Yêu Em Thật Không?

Chương 8


Bạn đang đọc Yêu Em Thật Không? – Chương 8


Nhìn cánh cửa trước mặt, Dương Mỹ bỗng có một cảm xúc muốn chạy trốn khỏi đây. Đã 15 năm rồi cô chưa từng một lần chính diện đối mặt với ông ta. Trong lòng cô vẫn đang đấu tranh dữ dội thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Đứng trước mặt Dương Mỹ bây giờ một cô gái xinh đẹp, nhưng vì trang điểm quá đậm nên đã che hết những nét đẹp tự nhiên của cô. Là con gái, Dương Mỹ thật muốn góp ý với cô ta một phen, nếu mà cô ta chịu tẩy hết lớp phấn dầy cộm trên mặt xuống thì có lẽ cũng là một mĩ nhân không thua kém gì cô.
Chỉ đáng tiếc, Dương Mỹ còn chưa kịp mở miệng thì cô ta đã hất hàm lên nói với giọng điệu của kẻ bề trên khiến Dương Mỹ phải nhíu mày “ Cô là ai? Rình mò trước cửa phòng bệnh của cha tôi làm gì? Có ý đồ gì? Biết đây là đâu không mà dám bén mảng đến, mau cút xuống dưới nhanh nếu không đừng trách tôi”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt cô ta vẫn săm soi Dương mỹ từ đầu tới cuối. Càng nhìn, sự tàn nhẫn trong giọng nói càng tăng thêm. Cô ta không nghĩ đến sẽ gặp một người con gái đẹp hơn cô ta ở đây, cất tiếng đuổi cũng là bởi vì không muốn mọi người nhìn thấy cô gái này. Trong mắt họ, cô ta sẽ mãi mãi là người phụ nữ đẹp nhất, quyến rũ và quyền lực nhất New Yord.
Dương Mỹ nhíu mày nhìn người con gái trước mặt, trong mắt đã ẩn hiện sát khí, nếu không phải hôm nay đến đây còn có việc quan trọng hơn thì có lẽ cô đã ném người phụ nữ này xuống dưới rồi. Dù sao đây cũng là tầng 30, ném xuống mà không chết thì cô ta đích thực là siêu nhân rồi.
Khoan đã, cô ta vừa nói gì “ phòng bệnh của cha tôi”, ngước mắt nhìn lên trên, không sai, đây đích thực là phòng của ông ta, vậy thì người con gái trước mặt này không phải là con gái bà ta sao? À không, còn là của ông ta nữa.

Nghĩ đến đây, Dương Mỹ càng thêm lạnh lùng nhìn cô ta, sát khí không hề dấu diếm tùy ý bộc lộ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia phút chốc tái nhợt không dám nói thêm câu nào.
Lúc này, người trong phòng có lẽ đã phát hiện có điều bất thường, một trung niên nhân đi ra, nhìn thấy cô vội vàng cúi đầu chào
“ A..Tiểu thư, sao cô lại đứng đây, mau mau vào, Chủ tịch đang đợi cô.”
Cô gái kia lúc nãy mới giật mình, thấy đã có người ra thì long can đảm cũng lớn hơn, khẽ lườm Dương Mỹ rồi quay lại nói với trung niên nhân “ Chú Đạt, sao ba lại gọi con, chẳng phải ông ấy vừa mới đuổi con về sao? Hay là, ông ấy đã thay đổi quyết định rôi? Chú nói có phải không, chú Đạt.” Cô gái kia như chợt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nắm lấy tay người được gọi là chú Đạt kia rối rít hỏi.
“ Cái này, tiểu thư, thật ra….” Trương Đạt bối rối gãi đầu không biết trả lời ra sao bèn đưa ánh ánh cầu cứu về phía Dương Mỹ.
Dương Mỹ từ đầu vẫn lạnh lùng nhìn hai người đối diện này không hề nói câu nào, lúc này mới hừ lạnh một tiếng lách qua hai người đi vào trong.
Cô gái kia lúc này mới há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cô gái vừa đi qua. Một lúc sau mới hồi phục liền vội vàng hướng phía trong đi vào.
Trong phòng, áp lực đè nặng bốn phía, không một ai lên tiếng, ngay cả tiếng hít thở cũng rõ mồn một.
Hồi lâu, người đàn ông đang dựa người trên giường, sắc mặt tái nhợt mới từ từ lên tiếng, âm thanh yếu đuối tựa như có thể tắt thở ngay khiến ai cũng lo lắng
“ Tiểu Mỹ, cuối cùng con cũng tới, ta cuối cùng cũng đợi được con tới, ta đời này có chết cũng không còn gì phải hối hận nữa rồi. Cảm ơn con đã đến thăm ta, ta thực sự, thực sự rất hạnh phúc. Triệu Tú mà biết có lẽ…” Dương Trí Chung ánh mắt thâm tình nhìn về phía Dương Mỹ, cố gắng từng chút một nói.
“ Câm miệng, đừng có nhắc đến tên mẹ tội, ông không xứng đáng. Có gì thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian dong dài với ông” Dương Mỹ lạnh lùng ngăt lời, ánh mắt thủy chung vẫn lạnh như băng nhìn người đang nằm trên giường.
Cố nén cơn đau trong lòng, Dương Trí Chung nhẹ nhàng cười tự giễu. Vẫn biết, con gái sẽ có thái độ như vậy với ông nhưng là vẫn nhịn không được tim gan đau xót.
“ Được, được. khụ…khụ…ta gọi con đến hôm nay là muốn thông báo với con một chuyện. khụ..khụ. một chuyện…” Nhịn không được cơn ho, Dương Trí Chung vội vàng bưng miệng, mệt mỏi ngã nằm xuống giường. Bà Lan ở bên cạnh ông cũng đau lòng giúp ông đắp lại chăn.

Dương Mỹ vẫn lạnh lùng nhìn, nét mặt vẫn không hề thay đổi.
“ Được rồi, tiểu lan, anh không sao đâu. Đỡ anh ngồi dậy, anh có chuyện cần nói với con” Dương Trí Chung mỉm cười hướng bà Lan yêu cầu.
Dù không muốn nhưng bà Lan vẫn cẩn thận giúp chồng ngồi dậy, nửa nằm nửa tựa vào đầu giường.
“ Tiểu Mỹ, có phải con vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của mẹ con và Tập Đoàn? Chuyện của mẹ con, ta thật lòng xin lỗi con cũng như thật lòng hướng mẹ con xin lỗi. Ta biết, có lẽ là đã quá muộn, ta cũng không dám mong muốn con tha thứ.”
Nói đến đây, Dương Trí Chung khẽ dừng lại quan sát nét mặt Dương Mỹ, thấy nét mặt cô không biến đổi mới lại thở dài tiếp tục nói “ Còn một chuyện nữa, ta biết con vẫn luôn muốn giành lại Tập Đoàn này, ta bây giờ trịnh trọng tuyên bố với con, từ giờ phút này, tập Đoàn Thiên Mỹ sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của con.” Nói xong câu cuối này, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn vị Chỉ Tịch của họ đang nằm trên giường. Có phải ông ta bị ám sát nên não cũng hỏng rồi hay không? Tuy là nghi hoặc nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi.
Hồi lâu sau, vẫn không có tiếng Dương Mỹ trả lời, mọi người đều tò mò nhìn về phía cô. Không phải sung sướng quá nên ngớ ngẩn rồi chứ.
Đợi đến khi mọi người đều không nhịn nổi nữa, lúc này Dương Mỹ mới nhàn nhạt nhếch mép lên, khinh thường nói “ Chủ Tịch Dương, có phải ông già rồi nên lú lẫn. Tập Đoàn này vốn là của ông ngoại tôi để lại ẹ tôi, là thành quả cả đời của ông ngoại. Ông đã cướp nó tù tay mẹ tôi, không hề thương tiếc đuổi mẹ tôi đi, nay ông lại mặt dày mày dạn nhận nó là của mình. Ông cũng quá bỉ ổi đi. Cho dù hôm nay ông không giao nó vào tay tôi thì sớm muộn gì tôi cũng giành lại nó. Nhưng không sao, nếu ông đã muốn vậy thì tôi cũng đỡ khỏi mất thêm công sức nữa. Thế nào, có muốn tôi cảm ơn ông không?”
Mọi người trong phòng đều biến sắc, không ai nghĩ là cô sẽ trả lời như vậy. Bà Lan mặt đã trắng bệch cả lại, nắm chặt lấy tay ông Chung.

Tựa hồ đã đoán trước là cô sẽ trả lời như vậy, Dương Trí Chung vẫn hướng cô mỉm cười hiền lành nhưng trong lòng lại đau đớn không tả xiết“ Đúng vậy, ta rất bỉ ổi. Con có thể nghĩ ta như vậy. Tập Đoàn này vốn dĩ là của ông ngoại con, nay giao vào tay con cũng là không sai. Sau này, con hãy cố gắng phát triển Tập Đoàn.”
“ Chuyện này ông không cần phải nói, tôi tự biết cân nhắc. Nếu đã hết chuyện rồi thì tôi đi trước.” Dương Mỹ lanh lùng bỏ lại một câu rồi nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa.
Đợi đến lúc cô đi rồi, Dương Trí Chung mới lạnh lùng đuổi hết mọi người trong phòng về. Nhiệm vụ của họ hôm nay chỉ là làm chứng những gì ông nói mà thội, nay đã hoàn thành thì cũng nên phài về.
Ngay khi bóng dáng Dương Mỹ vừa khuất sau hành lang, cách đó không xa, một ánh mắt âm độc vẫn luôn hướng về cô.
“ Dương Mỹ, thì ra chính là cô.Cô đừng hòng cướp được bất kì thứ gì từ tôi nữa, đời này cô cũng đừng hòng mơ tưởng. Sao cô không đi theo mẹ cô, tại sao hả? Cả cô và bà ta đều là lũ hồ li tinh, tất cả đều đáng chết. Cô hãy đợi đấy, chúng ta còn chưa xong đâu”
Dương Thư Nhã liếc nhìn theo bóng dáng Dương Mỹ, lạnh lùng thốt lên, ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.