Bạn đang đọc Yêu Em Thật Xui Xẻo Tập 2: Chương 54: Lấy Độc Trị Độc (Hạ)
“Nhìn cho rõ đi, đây không phải là tiếp khách mà là loạn luân!”
***
“Lấy độc trị độc” từ cổ chí kim đều là một nước cờ hiểm, nếu làm không tốt, hai lần độc sẽ tấn công vào tim, gây phản tác dụng, bởi vậy chưa đến lúc vạn vật bất đắc dĩ, thường không vị thầy thuốc
nào chọn cách này. Nhưng chỉ cần mọi người đọc hết khoảng một trăm trang tiểu thuyết võ hiệp sẽ phát hiện ra một điều rất kì lạ, vào những thời khắc quan trọng nhất thì phương pháp nguy hiểm “lấy độc trị độc” sẽ mang đến kì tích, cây khô lại đâm chồi, người trúng độc không những không bị thất khướu chảy máu mà từ đó về sau trăm độc không xâm phạm, nghìn độc không nhiễm, vạn độc cũng như không…
Đáng tiếc đây không phải tiểu thuyết võ hiệp, bởi vì trong tiểu thuyết võ hiệp làm gì có chuyện nhân vật nam chính lại làm công việc thiếu đứng đắn trong mấy khoang trai bao thế này.
Mà Hồ Bất Động cũng không phải mẫu nhân vật nữ chính tuy chẳng có ưu điểm nào vượt trội nhưng vẫn hấp dẫn vô số mỹ nam.
Vì vậy, hiệu quả của việc “lấy độc trị độc” trên người cô không đạt được hiệu quả như ý, trái lại bởi vì hiệu quả giải độc vừa kéo dài vừa đau khổ, hai luồng “chân khí” là “sự đa tình” và “lương tâm” trong cơ thể không ngừng giày vò cô.
Cô nên thuận theo sự đa tình của mình, đưa tay ra trêu ghẹo những mỹ nam trước mặt, hiếm khi có người đứng ra trả tiền, nên nắm bắt cơ hội này chơi cho thoải mái. Hay là nghe theo sự mách bảo của lương tâm, rời xa bờ vực nguy hiểm này, thầm nói một trăm lần: “Sư thúc, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, tha cho tôi nhé…” loạn luân với sư thúc cũng đâu phải chuyện hợp luân thường đạo lý.
Chắc chuyện không phải như vậy chứ?
Thế là, phần “chân khí” mơ hồ thứ ba thâm nhập vào cái đầu đã bị chuyện “lấy độc trị độc” giày vò cho tê dại một nửa của Hồ Bất Động, cùng với “lương tâm” và “sự phong lưu” đè nặng đầu cô.
Cuối cùng, hệ thần kinh của cô đưa ra một phản ứng trực tiếp nhất “muốn đi vệ sinh”.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Cô ôm bụng đứng phắt dậy, lướt như bay qua chiếc bàn trước mặt mình, mỹ nam bên cạnh hơi lùi lại phía sau nhường đường. Cô kéo cửa phòng bao hoảng loạn chạy đi, nhưng đó không phải phòng vệ sinh mà là cửa lớn.
“Cô ta định chạy ra cửa lớn đi vệ sinh sao?” Một mỹ nam mỉm cười chớp mắt, nhìn dáng vẻ cuống quýt chạy về phía cửa lớn của cô mà thắc mắc không hiểu.
“He he, chẳng trách cậu không hiểu phản ứng của cô ta. Chắc đây là lần đầu tiên cậu thấy một phụ nữ ngồi trong phòng bao mà muốn đi vệ sinh hả?” Một gã khác vừa rút một điếu thuốc ra vừa giải thích, có vẻ anh ta rất không hài lòng vì việc mình bị vứt bỏ.
“Ồ, thì ra cô ta muốn mượn cơ hội bỏ trốn sao? Nhìn cô ta chạy loạn lên vậy, tôi còn tưởng cô ta vội đi vệ sinh để nhanh chóng quay lại cùng chúng ta chứ.”
“Chẳng phải Tần Vĩnh Thi nói cô ta rất đa tình sao? Thế mà hỏi cô ta có muốn qua đêm không, lại sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy thế kia.” Nhát gan vậy sao? Thật chẳng ra làm sao.
“Đúng vậy, cô ta thậm chí không dám chạm vào tay tôi, Thiên Lưu mất oan món tiền này rồi.” Tiền bao của mình, anh ta tuyệt đối không chịu thiếu nửa đồng.
“Cô ta mà chạm rồi thì cậu đợi mà chịu oan uổng.”
“Vậy mà cậu còn dám hỏi cô ta có muốn qua đêm không.”
“Hừ, cả cái phòng bao này, ai không muốn dạy cho Hạ Thiên Lưu kia một bài học?” Giúp đỡ? Dây thần kinh giúp đỡ người khác của cậu ta vốn dĩ không có, mà có khi còn lo lắng thiên hạ quá thái bình sẽ nhàm ch
“Phải đó, tên khốn băng thanh ngọc khiết kia đúng là khiến người ta thấy chướng mắt.”
“Nhất là khuôn mặt lừa tình của hắn ta thật là lạnh lùng đến phát ghét.” Anh ta ném phăng điếu thuốc trong tay đi.
“Này, này, này, hắn ta lúc nào chẳng vậy đâu được tính là lừa chứ?”
“…”
“Tôi còn nhớ lần đầu tiên hắn đến đây làm việc, chưa đến mười một giờ đã lăn ra ngủ, ngoẹo hẳn đầu vào sô pha, khoe chiếc cổ nõn nà.” Anh ta vừa nói vừa chỉ vào cổ mình, “Khuy áo thì cởi đến đây”, lại chỉ tiếp vào khuy áo thứ hai của mình, “cậu có còn nhớ có bao nhiêu khách hàng đứng trong phòng khách nhìn dáng ngủ mơ màng, thuần khiết, trong sáng của hắn ta không? Đó là lần đầu tiên câu lạc bộ yên tĩnh như vậy từ khi tôi bắt đầu làm, không có bất cứ ai dám làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn ta. Vậy cũng không coi là lừa sao?”.
“Tôi chỉ nhớ cậu đứng ngây ra đó nhìn liền bị bà chủ phạt lương.”
“Yên tâm, đợi Duy Mặc thừa kế câu lạc bộ này, sẽ không còn bị bà chủ ức hiếp nữa.”
“Trác Duy Mặc? Cậu rất thân với cậu ta sao?”
“Bây giờ không thân nhưng có thể kết thân mà!” Anh ta khẽ nở nụ cười mỉa mai. “Thực ra cậu ta vừa hay là mẫu người tôi thích, cậu xem bộ dạng tiếp khách vừa ngốc nghếch vừa bá đạo của cậu ta thật đáng yêu!”
“Thực ra, tôi luôn cảm thấy cậu tiếp khách nam thì thích hợp hơn.”
“Bà chủ cũng thường nói như vậy, tôi đang cân nhắc.”
“…”
Hồ Bất Động chống tay vào cột trụ đá trước cửa lớn, gắng sức hít thở. Cô lại muốn đi vệ sinh rồi…
Không thể phủ nhận lương tâm của cô đột nhiên bình tĩnh lại khá nhiều, tim không còn muốn nhảy khỏi lồng ngực nữa. Nhưng sợi dây thần kinh “phong lưu” của cô lại đang rạo rực vì lãng phí một miễn phí, lại rất có khả năng là cơ hội cuối cùng được mặc sức vẫy vùng giữa vô số mỹ nam.
Chẳng phải cô rất đa tình sao? Cô muối mặt tự thừa nhận, nhưng tại sao cô không có phản ứng? Bọn họ đều cười rất đẹp, rất chuyên nghiệp, lại chính là kiểu cười cô thích nhất, cũng không giống người nào đó mới được mấy phút liền nói tan làm rồi, ném cho cô bộ mặt lạnh lùng tức giận.
Có lẽ bởi vì bọn họ không xui xẻo… Nếu bọn họ xui xẻo như Trác Duy Mặc, trái tim nhỏ bé của cô có lẽ sẽ lập tức rất day dứt, đập loạn lên rồi.
Hay cô không cẩn thận bị lây truyền sự lãnh cảm của sư thúc rồi? Đừng mà…
Cô đứng giữa những cơn gió đêm lạnh buốt, dựa lưng vào cột đá, vừa liếc mắt qua bên phải liền bắt gặp ngay một bộ âu phục được may vừa in người, tóc bay bay theo chiều gió, thân hình cao to đứng cạnh một chiếc xe hơi cao cấp, tay phải đặt nhẹ lên cửa xe, mở ra đến một góc độ phù hợp, bước chân nhịp nhàng di chuyển, nhường chỗ cho cô gái đứng bên cạnh đang bận bịu trang điểm lại cho gương mặt mỹ miều, tay anh còn giơ lên, đặt lên thành cửa xe, sợ khi cô gái ngồi vào xe sẽ bị đụng đầu, cả một loạt các động tác quan tâm đầy chuyên nghiệp của một trai bao hàng đầu khiến cho cô gái nép phía sau lén cười híp mắt.
Khốn kiếp, cái lưng đó là sư thúc của cô…
“Thiên Lưu!” Cô gái kia khom người xuống định chui vào xe nhưng nghĩ ra điều gì đó lại thẳng người lên hỏi: “Anh sắp tan làm chưa?”.
Chắc chắn là khách quen nên nắm được cả nguyên tắc làm việc của anh và còn vô cùng thấu hiểu anh… Khốn… khốn kiếp!
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Còn hơn hai mươi giây nữa”.
“Vậy được, trong hợp đồng.” Cô gái kia khẽ nở nụ cười, đột nhiên đôi chân vốn đi giày cao gót kiễng hẳn lên, tay phải đặt lên vai anh, động tác còn lại…
Cô không nhìn thấy! Khốn kiếp, khốn kiếp!
Cái lưng cao lớn, to bản của anh che mất cả khuôn mặt cô gái kia. Ai thèm nhìn cái lưng ngốc nghếch của anh chứ, giá như anh có thể tự nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của mình! Căn cứ theo của cô, chắc chắn cô ta đang dừng lại tại vị trí trên chiếc cằm và dưới mũi của anh, đó chính là…
Cô tự chỉ vào miệng mình… dạ dày bắt đầu trào lên một cảm giác khác thường… Cô nheo mắt quan sát cô gái kia, cô ta lợi dụng xong rồi liền thu người chui vào xe, hạ cửa kính xuống giơ tay “bai bai” với anh, mới yên tâm lái xe đi.
Anh đứng ngây tại chỗ, đột nhiên chiếc đồng hồ kêu lên “Tít tít!”, anh mới sực tỉnh quay người lại, vừa định bỏ đi, chợt cảm thấy lưng mình có một luồng khí hắc ám, anh nghi ngờ cúi đầu nhìn, một người đang run lẩy bẩy, vẻ mặt lo lắng, ức chế đang ở phía sau anh.
Cô đứng như trời trồng sau lưng anh từ lúc nào? Lại còn mang bộ mặt kì quái.
“Cô đa tình xong rồi sao?” Một câu hỏi ngắn gọn, súc tích.
Không hiểu vì sao, sau khi nghe xong câu hỏi của anh, cô càng thêm run rẩy, anh hơi thắc mắc liền chau mày, nheo mắt.
“Anh nghĩ mình có tư cách hỏi tôi câu này sao?” Giọng nói của cô lúc run cũng được đấy chứ nhưng vì sao mỗi lần vào phòng karaoke thì không ai muốn đưa mic cho cô?
“Có!” Bởi vì anh là người trả tiền, đương nhiên anh có tư cách hỏi.
“Anh nghĩ một gã trên miệng còn hiện rõ dấu son môi của cô gái khác mà còn có tư cách hỏi ‘cô đa tình xong rồi sao’ như thể một góa phụ bất hạnh vậy sao?”
“…” Anh chau mày càng lúc càng chặt, nhấc tay áo chùi vết son trên miệng mà chẳng cần biết bộ âu phục sang trọng sẽ vì thế mà hỏng mất. Lau xong, anh lại hừng hực khí thế, nói: “Được!”.
“Vẫn chưa sạch kìa!”
Cô ngẩng đầu lên, vết son môi trên mặt anh càng lau càng lan rộng, không sao kiềm chế được nỗi chua xót trong lòng, cô quên béng mất mình đang trong địa bàn của bà chủ câu lạc bộ, liền kéo tay áo, kiễng chân rồi hướng đến khóe miệng hồng hào, mềm mại của anh mà giày vò.
Anh không nói tiếng nào cứ mặc cho cô giúp mình xử lý dấu vết sót lại trên mặt, hơi chau mày vì người cô áp lại mỗi lúc một gần, lại còn phun nước miếng tung tóe lên người a
“Anh không biết tránh sao? Nghiêng đầu đi một chút hoặc chìa tay ra chắn cũng được mà. Khốn kiếp, mặc cho người ta cắn không một cái. Thường ngày thì một mực tuân thủ thời gian tan làm, thế mà hôm nay lại đứng trơ ra đó cho người ta làm gì thì làm, anh lưu luyến mùi vị của cô ta thế sao? Bố tôi nói anh dùng độc giỏi lắm cơ mà, sao không biết bôi chút thuốc chuột lên miệng mình? Nào là ‘Phong lưu đoạt mệnh tán’, rồi là ‘Nụ hôn táng mệnh tán’… Cô ta trả anh thêm tiền sao? Hay cô ta hợp khẩu vị của anh? Hay ngày nào anh cũng bị cắn đi cắn lại thế này, vậy chẳng phải tôi đã gián tiếp hôn rất nhiều phụ nữ sao? Cứ coi như anh không để ý đến sự trong sạch của mình, cũng nên để ý đến cảm nhận của người phải tiếp nhận nụ hôn gián tiếp từ mấy trăm cô gái chứ!”
“…” Anh mơ màng nhướn mày lên, rủ mi xuống, nhìn cô.
“Anh thích cái bồn tắm kia đến thế sao? Vì nó mà phải lăn lộn chốn phong trần? Kì thực trong lòng anh rất thoải mái đúng không? Đàn ông mà, ai chẳng giống nhau, cuộc sống này đối với đàn ông đúng là thiên đường, vừa có tiền vừa có phụ nữ ôm. À không, là bị phụ nữ ôm! Nhưng anh đâu có thiếu tiền, chỗ bố tôi…”
“Bụp!”, bịt miệng, ngước mắt lên, rụt lưỡi lại. May mà cô vẫn chưa nói ra chuyện bố cô ngầm nuốt hết số tiền của anh.
“Hả?” Anh nhìn cô đột nhiên im bặt, lông mày nhíu lại. “Nói tiếp đi.”
“Tôi… tôi nói xong rồi, không còn gì nữa.”
“Vậy tiếp tục lau đi.” Anh khó chịu tóm lấy tay áo cô, ra hiệu cô tiếp tục chà xát khóe môi mình.
“Sạch rồi, tuy nhiên không thể thay đổi sự thật đã bị người khác chạm vào.” Cô đột nhiên đầy tâm trạng hướng về phía xa xăm, sư thúc của cô không còn là một anh chàng trong trắng nữa rồi.
Nhìn biểu hiện của cô, anh mắm môi, ngoảnh đi chỗ khác, đột nhiên nói: “Tôi không cho cô ta tiến vào”.
“Hả?” Câu này… vì sao nghe có vẻ vừa ngây thơ vừa ủy mị vậy?
“Tôi không cho cô ta tiến vào.” Anh nhìn cô lặp lại một lần nữa. Cứ như thể bị đứt mất dây thần kinh xấu Hồ, anh lạnh lùng, bình tĩnh, lãnh cảm nói với cô một câu đầy chế giễu, còn sợ cô không hiểu, liền thêm vào hai tiếng chú thích đầy kích thích: “Đầu lưỡi”.
“…” Anh nói như vậy để chứng minh với cô sự trong sáng của mình sao? Bởi vì miệng của anh cô đã từng tiến vào, thậm chí còn đại náo thỏa thích trong đó… đâu đâu cũng để lại chứng cứ “đã từng đến đây”.
Có đi phải có lại, cô cúi đầu thốt ra một câu: “Đâu phải tôi nhìn thấy ai cười cũng tùy tiện động lòng đâu. Bọn họ, tôi không thích”.
“Vì sao không thích?” Lông mày của anh giãn ra, vẻ lạnh lùng vẫn không thay đổi nhưng cánh tay kéo cô bắt đầu hướng ra ngoài, tan làm rồi, đương nhiên phải về nhà, chẳng có lý do gì phải chờ đợi một phút nào nữa.
“Tôi không thích!” Cô ưỡn thẳng người lên, theo anh về nhà, lại đảo mắt một lượt, hy vọng anh hiểu được ý cô muốn nói.
“Tôi không thích họ cười.” Anh liếc mắt ra phía sau thản nhiên nhìn cô một cái, có phải ý cô là cô thích anh? Hay chỉ là thích nụ cười của anh, chỉ là thích Hạ Thiên Lưu mà bà chủ thiết kế ra kia?
“Rõ ràng lúc nào anh cười thì đều rất vui vẻ mà?” Cô mơ màng chớp mắt nhưng thấy lông mày của anh vừa mới thả lỏng ra lại nhíu chặt lại, “Không cười thì không cười”. Hơn nữa, cô không thể không thừa nhận, vừa rồi cô chỉ đứng từ phía sau nhìn anh bị cắn, trong lòng đã chua xót, làm sao mà biết được có phải anh chỉ đang mỉm cười tiếp khách hay không.
“Không cười cũng được, nhưng tôi muốn ăn bánh rán hành!” Cô không dễ bị làm cho hồ đồ đến thế đâu, kiểu gì cũng phải tìm lấy một cái lợi ình. Cô nhớ lại bộ dạng lau miệng cho bạn gái của cậu bạn cùng lớp mà ghen tỵ muốn chết đi được. Cô chính là thích kiểu yêu đương lãng mạn như thế, được bạn trai chiều chuộng, cưng chiều hết ý, thật tốt biết bao!
“…” Đó là thứ gì? Bánh rán hành… nghe chẳng có gì ngon miệng cả.
“Còn phải giúp tôi lau miệng nữa.” Tốt nhất là kết hợp thêm ánh mắt dịu dàng như nước, tình ý dạt dào nhìn cô!
“…” Thế là thế nào? Hóa ra cô giúp anh lau vết son trên miệng không phải là giống như anh nghĩ mà là bây giờ đang thịnh hành mốt mọi người giúp nhau lau miệng?
“Tốt nhất là tôi ăn đến mức dầ dính đầy miệng, anh nhúm lấy miếng bánh dính trên miệng tôi bỏ vào miệng mình…”,và nhâm nhi dư vị của nó!
“…” Cô đang muốn làm gì đây? Thiết kế giúp anh hình thức tiếp khách mới sao? Anh đối với cô… chẳng lẽ cô vẫn coi anh như một trai bao đang tiếp khách sao?
“Hoặc là anh…”
Giận dữ… rất giận dữ!
Anh mắm chặt môi lại, nheo mắt, kéo lấy cổ áo sau của cô, ấn sát vào tường, dánh vẻ vô cùng lưu manh, rồi một tay nâng giữ cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, gương mặt đáng lẽ nên bị anh vứt bỏ. Tại sao ở bên cạnh cô anh cứ phải diễn kịch, cứ phải giả bộ, tại sao không thuận theo tự nhiên? Vì sao trước mặt cô, anh cứ phải ngụy trang thành một người hoàn toàn xa lạ? Anh làm Hạ Thiên Lưu không được sao?
“Há miệng ra cho tôi!”
“Hả? Ở đây sao?” Giữa phố xá đông người? Như vậy không hay đâu. Dù gì cũng nên tìm một con ngõ nhỏ kín đáo chứ, ngoài đường phố bao nhiêu người nhìn vào, anh có nhất thiết phải gấp gáp như vậy không? Anh không phải vừa rồi còn…
“Này, mau nhìn bên kia kìa, có trai bao đẹp đang tiếp khách kìa!”
“Ồ, động tác thật MAN, tôi rất thích động tác như thế, ép cô gái vào tường, giữ lấy cằm cô ấy, rồi hôn.”
“Cô gái kia thật biết hưởng thụ, chạy đến đây diễn phim thần tượng!”
“…” Anh nhíu mày, đột nhiên mất hứng.
Bị anh ấn vào tường không thể nhúc nhích, cô vẫn cố rướn cổ, hét mấy người qua đường suýt nữa được xem phim “hot” miễn phí kia: “Ai đang tiếp khách, nhìn cho rõ đi, đây không phải là tiếp khách mà là loạn luân!”.
“…” Giây phút đó anh hơi sững lại, nhìn cô khó hiểu một lát, khóe miệng hơi nhếch lên, trưng ra nụ cười nhạt thếch. A giơ tay ve vuốt chiếc miệng mới nói ra những câu đầy bản lĩnh khiến anh vui mừng kia. Đột nhiên hứng thú lại quay trở lại… thế là, hôn!
“Hôn… hôn rồi
“Rõ ràng là đang tiếp khách mà… Gì mà loạn luân chứ? Chúng ta chẳng biết bọn họ có quan hệ gì, chẳng hiểu gì…”
Lâu sau, Hồ Bất Động thu lại cái lưỡi vừa một lần nữa xông thẳng vào “vân tiêu bảo điện” của mình, cô thở hồng hộc, hai má còn cảm thấy nong nóng. Sư thúc của cô dường như rất có hứng thú với chuyện loạn luân này, liền đề nghị.
“Muốn đi xem phim không?”
“Hả? Đi xem phim?” Câu mời này nghe sao quen quen? Cô cảnh giác ngẩng đầu lên quan sát thái độ của anh. Anh không cười, nét mặt vẫn lạnh lùng vô cùng, nghe giọng anh hỏi, cô thật không thể tin hai người vừa hôn nhau, nếu không phải vì cái miệng còn chút hồng hồng, cô sẽ hoài nghi, vừa mới gắng sức cắn, làm loạn bừa bãi trong miệng cô, không phải là lưỡi của anh, mà chỉ là một con cá sống quẫy động lung tung trong miệng mình mà thôi…
“Đi hay không?” Lần này anh không có ý định dần dần mỉm cười nữa, nét mặt không giống muốn mời cô xem phim mà là muốn nói, hai bố con cô còn thiếu anh một khoản nợ rất lớn.
“Đi chứ, nhưng trước khi đi phải nói rõ, tôi không xem phim ma.” Cô nói xong, không kiên trì chờ đợi nụ cười của anh nữa, cứ thế cất bước đi theo anh, giữ lấy vạt áo anh.
“Được!” Lần này giọng anh dịu dàng hơn, im lặng một lát, rồi hỏi tiếp: “Bánh rán hành, bán ở đâu?”.
“…” Cô sững người, ngẩng đầu lên nhìn anh, cuối cùng kiềm chế không nổi, khóe miệng hơi nhoẻn cười, nắm lấy bàn tay anh. “Chúng ta đi mua bánh trước rồi đi xem phim sau, nhét vào trong túi áo, lén mang vào rạp chiếu phim!”
“…”
“Này, sao nhìn anh như hối hận rồi vậy?”
“…”
Hồ Bất Động không thể không thừa nhận, thực ra có lúc, phương pháp “lấy độc trị độc” trong tiểu thuyết ngôn tình cũng có hiệu quả không kém trong tiểu thuyết võ hiệp… khụ khụ…