Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Chương 15: Đám Cưới


Bạn đang đọc Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai: Chương 15: Đám Cưới


“Sao tự dưng em lại có hứng đến đây ngắm cảnh vậy?” Nam Phong lại gần cô gái đang đứng một mình, ánh mắt xa xăm nhìn ra biển.
“Anh cũng ở đây sao?” Khánh Đan quay lại mỉm cười nhìn anh.
“Em quên đây là khách sạn của anh sao?”
“Em nghĩ giờ anh đang ở trên một chuyến bay đi đâu đấy chứ!”
“Ừ, anh nghỉ phép. Còn em, sao lại ở đây? Em về Việt Nam từ bao giờ vậy?”
“Em về từ tháng trước.”
“Câu chuyện đó giờ ra sao rồi?”
“Có ân thì phải báo đáp phải không anh?”
Nam Phong nhìn ánh mắt Khánh Đan đang nhìn anh dường như anh có thể thấu hiểu suy nghĩ của cô, thấu hiểu nỗi khổ tâm của cô, trong lòng anh bỗng thấy xót xa, vì ân tình mà cô chọn từ bỏ tình yêu, nỗi đau này phải dấu kín mà không thể nói ra, nó từng ngày từng ngày gặm nhấm trái tim yếu đuối của cô.
“Sao em không chọn cách khác? Em có thể cùng cậu ấy chạy trốn mà.”
“Nếu em lựa chọn chạy trốn em đã không về đây.” Khánh Đan mỉm cười nhìn anh, đột nhiên cô hiểu ra mình phải làm gì, đó là lựa chọn của cô, bất kể ra sao cũng không thể hối hận, không chỉ vậy mà cô còn phải sống thật vui vẻ.
“Khánh Đan, em nghĩ sự hi sinh của mình xứng đáng không? Có ân phải báo đáp nhưng em cũng nên biết người có ân với mình là người như nào.”
Khánh Đan nhìn anh khó hiểu, ánh mắt của anh thoáng hiện lên chút oán hận rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Cuộc đời em không chỉ xoay quanh nhà họ Dương, còn rất nhiều người khác đều sẵn sàng đợi chờ em quay lại, thực ra em không cần phải tự ép buộc mình…”
“Nam Phong, cảm ơn anh! Em nghĩ em nên về rồi, chiều nay còn có cuộc họp.” Khánh Đan mỉm cười nhìn anh rồi quay bước đi. Sóng ngoài khơi vẫn không ngừng xô vào bờ gợi cho cô những kỉ niệm đã qua nơi mảnh đất này, những kỉ niệm về Hải Nguyên, nhưng lòng cô đã quyết, cô phải quên anh đi.
Nam Phong nhìn theo bóng cô đi trong lòng có chút thất vọng, lời anh muốn nói với cô vẫn chưa bao giờ được nói ra nhưng đã bị cô cự tuyệt.
Sau khi rời khỏi Đà Nẵng Khánh Đan thường xuyên đến công ty giúp Hải Minh, công việc bận rộn, bạn bè luôn bên cạnh khiến cô quên đi nỗi nhớ dành cho Hải Nguyên. Ngày ngày trải qua một cuộc sống như nhau khiến cô thấy cuộc sống vốn có của mình đã trở lại, mỗi ngày đều là sự bình lặng, không có những điều bất ngờ mỗi ngày Hải Nguyên mang lại nữa.
Hôm nay Hải Minh đi gặp khách hàng không cùng cô về được, giờ này lại tắc đường cô cũng không muốn về nhà sớm nên ở lại công ty thêm một lúc, mải đọc tài liệu đến quên thời gian, khi ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đã về hết, trời cũng tối hẳn. Khánh Đan đứng dậy định đi rót nước thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, là một số lạ, cô khẽ nhíu mày, từ khi cô thay số mới ngoài bạn bè thân và gia đình không ai biết, có thể là ai được chứ?
“Alo?”
Cô lên tiếng nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng một lúc lâu, trong lòng cô chợt có một luồng suy nghĩ khiến trái tim cô đập loạn lên.
“Alo, Ai vậy?”
“Là anh!” Tiếng nói từ đầu dây bên kia vang lên như xuyên thẳng vào trái tim cô khiến đầu óc cô trở lên mơ hồ.
“Anh…anh làm sao biết số này?”
“Anh muốn gặp em.” Hải Nguyên nói.

“…”
“Anh đang ở dưới cổng công ty em.”
Khánh Đan buông điện thoại xuống, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, bao nhiêu lâu nay cô đã cố gắng để quên đi anh nhưng lần nào cũng vậy, khi cô nghĩ rằng nỗi nhớ của mình đã phai nhạt thì anh lại xuất hiện trước mặt cô khiến trái tim cô thổn thức.
“Khánh Đan cháu không sao chứ?”
Khánh Đan nghe tiếng nói mới quay lại thấy cô lao công đang lo lắng nhìn cô.
“Sao mặt cháu trắng bệch thế này? Tay cũng lạnh quá, có phải trúng gió rồi không? Ngồi đây, cô đi pha cốc trà gừng cho cháu.” Cô lao công nói một hồi rồi đi mất cô vẫn ngồi ngây trên ghế một lúc lâu rồi mới chạy đi. Khi cô lao công cầm cốc trà gừng quay lại thì không thấy Khánh Đan đâu chỉ thấy điện thoại Khánh Đan không ngừng kêu cô khẽ lắc đầu ngó nghiêng xung quanh rồi đặt cốc trà xuống bàn.
Khánh Đan bước ra khỏi công ty thì đã thấy Hải Nguyên đứng gần bể phun nước cô chần chừ định quay đi thì Hải Nguyên nhìn cô rồi tiến lại phía cô.
“Khánh Đan, anh thực sự rất nhớ em, mỗi giây, mỗi phút hình ảnh của em luôn ám ảnh trong tâm trí anh, anh không thể quên em,”
Khánh Đan nghe anh nói trái tim cũng thấy đau nhói, cô cũng muốn nói cô rất nhớ anh nhưng lại chỉ có thể im lặng.
“Hải Nguyên, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Không, em đã hứa sẽ không quên anh, sẽ không chấp nhận một ai khác ngoài anh.”
“Nhưng em đã không làm được, chấp nhận sự thật đi Hải Nguyên. Chúng ta không thể tiếp tục.”
“…”
“Hải Nguyên, em đã có cuộc sống của riêng mình và em thấy nó rất tốt…Anh cũng nên như vậy!”
“Anh không thể!”
“Hãy quên em đi, sống tốt cuộc sống của mình. Nhìn thấy anh vui vẻ em cũng rất vui vẻ.”
Khánh Đan nói rồi quay đi, hai dòng nước mắt từ từ rơi xuống. Mưa cũng bắt đầu rơi nhiều đến mức không phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt nữa. Cô cứ đi như vậy cho đến khi về nhà. Hải Minh trong nhà nhìn thấy cô lo lắng chạy đến hỏi:
“Sao em lại để ướt hết thế này? Mưa sao không trú mưa?”
“À, em về gần đến nhà mới mưa nên không trú mưa nữa.”
“Sao không bắt taxi? Anh gọi cũng không nghe máy gì cả!”
“Em để quên điện thoại ở công ty.”
“Thôi em lên nhà thay đồ đi không cảm lạnh!” Hải Minh khẽ thở dài.
Khánh Đan lên phòng đi tắm cố làm như không có chuyện gì sảy ra. Một lát sau thì bà Ngọc Lan mang cốc trà gừng lên cho cô, thấy cô đang nằm trên giường, bà sờ lên trán cô thấy nóng ran khẽ lắc đầu thở dài. Từ ngày Khánh Đan về Việt Nam lúc nào cũng như mất hồn lại hay ốm vặt trong lòng bà cũng thấy xót xa, bà vì sự ích kỷ của một người mẹ mà chia rẽ tình cảm của hai đứa trẻ, bây giờ nhìn Khánh Đan đau khổ mà vẫn một mình chịu đựng không nói với ai, phải chăng bà đã sai?
(Sanfrancisco)

“Con có biết hội nghị hôm nay quan trọng như thế nào không mà con dám bỏ? Con đã đi đâu?” Giọng bà Ngọc Vân vang lên đầy uy lực. “Con có biết mọi người bây giờ nhìn con với ánh mắt như thế nào không hả đại thiếu gia? Cả ngày chỉ biết tụ tập bạn bè ăn chơi, con có biết để có được ngày hôm nay mẹ đã vất vả như thế nào không? Con nỡ để bao công sức của mẹ bị kẻ khác cướp mất sao?”
“Con câm rồi sao?” Đứng trước mặt bà Hải Nguyên chỉ im lặng không nói gì càng khiến bà Ngọc Vân thêm tức giận. Từ khi Khánh Đan về nước, cả ngày Hải Nguyên chỉ biết vùi mình trong rượu và quán bar không lo chuyện công ty, mọi người có nói gì anh cũng mặc kệ. Lúc đầu anh còn đến công ty làm việc, bây giờ ngay cả cuộc họp thường niên của công ty cũng không đến, càng ngày càng khiến bà không thể yên tâm.
“Con nên hiểu cho con bé, hiểu vì sao nó như vậy, con càng như thế này nó càng đau khổ con biết không?”
“Mẹ đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Hải Nguyên nói rồi bỏ đi trước ánh mắt bất lực của bà Ngọc Vân.
Trong tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar Hải Nguyên không ngừng uống rượu hết cốc này đến cốc khác, anh chàng bartender đứng đó chỉ biết lắc đầu mà không dám cản anh. Anh ta nhìn người con trai vừa mới xuất hiện bằng ánh mắt cầu cứu, anh khẽ mỉm cười rồi đến chỗ Hải Nguyên, giật lấy cốc rượu trên tay Hải Nguyên.
“Cậu say rồi, không uống nữa!”
“Mặc kệ tôi, tôi không say!” Hải Nguyên giằng lại cốc rượu khiến rượu đổ cả ra bàn.
“Cậu còn nói cậu không say nữa à?”
“Cậu đừng có quản chuyện của tôi, tránh ra đi!” Hải Nguyên nói rồi lại cầm lấy chai rượu đưa lên miệng.
“Cậu điên đủ chưa hả? Vì một người con gái mà trở nên như vậy có đáng không?”
“Cậu không hiểu…”
“Tôi chẳng cần hiểu gì hết, cậu có giỏi thì đi giành lấy cô ấy về đây, còn không thì đừng có như này nữa, người ta coi thường!”
“Ai? Ai dám coi thường tôi?”
“Tôi coi thường cậu! Người phụ nữ của mình cũng không giữ được để người ta cướp mất còn ngồi đây mà uống…”
BỤP!!!
Mark chưa nói hết câu thì đã bị một cú đấm giáng vào mặt.
“Cậu thì hiểu cái gì!”
BỤP!!! Mark giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Hải Nguyên một cái khiến anh loạng choạng rồi ngồi thụp xuống đất.
“Cô ấy phải đi, ở bên tôi cô ấy sẽ dằn vặt đau khổ…” Giọng Hải Nguyên càng nói càng nhỏ dần tựa như không còn âm thanh nữa. Mark khẽ lắc đầu thở dài lấy tay lau vết máu trên miệng nhăn nhó, cứ tưởng cậu ta say rồi vậy mà không ngờ ra tay mạnh như vậy. Anh cúi xuống đỡ Hải Nguyên đứng dậy.
“Cô ấy đã lựa chọn như vậy thì hãy tôn trọng cô ấy, cô ấy thấy cậu như này sẽ càng dằn vặt hơn, cậu muốn cô ấy sống không yên sao?”
Anh nói rồi dìu Hải Nguyên ra khỏi quán bar, mọi người nãy giờ vây quanh vụ ẩu đả cũng tản đi, không khí lại ồn ào, sôi động trở lại. Mark ra khỏi quán bar đã có một chiếc xe đợi sẵn ở đó, cô gái trong xe thấy hai người liền mở cửa xuống xe đỡ Hải Nguyên.
“Miệng anh ấy sao lại có máu?”
“Vừa bị tôi đấm!”

“Anh thật là, anh ấy đã say thành thế này rồi…”
“Không làm như vậy làm sao lôi cậu ta ra khỏi đây, thôi cô đưa cậu ta về, chăm sóc cẩn thận nhé!”
Mark nhìn theo chiếc xe dần dần biến mất, ánh mắt anh thoáng chút buồn rồi quay trở lại quán bar.
Linda đưa Hải Nguyên về nhà riêng của anh, vất vả lắm cô mới đưa anh lên đến nơi. Nhìn anh nằm yên trên giường, miệng vẫn không ngừng gọi tên Khánh Đan trong lòng cô vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
“Ryan, quên cô ta đi, còn có em luôn ở bên anh mà”
Hải Nguyên khẽ mở mắt ra thấy người con gái đang ngồi trước mặt mình lấy tay vuốt nhẹ lên sống mũi anh, cảm giác này thực sự rất quen thuộc. Linda định đứng dậy lấy nước cho anh thì Hải Nguyên níu tay cô lại:
“Em đừng đi…”
“Em không đi đâu cả. Ngoan, em lấy nước cho anh.” Linda dịu dàng nhìn anh.
“Mình kết hôn đi!”
“Ryan, em là Linda, không phải Khánh Đan.”
“Ừ, mình kết hôn đi!”
“Anh say rồi!”
“Anh không say, anh rất tỉnh táo. Linda, mình kết hôn đi!”
Linda nghe những lời này từ miệng Hải Nguyên cô thậy không dám tin đây là sự thật nhưng chính anh nói đây là sự thật. Cô khẽ gật đầu mỉm cười rồi dựa vào bờ vai anh. Phải chăng ông trời đã nhìn thấu tình yêu của cô dành cho anh nên đã trả anh về lại bên cô? “Khánh Đan, anh sẽ sống tốt cho em thấy!” Hải Nguyên thầm nghĩ rồi ôm Linda vào lòng.
(Việt Nam)
“Hải Nguyên muốn tổ chức đám cưới? Em không đùa chứ?” Bà Ngọc Lan ngạc nhiên nói.
“Vâng, thằng bé đã nhất quyết rồi em cũng không còn cách nào khác.” Bà Ngọc Vân nói rồi khẽ thở dài.
Bà Ngọc Lan cúp máy rồi nhìn ông Văn Thịnh:
“Ngọc Vân nói cuối tuần chúng ta sang Mỹ dự lễ cưới của Hải Nguyên.”
“Nhưng…”
“Em nghĩ có lẽ đó cũng là một kết quả tốt, Linda quen biết Hải Nguyên từ nhỏ, con bé lại một lòng yêu Hải Nguyên.” Bà Ngọc Lan khẽ thở dài nhìn ra cửa thì thấy Khánh Đan đang đứng đó khiến bà sững người trong giây lát.
“Khánh Đan, con về rồi hả?”
“Vâng, con chào bố mẹ.”
“Ừ. Con lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm.” Bà Ngọc Lan khẽ gượng cười.
Khánh Đan lên phòng liền đóng cửa lại rồi leo lên giường nằm. Hôm nay cô vô tình nhìn thấy tin về anh trên một trang báo nước ngoài cô vẫn không dám khẳng định nhưng lời bà Ngọc Lan nói thì không thể sai được. Cô biết sẽ có ngày phải nghe tin này nhưng lại không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Mới mấy hôm trước anh còn xuất hiện trước mặt cô nói không thể quên cô vậy mà hôm nay các trang báo đã đăng tin anh kết hôn. Anh có thể quên cô nhanh đến như vậy sao? Bao năm bên nhau nhưng chỉ chớp mắt một cái đã có thể quên đi, người bỗng trở nên xa lạ.
Mỗi ngày trôi qua thật nhanh chóng, đám cưới Hải Nguyên đã đến gần, cả nhà đều sang Mỹ chỉ còn Khánh Đan ở lại Việt Nam. Cô biết bản thân mình ích kỉ nhưng cô vẫn không thể đối diện việc anh đã quên cô, không thể mỉm cười nhìn anh tay trong tay cùng người con gái khác bước vào lễ đường hạnh phúc.
“Hải Nguyên, giờ này có phải anh đang rất hạnh phúc không?” Khánh Đan đi trên con đường trước đây hai người cùng nắm tay nhau đi trong tiếng cười hạnh phúc, giờ đây chỉ còn lại mình cô đi trên con đường này. Tình yêu này có lẽ cũng vậy chỉ còn lại một mình cô nhớ đến. Cô đang đi thì một người con trai đứng trước mặt cô, cô ngẩng đâu lên nhìn. Vẫn anh mắt thân thuộc đó, vẫn là hình bóng cô ngày ngày mong nhớ, trái tim cô bỗng trở lên loạn nhịp, mọi thứ trước mắt cô dường như không chân thực nữa “lẽ nào đây là mơ? Không đây không phải là sự thật!” Nghĩ vậy rồi Khánh Đan định chạy đi nhưng bàn tay anh đã níu cô lại, ôm cô thật chặt:
“Anh không thể khiến bản thân ngừng nghĩ về em!”

“Buông em ra đi.”
“Không, anh không thể… Nếu anh buông em ra lần này sẽ mất em mãi mãi!”
Khánh Đan im lặng một lúc rồi nắm lấy bàn tay anh đang ôm cô: “Hải Nguyên, anh buông tay hay không sự thật vẫn không thay đổi, anh sắp kết hôn, em là bạn gái của Hải Minh.” Cô nói rồi ngẩng đầu lên nhìn trời xanh trước mặt cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
“Chúng mình cùng rời khỏi nơi đây, làm lại từ đầu. Anh không cần gì cả, chỉ cần em! Chỉ cần em nói một lời.”
“Anh hãy trở về bên Linda, tổ chức đám cưới, làm một người chồng tốt, làm một giám đốc tốt, sống vui vẻ hạnh phúc!” Cô nói lời này xong nước mắt đã không ngừng rơi xuống, tay Hải Nguyên đang ôm cô cũng dần buông xuống rời khỏi bàn tay cô. Khánh Đan lấy tay lau nước mắt trên mặt rồi quay lại nhìn Hải Nguyên mỉm cười:
“Hải Nguyên, em chúc anh hạnh phúc!”
Hải Nguyên nhìn cô đờ đẫn, nụ cười của cô cũng vì vậy mà cứng lại cho đến khi anh rời khỏi. Trước mắt cô chỉ là khoảng không trống rỗng, gió khẽ thổi, lá vàng rơi xào xạc. Cô ngồi bệt xuống đường mặc ánh mắt người qua đường nhìn nước mắt không ngừng tuôn rơi. Nam Phong tiến lại gần đưa cho cô chiếc khăn tay rồi ôm cô vào lòng để cho cô khóc:
“Khóc đi, hãy cứ để cho nỗi buồn tự nhiên trôi đi, em sẽ ổn thôi!” Anh khẽ an ủi. Khánh Đan dựa vào vai Nam Phong khóc rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh:
“Vì sao lần nào cũng là anh?”
“Vì anh là người mang bình yên đến cho em!” Nam Phong mỉm cười rồi lau nước mắt còn vương trên mặt cô.
Khánh Đan mệt mỏi dựa vào vai anh mặc kệ ánh mắt người khác nhìn, bây giờ cô không cần gì, cũng không quan tâm gì cả, chỉ cần một nơi thật bình yên.
(Sanfrancisco)
Trước mắt Khánh Đan là một đám cưới hoành tráng tràn ngập tiếng cười và những lời chúc phúc. Cô dâu hạnh phúc trong chiếc váy cưới trắng tinh còn chú rể thì không ngừng nâng ly rượu trên tay mời mọi người. Khung cảnh này thật quen thuộc trong mỗi giấc mơ của cô, trong giấc mơ ấy cô là nhân vật chính còn sự thật cô là người đứng sau đám cưới ấy theo dõi hạnh phúc của hai người.
“Em nói em sẽ không khóc nữa mà.” Nam Phong bên cạnh lên tiếng.
“Em không sao, chỉ là…bụi bay vào mắt thôi.” Khánh Đan nói rồi gạt nước mắt trên mặt mình và quay bước đi.
“Em chỉ đến đây để nhìn thấy anh ấy hạnh phúc, bây giờ đã mãn nguyện rồi. Cảm ơn anh, Nam Phong.”
“Không cần khách sao với anh như vậy đâu.” Nam Phong nói rồi cùng Khánh Đan rời khỏi khách sạn. Từ nay trở đi, cô sẽ sống vui vẻ, là một người bạn gái đúng nghĩa của Hải Minh, toàn tâm toàn ý đối với Hải Minh. “Hạnh phúc nhé, Hải Nguyên.”
Linda tắm xong bước ra khỏi phòng tắm vẫn thấy Hải Nguyên ngồi ngây trên giường với điếu thuốc đã cháy gần hết trên tay, cô khẽ nhăn mày rồi âu yếm ôm anh từ đằng sau ngọt ngào nói:
“Sao thế anh? Còn tiếc bữa tiệc độc thân hôm qua hả?”
“Không.” Anh nhìn Linda khẽ mỉm cười rồi đẩy cô ra. “Em ngủ trước đi, anh còn có chuyện giải quyết, lát anh quay lại!”Anh nói rồi đứng dậy định ra ngoài.
“Đêm nay chẳng phải đêm tân hôn của chúng ta sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn?” Linda nhìn anh ấm ức nói.
“Có một số việc ở công ty cần anh xử lí gấp!”
“Trái tim anh rốt cuộc có em không? Anh vẫn nhớ đến Khánh Đan phải không?”
“Em nghĩ nhiều rồi!” Hải Nguyên nói rồi ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Quả thực anh vừa nhận được cuộc điện thoại từ trợ lí đặc biệt báo cáo việc công ty nhưng điều quan trọng hơn anh muốn xác nhận là Khánh Đan có phải đã đến đây không, sáng nay anh thấy cô đứng từ xa nhìn vào trong, ánh mắt cô lúc đó rất đau khổ, anh định chạy ra thì Linda kéo đi, khi ngoảnh lại cô đã biến mất.
Ra khỏi khách sạn gió lạnh thổi vào người anh mới thấy tỉnh tảo hẳn, điện thoại reo lên anh liền nhấc máy:
“Sao rồi?”
“Giám đốc, tôi đã tra rồi, không có ai tên Khánh Đan nhập cảnh trong mấy ngày hôm nay cả!”
Hải Nguyên nghe anh ta nói khẽ thở dài rồi cúp máy: “Lẽ nào mình nhìn nhầm sao?” Anh lấy tay day day trán, dạo này lúc nào anh cũng nhìn thấy Khánh Đan xuất hiện xung quanh khiến anh không thể tập trung được, có lẽ vì anh nhớ đến cô nhiều quá thôi. Có thể cô đã thực sự quên anh rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.