Đọc truyện Yêu Em Thật Xui Xẻo – Chương 4: Ngưu lang bán thân
“Hiện thực thật tàn khốc và tội lỗi”
***
“Chào anh, anh là a
Hồ Bất Động lim dim cặp mắt ngái ngủ, mơ màng tỉnh
lại, nhìn anh chàng trước mặt. Hình như cô ta chưa gặp người này bao giờ…
Mái tóc đen khá dài của anh ta được cắt tỉa cẩn thận,
áo sơ mi phanh nửa hàng cúc trên, khoe bộ ngực vạm vỡ, cuốn hút. Anh ta một tay
giơ chiếc điện thoai rất quen thuộc với cô áp lên tai mình, một tay giơ một
chiếc thẻ ngân hàng mà cô nhìn càng quen hơn nữa, rồi lại dùng cái giọng nói
nhẹ như bay đọc mã số thẻ ngân hàng không thể nào quen hơn.
Đợi chút… tình hình là, trước mặt cô bây giờ là một gã
không khác gì trai bao. Ánh mắt tinh quái quét lên cái bộ mặt thẫn thờ của cô,
cầm điện thoại và thẻ ngân hàng của cô, lại còn đọc vanh vách mã số thẻ nữa
chứ.
“Tôi không có sở thích nhố nhăng gọi
trai bao đến giữa ban ngày ban mặt, anh tìm nhầm người rồi!”. Cô nhảy đánh
“rầm” một cái từ trên ghế băng xuống đất, dùng hết sức bình sinh nhao về phía
gã “trai bao” kia, thẻ ngân hàng của cô mới bị “trọng thương” bởi một tên ăn
bám, nó thật sự không đủ sức cung phụng anh chàng vô công rỗi nghề này!
Cô giật phắt chiếc điện thoại áp trên tai anh chàng,
chẳng buồn cảm nhận hơi ấm từ đôi tay của mỹ nam truyền vào chiếc điện thoại,
cô đã hét như tát nước vào điện thoại: “Cấm tiêu tiền của tôi, có nghe thấy
không? Hàng họ nhà bà thế nào tôi còn chưa coi, quần áo anh ta vẫn chỉnh tề, tư
thế ngồi vẫn ngay ngắn, chưa bị vồ ngửa ra, trên người cũng chẳng có dấu môi
nào, cúc áo là do anh ta tự cởi, tôi chưa hề động vào người anh ta, bởi vậy cấm
tiêu tiền của tôi, nghe thấy không?”
“Chị à… anh ấy là…”, giọng một phụ nữ
lẳng lơ vang lên trong ống nghe.
“Chị gì mà chị, tôi không phải chị! Bà
không cần giới thiệu với tôi, anh ta “phục vụ” tốt như thế nào, cũng không cần
quảng cáo, anh ta hàng tốt giá rẻ, xem ra anh ta cũng không giống hàng rẻ tiền
đâu, đừng hòng lừa bịp những gì mà tôi rút thăm trúng giải thưởng lớn ở công ty
các bà và đặc biệt ngồi đợi để được tặng giải thưởng miễn phí!” Cô vừa đập bàn,
giậm chân, vừa chỉ thẳng vào anh chàng đang lặng lẽ nhìn cô cười nhạt. Cô kiên
quyết dù lúc này anh ta cầu xin cô chiếu cố đén anh ta một lần cô cũng không
thể thương lượng với hầu bao của mình được!
“Tiểu thư… tôi…”
“Không cần nói gì nữa cả! Trả tiền,
trả tiền! Nghe thấy chưa? Nếu không vì mấy công ty trai bao thất đức, làm ăn
phi pháp các bà thì đâu có chuyện người tốt bị ép làm gái điếm. Giờ lại còn dám
tự mình tiếp thị, đưa hàng đến tận cửa. Các bà coi tôi là ai chứ? Một phụ nữ
giữ gìn phẩm hạnh như tôi đây, bây giờ các bà có đốt đuốc ban ngày cũng chẳng
thể tìm được nàng dâu tốt như tôi đâu, tôi sẽ không bao giờ để công ty buôn xác
bán thịt của các người dụ dỗ đâu. Ai có thể biết được là sau khi chơi xong, các
người có gửi một đống ảnh khỏa thân đến tống tiền không, còn nữa, tôi làm sao
mà biết được hàng của các người có bị HIV, hoa liễu hay bệnh dại… không. Nói
tóm lại, tôi muốn…”
“Đứa con gái lắm mồm như cô im miệng cho
tôi! Tiệm trai bao của bà đây không bao giờ cung cấp mấy thứ hàng mạt hạng ấy,
tiệm của bà được hầu hết các bạn gái ủng hộ, yêu mến. Cô hiểu cái quái gì chứ!
Công việc của chúng tôi nói nhỏ thì là làm ấm lòng tâm hồn những người phụ nữ,
nói lớn thì gọi là bác sĩ tâm lý! Loại bà cô lắm mồm, ế chỏng ế chơ như cô, nếu
như không phải là tôi nhìn thấy tiền đồ của Thiên Lưu trong nghề này thì tôi đã
không phí thời gian mà dài dòng với một kẻ nghèo kiết xác, không nuôi nổi một
gã đàn ông như cô! Lão nương đem Thiên Lưu bán thân… hừ… đều tại cô, khiến bà
đây phải nói ra hai từ “bán thân” nhục nhã này… Tiền ký hợp đồng trả cho cô, cô
tự đi kiểm tra tài khoản xem đúng không!”
“Thiên… Thiên Lưu?” Cô cầm điện thoại,
sửng sốt lắp bắp, rồi quay ngoắt lại, trong mắt nhìn Hạ Thiên Lưu đang thản
nhiên lật lật một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Cô không hiểu tại sao anh có thể
từ một đạo sĩ tu tiên, siêu phàm thoát tục biến thành một gã trai bao hào hoa,
phóng đãng như vậy. Chắc chắn anh ta đã tiêu không ít tiền, đợi chút, còn một
vấn đề nữa cô cần xác minh lại
“Bà nói… bà muốn chuyển tiền vào tài
khoản của tôi… chứ không… không phải là rút tiền?”
“Vớ vẩn! Ngay từ lần đầu tôi nhìn thấy
dáng vẻ bảnh bao, ngây ngô của Thiên Lưu, tôi đã biết cậu ấy sẽ là một cái cây
hái ra tiền!”
“Bảnh bao… ngây ngô?” Hai từ này kết
hợp lại với nhau khiến Hồ Bất Động vô cùng lo lắng, liệu sau này khi anh ta
phục vụ xong, có tính nhầm tiền… thu thiếu phí… lại còn thiếu mất hẳn một số 0
hay không? Nhưng bây giờ không phải là lúc để lo lắng chuyện đó. “Không… tôi
nói cho chị biết… Chị à, anh ta không thể làm trai bao được đâu, anh ta… anh
ta… anh ta là từ trên núi xuống, ngoại trừ việc tối ngày chỉ biết nói mấy câu
mê tín, hồ đồ lừa người ra thì chẳng hiểu cái gì hết, hơn nữa đầu óc anh ta có
vấn đề!”
“Ai là chị cô? Đầu óc cô mới có vấn
đề, Thiên Lưu nhà tôi thông minh, lạnh lùng như vậy, tôi cảnh cáo cô, bất luận
cô là bồ nhí hay là cái đuôi đeo đẳng Thiên Lưu, nếu cô dám cản trở tiền đồ
thăng tiến của Thiên Lưu thì ngày mai tôi sẽ sai người chặt cô ra thành từng
khúc, đợi lát nữa xe của bà đến đón Thiên Lưu đi làm buổi đầu tiên, cô nhớ
tránh xa ra một chút, đừng để bà này trông thấy cô! Nghe thấy chưa! Hừm, nói
chuyện với bọn gái già thật phiền phức! Bực mình!”
“Cộc…”
“Này! Này! Này!”
“Nói xong rồi?”, giọng Hạ Thiên Lưu
bình thản như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hồ Bất Động nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối
của mình, giơ tay run rẩy chỉ vào kẻ không biết xấu hổ, làm mất mặt liệt tổ
liệt tông, hủy hoại thuần phong mỹ tục, lại hoàn toàn chẳng chút hối lỗi trước
mặt mình kia, cô giận tím mặt, gằn từng tiếng một: “Chuyện – này – là – thế –
nào?”
“Tôi không muốn làm kẻ ăn bám.”. Câu
trả lời khiến Hồ Bất Động suýt thổ huyết.
“Anh… anh có biết làm trai bao là làm
gì không?”
“Là làm gì?” Anh ta hỏi ngược lại,
lông mày nhướn lên, rõ ràng là anh ta chẳng hiểu cái gì.
“Anh… ngay cả trai bao là làm gì anh
cũng không biết, vậy mà lại chạy đi ký hợp đồng với người ta!” Cô xông đến
trước mặt anh ta gần như là phát điên. “Hợp đồng đâu? Để đâu rồi?”
“Hợp đồng gì?”
“Chính là tờ khế ước bán thân anh vừa
ký với người đàn bà kia đó, anh bị bán rồi, anh có biết không? Anh nhàn rỗi quá
không biết về nhà mà xem ti vi, chơi một mình, nhân tiện giúp tôi giặt quần áo,
quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà vệ sinh lại chạy lông nhông ra đường, làm mấy
cái trò tệ nạn! Cái gì mà bảnh bao với ngây thơ chứ!”
“Tôi chỉ là xem biển chỉ đường.”
“…” Đúng thật là bảnh bao,
ngây ngô mà! “Nếu anh không muốn tối nay bị năm chục người phụ nữ lần lượt đè
lên giường, làm hỏng hết đạo hạnh thanh tu cả đời của mình sau đó lại hút sạch
dương khí trên người anh, khiến anh ba ngày ba đêm không thể xuống nổi giường
và cả đời này hễ cứ nhìn thấy phụ nữa là sẽ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn thì mau
chóng đưa tờ giấyhụ nữ kia bắt anh ký tên cho tôi xem!”
“Tôi thấy phiền phức, vứt đi rồi.” Sáu
chữ đơn giản gãy gọn này buông ra cho con tim bé nhỏ của Hồ Bất Động gần như vỡ
vụn.
“Anh… anh… anh…”
“Tôi ném rồi”, anh lặp lại.
“Tôi cứu không nổi anh rồi… thôi anh
nên nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý, trở lại núi đi…” Cô tuyệt vọng xua tay,
nhưng nghĩ lại lời đe dọa của bà chị xã hội đen vừa rồi, nếu như bà ta không
tìm được Hạ Thiên Lưu, vậy Hồ Bất Động cô chẳng phải sẽ trở thành kẻ thế mạng
sao? Dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được, trên tờ khế ước bán thân kia
hẳn giao hẹn rõ nếu người bán thân bỏ chạy, vi phạm hợp đồng thì phải bồi
thường hợp đồng gấp mười, hai mươi, ba mươi lần.
Phật tổ ơi, tuy nói là cứu được một mạng người hơn xây
tòa tháp bảy tầng nhưng cũng không có quy định phải đánh đổi cả tính mạng của
mình để cứu người.
Nghĩ đến đây, cô cứng nhắc di chuyển bước chân, giơ
tay vỗ mạnh lên vai Hạ Thiên Lưu. “Là đàn ông thì phải có trách nhiệm, hiểu
không?”
“…” Anh ta ngước mắt lên,
nhìn cô lạnh lùng.
“Nếu anh chạy mất, tôi sẽ đưa con trai
anh đi thế nợ…”, cô cố tình nghiêm giọng, làm bộ bá đạo.
“…” Anh quay mặt đi chẳng
buồn nhìn c
“Anh đừng ép tôi… Tôi, tôi thực sự
không làm được…”
“Trai bao rốt cuộc là làm gì?”
“…” Cô nhìn anh chẳng biết
nói gì, anh căn bản chẳng nghe cô nói chuyện “Ăn bám đàn bà!”
Cô đưa ra định nghĩa chính xác và súc tích nhất nhưng
chỉ được anh đáp lại bằng một tiếng “Ừ!” cộc lốc, bình thản.
“… Anh không thể phản ứng
giống người bình thường một chút sao?” Là tên khốn nào vừa mở miệng hùng hồn
nói mình không thích ăn bám đàn bà? Lại là tên khốn nào chẳng chút phản ứng khi
biết mình sẽ sống bằng nghề “ăn bám đàn bà”? Không biết là cái bộ não chập mạch
của anh ta rốt cuộc là được khai quật từ đâu lên nữa!
“Bíp, bíp” một hồi còi của chiếc xe
Limousine ngoài cửa tiệm vọng vào, tiếng còi ô tô chói tai khiến Hồ Bất Động
nổi cả da gà, nghĩ lại lời người đàn bà kia, nếu như nhìn thấy cô, mụ sẽ đem cô
chặt thành từng khúc một, trong chốc lát cái gọi là khí phách bỗng chốc tiêu
tan toàn bộ, cô nghiêng người trốn ở phía trong quầy bán, rúm ró thành một
khối, chỉ thò đầu ra dặn dò Hạ Thiên Lưu một câu cuối cùng trước khi anh đi.
“Tôi nói này, anh nhất định phải ngoan
ngoãn một chút, nhất định không được bỏ việc hay khóc lóc chạy về, tôi biết lần
đầu tiên sẽ khó chịu một chút, nhưng… lâu rồi anh sẽ quen, vì cái mạng nhỏ của
tôi… ý, không, là vì cái mạng nhỏ của con trai anh, anh phải cố chịu đựng nhé,
nhẫn nhìn rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Cái gì mà trong sạch chứ, giữ tính mạng
mới là điều quan trọng, đúng, đúng vậy…”
Nhìn cái vẻ nhát gan, chẳng có chút bản lĩnh gì của
cô, anh chẳng buồn bận tâm những gì cô nói. Trước khi ra ngoài lại nói với cô
một câu: “Tôi còn cho rằng gan của cô không nhỏ, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi…”.
Nói rồi anh khinh bỉ, cười nhạt, tiện tay thả cửa kính ra, đi về phí chiếc
Limousine màu đen kia.
Cô chau mày ngẫm nghĩ, không hiểu anh ta có ý gì, đã
bao giờ cô nói là gan cô to đâu, mà có to thì cũng chẳng kiêu ngạo bằng anh ta.
Nhìn anh ta bỏ đi chẳng chút do dự, hoàn toàn không giống như sắp bước chân vào
chốn tội ác và vực thẳm nhục dục, A Di Đà Phật… Mà có liều cái mạng nhỏ này
cũng chưa chắc cứu được anh ta, chi bằng, về nhà giúp anh ta chuẩn bị một bồn
nước nóng tắm rửa, đợi anh ta khóc lóc “tan làm” quay về, sẽ dùng nó để “gột
rửa” những bi ai, tìm lại sự thuần khiết của bản thân.
Cô thò đầu nhìn ra cửa, cửa kính của chiếc Limousine
kia từ từ hạ xuống, một người phụ nữ đeo kính đen thò mặt ra, cô sợ hãi vội rụt
cổ lại. Xã, xã hội đen… thật đáng sợ!
“Thiên Lưu, lên xe đi!” Người phụ nữ
đeo kính đen ngồi dịch sang một bên để nhường chỗ nhưng Hạ Thiên Lưu vẫn đứng
ngoài cửa xe, quay đầu lại hình như đang nhìn cái gì đó, bà ta liền gọi: “Thiên
Lưu?”.
“Ừm.” Anh trả lời rồi quay đầu lại,
khom người ngồi vào trong xe, quay sang hỏi: “Làm trai bao là ăn bám phải
không?”.
“Hả, có phải là người con gái trong
điện thoại đã nói linh tinh gì với cậu không? Thiên Lưu, phải nhớ kỹ, lời của
bọn bà cô ế chồng không thể tin được.”
“…”
“Cô ta có giật mình khi nhìn thấy cậu
ăn mặc thế này không?”
“Ừm.”
“Có phải cô ta trong lòng thì sung
sướng muốn chết nhưng ngoài miệng lại tỏ ra khiếp sợ và nằng nặc không cho cậu
đi không?”
“Ừm.” Có tiền cô ấy rất sung sướng
nhưng lại lo sợ bị người khác giết hại.
“Tôi nói có sai đâu, đúng là bọn gái
già! Mấy ả đó chỉ giỏi to mồm, hừm! Lái xe, về câu lạc bộ.”
“Ừ…”. Anh thuận miệng ừ một tiếng. Qua
gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một cô gái từ trong quầy sách chạy ra, hai tay
chấp vào nhau, miệng đang lẩm bẩm gì đó. “Chỉ biết nói mồm? Hừ…”
“A Di Đà Phật!” Cuối cùng cũng đuổi
được bọn xã hội đen đó đi, Hồ Bất Động thở phào, quay trở vào hiệu sách, toan
thu dọn những cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa bị Hạ Thiên Lưu bới tung ra, tình
cờ phát hiện có tấm danh thiếp kẹp trong một cuốn sách…
“Câu lạc bộ… Bạch Mã? Mấy gã đó mà
cũng đòi so sánh với bạch mã hoàng tử. Đúng là xã hội đen tối. Tội lỗi…”