Yêu Em, Thêm Một Lần Nữa! (Tfboys)

Chương 31


Đọc truyện Yêu Em, Thêm Một Lần Nữa! (Tfboys) – Chương 31

Cả ba người liền cất bước đi lại chỗ cái bàn ấy. Kéo cái ghế kế bên Lợi Vy sau đó ngồi xuống, Hạ Nhiên liền nghe thấy tiếng của Nguyên nói:
” Này mấy cậu học bài hết chưa? Chứ Vương Nguyên tớ đây bây giờ là cực kỳ ok rồi đó nha.”
” Xí, bớt dùm một cái. Tớ đây, trong một tuần ôn thi này, tớ đã giải được một quyển sách ôn tập toán đó nha!” Nghe Nguyên nói xong, Cảnh Du cũng lật đật hùa theo khoe ” thành tích” mà mình đã đạt được trong một tuần vừa qua.
“Ừ đúng rồi, giải toán nhưng chắc hơn một nửa là nhìn sách giải rồi chứ gì.” Khải trêu sau đó cả đám liền cười sặc sụa.
“Này này, tớ là một thiên tài đấy. Không tin thì sau khi biết kết quả thì tớ cho cậu xem.” Cảnh Du cũng không chịu thua.
“Tớ có ý này, hay là hai cậu cược với nhau đi. Nếu ai có điểm cao hơn thì người đó thắng, ngược lại nếu ai thua sẽ bao cả đám một chầu. OK?” Thiên lên tiếng với vẻ mặt hứng khởi.
“Được thôi, tớ mà không ăn được một chầu của cậu thì tớ sẽ hối hận cả đời.” Cảnh Du gật đầu mà không cần suy nghĩ.
“Tớ cũng vậy. Kì này tớ sẽ thắng!” Khải chắc chắn đáp lại.
“Được rồi, lo chọn món ăn đi mấy ông tướng, cá cược để lần sau lo, bây giờ ăn là nhất.” Thiên Anh vừa nhìn vào menu vừa nói.
“Đúng, thiệt chứ nãy giờ tớ đói lắm rồi đấy.” Nguyên đồng tình với ý kiến của cô. Cậu vừa nói vừa xoa xoa cái bụng tội nghiệp của mình.

“Cậu mà lúc nào chả đói!” Cả Thiên, Khải, Cảnh Du đều đồng thanh.
“Hìhì.” Nguyên cười mỉm, nghĩ thầm ” Đúng là bạn thân có khác!”
———————————————————————————————————
“Chúc quý khách ăn ngon miệng.” Một chị nhân viên phục vụ xinh đẹp sau khi để những món ăn xuống bàn liền gật đầu chào.
“Ăn thôi, đồ ăn tới rồi!” Nguyên nhìn những món ăn đấy mà nuốt nước bọt ừng ực.
“Từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu.” Thiên Anh thấy Nguyên cầm đũa lên mà ăn không ngừng nghĩ liền đánh vào vai cậu một cái thật mạnh.
“Đau!” Nguyên hét, mồm vừa nhai vừa nói.
“Biết đau thì ăn từ từ thôi.” Thiên Anh nói tiếp.
“Rồi rồi.” Cậu lười biếng trả lời.
Hạ Nhiên đang vừa lướt weibo vừa nghe mọi người nói chuyện. Thỉnh thoảng cũng ngóc cái đầu lên mà cười vài cái. Nhưng cô không biết rằng mỗi lần cô cười như vậy thì trong điện thoại của Thiên và Khải lại có thêm một tấm hình của cô. Hihi, hai cậu từ nãy tới giờ ngồi chụp trộm hình cô.
Từ lúc cùng Hạ Nhiên bước vào quán đến giờ, hai cậu đã say nắng cô nhiều lần lắm rồi. Bằng chứng là trong điện thoại của hai người lúc này toàn là hình của cô trong từng cử chỉ. Lúc cô ăn, lúc cô nói chuyện cùng Thiên Anh và Lợi Vy, tất cả đều nằm trong này.
“Nè Thiên, Khải quay qua ăn đi, nếu không sẽ hết đó.” Cảnh Du ngồi kế bên nhìn hai người nhắc nhở.
“Ờ.” Hai người đồng thanh nói sau đó liền cầm đũa gắp thức ăn vào chén của mình.
“À mà mọi người thi phòng mấy?” Khải đột nhiên hỏi.
“Chi vậy?” Cảnh Du hỏi lại.
“Để tớ qua tớ chúc các cậu thi rớt.” Nói xong, Khải lại nhận được những cái lườm rách da mặt.

Thực ra cậu hỏi câu này cũng có nguyên nhân của nó. Hôm trước, khi thầy đọc số báo danh và phòng thi của cả lớp thì cậu, Nguyên và Thiên phải vắng mặt vì đi quay quảng cáo. Do vậy nên đã hại cậu không biết phòng thi của Hạ Nhiên. Sẵn tiện ở đây hỏi luôn cho không bị nghi ngờ. Cậu định sau khi biết phòng của cô thì mỗi ngày thi đều có thể qua mà gặp “nữ thần” lòng cậu.
“Tớ phòng thứ nhất luôn này.” Thiên Anh cười trả lời.
“Tớ phòng năm, nằm ở lầu hai, hic, nghĩ tới mỗi ngày thi phải leo lên là thấy mệt rồi.” Nguyên than.
“Vậy thì tớ và Nguyên chung phòng rồi.” Hạ Nhiên nhìn Nguyên nói.
“Vậy à, vậy thì không sợ một mình nữa rồi.” Nguyên cười cười nhưng không để ý đến hai con người đang vô cùng ganh tị với mình đấy.
“Hình như trong đây không có ai phòng ba nhỉ?” Cảnh Du lên tiếng hỏi.
“Không đâu, mà nói trước nếu cậu có cô đơn thì đừng có gọi tớ qua chơi nha, tớ bận rồi!” Nguyên nói xong liền quay qua nháy mắt với Thiên Anh vài cái.
“Vâng, tớ sẽ không thèm làm phiền mấy cậu đâu.” Cảnh Du nhấn mạnh chữ “không thèm”.
“Lợi Vy, cậu phòng mấy vậy?” Thiên Anh hỏi.
“Tớ hả, tớ phòng cuối cùng luôn.” Cô trả lời.
“Thiên, Khải nói số phòng ra đi chứ?”

“À, tớ phòng bốn.” Khải nói
“Tớ phòng kế cuối.” Thiên tiếp lời.
“Ờ mà nè, nói tóm gọn lại là chúng ta phải thi cho tốt, cố gắng lên!” Nguyên cầm li nước ngọt của mình lên, rồi tất cả cùng hò hét sảng khoái cùng nhau cạn li.
Sau một hồi nói chuyện vui vẻ, những thức ăn trong dĩa cũng được vơi đi sạch sẽ, khách trong quán cũng thưa dần. Nguyên bỗng xụ mặt xuống, nhìn cả đám hỏi:
“Này tớ hỏi một câu kinh điển nhất trong lịch sử được không?”
“Hỏi đi.” Cả đám đồng thanh.
“Chầu này…ai trả?” Nguyên run run hỏi.
“Câu cũ nhé, ai ăn nhiều nhất người đó trả.” Cả đám bỗng nhiên đồng thanh chập hai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.