Bạn đang đọc Yêu Em Thật Không? – Chương 42
Dương Mỹ như người mất hồn đi lạc giữa dòng người, mặc cho bị người đi đường va vào cô cũng không có cảm giác. Trong lòng cô lúc này rất hỗn loạn, tâm cũng rất đau. “Sự thật…ha ha ha…thì ra sự thật là như vậy.” Cái mà cô theo đuổi, mục đích sống, động lực sống của cô sai lầm sao? Cô đã sai sao?
Dương Mỹ không phải chưa từng nghi ngờ về chuyện năm đó nhưng mà cô lại không có can đảm đi tìm hiểu sự thật. Cô thà tin vào những gì mình thấy cũng không lựa chọn tin vào con tim. “Rốt cục thì ta sai sao, bà ta không có lỗi mà người có lỗi là mẹ? Tại sao lại vậy? Tại sao…tại sao? Mẹ mới chính là người thứ ba, tình yêu này, ngay từ đầu đã sai rồi. Ta…ta phải làm sao…làm sao bây giờ.”
Dương Mỹ gục xuống đường, trời cũng vừa lúc đổ mưa. Từng hạt mưa hắt lên mặt cô, đau rát nhưng lại không hề đau bằng một phần vạn trong lòng cô. Dương Mỹ không phân biệt được là mưa hay nước mắt trên mặt mình. Đã rất lâu, rất lâu cô chưa từng khóc, cũng không dám khóc lớn như vậy. “Lần này, chỉ lần này thôi, cho con được khóc mẹ nhé. Con sẽ lại là cô con gái mạnh mẽ của mẹ. Con sai lầm rồi, mẹ ơi, con sai rồi, con phải làm gì bây giờ, con phải đối mặt như thế nào đây! Mẹ ơi, con…con…mẹ mang con đi với, mẹ ơi, con mệt mỏi lắm! Trên đời này con không còn ai thân thiết nữa rồi, ngay cả mục tiêu sống của con cũng không còn, con biết làm sao mà sống bây giờ! Cho con theo với, mẹ…”
Dương Mỹ gục đầu xuống khóc thật lớn, ánh mắt cô trống rỗng hoàn toàn mất đi mục tiêu.
Dương Mỹ khóc thật lâu, chính bản thân cô cũng không nghĩ một ngày mình có thể thoải mái khóc một trận như vậy.
Dương Mỹ khóc rất lâu, cô cũng không để ý rằng mưa đã không còn hắt lên người mình nữa. Cho đến khi Dương Mỹ cảm thấy có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình thì mới giật mình ngước lên. Một gương mặt anh tuấn, mày sắc, môi mỏng, đẹp đến ngỡ ngàng. Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy không được tự nhiên. Dương Mỹ không nói gì, chỉ nhìn anh
“ Khóc xong rồi?” Lăng Thiên lên tiếng kéo tâm trí Dương Mỹ trở lại.
Dương Mỹ vẫn im lặng chỉ có ánh mắt là khôi phục vẻ lạnh lùng.
Lăng Thiên không để ý đến cô không trả lời mà cúi người xuống luồn tay ra sau lưng ôm cô dậy, hoàn toàn không quan tâm đến thân mình cô đã ướt nhẹp.
Thấy hành động của anh, Dương Mỹ mới giật mình định giãy xuống nhưng lại phát hiện bản thân lại không thể thoát khỏi cánh tay cứng rắn của anh. Cô giương cặp mắt lạnh lẽo muốn giết người nhìn anh:
“ Anh đang làm gì? Mau thả tôi xuống.”
Lăng Thiên không để ý đến cô, một mạch bước về hướng chiếc xe đỗ cách đấy không xa.
Dương Mỹ thấy vậy lại càng hoảng sợ liều mình muốn thoát khỏi tay anh.
“ Cô nằm im đi, động đậy nữa tôi đánh cô đó.” Lăng Thiên mờ ám vỗ vỗ vào cái mông nhỏ vểnh lên của cô khiến Dương Mỹ đỏ bừng cả mặt.
Ngủ cũng đã ngủ rồi, hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, vỗ thêm vài cái cũng không phải chuyện gì lạ.
“ Anh thả tôi xuống đi, tôi tự về được. Nếu để phóng viên chụp được cả tôi và anh đều không tốt đâu.” Thấy bản thân sắp bị anh bế ra xe mà người đi đường nhìn hai người càng nhiều khiến Dương Mỹ vội vàng xuống nước nhỏ giọng nói với anh.
“ Tôi lại muốn để những người đó chụp được. Quan hệ của chúng ta càng tốt không phải sẽ càng khiến kẻ khác kiêng kị hơn sao? Cô yên tâm, nếu quả thực có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.” Lăng Thiên cúi nhìn người trong lòng cười mờ ám.
Gương mặt xinh đẹp của Dương Mỹ đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận. Cô giơ nắm tay đánh vào ngực Lăng Thiên tức giận mắng:
“ Trách nhiệm cái đầu anh. Tôi không cần, anh mau thả tôi xuống. Tôi không cần có cái quan hệ kia với anh.”
Lăng Thiên cũng không tránh nắm tay của cô mặc cho cô đánh, sức lực tuy có lớn nhưng cũng không đau lắm. Anh biết là cô không nỡ đánh mạnh mà.
“ Tôi có nói chúng ta có cái quan hệ kia sao? Cái tôi nói là quan hệ hợp tác của chúng ta mà. Lẽ nào cô lại nghĩ…”
Lăng Thiên cười càng khiến gương mặt của Dương Mỹ đỏ hơn. Cô quyết định không cùng tên hư đốn này nói thêm câu nào nữa. Anh ta vẫn như trước, luôn lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui.
Suốt cả đoạn đường đi, cả hai đều không nói thêm câu nào. Dương Mỹ thất thần nhìn ra cửa không để ý đến con đường này không phải đường về nhà cô.
Đến lúc Dương Mỹ tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một căn biệt thự xa lạ.
“ Đây là đâu, anh không đưa tôi về nhà sao?”
Lăng Thiên vươn người mở khóa dây bảo hiểm cho cô tiện thể để khuôn mặt của mình vào thật gần với mặt cô. Dương Mỹ có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh ở đầu chóp mũi mình.
“ Tôi có nói sẽ đưa cô về nhà sao? Hơn nữa tôi cũng đâu biết nhà cô ở đâu.”
Dương Mỹ ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ tỏa ra từ người anh khiến cô có chút mất tự nhiên trả lời:
“ Thế sao anh không hỏi tôi. Chính anh bắt tôi lên xe, anh phải có trách nhiệm chứ!”
Lăng Thiên rướn thêm người về phia cô, chóp mũi chạm hẳn vào mũi cô. Dương Mỹ hoảng sợ nhắm mắt lại quên cả phản kháng. Cô quên rẳng nếu cô thực sự không muốn thì không ai có thể cưỡng hôn cô, bao gồm cả người trước mặt.
Cạch…
Âm thanh khiến Dương Mỹ mở mắt đã thấy Lăng Thiên trở về chỗ của mình.
“ Tôi đã hoàn thành rồi, đưa cô về nhà tôi, đó không phải cũng là nhà sao. Có gì khác nhau!”
Dương Mỹ thấy anh như vậy không rõ tại sao trong lòng tự dưng có thất vọng nho nhỏ. Trả lời như vậy cũng được sao?
Lăng Thiên mở cửa xe bước ra sau đó vòng ra phía của cô mở cửa.
“ Vào nhà đi, người cô ướt hết rồi, không muốn bị cảm chứ.”
Dương Mỹ thấy bây giờ hối hận đã muộn đành phải theo anh vào nhà.
Cô vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Căn nhà lớn như vậy mà từ đầu tới cuối không có bóng người nào. Lẽ nào anh ta cũng ở một mình sao?
“ Anh ở một mình à?”
Lăng Thiên quay lại nhìn cô một chút, tự nhiên trả lời.
“ Tôi không thích ồn ào, một mình là đủ.”
“ Căn biệt thự lớn như vậy anh cũng dọn dẹp hết sao?” Dương Mỹ nhịn không được tò mò hỏi.
Lăng Thiên nhìn cô hồi lâu mới thở dài trả lời:
“ Tiểu ngu ngốc, cô không biết còn có người giúp việc sao. Họ đến dọn dẹp khi tôi không ở nhà.”
Dương Mỹ có chút xấu hổ quay đầu đi. Lăng Thiên thấy vậy mỉm cười tiếp tục trêu đùa cô:
“ Cô không phải cũng ở một mình sao? Chẳng lẽ cô lại phải tự dọn dẹp?”
Nhắc đến vấn đề này khiến Dương Mỹ im lặng. Cô vốn không quan tâm lắm đến hoàn cảnh sống. Chỉ cần có thể ngủ ở đâu cũng không quan trọng. Hồi còn làm nhiệm vụ hầu như mỗi ngày đều phải nửa thức nửa tỉnh đề phòng cho nên cũng không cần biệt thự xa hoa gì. Bây giờ có Phương Du cô lại càng ỷ lại, hàng ngày hầu như chỉ ở Tập đoàn, công việc trong nhà toàn do một tay Phương Du đảm nhận. “ Không biết giờ này đã ngủ chưa? Chắc lại thức đêm chơi điện tử rồi.” Dương Mỹ mỉm cười nhớ đến tính cách trẻ con của Phương Du.
Thấy Dương Mỹ không nói gì mà mim cười ngây ngốc, Lăng thiên tức giận quay sang véo nhẹ cái má non mịn mềm mại của cô:
“ Lại suy nghĩ đi đâu rồi, tôi đang cùng cô nói chuyện đấy. Lần này tha cho cô, đợi tôi ở đây.” Nói rồi cũng không để Dương Mỹ trả lời mà bước nhanh về phía cầu thang.
Dương Mỹ không để ý ngồi xuống sô pha gần đấy. Qua một lúc thì thấy Lăng Thiên cầm theo một bộ đồ xuống.
“ Nhà tôi không có quần áo của phụ nữ, cô chịu khó mặc tạm cái này vậy. Đây là cái nhỏ nhất rồi, phòng tắm ở đằng kia, cứ tự nhiên.” Nói rồi đưa cho cô một cái áo sơ mi và một cái quần đùi sau đó chỉ về phía một cái cửa cho cô.
Dương Mỹ không nói gì đứng lên cầm quần áo bước về phía nhà tắm, đầu cũng không ngoảnh lại. Lăng Thiên lắc đầu rồi cũng tự mình lên lầu thay quần áo.
1 tiếng sau…
Lăng Thiên không biết rằng phụ nữ khi tắm lại lâu như vậy, hại anh chờ đến cổ cũng dài thêm vài phân rồi. Thức ăn cũng phải hâm nóng lại hai lần mà cô còn chưa ra.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, một thân hình kiều diễm, mảnh khảnh bước ra.
Lăng Thiên suýt chút nữa tròng mắt đều lồi cả ra ngoài, máu mũi cũng sắp phụt cả ra. Đây…đây…thế này cũng quá hại người đi!
Dương Mỹ thấy ánh mắt như có lửa cháy của Lăng Thiên lại càng mất tự nhiên, mặt đỏ hồng, tay cô không tự giác đưa xuống kéo kéo cái áo sơ mi. Ai ngờ hành động của cô lại càng khiến đôi chân dài thẳng tắp được phới bày ra gần hết khiến Lăng Thiên khó khăn vội vàng quay đầu đi.
Không khí trong phòng có chút mờ ám, cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng nên cũng không ai nói gì. Hồi lâu Dương Mỹ mới ngập ngừng lên tiếng đánh tan bầu không khí xấu hổ này:
“ Cái kia…quần của anh thực sự rất rộng. Tôi…tôi đã cố nhưng không thể mặc được.”
Lăng Thiên cũng không đôi diện với cô, ánh mắt anh cố tình né tránh những nơi không cần nhìn ho khan một tiếng nói:
“ Khụ…Tôi đã biết. Cô…trên bàn có thức ăn tôi đã hâm nóng lại, cô mau lại ăn đi.”
Dương Mỹ như được giải thoát vội vàng bước về phía bàn ăn. Trên bàn đã chuẩn bị thức ăn đơn giản cho cô. Tuy đơn giản nhưng nhìn làn khói bốc lên Dương Mỹ tự dưng thấy đói bụng. Chợt nhớ ra điều gì đấy, cô quay lại hỏi:
“ Anh không ăn cùng sao?”
Lăng Thiên mỉm cười, rót ình một li rượu ngoại đưa lên miệng không để ý trả lời cô:
“ Tôi ăn rồi, cô ăn đi. Ăn xong để bát trong chậu mai sẽ có người đến dọn. Tôi lên phòng trước.” nói xong cũng khống quan tâm Dương Mỹ nghe hết hay không mà đi thẳng lên lầu.
Dương Mỹ lắc đầu không hiểu nhìn anh, cũng không bận tâm nữa mà cúi đầu xuống ăn.
Bước vào phòng, Lăng Thiên khẽ vuốt cái trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng của mình than thở: “ Nguy hiểm, nguy hiểm thật, nếu ở lại thêm lúc nữa không chừng sẽ làm ra hành vi phạm tội rồi. Tiểu yêu tinh này, bản thân còn không biết mình có sức quyến rũ thế nào với đàn ông sao. Mình cũng không phải hòa thượng, là một thằng đàn ông chân chính nha, so với vàng còn thật hơn nữa!”
Ăn xong, Dương Mỹ phát hiện một vấn đề mới nan giải của mình, đó là cô không biết bản thân phải ngủ ở đâu. Sô pha sao? Bỏ đi, thời tiết bên ngoài đang là âm 10 độ mà cô còn mặc đồ mỏng manh thế này. Dương Mỹ tuy rằng cảm thấy mình sẽ không thể chết rét được nhưng cũng không muốn tự ngược đãi bản thân như vậy. Cái kia…lẽ nào anh ta định để cô ở lại ngoài này ngủ sao? Hừ…ngay cả một chút ga lăng cũng không có, căn biệt thự rộng như thế này mà ngay cả một phòng cho cô cũng cảm thấy tiếc nữa. Quỷ hẹp hòi!
Trong khi trong lòng Dương Mỹ đang tính lôi cả họ hàng của Lăng Thiên ra lăng xả cho đỡ bực thì bóng dáng anh ta cũng vừa xuất hiện ở cầu thang khiến Dương Mỹ chột dạ.
Người này không phải là biết cô đang **** anh ta chứ?
“ Trên lầu có một phòng khách, cô ngủ tạm ở đấy đi. Có hơi bừa bộn một chút nhưng tôi đã dọn qua cho cô rồi.” nói xong cũng không thèm nhìn cô mà bước thẳng lên lầu.
Lần này Dương Mỹ thực sự bị chọc cho tức giận, cô mặt lạnh bước nhanh đến trước mặt Lăng Thiên chặn không cho anh đi.
“ Thái độ của anh như vậy là sao? Nếu đã không thích tôi ở lại thì việc gì phải đưa tôi về đây.” Mắt đẹp tựa như muốn phun lửa, hai nắm tay túm lấy vạt áo của Lăng Thiên siết chặt.
Lăng Thiên ngây người nhìn cô, không nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng như vậy. Giật mình qua đi anh mới làm như lạnh nhạt gạt tay cô ra tiếp tục bước tiếp.
Dương Mỹ tức giận, cô không để ý gì nữa vung chân đá thẳng về phía sườn của Lăng Thiên.
Nghe thấy tiếng gió rít bên tai, Lăng Thiên cảm giác thấy nguy hiểm, theo bản nằng vươn tay vừa kịp bắt được cái mắt cá chân nhỏ xinh của cô. Cô gái này đủ độc, cú đá vừa rồi nếu trúng không khiến anh mất nửa cái mạng thì cũng gãy mấy cái xương sườn rồi.
Lạnh lùng quay lại hất bàn chân nhỏ xinh của cô ra khiến Dương Mỹ lảo đảo lùi lại mấy bước mới ổn định lại thân mình:
“ Đùa đủ chưa, tôi không rảnh chơi ba trò con nít với cô.”
Dương Mỹ giật mình nhìn anh, không nghĩ rằng anh có thể thoát khỏi cú đá vừa rồi của mình.
“ Tôi không đùa với anh, nếu anh không cho tôi câu trả lời thì đừng hòng đi.”
Lăng Thiên lạnh nhạt nhìn cô nói: “ Tùy cô, muốn ở lại hay không thi tùy. Cửa đằng kia, không tiễn.”
Dương Mỹ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận muốn giết luôn người trước mặt, càng tức giận giọng nói của cô càng lạnh lẽo:
“ Anh đang đùa tôi sao?”
Lăng Thiên không nhìn cô bước tiếp lên lầu.
Dương Mỹ tóm lấy một tay anh ta kéo qua vai lộn một vòng xuống đât, đây là thế cơ bản nhất của Nhu đạo. Đúng lúc sắp ngã xuống, Lăng Thiên khéo léo lộn thêm một vọng tránh khỏi cái kẹp tay của cô.
Thấy vậy, Dương Mỹ lại tiếp tục lao vào anh. Trái đá thắt lưng, nghiêng người một củ chỏ, lộn nhào hai vòng rồi liên tiếp hai tả hữu quyền sát mặt.
Lăng Thiên thoải mái ứng phó cô, hoàn toàn không vội vàng, cô đánh anh tránh, chỉ thủ chứ không công.
Dương Mỹ ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng lại nổi sóng không ngớt. Cô biết lực đạo mình xuất ra, tuy không phải là toàn lực nhưng cũng có đến 5 phần. Đối với người khác cho dù là lính đánh thuê chuyên nghiệp đã dư sức vậy mà với người này lại không thể mảy may thương tổn.
Dương Mỹ cắn răng ra một đòn sát thủ cuối cùng, cô không muốn giết anh ta nhưng cũng không thể để anh ta dễ chịu vì đã dám đùa bỡn cô.
Khủy chân nâng cao, phi người về đá ngực anh ta nhưng đến nửa chừng lại lộn người khó tin đá về phia đầu. Biến cố bất ngờ khiến Lăng Thiên ngạc nhiên trong chốc lát nhưng cũng rất nhanh vội vàng ứng phó. Anh xoay người ngã ra sau, đưa phần lưng về phía cô để tránh vị trí nguy hiểm. Tuy là vậy nhưng phần lưng bị cô đá trúng vẫn đau khiến anh toát một tầng mồ hôi mỏng. Lăng Thiên cắn răng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn Dương Mỹ.
“ Không nghĩ tới Lăng tổng lại có thân thủ tốt như vậy, so với lính đánh thuê tôi từng biết còn nổi bật hơn rất nhiều.” Dương Mỹ khôi phục vẻ mặt băng lãnh nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên nói.
Tựa như không để ý đến vẻ mặt cùng lời nói chế nhạo của cô, Lăng Thiên bang quơ trả lời:
“ Tôi cũng vậy, không nghĩ tới một cô gái bề ngoài yếu đuối như Chủ tịch Dương lại không hề đơn giản, là một đóa hoa có gai, hơn nữa còn là gai độc.”
Dương Mỹ nhếch môi châm biếm:
“ Ha ha…Lăng tổng khéo đùa, tôi chỉ là một cô gái bình thường đâu có gì đặc biệt. Anh nhầm lẫn chăng?”
“ Phải không? Thế người vừa định lấy mạng tôi đây lại là ai? Không lẽ là tôi tự tưởng tượng sao?”
“ Ồ! Chúng ta chẳng qua chỉ thuận tiện chơi đùa một chút thôi, tôi và anh đều là dùng mấy món võ mèo cào thôi làm sao có thể uy hiếp đến tính mạng đối phương được. Anh nghĩ lại xem!” Dương Mỹ nheo nheo mắt cười nhìn anh nói.
Kì thật trong lòng hai người đều biết đây chẳng qua chỉ là diễn kịch thôi. Bởi vì cả hai đều không muốn tiết lộ thân phận của mình cho người khác biết cho nên mới giả vờ như chưa từng thấy gì. CHo dù có thấy thì cũng coi như bị mộng du đi. Vở kịch này nhất định phải diễn, hơn nữa còn phải diễn hết sức nhập tâm nữa.
“ Vậy sao! Chắc là tôi nhớ nhầm rồi, chẳng qua, Chủ tịch Dương đùa có chút chuyên tâm quá cho nên sau lưng tôi đã có một cục u to tướng rồi.” Lăng Thiên quay lưng lại chỉ cho cô cục u to tướng trên lưng mình.
Rất tự nhiên, Dương Mỹ vẻ mặt áy náy đi qua vén áo xem cho anh. Không nhìn thì thôi, nhìn vào mới thấy sợ hãi. Cả một mảng lớn lưng đã bị sưng tím, máu gần như muốn phun ra ngoài luôn rồi.
Dương Mỹ nâng tay chạm lên vết thương that “ mềm mỏng” xoa một lượt đau đến khiến Lăng Thiên nhếch miệng.
“ Ai nha. Thật to nha. Để tôi bôi thuốc cho anh xem như đền bù nhé.”
Lăng Thiên bị ăn đau lại không dám phản bác chỉ còn cách để cho cô tra tấn cái lưng khốn khổ của mình.
Rất may là Dương Mỹ cũng không phải là người lợi dụng, cô chỉ trả đũa anh ta một chút liền thành thật băng bó bôi thuốc giúp anh.
Đến khi Dương Mỹ băng bó xong chợt nhìn mới phát hiện anh ta đã ngủ mất từ bao giờ. Môi đẹp bất giác nhấc lên.
Nhìn khuôn mặt anh ta lúc ngủ đặc biệt dịu dàng. Người ta thường nói, đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc và khi ngủ. Xem ra câu nói này quả không sai.
Ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã biết anh ta thực đặc biệt, không phải bởi vẻ ngoài mà còn ở cái khí chất toát ra từ người anh ta khiến cô không tự chủ bị cuốn vào.
Nhìn xem anh ta ngủ, đôi lông mi thật dày, thật dài so với của cô còn muốn dài hơn. Làn da rất tốt, không biết có dùng mĩ phẩm gì không. Lông mày rậm, sắc. Mũi cao, cánh môi mỏng. Nghe nói đàn ông như vậy bạc tình lắm. Chắc rồi, thường ngày cô cũng hay đọc được mấy bài báo anh ta thường quan hệ với mấy cô người mẫu, diễn viên gì đó mà. Nghĩ đến đó khiến lòng cô bất giác khó chịu. Quỷ háo sắc. Hừ…xem ra đã sớm quên lời hứa ngày xưa rồi.
Gương mặt Dương Mỹ không biết từ lúc nào đã đặt thật gần với mặt Lăng Thiên, cô mải ngắm anh cũng không phát giác được cặp lông mi kia thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ.
“ Có phải thấy tôi rất đẹp trai hay không? Cứ tự nhiên tiếp tục đi, tôi không ngại cho cô ngắm thêm một chút nữa.” thình lình một câu nói khiến Dương Mỹ giật mình ngã nhào ra đằng sau. Nhưng trước khi cô kịp có màn tiếp xúc thân mật với đức mẹ thì đã rơi vào một vòng tay ấm áp.