ra ngoài, em chậm rãi thay, không cần nóng vội.”

Cố Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt Tô Noãn Dương thẹn quá hóa giận, không đành lòng tiếp tục trêu cô.

Tùy tiện đem kia quyển sách để lên bàn, đi vài bước về phía trước ra khỏi phòng cô, còn vô cùng săn sóc mà giúp cô đóng cửa phòng.

Thật sự giống như lời anh nói, chậm rãi thay, không cần nóng nảy.

Cố Hoài Cẩn vừa đi, trong căn phòng nhỏ hẹp cũng chỉ còn lại một người Tô Noãn Dương, cô thở ra một hơi dài, nghĩ mà sợ lấy tay che ngực.

Trời ạ, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Cố Hoài Cẩn ăn rồi!

Sơ suất quá, Mẹ từ nhỏ đã dạy cô bất luận không thể có hành vi cấm kị gì trước hôn nhân! Hiện tại vậy mà hay rồi.

Thiếu chút nữa còn ngay tại trong nhà mình bị người ta ăn sạch sẽ! Mẹ nó, thật là thật xin lỗi mẹ đại nhân ân cần dạy dỗ.

Xem ra về sau nhất định phải bảo vệ tâm cho thật tốt! Thủ vững trận địa! Tuyệt đối không thể lại bị đại thần dùng mỹ nam kế lừa gạt!

Đúng! Tô Noãn Dương tự cổ vũ hứa với lòng son, làm bản thân tỉnh táo lại, tùy tiện thay đổi quần áo xong đi ra ngoài.

Cố Hoài Cẩn ngồi ở sô pha trong phòng khách, chân dài duỗi thẳng, vẻ mặt thanh thản nhìn Tô Noãn Dương từ trong phòng đi ra.

Có thể là bởi vì mới cô vừa tốt nghiệp không lâu, cũng có thể là bởi vì sau khi tốt nghiệp cô vẫn luôn làm trạch nữ trong nhà.

Trên người Tô Noãn Dương hoàn toàn không có hương vị thành thục của phụ nữ trưởng thành, ngược lại vẫn là một thân hương vị học sinh không có lực sát thương.


Không chỉ khí chất như thế, mặc quần áo trang điểm lại càng như thế.

Vĩnh viễn đều là một thân áo sơ mi trắng quần jean, ừm, còn có đôi giày thể thao màu trắng vạn năm bất biến nữa.

Cố Hoài Cẩn nhìn cô gái nhỏ cột trước mặt lấy dây cột tóc thành đuôi ngựa, cười trêu ghẹo nói.

“Tô Tô, anh nghĩ, em rốt cuộc có bao nhiêu bộ áo sơ mi trắng quần jean?”

“A?”

Tô Noãn Dương không hiểu lắm ý tứ của Cố đại thần, không sai, cô chính là tương đối thích mặc áo sơ mi trắng quần jean, tủ quần áo đương nhiên cũng có rất, nhưng mà vấn đề có bao nhiêu bộ loại này, cô thật sự là không biết, chẳng lẽ ai lại muốn đi đếm?

“Không có gì, anh thuận miệng nói thôi, chúng ta đi thôi”

Cố Hoài Cẩn nhìn Tô Noãn Dương đầy mặt nghi hoặc, sợ giây tiếp theo cô thật sự chạy về phòng đếm quần áo, vội vàng tùy tiện chuyển đề tài.

“Vâng vâng, được, chúng ta đi thôi.”

May mà Tô Noãn Dương đã thành thói quen với việc theo không kịp tư duy của đại thần, đây là sự thật không phải ai cũng có thể theo kịp đại thần. Vì vậy cũng không miệt mài theo đuổi ý tứ trong lời nói của anh, cười ngâm ngâm dắt anh đi ra ngoài.

Rời khỏi Tô gia, Tô Noãn Dương liền túm Cố Hoài Cẩn xuyên qua đủ loại ngõ nhỏ hẻm ngoằn nghèo.

“Cẩn Du, đây là hiệu sách khi còn nhỏ em thích tới nhất, đừng nhìn nó nhỏ, nhưng sách bên trong đặc biệt có hương vị!”

Ừm, nói vậy kệ sách nhà cô để những cái bảo bối đó, chắc là mua ở chỗ này.

“Cẩn Du, Quan Đông quán này nấu siêu cấp ngon, mỗi ngày tan học em đều tới này mua mấy xâu ăn!”

Từ nhỏ cô liền thích ăn đồ ăn vặt, hy vọng bảo bảo của chúng ta về sau đừng giống như em thèm ăn như vậy.

“Còn có nơi này! Bọn em khi còn nhỏ thích nhất tới nơi này chơi trốn tìm!”

Bọn em? Em, còn có ai? Chơi trốn tìm, ừ, chơi cái trò không có gì ý tứ này.

…………

Cố Hoài Cẩn nhìn cô gái nhỏ một đường nhảy nhót, cao hứng phấn chấn giới thiệu cho anh thế giới trước kia của cô.

Giờ phút này, hai người đi đạo trên đường nhỏ đầy đá cuội ở công viên, nhìn đám nhỏ ở bên kia xếp hàng chơi cầu tụt.

Tô Noãn Dương nhìn xích đu phía xa, trong lòng cũng có chút ngứa, túm Cố Hoài Cẩn đi qua.

“Cẩn Du, chúng ta tới chơi xích đu đi? Thử xem ai đu cao hơn?”

Cố Hoài Cẩn rốt cuộc vẫn không cùng cô chơi xích đu, nhưng vẫn bên cạnh giúp cô đẩy xích đu.

Quê Tô Noãn Dương tuy chỉ là thành phố nhỏ, nhưng cũng vẫn có rất nhiều dân cư.

Hai người chơi một hồi, có người xông tới trong mắt mang theo tò mò cùng suy đoán, Cố Hoài Cẩn nhìn biểu tình của họ, liền biết là anh lại bị nhận ra rồi. Rơi vào đường cùng, đành phải lôi kéo Tô Noãn Dương rời đi.


Tô Noãn Dương còn chưa chơi đã, lưu luyến không rời mà ra khỏi công viên nhỏ, mỗi bước đi đều tỏ vẻ lưu luyến, vẻ mặt chưa đã thèm.

“Tô Tô, đừng buồn, lần tới chúng ta trở lại lần anh nhất định cùng em chơi xích đu, chơi bao lâu đều có thể.”

“Có thể chứ? Ở chỗ này đều có người nhận ra anh, sau này trở về chỉ sợ đến cửa cũng không dám ra.”

Tô Noãn Dương vẻ mặt tiếc nuối, đã lâu cũng chưa chơi xích đu, thật đúng là có chút hoài niệm.

“Ngoan, anh có biện pháp.” Cố Hoài Cẩn cười cười, vẻ mặt đã định liệu trước.

“Vâng, vậy được rồi.” Tô Noãn Dương không đành lòng phủ nhận ý tốt của anh, nhưng cũng không thực sự tin tưởng, chỉ thuận miệng tiếp một tiếng hảo.

Bị công chúng phát hiện hành tung, hai người tự nhiên không thể tùy ý loạn dạo đi tiếp, đành phải hậm hực về nhà.

“Mẹ? Chúng con đã trở lại!” Tô Noãn Dương đứng ở cửa nhà, gõ cửa nhà mình.

Cửa mở, nhìn thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa, Tô Noãn Dương có chút mông lung, ngay cả Cố Hoài Cẩn đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.

Mở cửa không phải mẹ Tô, mà là một người đàn ông trẻ tuổi không tính là xa lạ.

“Anh Mục Bạch, sao anh lại tới đây?” Tô Noãn Dương có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.

“Dì nói em đã trở về, anh muốn đến thăm em chút, vị nàylà?”

Anh ta nghi hoặc nhìn Cố Hoài Cẩn phía sau Tô Noãn Dương.

“Ai nha, xem em này, chỉ lo cùng ạn nói chuyện, lại quên giới thiệu các anh với nhau.” Tô Noãn Dương hậu tri hậu giác mà sờ sờ cái ót.

“Anh Mục Bạch, đây là Cố Hoài Cẩn, bạn…, bạn trai em. Cẩn Du, người này chính là anh Mục Bạch, là hàng xóm khi em còn nhỏ.”

“Xin chào, tôi là Cố Hoài Cẩn.” Cố Hoài Cẩn vẻ mặt trịnh trọng vươn tay phải.

“Chào anh, Mục Bạch.” Mục Bạch cũng vươn tay phải đáp lại.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh nhìn hai người xuất hiện khí tràng kỳ quái, Tô Noãn Dương đành phải lên tiếng cười hoà giải.

“Anh Mục Bạch, Cẩn Du, chúng ta nhanh vào thôi?”

“Được.” Hai người cười đáp, ba người vào nhà.

Trong nhà rất náo nhiệt, mẹ Mục cũng tới, đang cùng cha mẹ Tô Noãn Dương cười nói trong phòng bếp.

Nhìn thấy ba người đi vào, mẹ Mục cười nói.

“Là tiểu Cố và Tô Tô đã trở lại à? Mau đi rửa tay đi, lẩu lập tức xong ngay!”

“cháu chào dì Mục!” Tô Noãn Dương cười đáp lại.


Sáu người ngồi xuống, mẹ Mục cười nhìn Cố Hoài Cẩn ngồi bên cạnh Tô Noãn Dương.

“Ai, cuộc sống này qua thật nhanh, mới nháy mắt một cái mà Tô Tô đã lớn như vậy rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Bạch cũng đã trưởng thành.” Mẹ Tô cũng cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.

“Tiểu Cố, dì hỏi một câu có khả năng có chút không quá lễ phép.” Mẹ Mục do dự nói.

“Nhưng mà sao dì lại cảm thấy con rất quen mắt, chúng ta lúc trước có phải đã gặp qua ở nơi nào?”

“Không có đâu ạ.” Cố Hoài Cẩn cười trả lời vấn đề đường đột của mẹ Mục.

“Kia, vậy thì…?”

“Ha ha ha, lão Lưu, cái này bà không biết rồi, con rể nhà tôi là đại ảnh đế, trên TV hay mấy cái màn hình lớn ngoài kia hay chiếu mấy phim điện ảnh thằng bé đóng, bà đương nhiên cảm thấy nó quen mắt!”

Mẹ Tô vẻ mặt tự hào mà khoe khoang với mẹ Mục, biểu tình kia, so với con gái mình là minh tinh còn vui vẻ hơn.

“Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi! Hai ngày nay TV vẫn luôn chiếu một bộ phim mới, chính là cậu diễn?”

“Nhìn đầu óc tôi này, lời nói đến bên miệng cũng không nói ra được, bộ phim kia gọi là gì nhỉ?”

Mẹ Mục chết sống cũng không nghĩ ra tên phim truyền hình.

“Bộ phim dì nói chính là “kiếp phù du” ạ??” Cố Hoài Cẩn cười cười, gãi đúng chỗ ngứa nhắc nhở mẹ Mục.

“Đúng đúng đúng, chính là《 kiếp phù du 》, chính là《 kiếp phù du 》.” Ai nha, cuối cùng cũng nghĩ ra!

“Vâng, chắc dì còn không biết, bộ phim này là Tô Tô làm phối âm.”

“Phải không?! Tô Tô của chúng ta hiện tại cũng rất tiền đồ, thật tốt, thật tốt.”

“Cảm ơn dì.” Tô Noãn Dương cũng cười đáp lại.

Ánh đèn màu cam ấm áp màu cam hắt vào tiếng nói chuyện vui cười ồn ào trên bàn cơm, bữa lẩu này, ăn đến khí thế ngất trời.

Sau khi ăn xong, Tô Noãn Dương cùng mẹ Tô cùng mẹ Mục ở trong phòng bếp bận việc.

Mục Bạch đi tới ban công, nhìn Cố Hoài Cẩn đang đứng ở đó phát ngốc, lấy ra một hộp thuốc lá, đưa cho anh.

“Một điếu?”

“Không được, đã cai rồi, Tô Tô không thích tôi hút thuốc.”

“Ừ” Mục Bạch đốt một điếu, thong dong mà hút một ngụm, sau đó nhìn Cố Hoài Cẩn, bỗng nhiên cười ha ha.

“Ha ha ha, không được không được, tôi thật sự là không nín được!”

“A Cẩn, thật không nghĩ tới, anh mang cái mặt than này đi khắp nơi như vậy mà vẫn có cách lừa nha đầu Tô Tô kia đến bên người.”

Không sai, Mục Bạch biết Cố Hoài Cẩn, không chỉ biết, hơn nữa còn là người quen.

Nói đến hai người này, kỳ thật cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp mà quen biết.

Cố Hoài Cẩn thích đánh bida, thời điểm nhàn rỗi tới nỗi không có việc gì, nên tới câu lạc bộ của Tiêu Dao chơi.

Đương nhiên, anh cũng không có nhiều thời điểm nhàn rỗi.


Rất vất vả mới đợi được tới hôm đoàn phim cho nghỉ, anh một mình chạy đến chỗ Tiêu Dao nhưng cậu ta không có ở đó.

Chọn một phòng, một mình chán chết mà đánh.

Không có đối thủ thật sự là quá không thú vị, đánh một chốc lát, Cố Hoài Cẩn liền cảm thấy nhàm chán.

Vốn muốn ra phòng sẽ đi về, không nghĩ tới lúc đi đến đại sảnh lại phát hiện đại sảnh thật náo nhiệt.

Rất nhiều người đang vây quanh một chỗ, đứng trong đám người là một người đàn ông đang chơi bida.

Cố Hoài Cẩn vốn không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng bởi vì hôm đó thật sự quá mức nhàm chán, cho nên anh cũng đi theo nhìn thoáng qua.

Không nghĩ tới, chỉ liếc mắt một cái, liền phát hiện đây là đối thủ đáng quý khó có được.

Người đàn ông này không có mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, chỉ đơn giản là một chiếc mũ vệ y, quần jean, nhưng giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất khiến người khác vô pháp bỏ qua.

Anh ta cầm gậy bida, cúi đầu, cúi người, cười tủm tỉm nhắm chuẩn, hữu lực ra tay.

“Bang.” Một gậy vừa đánh.

Không bao lâu, anh ta thu một gậy.

Đám người vây quanh phát ra một trận thổn thức, Cố Hoài Cẩn nhìn chốc lát, xoay người đến chỗ phục vụ bên cạnh nói vài câu, nói xong, liền khoan thai lên lầu.

Ngại thân phận nhân vật công chúng của mình, anh không có biện pháp đi qua đi theo người đàm ông kia mời đánh một trận, cho nên liền đành phải mượn miệng phục vụ mời anh ta. Anh tin tưởng, người nọ nhất định sẽ đi lên, bởi vì anh vừa thấy liền biết người nọ giống mình, rất khát vọng cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ.

Quả nhiên, chỉ một lúc sâu, người nọ liền đi lên.

“Xin chào, Cố Hoài Cẩn.”

”Mục Bạch.”

Quả nhiên, trình độ hai người cơ hồ là bằng nhau, vô cùng thành thạo.

Cố Hoài Cẩn lấy đánh một cú, thắng điểm Mục Bạch, anh buông gậy bida, khí định thần nhàn mà nói.

“Cảm ơn.”

Từ đó về sau, hai người thường xuyên hẹn gặp cùng nhau chơi bida, thường xuyên qua lại, trở thành bạn tốt.

Chỉ không nghĩ tới, hôm nay có thể ở chỗ này gặp mặt anh ta, hơn nữa anh ta còn là trúc mã của Tô Tô?

Mục Bạch nhìn biểu tình Cố Hoài Cẩn thề không tìm thấy đáp án sẽ không bỏ qua, vội vàng xua tay làm sáng tỏ.

“Cố ảnh đế, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi và Tô Tô chỉ là quan hệ anh em thuần khiết, thật sự, tôi thề đấy.”

“…” Cố Hoài Cẩn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói gì.

“Nhưng mà A Cẩn, sau này nếu cậu và Tô Tô thành, còn không phải cậu phải theo cô ấy gọi tôi một tiếng anh sao?”

“…” Cố Hoài Cẩn lạnh lùng cho anh ta một cái liếc mắt, xoay người muốn rời khỏi ban công.

“Được rồi, tôi chỉ nói giỡn thôi, mặc kệ như thế nào, tôi đều hy vọng hai người có thể hạnh phúc.”

Mục Bạch thu lại bộ dạng cợt nhả, thật tình chúc phúc.

“Cảm ơn cậu, Mục Bạch.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.