Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Chương 30


Đọc truyện Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu – Chương 30

Nhan Nặc hồn xiêu phách
lạc về tới nhà, trước mắt là một màu đen tối, trong đầu toàn là hình ảnh lúc
Tần Phóng nói câu ấy: “Nhan Nặc, Nhan Nặc, quên anh ta đi…” Thực ra cô rất
muốn nói với anh, cô thực sự đã cố gắng quên đi, chỉ là lúc đó không hiểu sao
lại ngu ngơ tới vậy, khựng lại không nói gì, lẽ nào bởi vì cô cũng không thể
quyết định?

Liễu Tư Thần vốn học tâm lý nên rất biết quan sát sắc mặt, nhìn thấy bộ dạng
Nhan Nặc thế này là đoán ngay bữa cơm tối nay hai người ăn không hề vui vẻ. Cô
nghĩa khí bỏ hạt dưa, từ bỏ bộ phim Mỹ mới nhất đang hứng thú xem, nhoài người
lên phía trước chuẩn bị tinh thần phụ đạo một lượt. Cho dù Nhan Nặc chỉ nói mơ
hồ, đại khái thì cô cũng có thể ghép mọi chuyện lại với nhau. Chuyện là: Mâu
thuẫn giữa quá khứ và hiện tại, tình cũ và tình mới.

Cô phân tích có đầu có cuối: “Tần Phóng không vui vì Đoàn Dịch Sâm cũng là
chuyện thường tình, dù sao hai người cũng mới bắt đầu, vẫn chưa ổn định, đàn
ông mà, đều hy vọng mình là tất cả của phụ nữ. Có điều, mỗi người ít nhiều đều
không tránh được việc có quá khứ, hai người ở bên nhau phải va chạm thì mới
biết đối phương có phải là nửa vòng tròn thuộc về mình hay không, cậu nên cho
anh ấy thời gian suy nghĩ, sẽ biết ngay là mình ghen tức thật ấu trĩ biết bao.
Trừ khi… trừ khi cậu vẫn muốn nối lại với Đoàn Dịch Sâm.”

Nhan Nặc kinh ngạc thốt lên: “Làm sao có thể chứ? Tớ và anh ấy đã kết thúc
rồi.” Chỉ là cô phản ứng quá nhanh nên chẳng khác gì muốn che giấu sự thật, đôi
mắt màu hổ phách của cô bạn thân dường như nhìn thấu tâm can cô, cô giấu mặt
vào gối, bất giác nhớ lại đôi mắt cô đơn của Tần Phóng, trong lòng cảm thấy vô
cùng hối hận.

Liễu Tư Thần tiếp tục nói: “Tiểu Nặc, cậu hãy tin vào con mắt chuyên nghiệp của
tớ, Tần Phóng chắc chắn sẽ thích hợp hơn ai kia, cậu may mắn, chàng trai chỉ
đối xử tốt với cậu thế này cậu có thắp đèn lồng cũng không tìm thấy đâu. Anh ấy
không những đẹp trai lại có tiền, có tài, quan trọng nhất là làm việc gì anh ấy
cũng nghĩ tới cậu trước tiên. Tớ nghĩ cậu nên tìm thời gian nói chuyện với anh
ấy, đã ở bên anh ấy rồi thì còn chuyện gì không thể nói được nữa được chứ?”

Nhan Nặc chậm rãi “Ừ” một tiếng, có lẽ đã ghi nhớ mọi chuyện trong lòng.

Ngày hôm sau đi làm, Tần Phóng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, dường
như không còn nhớ gì cả, vẫn nói nói cười cười, mấy lần Nhan Nặc lấy hết can
đảm định nói thì đều bị anh ậm ừ cho qua chuyện. Sau đó hai người không hề nhắc
tới chuyện buổi tối hôm ấy một câu nào, điều không ngờ là tình cảm của hai

người còn hơn cả trước đây, thường xuyên ra vào cùng nhau thật khiến người khác
phải ngưỡng mộ.

Khi chưa yêu, Tần Phóng như một đứa trẻ khiến Nhan Nặc hết lần này tới lần khác
nhường nhịn anh, sau khi thành đôi, Nhan Nặc lại được anh chiều như một đứa
trẻ. Với thứ tình cảm khó khăn lắm mới thành này, càng cần thật lòng đối đáp,
tình yêu luôn cần cả hai bỏ tâm sức để nuôi dưỡng.

Văn phòng Tần Phóng nhận một công trình lớn của Thịnh Thế từ năm trước nên cuối
năm nhận được phong bì dày dặn, mọi người đều cười hớn hở. Không ngờ việc tốt
lại cứ tới liên tiếp, sau khi khai xuân, công ty bất động sản Viên thị, một
công ty bất động sớn lớn, cũng hợp tác với văn phòng Tần Phóng.

Cơ hội này đến thật đúng lúc và hợp lý, hóa ra hôm ở resort, Tần Phóng cứu được
đứa bé ấy chính là cháu nội của tổng giám đốc Viên thị, Tần Phóng vì chuyện này
mà bị thương nhưng anh không hề nhận bất cứ sự báo đáp nào. Tổng giám đốc rất
vừa lòng, hơn nữa, thiết kế của anh rất nổi tiếng trong ngành, mọi thứ đều
thuận lợi, đúng là làm việc tốt sẽ được báo đáp. Người vui nhất chính là “đứa
trẻ thích tiền” Phương Lỗi, cả ngày vui cười hớn hở tính toán mở rộng kế hoạch
kinh doanh của văn phòng.

Tần Phóng lại không có thời gian lo mấy thứ đó, nhất định phải hoàn thành công
việc của mình, sau đó giao mọi việc ở văn phòng cho Phương Lỗi, đầu tháng Tư
anh phải bay sang Mỹ. Đáng ra Nhan Nặc sẽ đi cùng anh nhưng trước khi đi cô lại
bị cảm nặng nên không thể đi chuyến này.

Lúc hai người ở bên nhau thì giống như không khí vậy, không cảm thấy khác gì
cả, đến khi xa nhau, Nhan Nặc mới phát hiện ra mọi thứ thực sự không như thế,
nỗi cô đơn giày vò khiến cô khó thở. Khi đi làm, cô thường xuyên nhìn điện
thoại rồi ngồi thừ người, lúc nấu ăn cũng không cho hành, không cho mộc nhĩ vì
Tần Phóng không thích ăn, việc đầu tiên khi về nhà là xem có email mới không,
có thời gian thì đợi anh online, hai người nói chuyện cả buổi.

Nhan Nặc có nhìn thấy ông Tần qua webcam, tinh thần của ông rất tốt, chỉ gầy
hơn lần trước một chút. Ông luôn càu nhàu muốn uống trà của cháu dâu, còn muốn
bế chắt nữa. Sau đó Tần Phóng liền mắng ông già rồi mà không chịu nghỉ ngơi,
hai ông cháu lại tranh cãi đỏ mặt tía tai, Nhan Nặc nhìn hai ông cháu một già
một trẻ trên màn hình mà cười vui. Tình cảm của hai người họ dường như đã thay
đổi sau một thời gian ngắn xa nhau, càng biết trân trọng hơn, càng hiểu tầm
quan trọng của đối phương hơn. Tần Phóng luôn miệng cười, hai người như thế này

cũng được coi như tiểu biệt thắng tân hôn.

Cô muốn sẽ qua bên đó với anh, nhưng công việc ở văn phòng quá bận, liên tục
mời nhiều người, Phương Lỗi bảo cô đợi một thời gian nữa, Tần Phóng cũng nói
bây giờ cô qua đây cũng không hay lắm, trong lời nói của anh có hàm ý họ hàng
bên gia đình Tần Phóng quá phức tạp, tranh đi đấu lại như thế chắc chắn cô sẽ
không thích.

Thời gian trôi thật nhanh, nửa tháng nữa là tới sinh nhật của Tần Phóng.

Nếu như giữa hai người là quan hệ của nhân viên và sếp như trước đây thì bỏ
tiền mua món quà được được một chút là xong, nhưng bây giờ là tình nhân, Nhan
Nặc thấy đau đầu khi nghĩ xem nên tặng gì. Đương nhiên người đầu tiên cô nghĩ
đến là Liễu Tư Thần, cô ấy ở công ty mới như cá gặp nước, chỉ trong ba tháng
ngắn ngủi đã lên chức trưởng phòng, lên như diều gặp gió, chỉ là gần đây Nhan
Nặc cảm thấy cô ấy hơi lạ, muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào, đành kéo cô
ấy ra ngoài mua quà với mình để giải khuây. Cả hai đi hết vòng này tới vòng
khác trong trung tâm mua sắm, quà thì không mua được nhưng đã mua được một đống
đồ ngoài kế hoạch, hai người bắt đầu quay sang mắng nhau là hai kẻ khuynh gia
bại sản.

Liễu Tư Thần đau xót nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay, miệng vẫn không ngừng làu
bàu: “Qua con mắt kiểm định của tớ thì cậu đúng là một cô bạn tồi, tớ đâu có
giống cậu, tìm được một con rùa vàng là có thể ngồi vắt chân làm bà chủ an nhàn
rồi, tớ thì một tuần mới có một ngày nghỉ, lại còn phải đi cùng cậu ra ngoài để
bị giày vò thế này, bi đát quá…”

Nhan Nặc mỉm cười rồi gõ gõ đầu Tư Thần: “Vậy trước đây ai tự phong mình là nữ
hoàng shopping? Ngày nào cũng bắt tớ đi dạo phố cùng hả? Bây giờ tớ mới chỉ
chiếm một ngày của cậu thôi mà đã khóc lóc vật vã thế này rồi, cậu có lương tâm
không hả?”

Liễu Tư Thần ra bộ chu môi: “Cậu bắt nạt người ta.”

Nhan Nặc không để ý đến cô ấy mà đảo mắt khắp nơi, vẫn băn khoăn chưa biết chọn
quà gì. Nếu là mùa đông thì cô có thể tặng anh áo, khăn cô tự đan, thể hiện
thành ý, nhưng bây giờ vào hè rồi, anh lại chẳng thiếu thứ gì khiến cô thực sự
cảm thấy khó nghĩ.


Liễu Tư Thần nói: “Hay là cậu tặng anh ấy cà vạt? Nghe nói tặng cà vạt có thể
giữ chặt trái tim người đàn ông, bên Mỹ bao nhiêu cô tóc vàng xinh đẹp như thế
cậu không sợ anh ấy rung động à?”

Nhan Nặc lườm Tư Thần một cái: “Không phải cậu thấy anh ấy là người đàn ông có
thắp đèn lồng tìm khắp nơi cũng không được sao? Nếu người ta thật sự thay lòng
thì đến trâu cũng không kéo lại được, huống hồ chỉ là một tấm cà vạt mỏng manh?
Hơn nữa, anh ấy có hay mặc com lê đâu.”

Liễu Tư Thần nghe thế liền tưởng tượng ra dáng vẻ của Tần Phóng, dường như đúng
như Nhan Nặc nói, anh luôn ăn mặc thoải mái. Không lâu sau, cô lại chớp chớp
mắt đưa ra chủ ý: “Nếu anh ấy không thiếu gì cả mà chỉ thiếu cậu thôi, vậy thì
gói cậu thành món quà gửi qua đó đi, nhận được niềm vui lớn thế này, chắc đến
sinh nhật, anh ấy sẽ cười không khép miệng lại được mất.”

“Thật không hiểu trong đầu cậu chứa cái gì nữa, toàn nghĩ ra những ý tưởng quái
gở.”

Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, dường như nhớ ra gì đó, cô buồn rầu nói: “Tớ
cũng muốn qua đó gặp anh ấy nhưng anh ấy nói với tớ là sắp tới sẽ về, cũng
không biết ông nội thế nào rồi, hai ngày nay đều không gọi điện…”

Liễu Tư Thần nhảy qua nhìn cô đầy mờ ám, hạ giọng hỏi: “Ai da, xuân tình của cô
nương rung động nên nhớ tình lang rồi hả?” Điệu bộ đểu cáng của cô ấy khiến
Nhan Nặc chạy đuổi theo Tư Thần khắp phố.

Sau đó khi đi qua cửa hàng trang sức, Liễu Tư Thần không nén được bản tính tò
mò của phụ nữ, liền kéo Nhan Nặc vào xem, cô chỉ các món đồ đang phát sáng lấp
lánh và đề nghị: “Hay là mua nhẫn đôi đi? Vừa có ngụ ý lại vừa thực tế.”

Cô vừa nói vừa yêu cầu nhân viên lấy vài mẫu ra cho cô đeo thử, thật không biết
là mua cho Nhan Nặc hay mua cho mình nữa. Mấy kiểu sau đó đều na ná nhau, đang
định gợi ý cho Nhan Nặc thì thấy sắc mặt Nhan Nặc hơi kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt
của Nhan Nặc, Liễu Tư Thần cũng thấy chuếnh choáng.

Một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi trước quầy chọn nhẫn cưới khiến bao người chú
ý, nam phong độ, nữ thanh tú.

Lâm Vũ Triết ngồi thẳng người, cầm một chiếc nhẫn lên ngắm nghía dưới ánh đèn
sáng, cô gái bên cạnh anh, Liễu Tư Thần cũng quen, là Cao Tịnh – con gái cưng
của thị trưởng Cao, người quản lý lĩnh vực kinh tế của thành phố C. Đôi mắt cô
ấy bỗng chốc chùng xuống, nhìn thấy trang sức sáng đến mấy cũng không còn hứng
thú nữa.

Lâm Vũ Triết cũng nhìn thấy hai người, anh khựng lại rồi quay sang nói thầm gì
đó với Cao Tịnh, sau đó đứng dậy đi về phía hai người. Bóng người cao lớn của
anh đứng trước mặt hai người nhưng chỉ nhìn Nhan Nặc rồi mỉm cười: “Sao trùng

hợp thế? Đi mua đồ à?”

Nhan Nặc cũng mỉm cười: “Vâng, chúng tôi chỉ đi xem thôi. Anh thì sao?”

Đôi mắt sáng dài của Lâm Vũ Triết khẽ nheo lại, chậm rãi nói: “Anh à? Đến mua
nhẫn đính hôn.”

“Đính hôn?” Nhan Nặc ngạc nhiên thốt lên, lúc này cô mới sực nhớ ra và nhìn cô
gái xinh đẹp dịu dàng đứng cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ hóa ra tin
đồn trên báo là thật, cuối cùng anh ấy cũng phải lập gia đình rồi, cô có chút
ngạc nhiên. Cô đưa tay ra thật lòng chúc phúc: “Vậy chúc mừng anh trước.”

Lâm Vũ Triết nói tiếp: “Còn chưa gửi thiếp mời mà, đến lúc đó em nhớ đến sớm
nhé!” Nói xong, anh liếc nhìn người đang đứng bên cạnh cô, trong mắt không hề
có ý cười đùa. Ánh mắt lạnh nhạt ấy giống như một tấm lưới trải trong lòng Liễu
Tư Thần, kết thành từng mối, không thoát ra được.

Cô không nhìn rõ người đàn ông đứng trước mặt nữa, đầu óc choáng váng, cánh tay
bám vào ghế đã trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, dường như
đang cố gắng che giấu điều gì đó.

Nhan Nặc không nhận thấy sự khác biệt của cô bạn thân nên chỉ nhiệt tình gật
đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ tới.”

Lâm Vũ Triết mỉm cười rồi quay lại bên cạnh Cao Tịnh.

Anh đi rồi, Liễu Tư Thần vẫn chưa tỉnh lại, Nhan Nặc khẽ lay cô: “Tư Thần? Sao
thế?”

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Kiểu cách ở đây cũ quá, chúng
ta đi hàng khác xem.” Nếu không đi thì cô e mình sẽ mất bình tĩnh, cô không
muốn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm và xấu xí của mình.

Liễu Tư Thần tiếp tục kéo Nhan Nặc đi lòng vòng trong khu mua sắm một lượt,
Nhan Nặc xem đi xem lại vẫn không chọn được cái nào ưng ý, còn Tư Thần dường
như phát điên, mua sắm không ngơi tay. Cô chỉ nói vì muốn tự chúc mừng mình
thăng chức nên tiêu nhiều một chút cũng không sao, Nhan Nặc nghĩ Tư Thần trước
đây cũng có “tiền án” mua sắm điên cuồng nên cũng không nói gì nữa.

Mấy hôm sau, Nhan Nặc thấy Tư Thần càng lúc càng lạ, nhưng trong thời gian ngắn
cô không biết có điều gì không thỏa đáng.

Cho đến một hôm, Liễu Tư Thần mất tích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.