Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Chương 19: Sự Thật Tàn Khốc


Bạn đang đọc Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai: Chương 19: Sự Thật Tàn Khốc


Khánh Đan đưa ly sinh tố lên uống rồi đặt nó xuống bàn và khẽ nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán cả phê cảm giác thật yên bình.
“Tôi biết cô sẽ tìm tôi!” Linda bước từ bên ngoài vào rồi ngồi đối diện Khánh Đan, ánh mắt chứa đựng sự oán hận, còn Khánh Đan vẫn dịu dàng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình. Nhật Lệ mất tích mấy hôm thì cô nhận được một bưu kiện của Nhật Lệ gửi cho cô, cô biết mọi chuyện đã đến lúc phải giải quyết.
“Chuyện của chúng ta nên được kết thúc!” Khánh Đan dịu dàng nói.
“Kết thúc?” Linda nhìn Khánh Đan nhếch mép cười.
“Tôi biết người tiết lộ thông tin là cô.”
“Thì sao? Cô chính là kẻ thứ ba quyến rũ chồng tôi, không phải sao?” Linda nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt chứa đầy sự oán hận.
“Tôi biết tôi có lỗi với cô. Tôi cũng không phủ nhận, nếu cô muốn tôi sẵn sàng trả lại Hải Nguyên cho cô, điều tôi muốn biết là chuyện của mẹ tôi.”
“Chuyện mẹ cô chính là hồ li tinh cướp chồng người khác sao? Mẹ cô là hồ li tinh, cô cũng chẳng khác!” Linda gằn giọng.

“Cô có thể nói tôi nhưng không được phép nói mẹ tôi!” Ánh mắt Khánh Đan thoáng chút tức giận.
“Haha, cô đang tức giận sao? Đừng quá kích động. Đây chỉ là một sự thật nhỏ bé thôi, còn nhiều sự thật khủng khiếp khác đang chờ đợi cô đấy! Hahaha…” Linda nói và không ngừng cười lên sung sướng.
“Sự thật gì?”
“Cô là con mồ côi, không ai biết rõ về thân phận của cô? Cô nên hỏi lại bà Ngọc Lan xem cô là ai!”
“Tôi là ai?” Khánh Đan kinh ngạc nhìn Linda, trong lòng thoáng chút lo sợ.
“Mẹ cô là Trần Minh Phương đúng không? Bố cô là Nguyễn Phúc Việt chủ tịch một tập đoàn lớn hơn hai mươi năm trước, mẹ cô chính là vợ bé của ông ta, họ chết trong một tai nạn và cô là người duy nhất còn sống. Cô được sở hữu một nửa trong toàn bộ số cổ phần của bố để lại, số cổ phần đó hiện tại thuộc về bà Ngọc Lan, bạn của mẹ cô. Cô nghĩ xem họ làm sao có được số cổ phần đấy? Tai nạn của bố mẹ cô là tai nạn hay mưu sát?” Linda càng nói, ánh mắt càng trở nên độc ác, đáng sợ, sắc mặt Khánh Đan trở nên tái mét:
“Không đúng, bố mẹ nhận nuôi tôi là một sự vô tình.”
“Thật sự là vô tình sao? Có tiền thì làm gì cũng được!”

“Tôi không tin!” Khánh Đan hoảng loạn nói, tay cô run run.
Linda mỉm cười nhìn Khánh Đan và đặt tập tài liệu trên bàn. Khánh Đan cầm tập tài liệu, lật đi lật lại vài lần, sắc mặt cô càng trở nên tồi tệ. Nhưng tài liệu này trùng khớp với những gì cô tìm hiểu được và cũng nhiều hơn rất nhiều so với những gì cô biết.
“Còn nữa, cô nghĩ người con trai cô yêu thật sự yêu cô sao?” Linda nói rồi bật đoạn băng ghi âm lên. Đoạn băng này thực ra cô chỉ vô tình ghi được khi làm rơi chiếc điện thoại xuống đất và cô đã lợi dụng nó để khiến Khánh Đan hoàn toàn sụp đổ.
“Linda, đêm hôm đó là anh sai, anh uống nhiều rượu…anh biết mình làm tổn thương em rất nhiều nhưng xin em hãy tha thứ cho anh.”
“Đêm hôm đó Hải Nguyên uống rượu say phải không? Việc anh ấy khiến cô có thai chỉ là ngoài ý muốn. Cô nghĩ anh ấy còn yêu cô sao? Biết đâu những lời anh ấy nói với cô chỉ là giả dối? Còn cô thì ngu ngốc mà nghĩ anh ấy còn yêu mình!”
Những lời nói trong đoạn ghi âm cùng với lời nói của Linda cứ ám ảnh trong đầu cô. Linda đã rời khỏi quán cà phê từ lâu nhưng cô vẫn cứ ngồi im một chỗ sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn: “Tất cả là thật sao? Tất cả là sự thật sao?”. Khánh Đan bước đi vô hồn từ quán cà phê trở về nhà, đầu óc trống rỗng, mọi thứ trở nên mơ hồ trước mắt. Tất cả mọi thứ biến mất hết rồi. Sự nghiệp, gia đình, người yêu. Tất cả đều khiến cô đau đớn. Bố mẹ yêu thương cô bao nhiêu năm qua chính là kẻ làm tan nát gia đình cô, khiến bố mẹ cô chết thảm. Tình yêu thương bao nhiêu năm đó đều là giả dối sao? Đều là vì lợi ích sao? Tình cảm của Hải Nguyên dành cho cô cũng là giả dối sao? Anh không cần cô, không cần đứa con trong bụng cô sao? Khánh Đan bước đi từng kỉ niệm hiện về theo từng bước chân nặng nề. Tất cả đều là lừa dối, là giả tạo, đâu mới là thật?
“Khánh Đan con đi đâu cả ngày vậy, điện thoại gọi cũng không nghe?” Bà Ngọc Lan thấy Khánh Đan trở về liền chạy ra hỏi han không ngừng.
“Em có biết mọi người lo lắng lắm không?” Hải Nguyên cũng lên tiếng.

“Con sao thế? Sắc mặt sao kém thế này?” Bà Ngọc Lan lo lắng hỏi Khánh Đan.
“Lo lắng? Các người lo lắng cho tôi sao?” Khánh Đan nhìn hai người đang đứng trước mặt ánh mắt vừa oán hận vừa đau khổ khiến bà Ngọc Lan sững sờ.
“Con nói gì vậy?”
“Các người nhận nuôi tôi chẳng phải vì tài sản của bố mẹ tôi sao? Bố mẹ tôi làm sao mà chết bà không nhớ sao? Sao bà có thể nhẫn tâm như vậy?” Càng nói Khánh Đan càng kích động hơn, nước mắt không ngừng rơi.
“Khánh Đan, em đang nói linh tinh cái gì vậy?” Hải Nguyên lo lắng nhìn cô.
“Tôi nói linh tinh? Các người… chính các người mới là chủ mưu gây tai nạn hại chết bố mẹ tôi. Còn anh? Anh làm sao có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy? Anh hận tôi vì tôi rời xa anh lắm sao? Anh có thể không cần tôi, có thể hận tôi nhưng anh không thể không cần con anh, nó là con anh!!!” Khánh Đan đau khổ nói nước mắt dàn dụa, hơi thở cũng không được bình thường, tay cô không ngừng giữ lấy ngực thở từng hơi khó khăn.
“Em bình tĩnh đi, em nghe ai nói như vậy? Bình tĩnh lại nghe anh nói!”
“Buông tôi ra.” Khánh Đan cố gắng gạt tay anh ra, ném tập tài liệu vào người anh rồi chạy ra khỏi nhà. Bà Ngọc Lan vẫn đứng ngây một chỗ không phản ứng gì. Hải Nguyên nhặt tập tài liệu lên xem qua rồi ngay lập tức chạy ra ngoài tìm Khánh Đan nhưng cô đã biến mất.
Khánh Đan thẫn thờ đi ra khỏi nhà như người mất hồn, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra mà không cách nào ngăn được. Giờ phút này đây cô thực sự không muốn sống trên cuộc đời tàn khốc này nữa. Đến lúc cô nghĩ rằng mình đã có được hạnh phúc đáng thuộc về mình thì tất cả sụp đổ. Người con trai cô yêu thương hóa ra luôn lừa dối cô, đến đứa bé trong bụng cô cũng không cần, người cô gọi là bố mẹ bao nhiêu năm qua bỗng chốc trở thành kẻ hại chết bố mẹ ruột. Hạnh phúc bao nhiêu năm qua của cô chỉ là một giấc mơ, chỉ là sự giả tạo, khi tỉnh giấc là một sự thật khủng khiếp đến ghê người, cô nhận kẻ thù làm bố mẹ, cô yêu chính con trai của kẻ thù và có con với người đó. Cô làm sao có thể nhìn mặt bố mẹ đã chết oan của cô đây? Họ hi sinh tính mạng của mình để đưa cô ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ đó để hôm nay cô nhận kẻ thù làm cha. Cuộc đời cô vậy là chấm dứt rồi.
Linda đang lái xe trên đường thì thấy một thai phụ đang đi thất thần giữa đường vắng người qua lại, cô píp còi mấy cái nhưng người phụ nữ trẻ không hề phản ứng mà vẫn bước đi như mộng du.

“Khánh Đan, cô muốn chết ư? Vậy tôi toại nguyện cho cô.” Ánh mắt Linda hiện lên sự độc ác rồi cô nhấn ga phóng lên phía trước.
“Khánh Đan, cô chết đi! Trở về với địa ngục, nơi đó mới thuộc về cô. Hahahaha…” Nụ cười của Linda tựa như vang từ dưới địa ngục lên khiến người ta có cảm giác ghê sợ, ánh mắt cô không còn chút lí trí nào mà thay vào đó là ánh mắt của quỷ dữ.
Đứa bé trong bụng Khánh Đan đạp mạnh cô một cái khiến cô tỉnh táo hơn một chút, cô còn có con, dù cô mất đi tất cả nhưng vẫn còn đứa bé này, nó là con của cô. “Con ngoan, đừng đạp mẹ nữa.” Khánh Đan dịu dàng xoa vào bụng mình. Tiếng động cơ xe ngay đằng sau khiến cô giật mình quay lại và nhìn thấy một chiếc xe đang lao về phía mình, Khánh Đan hoảng loạn ôm bụng chạy, càng chạy bụng lại càng đau dữ dội hơn.
“Cứu với!!! Ai cứu tôi với!!!!”
Khánh Đan dù đau nhưng vẫn cố gắng ôm bụng nặng nề chạy, miệng cố hét lên nhưng âm thanh dường như không hề phát ra, cô ngoảnh lại thì nhìn thấy ánh mắt Linda đang nhìn cô đầy oán hận.
RẦMMMM!!!!
Khi Khánh Đan chạy sang bên trái đường thì một chiếc ô tô ngược chiều đã đâm thẳng vào cô khiến cả người cô bị hất lên cao rồi rơi xuống đất. Mọi cảm giác biến mất hết, máu trong người không ngừng chảy ra lênh láng đỏ cả một vùng, Khánh Đan ôm lấy bụng mình, nước mắt không ngừng rơi xuống hòa lẫn máu trên mặt cô khiến mắt cô nhòe đi, trước khi lịm đi cô còn nhìn thấy ánh mắt Linda hoảng sợ nhìn cô trong thoáng chốc rồi lại mỉm cười, nụ cười ghê rợn.
“Con của tôi…cứu với…” Khánh Đan đưa tay chới với giữa khoảng không miệng liên tục lẩm bẩm “Đừng đi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.