Đọc truyện Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng! – Chương 7: Bệnh yêu
Lưu ý:NHOCSIU là biệt danh của tác giả, Ngọc Trâm là tên thật, tác giả cũng đã đổi avatar nên độc giả đừng hiểu lầm.Cảm ơn!
_____________________________________
-Bác sĩ Trần! Có phải tôi bệnh rồi không?
-Thiếu gia bị sao vậy ạ?
Ở biệt thự Trương gia, anh cùng một vị cao tuổi, mặc áo blu trắng,đeo một cặp kính trông tri thức, ông là bác sĩ riêng của Trương gia, và cũng là bác sĩ riêng của anh.
-Mỗi lần nhìn thấy cô ấy là tim tôi đập không ngừng,luôn quan tâm đến cô ấy,muốn tìm hiểu về cô ấy,xa cô ấy thì nhớ,…vv…
Bác sĩ Trần cười:
-Thiếu gia!Thiếu gia đúng là bệnh rồi!
-Bệnh? -anh ngước lên nhìn ông
-Khi thiếu gia xa người đó,lại thấy nhớ, muốn tìm hiểu về người đó, muốn được ở gần người đó,tim đập nhanh khi ở bên người đó,không thích ai lại gần hay nhìn chằm chằm vào người đó, có phải không ạ?-ông cười,làm bác sĩ cho Trương gia nhiều năm, chưa bao giờ ông lại thấy anh yêu bao giờ, thật sự rất bất ngờ
-Phải!-anh bóp trán
-Thiếu gia đã mắc bệnh “yêu” rồi!
-Bệnh… “yêu”?-anh suốt 18 năm còn chưa biết thích là gì, yêu?có thể sao?
*Không biết cô gái nào may mắn thế?*-ông chỉ biết cười,nghĩ thầm anh.
______________________________________
Sáng hôm sau,
Bốn người cùng bước vào trường,người ta nhìn vào, chắc sẽ nghĩ là “ba nam một nữ”mất, lại là ba soái ca và một cô gái cực dễ thương nữa chứ, bọn cô cố gắng lắm mới vào được lớp, nhưng hôm nay không khí rất lạ nha,hai tảng băng đang đỏ mặt, không dám nhìn nhau luôn a~,nhỏ và cậu thì cứ cười khúc khích, vai run run…
*Bốp*
-Cười gì hả???
Nhỏ và cậu ngồi thụp xuống,xoa hai cục u sau cái cốc đầu của cô và cậu,tưởng như thế là không cười nữa, ai ngờ… cả hai nhìn nhau,nhoẻn cười miệng,xoay ra sau nhìn cô và anh,cùng la lớn:
-HAI NGƯỜI THỰC SỰ RẤT HỢP A~
Nói rồi chạy mất hút, để cô và anh đứng đó, mặt đỏ, cơ mà vẫn giữ được nét lạnh lùng như hôm nào.
Kiểu này thì hai người nhỏ và cậu chuẩn bị no đòn rồi.
Giờ học, lớp Gold Star…
Cô chủ nhiệm bước vào, bỏ cặp xuống chống lên bàn, giọng nói lanh lảnh:
-Ngày mai, nhân ngày thành lập trường,nhà trường sẽ tổ chức một buổi lễ, mỗi lớp sẽ có một tiết mục văn nghệ, các em hãy thảo luận rồi bầu ra người biểu diễn!
Cả lớp đều tấp nập thảo luận,trừ cô và anh…mỗi khi lên lớp,việc làm duy nhất của hai con người này là ngủ,ngủ và ngủ
Bỗng nhỏ và cậu đứng lên,nói to:
-Băng Băng và Minh Phong hát rất hay, vậy nên chúng em quyết định chọn hai người này!
Cả lớp vỗ tay hưởng ứng, cô và anh thì ngủ như chết, không biết việc gì đang xảy ra…
Hôm sau,
Cũng như mọi ngày, cô, nhỏ,cậu và anh bước đến trường,nhưng… đang đi giữa sân trường thì…
-Sao hai người còn ở đây? Mau đi đi thôi!
-Bọn mình chuẩn bị xong rồi, nhanh lên!
Cô và anh bị một đoàn người kéo đi vào phòng hóa trang trong khi còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra…
-Chuyện gì đang xảy ra? -cô đứng ngây ra,bị bọn người họ đang mặc quần áo cho hai người
-Hai người không biết gì sao?Cả lớp đều chọn hai người biểu diễn cho ngày thành lập trường đó!-cô bạn học sinh đang mặc quần áo cho cô nói
-Khi nào? -anh cũng rất bất ngờ
-Hôm qua!
-Cái…!-cả hai lắp bắp, rủa hai người nhỏ và cậu, những chuyện như này, chỉ có nhỏ và cậu làm được thôi…
Cô bị bọn họ lấy tóc giả ra, mặc một chiếc đầm xanh biển,tóc xõa dài đến chân,cô đã đẹp sẵn rồi nên không cần trang điểm nữa, mang đôi giày thủy tinh xanh nước,trông cô như một nàng công chúa thực thụ. Đẹp hơn như vậy rất nhiều.
Anh mặc một bộ đồ vest xanh,áo có cài bó hoa lưu ly nhỏ,mang một đôi giày trắng,nếu cô là đại công chúa, thì chắc chắn anh là đại hoàng tử,trông hai người rất xứng đôi,cô đẹp như thiên thần băng giá, anh có thì soái ca, lãnh khốc như ác quỷ băng tuyết…
-Đừng lo!Bọn mình đã chuẩn bị bài hát mà cả hai đều biết! Chỉ việc cất giọng hát thôi! -cô bạn học sinh giơ ngón cái, cười híp mắt.
Bước ra sân khấu, những tiếng reo hò như bể chợ,nhỏ và cậu ngồi đầu,quơ tay qua lại hò hét:
-HAI NGƯỜI ĐỪNG LÀM BỌN NÀY THẤT VỌNG!!!
Cô và anh nắm chặt micro, tay còn lại của anh thì… nắm lấy tay cô, vẫn gương mặt lạnh lùng đó, không chút biểu cảm…
*Flash back*
-Này! Khi lên sân khấu nhớ phải cầm tay cô ấy đấy! -cậu bạn học sinh mặc quần áo cho anh, nói nhỏ vào tai anh
-Cái…!-anh cũng cạn lời rồi,chắc chắn chuyện này là do nhỏ và cậu bày ra,hai người cũng tinh mắt thật…
*End flash back*
Tiếng nhạc vang lên…
Cô và anh thở sâu,cất tiếng hát:
When that day
I hear your voice
I have some special feeling
Let me always think
I don”t wanna forget you
I remember at the day
You are always on my mind
Eventhough i just
Can think
About you
If that day in the future
This love is coming true
I”ve never change
My mind that i will
Love you forever
I don”t care how fool it is
I will let my dream come true
I will tell you something
I wanna let you know
I let you know
I love you
Loving you
As the mouse how love the rice
Even everyday has storm
I will always by your side
I miss you
Missing you
I don”t care how hard it is
I just want you be happy
Everything…
I do it for you…
(Chuột yêu gạo-Khởi My & Kelvin Khánh)
Kết thúc bài hát…
*Bốp bốp**rào rào*
Hàng ngàn tiếng vỗ tay dưới khán giả, người đẹp, hát hay, hai người này cái gì cũng giỏi là sao nhỉ?
Cô và anh nắm tay nhau, cúi chào rồi bước vào,thế này thì nhỏ và cậu cũng chuẩn bị ăn đấm rồi…
Hai người cứ nắm tay như vậy,chợt cô nhìn xuống,vội bỏ tay ra,giọng nhỏ xuống:
-Xin lỗi!…
Buổi thành lập trường diễn ra suôn sẻ…thì… Chỉ suôn sẻ với người khác… Riêng nhỏ và cậu thì…
-Huhu tha cho tao đi mà~~-cả hai van xin cô và anh
*Rắc rắc*
Hai người bẻ tay…
Sau đó thì không cần nói cũng biết nhỏ và cậu bầm dập cỡ nào rồi…