Yêu Em Trọn Đời, Bằng Một Lời Giả Dối

Chương 5 : Không có chị em cạp đất mà ăn!


Bạn đang đọc Yêu Em Trọn Đời, Bằng Một Lời Giả Dối: Chương 5 : Không có chị em cạp đất mà ăn!

Tuệ Trân xách cặp ra cửa, gặp Khánh còn đang chóng mặt vì “sức nặng” của “Trư phu nhân”.
“Sao? được bà chủ ưu ái có vui không?”
“Em…thấy…mức độ ngang với say xe đi từ trên núi xuống…”
“Cậu đúng là có phước không biết hưởng, không biết chừng sau này cậu còn được trừ tiền trọ!”
“Á, em không dám, không dám đâu!”-Khánh nhảy tưng tưng
“Thôi, đi học đi, muộn đó!”
Khánh lẽo đẽo đi sau Tuệ Trân, lâu lâu họ còn đối đáp mấy chuyện…tức cười.
“Chị này, sau này bữa nào chị cũng nấu cho em ăn được không?”
“Thần kinh à? Tôi có phải mẹ cậu đâu?”
“Đi mà chị, em sẽ góp gạo với thức ăn, chị chỉ việc nấu thôi, nha?”
“Không rảnh!”
“Đi chị, nấu cho 1 người ăn hay 2 người ăn cũng thế thôi, chị lại còn đỡ được tiền thức ăn nữa, lợi quá còn gì?”
“Tôi không thích mang nợ ai hết, nhất là về tiền bạc!”
“Chị cứ coi như là thương cho em đi, em không biết nấu nướng, cũng không quen ai hết, ngoài tiệm lại không đảm bảo vệ sinh, em không muốn chết sớm đâu mà chị!!!”
Tuệ Trân quay lại, trừng mắt :”Ai thương cậu?”
Khánh nghiêm túc:”Chị! Em nói thật đấy! Không có chị em cạp đất mà ăn luôn!”
“Vậy thì cạp đất mà ăn đi!”-Tuệ Trân quay người lại-“Tôi không có thì giờ mà giúp cậu!”

Khánh tiu nghỉu bước vào lớp học. “Bà chị này cứng đầu ghê gớm”
-Khánh! Cậu đây rồi!
Là cô bé hôm tham quan trường.
-Bảo Ngân, cậu cũng học lớp này à?
-Ừa!-Cô bé cười tít mắt, lộ hai cái răng khểnh dễ thương cực!-Cậu chuyển chỗ ở rồi à, hôm trước tớ có đến nhà cậu, chị giúp việc kêu cậu đi rồi…
-Ừ…-Khánh quăng cặp lên bàn, ngồi gác chân lên cái ghế bên cạnh.
-Có chuyện gì sao?-Bảo Ngân ngồi xuống cạnh cậu-Chẳng lẽ ông với cậu lại…
-Suỵt!-Khánh đưa một ngón tay lên miệng Bảo Ngân-Đừng nói chuyện này ở trường, tớ không muốn…
-Tớ hiểu rồi!-Bảo Ngân gật đầu lia lịa -Mà giờ cậu ở đâu, có quen biết ai không?
-Có!
-Ai thế?
-Tuệ Trân!
-Là chị bữa trước đó hả?
-Bảo Ngân, tớ nhờ cậu cái này được không?
-Hả? Ừ…được chứ! Mà cái gì?
Khánh ghé tai Bảo Ngân nói nhỏ, mặt cô bé thoáng buồn, nhưng lại lập tức vui vẻ ngay:

-Ừ, nhất định tớ sẽ giúp cậu!
-Cảm ơn nhé…Câu là người bạn tốt nhất của tớ- Khánh cười
Tan học…
-Chị đợi em với!!!
-Cậu bám tôi hoài vậy?
-Cùng đường về mà, chị em mình đi chung có sao đâu!
-Giờ tôi không về nhà, cậu về một mình đi!
-Ủa, chị đi đâu vây?
-Làm thêm!
-Trường mình có quy định cấm học sinh làm thêm cơ mà? Chị không sợ bị kỉ luật hả?
-Tôi chỉ làm trong nhà bếp thôi, không ai bắt được đâu.
-Trưa nào chị cũng không về à?
-Chứ gì nữa? Sao cậu cứ có cái tật biết rồi còn hỏi thế nhỉ?
-Thế chị ăn trưa ở đâu?
-Tôi ăn ở chỗ làm.
-Thế thì em cũng ăn ở đó luôn ^^!
-Sao cậu bảo ăn quán mất vệ sinh?
-Chị đứng bếp thì em không cần lo nữa ^^!
-Tôi không có sạch sẽ như cậu nghĩ đâu!
-…đỡ hơn cạp đất ăn chị ạ…T.T
-Tùy cậu thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.