Đọc truyện Yêu Em! Tôi Không Cần Lí Do – Chương 1
Thoáng đó đã 18 năm trôi qua, 4 cái tên Thiên Vũ, Anh Thy, Thiên Băng, Ngọc Hòa trở thành huyền thoại của trường Royal. Giờ đây, những đứa con của họ thừa kế vị trí của họ. Tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh vội vã sắp vào chỗ ngồi. Trong khi đó ở lớp 12A thì ôi thôi loạn hết cỡ. Nhưng mà trung tâm thì là 3 đứa cô hồn cuối lớp, toàn là trai xinh gái đẹp không à. Vương đang chơi đua xe với hắn, mặc kệ cái lớp như ngoài chợ. Cô nàng Thiên Nhi thì im lặng, đeo headphone, ngồi chéo chân tập trung nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới mua. Vương ngước lên, ngó quanh hình như có gì đó thiếu thiếu, chồm lên khều Thiên Nhi:
– Mày có thấy thằng Khang đâu không Nhi.
Thiên Nhi đóng sách lại, cất headphone, móc điện thoại ra gõ gõ gì đó rồi đưa cho Vương. 2 giây sau Vương trả lại cho Nhi rồi hỏi một câu với bộ mặt rất ư là tỉnh:
– Mày đưa số mẹ thằng Khang cho tao chi.
– Mày muốn biết nó ở đâu thì phải hỏi mẹ nó chứ, không phải sao? _ Nhi nhìn Vương bằng ánh mắt khiêu khích.
Môi Vương giật giật, và rồi……..;
– nói thật, tao hạn hán lời với mày rồi.
Hắn ngồi kế bên ôm bụng cười:
– haha..ra đường đừng nói mày là bạn tao nha Vương, cái mặt sáng sủa vậy mà cãi thua con gái.
Vương lườm lườm:
– Thằng âm binh, mày im luôn không ai nói mày câm đâu.
Khang – nhân vật trong cuộc thảo luận vừa rồi xuất hiện trước cửa lớp với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, ngồi phịch xuống ghế. Hắn nhìn Khang hỏi:
– Mày đi cua nhỏ nào bị nhà người ta thả chó dí à sao chạy ghê vậy.
Khang lôi cuốn vở 200 trang ném hắn:
– Thằng kia, bộ sáng sớm mày rảnh lắm à. Có cần tao cho số em nào để mày ” có việc” không.
Hắn vuốt mái tóc màu cafe tự tin nói:
– Tao đây mà cần mày cho cho số à, tao chỉ cần búng tay là xếp hàng đầy.
Nhi trêu hắn:
– ừ ừ, chó cái xếp hàng chờ mày đầy luôn.
Hắn quê quá nói:
– Con kia, mày đọc gì thì đọc đi, ai mượn mày quay xuống nhiều chuyện.
Vương cười lớn:
– Ahaha..mày thấy chưa, nãy mày cười tao giờ quả báo đấy.
Hắn tính gông cổ cãi lại nhưng cô giáo đến đành im.
Lúc đó, tại phòng hiệu trưởng.
Cốc…cốc
– Mời vào? _ Một giọng nữ vang lên.
Từ ngoài, một cô gái dễ thương bước vào, mái tóc màu khói cột chéo đung đưa mỗi khi cô gái bước đi. Cô gái lễ phép:
– Con chào dì Linh.
Hiệu trưởng nghe tên mình ngước lên, ngạc nhiên:
– Thư, con về lúc nào.
Nó cười tươi trả lời:
– Dạ hôm qua ạ.
Hiệu trưởng ( t/g: Linh trở thành hiệu trưởng trường Royal và được ba Thy nhận làm con nuôi) ôm cháu gái rồi hỏi:
– Sao con không báo trước cho dì.
Nó uống ngụm nước rồi nói:
– Con muốn dì bất ngờ mà, ngay cả anh hai con còn chưa báo đó. À dì nè con học chung lớp với anh hai nha với lại dì giữ thân phận cho con nha. Con muốn tự do quậy phá.
Hiệu trưởng lắc đầu cười, thiệt bó tay với con bé này. Sau khi nhận lớp từ dì, nó chào rồi ra ngoài. đứng trước cửa nó nhếch môi và ánh mắt đầy hào hứng.
Sau khi lăn lê bò lết thì nó cũng tìm được lớp 12A. Cả lớp ngưng lại khi nó nhìn vào, cô giáo hỏi:
– Em là học sinh mà hiệu trưởng mới báo.
sau khi gật đầu chắc chắn, cô giáo quay xuống lớp nói to:
– Cả lớp, lớp ta có thêm bạn mới.
Nó đứng trước lớp nói:
– Chào, mình là Anh Thư.
Nghe tên Anh Thư, Vương, Nhi và Khang khựng người. Định phóng lên nhưng bắt gặp ánh mắt ngăn cản của nó nên thôi. Một nữ sinh trong lớp hỏi:
– Hầu như học sinh mới nào cũng giới thiệu cả họ và tên, vậy bạn họ gì.
Nó bình thản đáp;
– Có quan trọng không. Khi nói chuyện tụi mình chỉ gọi tên nhau chứ đâu gọi họ. Với lại học sinh học bổng thì cần biết họ làm gì.
Một bạn khác đứng dậy:
– sao nhìn bạn giống Thiên Vương vậy.
Cả lớp nhìn Vương rồi nhìn nó. Đúng vậy rất giống.
Biết trước thế nó trả lời:
– Giống sao, chắc chỉ là trùng hơp thôi. Người giống người thường mà.
cô giáo nhìn nó rồi nói:
– Anh Thư, em chọn chỗ ngồi đi.
Nó chỉ tay về bạn Nhi rồi nói:
– Em muốn ngồi kế bạn nữ đó.
Cô giáo khó xử:
– nhưng….
Nó đưa mắt nhìn Khang làm cu cậu đổ mồ hôi, gì chứ chị họ mà giận lên thì Khang hết trốn. Khang biết phận đứng dậy:
– Để em qua dãy cuối ngồi cho cô.
Rồi Khang ôm cặp ngồi song song với bàn của Vương và hắn. Nó hài lòng thong thả về chỗ. Nó và Nhi ngồi trước bàn Vương và hắn. Trước khi ngồi xuống nó nhìn Vương bằng ánh mắt trêu chọc.
nữ sinh trong lớp thấy Khang vì nó nhường chỗ thì tức tối, vài đứa nghĩ nếu mà nó làm vậy với Vương và hắn thì nó chết chắc chứ không còn cười đâu ( t/g; 2 thằng cha kia chết thì có, kaka)
Giờ ra chơi đến, sau khi mọi người trong lớp ra ngoài hết nó đứng dậy:
– Hello.
Nhi nhìn nó nói:
– Hello cái bô, mày đâu ra vậy, sao lại giấu thân phận.
Nó ôm cô bạn thân:
– Aiza tao chỉ muốn quậy nên mới dấu thân phận thôi. Tao mới xuống máy bay lúc tối mà, sao báo mày được. Ahihi Nhi ơi tao nhớ mày lắm mà.
hắn nhìn nãy giờ chả hiểu mô tê gì. Hắn nhìn Khang:
– Ê Khang tao nhớ bình thường mày đâu hiền vậy sao nhường chổ cho con nhỏ này vậy.
Nó buông Nhi ra, chống hông nhìn hắn:
– Nè thật bất lịch sự khi gọi người khác là con nhỏ này. Với lại Khang thích thì Khang nhường chỗ cho tôi thôi anh thắc mắc làm gì.
Hắn to mắt nhìn nó. Con này chui đâu ra vậy, con gái gì mà nói câu nào táp câu đó là sao. Quyết không thua, hắn cãi lại nó;
– Ủa tôi hỏi cô hả sao cô trả lời chi vậy. ở đây ai quen cô đâu sao tám chuyện tỉnh quá vậy
Nó tính đưa mỏ lên cãi tiếp thì Khang nói:
– Ngưng đi Luân, mày cãi không lại chị Thư đâu. Với lại ở đây chỉ có mình mày không quen chỉ thôi.
Đấy! nó được em họ bênh thì cười đắc thắng. Hắn ngạc nhiên:
– Sao mày kêu nhỏ này bằng chị.
– THÔI!
Định nói tiếp nhưng tiếng nói khác vang lên làm nó đứng họng. Vương nãy giờ im lặng, khẽ nuốt nước miếng, nó ôm Vương nũng nịu:
– Hai ơi em nhớ hai như chó nhớ xương, như áo nhớ quần, như xác nhớ hòm, như Khang nhớ gái.
Khang nghe tên mình đứng hình:
– Gì vậy chị, lôi em vô chi.
Nó liếc Khang:
– Em nói không đi.
Khang im bặt, Vương cốc đầu nó:
– Dẻo miệng ha, về không báo anh tiếng. Anh xử sau, còn vụ giấu thân phận giải thích.
nó xoa cục u rồi nhăn mặt;
– Phản đối bạo lực, tại em không phiền thôi. Nha anhhhh.
Vương thở dài:
– Anh thua em rồi.
hắn ngồi nghe nãy giờ, cái mặt như ngu như bò đực vậy á. Hắn hỏi Vương:
– Nãy giờ event gì đang diễn ra vậy:
Nó thay Vương trả lời:
– Chào lại nha, tôi là Dương Trần Anh Thư em sinh đôi của anh Vương. Do giấu thân phận nên tôi mới nói là học sinh học bổng.