Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 17: Ích kỷ (hạ)


Đọc truyện Yêu Em Thật Xui Xẻo – Chương 17: Ích kỷ (hạ)

“Có thể… trả lại cho chị sợi dây
chuyền nhân duyên đó không?”

* * *

Một vệt máu…

Một vệt máu đ, không rõ nguồn gốc, có thể coi nó là
bằng chứng thép không nhỉ?

Sao nó có thể mặt dày dính trên giường của Hồ Bất Động
thế kia?

Áo cô bị giật đứt mấy cái cúc. Chú ý, chỉ giật đứt cúc
áo, chứ không hề mở phanh ra. Chứng tỏ người gây án tuyệt đối không có ý định
nhẹ nhàng vun đắp tình cảm hay không khí màn dạo đầu, mà chính là dùng bạo lực
chiếm đoạt cô.

Quần áo của cô nhăn nhúm như vậy, rõ ràng cô đã kháng
cự quyết liệt vì sự trinh trắng của mình.

Có lẽ do cô kháng cự quyết liệt quá nên đã khiến kẻ
gây án chẳng buồn quan tâm đến chiếc áo có mặc cũng như không của cô nữa, trực
tiếp thò bàn tay ma quỷ vào lần mò chiếc áo ngực mềm mại, quyến rũ của cô. Cô
thề là cả đời này, cô chưa từng hận kiểu áo ngực mở cúc trước này đến như thế.
Nhưng mà ở điểm này, kẻ gây án và cô giống nhau. Dù cố gắng thế nào, hắn cũng
không cởi nổi chiếc áo kiên quyết bảo vệ chủ nhân ấy nên mới tức giận chọn
phương thức thô bạo giống như đối với chiếc áo ngoài, dùng bàn tay to lớn giật
phăng chiếc áo ngực đó ra khỏi cơ thể cô. Chiếc áo ngực vẫn miễn cưỡng treo
trên người cô, chiếc khuy cài thì lăn lóc vào một góc, trở thành bằng chứng
không thể chối cãi cho việc cô bị cưỡng đoạt thô bạo. Chỉ có điều nhìn chiếc áo
ngực bị giật tung một cách hoàn toàn không chuyên nghiệp thế này, lẽ nào kẻ gây
án cũng giống cô… là lần đầu tiên?

Không dùng bao?

Nai tơ?

Ồ… he he, nếu cả hai đều là “nai tơ” thì kể
ra cô cũng không đến nỗi chịu thiệt. Chí ít cô cũng đã làm nhục tấm thân trinh
trắng của một gã thanh niên. Vớ vẩn! Ai thèm làm nhục một gã thanh niên trong
tình trạng ý thức mơ hồ chứ? Cô vẫn là người bình thường mà, những ý nghĩ vớ
vẩn vừa rồi lập tức tan biến. Vừa thất tình, lại vừa mất đi sự trinh trắng, cảm
giác thế nào, cô biết c

“Áaaaa!”

Một tiếng kêu thất thanh hoàn toàn không giống tiếng
một cô gái dịu dàng, nữ tính bay ra khỏi phòng, khiến Hạ Thiên Lưu đang nhấp
một ngụm trà nóng giật nảy mình. Anh nhếch mày, liếc về phía sau.

“Anh… anh…”

“…” Anh nuốt một ngụm trà
trong miệng, chờ đợi cô nàng quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói nốt
câu.

“… Anh… anh có dùng bao đấy
chứ?”

“…” Thật may vì vừa rồi anh
đã nuốt hết ngụm trà nóng.

“Anh trừng mắt nhìn cái gì? Anh có
dùng không?” Cô cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với anh, tiếp tục thể
hiện cái gọi là phản ứng bình thường.

“Không dùng.”

“Chết tôi rồi. Anh vừa lòng rồi chứ?”
Khóe môi cô giật giật, chầm chậm giơ nắm đấm muốn đấm gã khốn khiếp kia.

“Tôi đâu có làm cô chết”. Anh thản
nhiên phủ định lời tố cáo của cô, cũng nhân tiện biện hộ cho sự hưởng thụ của
mình. Đột nhiên, anh sực nhớ ra chuyện gì đó, khóe miệng hơi nhếch lên, bổ sung
thêm một câu: “Ở trên giường”.

Tôi làm cô chết, ở trên giường…

Nói vậy là ý gì?

Anh ta không ở trên giường “làm gì” cô? Hay là anh ta
ở trên giường, nhưng chỉ chưa khiến cô đến chết?

Cũng giống nhau mà, dù là cách nào vẫn là anh làm nhục
cô! Vết máu trên giường lẽ nào là giả? Quần cũng ướt sũng. Cô quay lại nhìn
những vết máu loang lổ, ngón tay chỉ lên hằn học. Bằng chứng rõ ràng như vậy,
anh còn định chối cãi nữa hay sao? Dám làm mà không dám nhận. Dù gì cô đã chẳng
còn hy vọng vào tương lai, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống cô độc. Coi
như gã nai tơ này gặp may. Nhưng mà, lợi dụng xong lại trở mặt, vậy thì không
được!

Anh liếc nhìn vệt máu trên quần ngủ của cô, thản nhiên
lướt qua cô, lật tờ báo mới rao đến sáng nay ra, vừa xem vừa tiếp tục uống trà.

Cô không thể tin được mới tối qua anh còn giở trò cầm
thú mà hôm nay lại coi cô như người xa lạ. Không thèm nói chuyện với tên mặt
người dạ thú ấy nữa, cô quay về phòng, khóa cửa, thay ngay bộ đồ nhơ nháp trên
người mình ra.


Nhìn cô từ phòng trở ra, lại toan chạy như bay ra cầu
thang, anh dựa lưng về sau ghế, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu vậy?”.

Cô dựng đứng ngón tay giữa lên, giọng khinh miệt trả
lời: “Mua que thử thai!”.

“…” Anh đợi cô đi giày xong,
mở cửa, bước ra ngoài, mới chậm rãi nói: “Tôi khuyên cô, tốt nhất là nên đi mua
bông y tế”.

Anh nghe thấy một tiếng trượt ngã khá mạnh thì thoải
mái nhếch miệng cười, một tay chống cằm, tiếp tục đọc báo.

“Bố, bố không thấy bộ dạng giả vờ như
không có chuyện gì của chị Hồ nhìn rất khổ sở sao?” Phạn Đoàn đang ngồi bên bàn
ăn làm bài tập, ngẩng đầu cất lên một câu cảm thán, cắn cắn đầu bút.

“Vẫn ổn.” Anh lật trang báo khác, tiếp
tục nhấp một ngụm trà.

“Nếu như bài kiểm tra hàng tuần của
con viết về lịch trình trong ngày của một người phụ nữ bị thất tình, không biết
có được thầy giáo tuyên dương không?”

“Con có thể thử xem.”

“Hay là thôi vậy, thông thường những
chuyện mà bố đề nghị người khác thử, đều chẳng có kết quả gì tốt đẹp, nhìn chị
Hồ là biết.” Nó xua tay, từ chối đề nghị của bố mình. “Nhưng mà… con vẫn muốn
tìm mẹ. Cứ coi như bố bảo con thử, con cũng phải tìm bằng được.”

“…” Anh đặt chiếc cốc vốn
chẳng phải dùng để pha trà trong tay xuống, nhìn thằng nhóc đang ngồi bên cạnh
xếp chữ, lại đưa tờ báo lên. “Tùy con thôi, dù gì, bố cũng rảnh mà.”

“Rảnh mà không chịu giúp con tìm.”

“Con có dám nhờ bố giúp không?” Anh
nhướn mày, hoàn toàn chẳng có vẻ hứng thú với việc giúp đỡ này.

“Thôi, bố cứ rảnh rang thế này vẫn
hơn. Trước giờ, cứ lúc nào bố giúp là chỉ làm mọi chuyện càng rối lên thôi.”

Thằng nhóc nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi bên cạnh
vẫn ung dung uống trà hồi lâu, lôi từ trong lòng ra một bức ảnh đã cũ, mỉm cười
nói: “Mẹ con rất xinh đẹp, chắc không khó tìm, chỉ là không biết, mẹ có nhận
con không nữa?”

“Khi hết hạn rồi thì con không được
phép tìm nữa.”

“Con biết rồi. Hết hạn rồi, mà con vẫn
chưa tìm thấy mẹ, thì sẽ phải theo bố trở về núi. Nhưng mà… bây giờ bố chịu
quay về sao?”

“…” Anh chau mày, ánh mắt đe
dọa nhìn thằng bé chẳng chịu chuyên tâm học hành, lại đi bắt chước vẻ mặt thâm
trầm của anh. “Con thấy thế nào?”

“Chúng ta có thể thử xem mà!”

“…”

Hồ Bất Động đứng trong một góc cửa hàng tạp hóa, mấy
lần thò tay ra toan với gói que thử thai trên giá, phát hiện góc tường này thực
sự là vị trí lý tưởng để cô đứng cân nhắc có nên bước tiếp bước quyết định
trong đời người này không? Mấy lần thò tay ra lại rụt về, xem ra đã từng có rất
nhiều thiếu nữ đứng trước cái ngã rẽ định mệnh này mà đắn đo, phân vân. Nhân
viên cửa hàng cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên liền lập tức nhìn đi chỗ khác,
tiếp tục dán mắt vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình, chẳng thèm để ý đến cô.

Cô trưng ra bộ mặt “lấy bụng tiểu nhân đo lòng người
quân tử”, suy nghĩ xem có nên tin lời của tên cầm thú đội lốt người kia không?
Nghĩ đi nghĩ lại, mức độ thành thật của anh ta cao nhất cũng chỉ chạm mức
không, liền lập tức tóm chiếc que thử thai, nhét vào đống đồ vệ sinh trong giỏ,
nhân tiện đeo chiếc khẩu trang đã chuẩn bị sẵn lên, lấm lét đi đến quầy thu
ngân.

“Nghe nói, con gái lớn nhà họ Huỳnh ly
hôn rồi?”, một người phụ nữ tay xách mấy mớ rau, khẽ nói. Hồ Bất Động chuẩn bị
đi rồi, nghe vậy liền đứng ngây ra. Lát sau cô mới đưa tay kéo chiếc khẩu
trang, khẽ khàng lại gần bà ta, tiện tay vớ lấy một mớ rau, vờ như đang mua

“Thế à? Tôi biết ngay hai người họ
chẳng được mấy năm đâu mà. Tôi đã nói với bà rồi, năm đó, chính mắt tôi nhìn
thấy, con gái nhà đó với người cậu dắt tay nhau đi dạo phố, bà còn nói là tôi
bịa đặt.” Một thím khác vứt toẹt mớ rau trong tay xuống quầy, nói: “Cả vợ chồng
ông bố nữa, không biết còn ăn ở với nhau được bao lâu? Thật không hiểu nổi, bà
nói xem, có cần thiết phải vì tiền mà lấy một ông già như vậy không? Còn phải
làm mẹ kế một đứa con gái nữa chứ.”

“Người ta biết tính toán mà. Lại đẻ
được một đứa con, còn là con trai nữa, tài sản nhà đó chẳng phải bị nó nuốt gọn
sao? Phải nói là cô con gái đầu nhà họ Huỳnh cũng dốt, dù gì cũng nên sinh lấy
thằng cháu ngoại, sau này còn được hưởng chút gia tài. Bây giờ ly hôn rồi,
chẳng biết sau này núi tiền nhà họ sẽ chia thế nào đây.”

“Nhưng mà, thằng em Huỳnh Nhất Nhị đó
cũng có ra gì đâu. Cả ngày chỉ biết lông bông trên chiếc xe máy, đến thi đại
học cũng rớt. Tôi lúc nào cũng nhắc thằng con trai tôi tránh xa cậu ta ra một

chút. Bà không biết cậu ta kiêu ngạo, hư đốn thế nào đâu. Hồi nhỏ, nó đè thằng
con trai nhà tôi xuống mà đánh túi bụi, tôi đến nhà nó làm cho ra lẽ, mẹ nó chỉ
nói đúng hai chữ ‘xin lỗi’. Đúng là tự cho rằng nhà mình có tiền thì giỏi lắm.”

“Thằng bé đó hồi nhỏ rất thông minh,
hàng xóm xung quanh ai nhìn thấy cũng quý. Nhưng chẳng biết vì sao càng lớn
càng hư đốn, ăn mặc thì chẳng ra làm sao, tối ngày phì phèo điếu thuốc. Cứ coi
như bố nó đem hết gia sản giao cho nó thì sớm muộn cũng lụi tàn thôi, bùn nát
sao xây được tường.”

“Lũ trẻ con nhà giàu có đứa nào ra gì
đâu, ra khỏi cửa thì chẳng là cái gì hết. Tốt nghiệp cái trường bỏ đi kia thì
tương lai có thể làm gì chứ? Con nhà tôi một khi đã tốt nghiệp đại học thì tiền
đồ rộng mở, dù thế nào đi nữa cũng không thể bị người nhà đó xem thường được.”

“Con nhà đó cần bằng cấp làm gì? Cứ
vào bừa một trường học nào đó, tốt nghiệp rồi thì tới luôn công ty của bố nó
làm việc. Dù gì bố nó cũng có tiền, nuôi nó cả đời cũng chẳng thành vấn đề.”

“Cũng đúng, còn cô con gái cả, bỏ
chồng rồi thì về ở với bố mẹ đẻ sao?”

“Thiên kim tiểu thư mà, làm sao chịu
nổi khổ sở, có thể trụ lâu như vậy cũng là giỏi lắm rồi. Số rau này xem ra
không tươi lắm, không mua nữa.”

Hai người phụ nữ vứt lại mớ rau có vài lá hơi úa vàng,
quay người đi ra khỏi tiệm tạp hóa. Cô đứng ngây ra một lúc, cầm bó rau bị vứt
lại kia lên, ném vào trong làn, rồi quay ra chỗ thu ngân thanh toán sau đó xách
túi nilon ra khỏi tiệm tạp hóa.

Chiếc khẩu trang đeo trên miệng dần dính sát lấy mũi
mỗi khi hít thở. Cảm thấy hơi ngột ngạt, cô liền kéo kéo sợi dây đeo trên tai,
chợt nghe thấy động cơ xe máy quen thuộc. Cô gỡ chiếc khẩu trang ra, đứng ở bên
đường, bỗng nhiên cảm thấy muốn chạy trốn.

Mới một ngày thôi, cô chưa có ý định xin lỗi anh. Mới
một ngày thôi, cô không cần xin lỗi sớm như vậy. Mới một ngày thôi, những lời
lẽ quá đáng đó đến bản thân cô còn chưa tiêu hóa hết. Mới một ngày thôi, cô vẫn
chưa hết áy náy. Mới một ngày thôi, cô không cần phải hèn nhát đến như vậy.

Cô không nên nghe mấy chuyện nhảm nhí kia, không nên
thấu hiểu cảm giác của anh, không nên cảm thấy anh rất đáng thương, càng không
nên cảm thấy mình thật quá đáng. Chuyện anh giả vờ chơi bời, lêu lổng thì liên
quan gì đến cô, chuyện phức tạp trong nhà của anh cũng chẳng phải chuyện của
cô. Không sai, chính là như vậy!

Cô nuốt nước bọt, ưỡn ngực, vắt túi nilon trên tay lên
vai, thong thả tiến về phía trước.

Một trận gió rít qua bên tai cô, cô ngây ra rất lâu
không có động tĩnh gì giống như vừa bị ăn một cái tát đau điếng. Tiếng động cơ
đó không dừng lại mà lướt vù qua người c>

Cô hơi sững người, cổ duỗi thẳng đơ, nhìn theo cái
bóng dáng mới lướt qua người mình. Xem ra anh không cho cô cơ hội để xin lỗi.
Sự đấu tranh của cô lúc nãy thoắt cái trở nên thật buồn cười. Trước giờ anh
luôn là người dứt khoát hơn cô, cô biết câu “tùy em”kia
không phải thuận miệng nói ra, lần này anh thật sự muốn bỏ cuộc.

Rất tốt, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi. Cô sẽ
không phải chịu trách nhiệm vì sự xui xẻo của anh nữa, sẽ cảm thấy thanh thản
hơn nhiều, he he. Cô chỉnh một chút chiếc khẩu trang hơi ẩm ướt của mình, tiếp
tục đi về phía trước. Tai cô dường như vẫn nghe văng vẳng tiếng động cơ mỗi lúc
một xa.

Cô xách chiếc túi nilon về đến trước cửa nhà mình. Có
ai đó đang buồn bã đứng trong sân. Vừa nhìn thấy người đó, phản ứng đầu tiên
của cô là muốn chạy trốn nhưng chân như bị dính chặt tại chỗ không sao nhấc lên
được, chỉ đành qua một lượt khẩu trang cất tiếng gọi run run: “Chị Nhất Nhất?”

Bóng người đó ngây ra mấy giây, ngài ngại ngọ nguậy
cái đầu rồi quay người lại. “À, hóa ra em không ở nhà… Ý… Sao lại đeo cái khẩu
trang to thế kia?”

“Em bị cảm cúm, ra cửa hàng tạp hóa
mua ít thuốc.”

“Em có nhìn thấy thằng nhóc đó chứ?”

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa, Nhất Nhị đó, cơm
không ăn mà đã chạy ra ngoài.”

“Em không nhìn thấy.”

“Chắc nó đi rồi… hình như nó không
thích gặp chị ở nhà…” Nhất Nhất cười gượng gạo. “Chị thật xấu hổ, lại… ly hôn
rồi…”

“Anh ấy không phải như vậy!”, cô vội
vã cắt ngang lời Nhất Nhất, “Chỉ là anh ấy cảm thấy… có lỗi thôi”. Đúng, anh
cảm thấy có lỗi thay cô, vì cô mà cảm thấy có lỗi, tất cả đều tại cô. Nếu như

không vì cô, chị Nhất Nhất sẽ không ly hôn, anh cũng sẽ không cảm thấy có lỗi
đến mức không dám đối mặt với chị ấy. Anh có lý do tức giận.

“Ngốc ạ! Gì mà có lỗi chứ. Chẳng liên
quan gì đến nó cả, là chị tự đánh giá mình quá cao thôi… Chị không tin lời của
em, cho rằng đó là thứ mê tín, phong kiến, giờ chịu báo ứng là đáng rồi, hi
hi…”

“Tại sao chị ly hôn?” Cô cắn môi, khó
khăn lắm mới thốt nổi câu này.

“Chị cũng không biết, cứ cảm thấy có
gì đó là lạ. Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì to tát. Nhưng chị không kìm nén
được bản thân mình. Cho nên… có lẽ… đúng là vì tờ khế ước nhân duyên đó chăng?”
Nhất Nhất chau mày, “Bất Động… có thể nào… trả lại chị sơi dây nhân duyên đó…
không?”

“…” Cặp môi giấu sau chiếc
khẩu trang của cô run run. Cô gần như nghẹn thở đến nỗi phải há to miệng ra để
hít khí ôxy.

Huỳnh Nhất Nhất cúi gằm nhìn xuống đất, không dám
ngẩng lên nhìn cô: “Nếu như… chị
muốn hối hận… có được không?”

Chân cô hơi loạng choạng. Bên tai vang lên giọng nói
thờ ơ của Hạ Thiên Lưu:

“Cô hãy nhớ, con người, ai cũng ích
kỷ.”

Hóa ra anh ta nói đúng. Hóa ra anh ta luôn nhìn xa hơn
cô. Hóa ra… cô luôn sai…

Hồ Bất Động không nhớ sau khi nghe thấy câu đó của
Huỳnh Nhất Nhất, mình đã lên nhà như thế nào? Khi cô định thần lại, đã thấy
mình ôm một cốc trà nóng ngồi trên sô pha, ngây ra nhìn Hạ Thiên Lưu bên cạnh
đang ung dung đọc sách.

Anh vắt chân chữ ngũ, chăm chú nghiên cứu một cuốn
sách cổ, được mang từ trên núi xuống, bởi vì cô đang có ý định tiếp cận anh nên
từ từ nhìn đi chỗ khác, thay đổi tư thế ngồi, nhất quyết giữ khoảng cách với
anh.

“Này… tôi nói… việc làm ăn của tiệm
trai bao các anh gần đây có phải là không tốt không?” Cô đặt tách trà nóng hổi
trong tay xuống bàn trà trước mặt anh, dạo đầu bằng một chủ đề chẳng mấy hấp
dẫn.

“…” Quả nhiên anh chẳng thèm
đáp lời cô.

“Này, tôi nói… anh và Phạn Đoạn xuống
núi lâu như vậy, sao chẳng thấy hai người có hành động gì thế? Chẳng phải anh
xuống núi để tìm người vợ chạy trốn của mình sao?” Cô tiếp tục ý đồ của mình
bằng cách khai thác chuyện riêng tư của người khác.

“…” Anh hơi ngẩng đầu lên,
quay sang nhìn cô.

“Haizzz?? Anh… anh… đeo kính sao?” Cô
bị dọa chết khiếp vì cái bộ mặt giả dạng thư sinh đó của anh. Nhìn cặp kính
lửng lơ trên mũi anh đầy quái dị. Ngay lập tức, cô nắm lấy cơ hội này chuyển
phắt đề tài: “Hóa ra… anh… cận thị à?”>

“…” Anh khó chịu lườm cô. Anh
đã ở đây một thời gian, mà cũng không hề có ý định che giấu chuyện thị lực của
mình kém mà sao cô lại không hay biết gì? Sao cô có cảm giác hôm nay mới quen
anh. Cô nhìn anh mà cứ như mới phát hiện ra một châu lục mới.

“Hóa ra, mắt của anh… lại ‘lẳng lơ’ như vậy
à?” Cô xuyên qua cặp kính, lần đầu tiên nhìn vào đôi đồng tử đen láy và hàng mi
dày của anh. Anh có đôi mắt thật hấp dẫn, dịu dàng, lại yểu điệu, hoàn toàn
khác ánh mắt của bọn đàn ông, một ánh mắt đủ sức câu hồn hàng trăm cô gái.
Chẳng trách bà chủ câu lạc bộ trai bao lần đầu tiên nhìn thấy anh đã “chấm”
luôn, rồi dụ anh vào chốn hồng trần. Hóa ra, bà chủ đó cũng có con mắt đấy chứ,
chỉ có cô là ngốc nghếch không nhìn ra giá trị của anh. Ừm… Đeo cặp kính để
ngăn cản anh phóng điện bừa bãi cũng tốt.

“…” Dường như anh đã quen với
vẻ ngoài “lẳng lơ”của mình, nên chẳng phủ nhận, chi
nhắm chặt mắt, chậm rãi đưa tay gỡ chiếc kính trên mũi xuống, hít thở một hơi
thật sâu, rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào cô. “Cô lại hối hận rồi chứ gì?”

“…” Một câu nói của anh dập
tắt luôn nụ cười giễu cợt của cô, cũng đi thẳng vào chuyện chính mà nãy giờ cô
vẫn vòng vo chưa chịu nói. Cô bĩu môi, bỏ tất cả những câu trêu trọc trong đầu,
trả lời: “Tôi biết tôi không thể hối hận, nhưng nếu như người nhường tôi sợi
dây nhân duyên hối hận thì sao? Có phải là sự việc vẫn có thể xoay chuyển?”

“Ồ?” Anh chạm chiếc kính lên môi. Mắt
long lên, nhìn cô không chớp mắt. “Cô ta… đến tìm cô đòi tờ khế ước nhân duyên
đó sao? Sớm hơn nhiều so với tôi sự tính. Vậy thì, cô muốn trả lại cô ấy
không?”

“…” Hai tay cô nắm lại ngón tay
đan chặt vào nhau, hít thở thật sâu, cắn môi, cân nhắc, dường như muốn moi cái
đáp án ra khỏi đầu – cái đáp án đã chôn giấu trong đầu cô từ rất lâu rôi.

“Thế nào? Muốn hay không?” Anh hoàn
toàn không thông cảm trước sự đấu tranh của cô, thúc giục cô mau chóng đưa ra
lựa chọn.

“Anh còn hỏi tôi làm gì, chẳng phải
anh sớm biết đáp án của tôi rồi sao?” Giọng nói thúc giục của anh khiến cô cảm
thấy bực bội. Rõ ràng anh ta đã biết sự lựa chọn của cô, biết rằng bốn chữ “cam
tâm tình nguyện” kia chính là nút thắt trong số mệnh của cô. Cô sao có thể để
cho người khác nguyện vì cô hy sinh, cũng không thể để người đó vì mình mà thật
sự “cam tâm tình nguyện”. Số mệnh của cô hoàn toàn không có thuốc chữa. Nếu anh
muốn cô chấp nhận số mệnh thì anh đã làm được rồi đó.

Anh cười nhạt rồi đứng lên trước mặt cô, cái đầu cô
ương ngạnh cúi gằm xuống đất không chịu nhìn anh. Anh không để tâm, đút tay vào
túi quần, móc ra một tờ giấy nhăn nhúm, đưa đến trước mặt cô.

Cô liếc nhìn tờ giấy được giơ đến trước mặt mình. Toàn

thân bỗng cứng đơ.

Cái tờ giấy đó cô rất quen thuộc, đã mấy lần cô uất ức
vò nó trong tay, hết lần này đến lần khác lôi ra rồi lại cất đi. Nó bị cô làm
cho nhàu nát đến mức không còn nhìn ra được nữa. Đó là tờ giấy cô coi như báu
vật, cô cho rằng cô có thể dựa vào tờ giấy này để thay đổi vận mệnh của mình,
đó là tờ giấy ký tên Huỳnh Nhất Nhất. Chị ấy đã từng bật cười và nói là không
tin vào chuyện sợi dây nhân duyên ấy, thế mà giờ lại nói muốn thu lại lời hứa
ngày xưa. Đó là tờ giấy cô tự tay đưa cho anh và bị anh vứt vào lư hương chẳng
chút luyến tiếc. Đúng ra nó phải hóa thành tro bụi rồi chứ, tại sao giờ lại
xuất hiện trước mắt cô thế này?

Chẳng phải nó đã bị thiêu trụi rồi sao? Nó đã đốt cháy
sợi dây nhân duyên của Nhất Nhất, sự tin tưởng của Nhất Nhị và niềm hy vọng của
cô. Nó đã thiêu rụi tất cả! Nếu không, tại sao chị Nhất Nhất lại ly hôn? Tạo
sao cô lại đi nói với Nhất Nhị những lời quá đáng, chôn sâu trong đáy lòng đó?
Tại sao chiếc xe máy kia lại lướt qua cô, không dừng lại, chủ nhân trên xe t không
cười chào cô lấy một tiếng?

Cô trút toàn bộ tội lỗi lên tờ giấy đáng chết này. Vậy
mà lúc này đây, nó lại nhởn nhơ trước mắt cô như khiêu khích và cố chứng minh
rằng nó vô tội, nó không sai, nó không có lỗi… Vậy cô nên trách ai đây? Những
bi thảm của cô nên đổ lên đầu ai đây?

“Đây… đây là thứ gì? Anh… đừng hòng
dọa tôi.” Cô luống cuống hất bàn tay đang chìa trước mặt mình ra, vờ như chẳng
thấy gì toan đứng dậy, bỏ đi, nhưng bị anh từ phía sau níu lấy cánh tay, kéo về
phía mình, ép cô quay người lại. Anh nhét tờ giấy tội nghiệt kia vào bàn tay
cô, ép cô thừa nhận sư ngây thơ, yếu đuối và ngu ngốc của bản thân.

“Theo cô thì đây là gì?” Giọng nói vốn
sắc lạnh của anh lúc này nghe sao mà vô tình đến thế! Lưng của cô ghì sát vào
ngực anh, một luồng hơi lạnh thấu vào tận xương tủy. Giọng nói đáng sợ vừa rồi
lại vang lên: “Đây chẳng phải là lá bùa cô dùng để thay đổi số mệnh sao? Nhìn
rõ rồi chứ?”.

Anh cầm tờ giấy tưởng chừng nặng như trái núi đó, nhẹ
nhàng đặt vào tay cô. Người cô mềm nhũn rồi từ từ sụp xuống. “Tình cảm của hai
người chẳng qua chỉ như một tờ giấy mà thôi.”

Nghe những lời lẽ khinh thường của anh, cô vò chặt tờ
giấy, rồi uất hận vung tay lên, muốn tặng cho kẻ từ đầu đến cuối luôn lôi cô ra
làm trò đùa kia một cái tát trời giáng. Nhưng anh không né tránh, chỉ lạnh lùng
đứng ở đó, nụ cười mỉa mai bỗng chốc biến thành ánh mắt khinh bỉ. Trước đây, cô
không hiểu rốt cuộc anh cười cợt điều gì, cũng không hiểu anh làm bộ thanh cao
nỗi gì, nhưng bây giờ cô đã hiểu tất cả.

Anh ta cười cô và Huỳnh Nhất Nhị, không thoát nổi sự
đeo bám của tờ giấy kia. Làm mọi thứ đảo lộn chỉ vì một tờ giấy bỏ đi. Nào là
tình yêu, tình cảm, nào là ích kỷ, tư lợi, tất cả chẳng qua chỉ là tự lừa gạt
bản thân. Chẳng qua chỉ để che giấu nỗi sợ hãi, lo lắng, sự nghi ngờ người
khác. Mọi thứ xem ra quá nực cười. Thật sự quá nực cười!

Trái tim con người hóa ra yếu đuối như thế, dễ vỡ như
thế, lúc nào cũng đầy rẫy sự nghi ngờ…

Những thói đố kị, soi mói, những lời không tiện nói ra
miệng, những mong muốn lo sợ không đạt được, giống như chiếc gai chìm, chưa đến
lúc bất đắc dĩ thì chưa chịu lộ ra. Bí mật đó nếu được giữ kín sẽ khiến chúng
ta cảm thấy an tâm, nhưng một khi bị phanh phui, nó sẽ lao ra khỏi lồng ngực,
làm tổn thương mình và tổn thương người khác.

Cô không tin tưởng số mệnh của mình, không tin tưởng
Nhất Nhị, cho nên, mới cảm thấy anh làm tất cả chỉ vì chuộc tội. Cô không tin
tưởng chính mình, nên khăng khăng lấy sự xui xẻo ra để chứng minh điều gì đó.
Chị Nhất Nhất cũng vậy, cô cho rằng chị ấy không tin vào mấy thứ phong kiến, mê
tín này, không quan tâm đến gia đình hiện tại của mình, cô những tưởng chị ấy
sẽ đặt hạnh phúc của em trai mình lên hàng đầu. Hóa ra, đều chỉ là “cho rằng”,
“những tưởng”. Nói cách khác, bọn họ đều đang tự lừa dối mình.

Tay cô cứng đờ, không sao hạ xuống được. Bởi vì người
thực sự đáng đánh chính là cô, kẻ đang giơ tay chực đánh người. Anh lôi cô ra
làm trò đùa, chẳng qua chỉ muốn giúp cô hiểu rõ bản thân mình.

Anh nhìn bàn tay muốn giáng thẳng vào má mình lại đang
đơ cứng trên không. Người cô dựa sát vào anh, thân mật, ấm áp khiến anh bất
giác liếc qua chỗ khác. Cô hít một hơi thật sâu, thu tay về, nhân tiện thu luôn
hơi ấm của mình. Lui quân thôi, phải bảo vệ “bông hoa hái ra tiền” đó chứ!

Cô khịt mũi, giọng khản đặc: “Cám ơn anh đã ức hiếp
tôi”.

“…” Nụ cười mỉa mai trên môi
tắt hẳn, anh chỉ lạnh lùng nhìn cô quay người bỏ đi.

“Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy không
thoải mái!” Cô quay ngoắt đầu lại, kéo lấy tay anh, nghiến răng nghiến lợi cắn.
Chiêu báo thù rửa hận này thật quá độc!

Anh đau đến nhăn mày nhưng không hiểu sao lại không
rụt tay về, mặc cho răng cô cắm sâu vào da thịt mình. Cô chỉ muốn trút c hết
cơn giận trong lòng mà hoàn toàn không biết thương xót. Đến khi ngửi thấy mùi
máu tanh, cô mới hả dạ thả tay anh ra, hầm hầm quẹt miệng, bỏ về phòng. “Rầm”,
cánh cửa phòng ngủ bị ngược đãi không thương tiếc.

Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn cánh tay vừa được cô
tặng cho hai vết răng sâu hoắm, đang rỉ máu tươi, rồi lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Vừa quay người định nhặt cuốn sách rơi trên mặt đất rồi trở về phòng, thì thấy
Phạn Đoàn đứng giữa cửa lắc đầu lia lịa.

“Bố, bố có cảm thấy không?”

“Chuyện gì?”

“Con xong rồi…”

“…”

“Không cứu được rồi…”

“…”

“Haizzz! Xem ra vụ này con vẫn phải
giúp bố thôi.” Thằng nhóc nói rồi đưa tay ôm đầu, ngúng nga ngúng nguẩy, vừa
rên rỉ một câu hát vừa quay vào phòng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.