Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Chương 36


Đọc truyện Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu – Chương 36

Lá rụng báo mùa thu, chớp
mắt cái đã bước sang thu lạnh, vi vu man mát.

Việc phẫu thuật của ông nội Tần Phóng bước đầu thành công, bác sĩ Smith nói các
tế bào ung thư đã bị thuốc khống chế nên tạm thời ngăn chặn được việc lan rộng,
ông hơi gầy, nhưng sức khỏe rất tốt, điều này cũng khiến mọi người an tâm hơn,
Tần Phóng và Nhan Nặc giải quyết xong mọi việc rồi cùng nhau bay sang Mỹ thăm
ông. Ông Tần đã đi đi lại lại vài vòng ở Quỷ môn quan rồi nên mọi việc đều đã
nhìn thấu, bắt đầu suy nghĩ tới việc hôn nhân đại sự của cháu trai, theo ý ông
đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Nhan Nặc và Tần Phóng thì dở khóc dở cười,
chuyện hôn nhân đâu phải chuyện trẻ con chơi trò vợ chồng, có phải nói làm là
làm được ngay đâu, bàn bạc đi bàn bạc lại cuối cùng mới miễn cưỡng thống nhất,
mùa thu đính hôn, mùa đông kết hôn.

Không làm rùm beng, khoa trương, chỉ tiến hành nghi thức đính hôn đơn giản ở
nhà thờ. Không lâu sau, Tần Phóng và Nhan Nặc vội vàng trở về nước, chi nhánh
công ty trong nước của Tần thị xảy ra chuyện.

Hệ thống dây chuyền sản xuất thực phẩm lớn nhất dưới trướng Tần thị có một sản
phẩm đóng hộp có chứa chất độc hại, Tần Phóng lập tức ra lệnh cho công ty ngừng
sản xuất, thu hồi ngay các sản phẩm đang lưu hành trên thị trường, rồi giải
thích, tiến hành điều tra quá trình xảy ra sự việc, nhưng đợt sóng này chưa yên
thì đợt khác đã nổi lên. Chỉ là bây giờ không còn nhìn thấy một Tần Phóng tức
giận nổi nóng là ném bút, đập cốc nữa, gần một năm nay lăn lộn trên thương
trường, nghi ngờ, lừa lọc lẫn nhau khiến anh chững chạc hơn rất nhiều, làm việc
yêu cầu nhanh, chuẩn, chưa đầy nửa tháng đã tìm ra chân tướng sự việc, tóm được
quỷ trong nhà, ổn định đại cục của Tần thị.

Hội chợ thiết kế kiến trúc mỗi năm tổ chức một lần của thành phố C lại tới.

Công ty của Phương Lỗi cũng đăng ký một gian hàng, nhân dịp này cũng đẩy danh
tiếng của công ty lên một tầm cao mới. Sau khi Tần Phóng rời khỏi công ty, Nhan
Nặc chuyển sang làm trợ lý hành chính cho Phương Lỗi, kiêm người tổ chức kế
hoạch cho hội chợ lần này, trong thời gian này cũng vô cùng bận rộn, xét cho
cùng thì ai nắm được cơ hội kinh doanh thì người đó sẽ phát triển được sự
nghiệp.

Phương Lỗi đi một vòng quanh hội trường, lúc quay lại, đắc ý nói: “Kiểm tra một
hồi vẫn cảm thấy việc quảng bá thiết kế cho vị trí của công ty chúng ta là tốt
nhất, như thế này thì sẽ nhận được nhiều hợp đồng hơn người khác.”


Mai Tử Hy đứng bên nói: “Sếp Phương, đó là bởi vì anh thấy người nhà mình luôn
giỏi hơn người khác, có một từ diễn đạt rất chuẩn, đó là bênh vực.”

“Thôi đi, tôi đang nói thật lòng.” Phương Lỗi bực mình lườm cô một cái rồi đưa
tờ rơi cho cô: “Còn có thời gian đứng đây mà bóc mẽ tôi, không bằng kiếm thêm
vài mối làm ăn nữa về đây, nếu không cẩn thận, tôi rút lương thưởng đó.”

Mai Tử Hy nghịch ngợm lè lưỡi, nói thêm một câu: “Nhà tư bản chỉ biết bắt nạt
người khác.” Không đợi Phương Lỗi lên tiếng, cô đã mất hút trong đám đông.

“Cái cô nhóc này!” Phương Lỗi lắc đầu, quay sang thấy Nhan Nặc đang ngồi thống
kê, anh hỏi: “Em sao rồi? Có vất vả không?”

Nhan Nặc mỉm cười, tự nhiên đáp: “Việc này thì có gì mà vất vả chứ? Không cần
em gánh, không cần em khiêng, chẳng qua chỉ là nói miệng và động chân động tay
thôi mà.”

Phương Lỗi dựa lưng vào ghế, nheo mắt cười: “Vậy còn nói là không đúng? Nếu như
em có làm sao thì A Phóng lại đổ hết tội lên đầu anh, anh phải để ý mới được.
Hay là em về nghỉ chút đi, dù sao ở đây cũng đông người mà không có việc gì
gấp, có anh ở đây là được rồi.”

Anh cẩn thận như vậy cũng là có nguyên nhân, lần trước công ty đấu thầu một
công trình thiết kế lớn của nhà nước, mọi người đều bận tối tăm mặt mũi, không
những ăn cơm bữa đực bữa cái mà nghỉ ngơi cũng không theo quy luật gì cả, cứ
như thế nên Nhan Nặc vốn gầy gò, trông có vẻ khỏe khoắn nhưng cuối cùng vẫn gục
bên cạnh phòng trà. Mọi người vội vàng đưa cô đi bệnh viện, kết quả là do quá
mệt mỏi và bị thiếu máu, lần đó Tần Phóng tức chết, vì chuyện này mà Phương Lỗi
cũng bị mắng không ít, bị sư tử mắng một lần là đủ nhớ cả đời rồi.

Nhan Nặc bóp bả vai mỏi nhừ rồi nhắc lại lần nữa: “Em ngồi như thế này thì làm
gì có chuyện chứ, thật không thấy ông sếp nào trả tiền cho nhân viên mà chỉ yêu
cầu ngồi nghỉ ngơi, anh là người đầu tiên đó.”

Phương Lỗi bất giác thở dài: “Ai bảo em là cái gai của ai đó, thiếu một sợi tóc
là lại hỏi anh chứ?” Anh nói rồi liếc nhìn tờ báo đặt trên bàn, nói tiếp: “Gần
đây người ấy nhà em là nhân vật hot trong bảng Phong Vân của thành phố C đấy,
ngày nào cũng lên ti vi, báo đài, còn hot hơn cả ngôi sao.”

Nhan Nặc chợt chau mày, trừng mắt lườm anh: “Người khác không biết còn ngưỡng

mộ, nhưng anh biết rõ mà còn cười nhạo anh ấy sao? Em chẳng mong anh ấy thành
nhân vật lớn này kia, ngày nào cũng đi sớm về muộn thì được cái gì chứ? Tiền
thì biết kiếm đến bao giờ mới thôi.”

Phương Lỗi bất giác sững lại rồi bật cười: “Em nói cũng đúng, nhưng tên đó
thuộc dạng suốt ngày vùi đầu vào công việc, không nghe lời khuyên bảo.” Anh
nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh một vòng rồi nói đầy vẻ cảm thán: “Không
ngờ chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, thời gian trôi đi nhanh quá, ngay cả
trung tâm triển lãm cũng thay đổi rồi, đúng là thời gian khiến con người già đi
mà.”

Nhan Nặc nghe câu nói không đầu không cuối của anh, khá ngạc nhiên, liền hỏi
lại: “Cái gì mà ba năm?”

Phương Lỗi như phát hiện ra lục địa mới, anh mở to mắt nhìn Nhan Nặc, hỏi với
vẻ ngạc nhiên: “Sao thế? Lẽ nào A Phóng không nói với em?”

Nhìn đôi mắt mơ hồ với vẻ mặt ngây thơ của Nhan Nặc chắc là cô không biết thật,
anh chầm chậm lên tiếng: “Ba năm trước, ở đây có tổ chức một buổi triển lãm
tranh, một bức tranh của A Phóng còn giành được giải nhất, có điều cậu ấy không
đặt tên cho nó, cho tới khi đi dự triển lãm nó vẫn vô danh, quên rồi à? Là em
đã đặt tên cho bức tranh ấy.”

Nhan Nặc hơi sững người, đầu óc vẫn chưa phản ứng kịp, cô sững sờ chỉ vào mình
rồi nói: “Em? Làm sao có thể?” Cô không tin được nên hỏi lại lần nữa: “Anh nói
là em sao?”

Phương Lỗi uống một ngụm trà đá rồi gật đầu khẳng định: “Không sai, chính là
em, em nghĩ kỹ lại xem.” Đúng lúc này có khách hàng tới gian hàng bọn họ nhờ tư
vấn nghiệp vụ, Phương Lỗi để Nhan Nặc ngồi ngây người một mình trong góc còn
anh đi tiếp khách hàng.

Ba năm trước, triển lãm tranh, tranh, tên…

Một loạt sự kiện đưa Nhan Nặc bước vào dòng xoáy của ký ức, ba năm trước mình
đang làm gì?

Lúc đó Nhan Nặc vừa tốt nghiệp thạc sĩ của trường T, giáo sư Từ từng đề nghị cô
ở lại trường giảng dạy, có thể học lên tiến sĩ, nhưng cô nhanh chóng từ chối,

tuổi trẻ phơi phới khó tránh được vẻ cao ngạo, lẽ nào lại dễ dàng bị nhốt trong
khuôn viên trường học đơn điệu này hay sao?

Vì thế Đoàn Dịch Sâm đã đề nghị cô tới công ty anh rèn luyện một thời gian rồi
hãy quyết định đi hay ở, có kinh nghiệm làm việc rồi thì sau này muốn đổi nghề
hoặc chuyển công ty cũng dễ dàng, cô biết anh đang quan tâm tới cô theo cách
của anh nên cô vui lòng đồng ý. Có sự bảo vệ của Đoàn Dịch Sâm thì Nhan Nặc rất
hiếm khi phải đi tiệc tùng, các đồng nghiệp ở các bộ phận khác đều rất quan tâm
tới cô, công việc và cuộc sống như cá gặp nước, tình yêu cũng khiến người khác
ngưỡng mộ.

Những ngày tháng vui vẻ cứ thế trôi qua.

Lúc rảnh rỗi, Đoàn Dịch Sâm lại dẫn cô tới tham dự tiệc rượu hoặc các buổi
triển lãm, nói theo cách của anh thì làm quen, gặp gỡ với một số người cũng
không có gì xấu, cô cũng quen Lâm Vũ Triết như thế.

Bây giờ Phương Lỗi nói thế dường như đúng là có chuyện như thế thật, cô còn nhớ
lần đó đi triển lãm về không lâu… thì cô và Đoàn Dịch Sâm cãi nhau rồi chia
tay, đau đớn, xót xa giằng xé tâm can, hận một nỗi không thể mất đi trí nhớ,
vết thương rỉ máu mãi không lành, làm sao có thể nhớ đến đã từng có việc chen
ngang thế này chứ?

Tranh của Tần Phóng, bức tranh mà cô cảm thấy quen thuộc thì ngoài bức treo ở
phòng đọc sách, cô không còn nhớ bức nào nữa, hèn chi hôm đó phản ứng của anh
lại lạ như vậy, hóa ra nguyên nhân là ở đây.

Hôm Nhan Nặc dọn đồ tới căn hộ của Tần Phóng, một đống đồ đạc phải chuyển,
riêng sách thôi cũng đã đầy một giá lớn, vô tình cô nhìn thấy bức tranh ấy nên
bị thu hút ngay, giống như năm xưa cô cũng ngắm nó rất lâu.

Tần Phóng dựa cửa đứng cười rồi đắc ý nói: “Cô Nhan, cảm thấy thế nào? Tôi vẽ
rất đẹp phải không?”

Nhan Nặc nhớ lại một lúc rồi mới hiểu và giơ ngón cái lên: “Vâng, đúng là có
bản lĩnh, Tần đại sư.”

Tần Phóng ngập ngừng một hồi, một lúc sau mới nghe thấy tiếng anh khẽ hỏi: “Hóa
ra em không nhớ gì cả?” Giọng nói có vẻ thất vọng.

Ai biết được lúc này Nhan Nặc đang gỡ đồ đạc được đóng gói, không để ý lời anh
nói, mà chỉ thờ ơ hỏi lại: “Nhớ gì cơ ạ?” Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, Nhan
Nặc cảm thấy có gì đó hơi khác nên ngẩng đầu gọi anh, anh lại ngây người, hình
như không nghe thấy gì. Đợi một hồi lâu, Nhan Nặc liền khoác tay anh, hỏi: “Ê,
rốt cuộc anh làm sao thế?”

Tần Phóng lấy lại tinh thần, đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi đói, em mau

thu dọn đi, lát nữa chúng ta đi ăn.”

Đoạn đối thoại kỳ lạ đã kết thúc như thế.

Dường như hồi ức đã trở lại rất rõ ràng, cô thích yên tĩnh, tới nơi nhiều người
là lại tìm góc vắng vẻ để ngồi, Tư Thần nói cô là người thiếu cảm giác an toàn
điển hình, đặt giữa đám đông thì cảm thấy ồn ào nhưng thực chất là rất xa lạ,
cô nghĩ và cảm thấy cô ấy nói không sai.

Hôm đó, Đoàn Dịch Sâm bận rộn tiệc tùng, một mình cô đi quanh khu triễn lãm
tranh, không hiểu sao lại bước vào một khu không có nhiều người, từ cái nhìn
đầu tiên đã bị bức tranh đó thu hút, ánh điện mờ mờ chiếu trên bức tranh khiến
không khí cũng bị cảm nhiễm theo. Một cậu bé cao gầy nhưng gương mặt tuấn tú
đang chăm chú nhìn về nơi xa. Cô cảm thấy ánh mắt ấy đủ sức lay động lòng
người, cúi xuống nhìn thấy không những không có tên tác giả mà thậm chí bức
tranh cũng không có tên.

Không biết từ bao giờ đã có người đứng bên cạnh cô, hạ giọng hỏi: “Chào cô, cô
thích bức tranh này à?”

Nhan Nặc nheo mắt cười gật đầu: “Vâng, nét vẽ đẹp, cộng với ý cảnh tuyệt vời,
tất cả đều rất đẹp.”

Người đó lại hỏi tiếp: “Cô không cảm thấy nó quá lạnh lẽo sao? Nghe nói nhiều
người không thích phong cảnh trong tranh.”

Nhan Nặc cũng không hiểu sao mình lại có hứng thú nói chuyện với người lạ, lại
còn chăm chú ngắm bức tranh, điềm tĩnh nói: “Sạo lại lạnh lẽo chứ? Anh nhìn ánh
mắt đứa bé kia mới ấm áp làm sao, nơi xa cậu bé ấy đang nhìn về là một ngôi nhà
có khói bếp, có thể là mẹ cậu bé đang nấu ăn, màu sắc không nhiều nhưng ý cảnh
sâu xa, nói chung tôi rất thích.”

“Vậy cô đặt cho nó cái tên đi, cô cảm thấy nên đặt tên thế nào thì phù hợp
nhỉ?”

Nhan Nặc sững lại, cô chớp mắt suy nghĩ, im lặng một hồi lâu cô mới nói: “Nếu
là tôi thì… tôi sẽ đặt nó tên là: Trái tim ấm áp.”

Thực ra người lạ mặt lúc đó chính là Phương Lỗi – người cùng Tần Phóng tới
triển lãm tranh, sau đó anh kể lại đoạn hội thoại này cho Tần Phóng nghe, Tần
Phóng nghe xong không nói gì.

Chỉ là sau đó, bức tranh ấy có tên thật, chính là: Trái tim ấm áp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.