Bạn đang đọc Yêu Em Thật Không? – Chương 5
“ Ưm..” Dương Mỹ vươn tay ôm lấy đầu đang đau như búa bổ, cố để ình thanh tỉnh một chút. “ Chết tiệt, sao ta có thể uống say như vậy? Thật nguy hiểm” .
Vươn tay tìm ình điểm tựa, phút chốc cô lạnh người, cô đang sờ phải cái gì, nóng nóng, ấm ấm, lại cứng rắn săn chắc. Cúi đầu nhìn xuống bên cạnh, thứ cô đang nắm phải là cánh tay của một nam nhân anh tuấn vẫn còn đang say ngủ.
Sắc mặt chuyển dần sang lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát khí. Dương Mỹ không chút lưu tình vươn tay bóp lấy cổ nam nhân bên cạnh khiến hắn giật mình tỉnh giấc, ngạc nhiên nhìn cô nhưng rất nhanh lại nở nụ cười giễu cợt: “ Cô gái, thật là một màn chào hỏi đặc biệt, lẽ nào cô định trả ơn ân nhân của mình như vậy sao?”
Lăng thiên vẫn nằm bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân trước mặt, trong mắt cư nhiên không hề có nửa điểm sợ hãi khi đối diện với sát khí của cô.
“ Hừ. Ân nhân? Nói, đêm qua ngươi đã làm gì ta?” Dương Mỹ cố kiềm chế cơn thịnh nộ, nam nhân chết tiệt, cư nhiên dám hủy trong sạch của cô, đã thế lại còn bảo hắn là ân nhân của cô.
Nhìn bản mặt “ thấy chết không sợ” kia cô thật muốn một phát vặn gãy cổ hắn, bàn tay thật cố kiềm chế đến phát run để không làm ra hành động đó.
Lăng Thiên không nghĩ rằng phản ứng khi tỉnh lại của nữ nhân này lại mãnh liệt như vậy, cư nhiên muốn giết hắn, ánh mắt kia thật không sai, có sát khí, hơn nữa lại là sát khi vô cùng nặng.
Vốn vẫn nghĩ, khi tỉnh lại, cô sẽ như những nữ nhân khác ồn ào một phen bắt hắn phải chịu trách nhiệm. CHuyện này cũng không thể trách hắn, vốn lẽ nữ nhân nào khi nhìn qua hắn cũng đều sống chết muốn bám theo bằng được. Dù sao trước đến nay đều là như vậy, bây giờ hoàn cảnh thay đổi, cô gái này lại muốn giết hắn khiến hắn vừa cảm thấy bực mình lại vừa cảm thấy có chút buồn cười muốn trêu đùa một phen.
“ Cô nói xem? Những gì nên làm chúng ta đều đã làm qua, nên xem cũng đã xem qua. Cô nói, vậy đó có coi là đã “làm gì” không?” Dương Thiên tự hồ không để ý đến bàn tay nhỏ bé kai vì tức giận mà phát run, móng tay đã đâm vào da thịt khiến máu đã thấm ra một khoảng.
Dương Mỹ thực sự bị nam nhân vô sỉ trước mặt khiến cho tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải còn duy trì một chút lí trí thì cô không biết đã giết hắn bao nhiêu lần nữa. Ánh mắt tóe lửa, âm trầm nhìn vào gương mặt tuấn tú vô lại kia. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lăng thiên không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Hài lòng nhìn vào phản ứng của tiểu nữ nhân trước mặt, Lăng Thiên bỗng thấy việc trêu đùa cô cũng thật thú vị, thêm vào đó cũng càng thêm giật mình và tò mò về cô.
“ Sao không nói nữa? Có phải đã có điểm thẹn thùng rồi không? Thật ra, cũng không có gì đáng phải xấu hổ cả, dù sao ngay cả chuyện xấu hổ hơn chúng ta cũng đã làm rồi” Lăng thiên tà ác nắm lấy bàn tay Dương Mỹ, khẽ dùng lực kéo cô ngã vào lòng chính mình, lười biếng ở bên tai cô thì thầm. Hơi nóng phả vaò vành tai non mịn khiến Dương MỸ phút chốc cứng đờ người, mặt bỗng đỏ ửng cả lên, ngay cả tai và cổ cũng hồng một mảng lớn. Trông thật mê người.
Lăng Thiên giật mình nhìn người trong lòng, lòng khẽ than một tiếng, chính mình ngược lại bị chính cô mê hoặc không nhịn được cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần đã hơi ửng hồng của cô.
Dương Mỹ bỗng ý thức được việc đang xảy ra với bản thân, cô dung sức giãy ra khỏi lòng nam nhân kia, bước vội xuống giường cách thật xa hắn. Cô thật không hiểu nổi chính mình, như thê nào lại có thể tùy tiện để một nam nhân động chạm như vậy. Trước nay dừng nói là đụng chạm, ngay cả đứng gần thôi cô cũng đã có cảm giác thật ghê tởm rồi.
Lúc này, cô mới ý thức được bản thân vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua. Ngay cả hạ thể vốn dĩ nên đau nhức nay cũng không hề có cảm giác gì. Liếc nhìn nam nhân trên giường ý muốn hỏi hắn thì thấy hắn vẫn chỉ lười biếng mỉm cười ngắm nhìn bộ dáng nghi ngờ của cô.
“ Sao? Phát hiện ra gì rồi à? Có phải cảm thấy nghi ngờ rồi. Đã như vậy thì tôi cũng xin chia buồn với cô là chúng ta lại chưa làm gì hết cả. Nhưng mà, nếu cô muốn đổi ý thì tôi cũng không ngại phục vụ cô một lần đâu.” Lăng thiên vẫn bộ mặt cọt nhả không nghiêm túc ngắm nhìn cô gái đang đứng đối diện.
“ Hừ. Đừng mơ tưởng. Nếu không muốn chết thì đừng đem chuyện này đi nói lung tung. Giữ kín mồm miệng cho tôi” Dương Mỹ lạnh lùng bỏ lại một câu không hề để ý đến người đang nằm trên giường nữa, dứt khoát quay người ra cửa.
Nói xong, cô bỗng giật mình chính bản thân, như thế nào lại có lòng tốt khuyên nhủ hắn? Là vì danh dự của bản thân hay là vì gì? Chắc chắn là vì danh dự rồi, chỉ có thể như thế, Dương Mỹ tự nói với chính mình như vậy rồi ung dung bước ra khỏi phòng.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, bên trong truyền ra tiếng cười to không hề cố kị, phảng phất như tâm tình của chủ nhân cũng đang thật thoải mái.