Bạn đang đọc Yêu Em Trọn Đời, Bằng Một Lời Giả Dối: Chương 13 : Mất một người…
“Một lần thôi, Bảo Ngân!”-Cậu gỡ tay Bảo Ngân ra, ánh mắt như van nài-“Hãy để tớ đi, được không?”
Cô bé vẫn ghì chặt lấy tay cậu.
“Tớ xin cậu, việc này rất quan trọng với t…”-Cậu chưa nói dứt câu, bàn tay đã bị vùng ra.
“Đi đi!”-Cô bé thì thào yếu ớt.
“Bảo Ngân, tớ sẽ…”-Cậu đặt tay lên vai cô bé, thành khẩn…
“Cậu không phải hứa hẹn gì cả!”-Cô bé hét lên-“Tớ bảo cậu đi đi cơ mà! ĐI NGAY ĐI!!!”
Cậu gật đầu, nói một câu rồi chạy đi…
Cô bé vẫn đứng đó, tay nắm chặt, nước mắt từ từ rơi xuống…
***
“Cộc cộc cộc!”-Cậu gõ nhẹ cửa phòng Tuệ Trân.-“Chị có đó không?”
Cô ngồi bệt, lưng dựa vào cánh cửa, cúi đầu xuống đất. Mái tóc đen dài che phủ hết khuôn mặt còn đang chứa đựng đầy vẻ bối rối.
“Chị à, em biết có chút bất ngờ nhưng…”-Cậu cũng ngồi bệt xuống, dựa lưng vào bên ngoài cánh cửa(tức là 2 người họ đang dựa lưng vào nhau ^_^)-“…những lời em nói…là thật lòng!”
Đầu óc Tuệ Trân quay cuồng. Những quá khứ ngọt ngào-ít ra đã từng là như thế-đua nhau ập về trong đầu cô, làm trái tim bé nhỏ như muốn nổ tung. Cô đã từng nhận được lời tỏ tình như vậy, thậm chí là hơn vậy với chùm bóng bay đủ màu sắc, một chú gấu bông kute và bó hoa hồng lộng lẫy đắt tiền. Chính cô cũng phải thừa nhận ngày đó mình quá ngây thơ, chỉ có thế thôi mà đã xiêu lòng trước sự hào nhoáng bên ngoài của vật chất. Nhưng cô đã yêu con người ấy, yêu thật lòng…Và tình cảm của hai người, nói đúng ra là chỉ có mình cô, đã rạn nứt từ đây…Người ta nói tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở…Cô đã yêu quá nhiều, yêu quá mù quáng, khi không còn gì để hiến dâng nữa, cô mới nhận ra là mình đã sai. Cô nào biết anh chỉ muốn đùa giỡn, chưa bao giờ có cái thứ gọi là “tình yêu” đối với cô. Thực ra cho đến giờ cô vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm…Nhưng hận thù nhen nhóm trong lòng cô từ bao giờ đã làm phai nhạt tất cả…Anh đã từng hứa hẹn, đã từng cùng cô vẽ nên một bức tranh về tương lai tươi sáng: một căn nhà nhỏ bên bãi biển, sóng đánh rì rào, khi hoàng hôn buông xuống, hai người cùng dắt tay nhau đi dạo trên bãi biển, họ sẽ có những đứa con, trong ngôi nhà nhỏ đầy ắp hạnh phúc…Bức tranh đó đẹp bao nhiêu thì cô lại hối hận bấy nhiêu khi phải gánh lấy hậu quả không ai khác do chính mình tạo ra…Anh vẫn đứng ở đó, tay vẫn cầm một chùm bóng bay đủ màu sắc…Vẫn là chú gấu bông kute, và vẫn là bó hoa hồng lộng lẫy đắt tiền…Anh trao những thứ đó ột cô gái, cô ấy mỉm cười hạnh phúc, sà vào lòng anh…Nhưng cô gái ấy không còn là cô nữa…Cô chỉ biết đứng đó, bất lực…Cô chỉ biết khóc, và chỉ biết nói một câu duy nhất, như một cái máy có lập trình: Tại sao?
Câu hỏi này…Nhiều khi người ta biết rõ đáp án, nhưng cứ tự hỏi mình một cách vô ích như vậy…Nhưng cái họ muốn hỏi không phải là “tại sao kết quả lại như vậy” mà là “tại sao mình lại làm như vậy”. Và câu hỏi này chỉ xuất hiện khi người ta đã thức tỉnh khỏi màn sương ảo mộng…Cô đã quyết tâm tự vực mình dậy, tự ình một cuộc sống mới, nhưng cái cô nhận được là gì? Là bị đuổi ra khỏi nhà, là sự khinh bỉ của mọi người xung quanh, là những cơn ác mộng ập về hàng đêm…Tất cả những thứ đó, nó như một cơn cuồng phong giông tố, giáng liên tục vào tâm hồn run rẩy yếu ớt của cô gái nhỏ…Cô không cho phép mình tin vào đàn ông một lần nữa, nhưng tại sao bây giờ cô lại rung động trước một người con trai như thế này…Nói thật lúc đó cô đã toan đồng ý, cô đã tự nhủ rằng cậu rất tốt, sẽ không lừa dối cô đâu…Nhưng khi nghe thấy lời tỏ tình từ cậu, cảm giác sợ hãi lại tràn về trong tâm trí cô…Người đó cũng rất tốt, cô cũng từng nghĩ người đó sẽ không lừa dối cô đấy thôi? Cô sợ phải đau khổ, sợ phải hối hận, sợ tâm hồn nhỏ lại thêm một vết thương nữa…Đầu cô rối như tơ vò, cô do dự, có nên mở cửa trái tim thêm một lần nữa hay không?
Cậu gõ cửa thêm lần nữa làm cô sực tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung. Cô khó nhọc cất tiếng nói:”Cậu về đi, tôi cần suy nghĩ thêm!”.
Cậu hạ tay xuống, chầm chậm bước về phòng. Cậu thấy vui, vì cô nói như vậy, thì ít ra cậu vẫn còn cơ hội…
***
Bảo Ngân mệt mỏi bước đi trên con phố đông đúc, ánh mắt xa xăm về một nơi nào đó…
“Cảm ơn và xin lỗi…Cậu đối với tớ, chỉ đến thế thôi sao?”
Đêm giao thừa năm nay…Là một đêm thật dài…