Yêu Em Thật Không?

Chương 13


Bạn đang đọc Yêu Em Thật Không? – Chương 13


Ngoại ô New Yord, trong một ngôi biệt thự trên sườn núi.
“Ưm…A…Thật thoải mái…Nhanh…nhanh một chút nữa…A….AAA.”
Thanh âm rên rỉ kiều mị hòa cùng tiếng thở dốc của nam nhân. Trong phòng là cảnh xuân sắc kiều diễm, không khí nồng đặc mùi vị hoan ái, kích tình khiến người nghe cũng phải đỏ mặt.
Bên trên, nam nhân vẫn đang kịch liệt vận động, mồ hồi đã chảy ròng nhưng chưa hề có ý định dừng lại.
“ Hừ, tiểu yêu tinh, vẫn còn muốn nữa sao? Cô thật hư hỏng.” Nam nhân bên trên vẫn không hề dừng lại, cúi xuống nhỏ giọng thì thầm vào tai người dưới thân.
Bàn tay không an phận vuốt ve, nắn bóp khuôn ngực đầỳ đặn, cao vút đang đung đưa theo từng nhịp.
“ A… Thiên…Em muốn…muốn anh…yêu anh….thật…..nhiều” Nữ nhân thở dốc, thanh âm đứt quãng, cố nói vào tai người kia.
Hông tăng thêm sức, không hề lưu tình người bên dưới, bàn tay cũng tăng thêm lực đạo khiến tiếng rên rĩ dần chuyển thành âm thanh đứt quãng cầu xin.
“ A…Đau…Nhẹ một chút, Thiên…Nhẹ một chút…A..” Nữ nhân từ trong mộng tỉnh lại, đau đớn khiến khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành một đống, vội vàng lên tiếng xin tha.
“ Chưa đủ đâu. Mới vậy mà đã kiệt sức rồi sao? Đây mới chỉ là màn khởi động thôi.” Lăng Thiên bá đạo lên tiếng, dùng sức vận tay nâng chân người bên dưới lên vai mình tiếp tục vận động.
Không biết đã qua bao lâu, khi tiếng rên rỉ đã chuyển thành âm thanh nức nở xin tha, người kia vẫn không hề để ý đến, tiếp tục làm công việc đó.
Trong phòng toàn là âm thanh va chạm da thịt khiến người nghe đỏ mặt.
“ A…Không….Đủ…Tha…tha cho em…Xin anh…” Nữ bên dưới đã mệt mỏi nhắm mắt, dần chìm vào hôn mê, mặc cho thân thể bị hành hạ hết mức.

Lại thêm một lúc lâu sau, Lăng Thiên mới rút bản thân ra khỏi người cô ta, tự phóng xuất chính mình ra ngoài, mới nặng nề nằm xuống bên cạnh.
“ Người đâu, mang cô ta ra ngoài, Chăm sóc tốt một chút.” Lăng Thiên mệt mỏi nhắm mắt, lạnh giọng phân phó người ngoài cửa. Hắn biết là vẫn luôn có người đứng ngoài đấy.
Đợi cho người hầu mang cô gái kia đi, Lăng Thiên cũng chính mình ngồi dậy hướng về phía nhà tắm tẩy rửa, đây cũng đã là một thói quen.
Đối với hắn, phụ nữ chỉ dùng đẻ phát tiết dục vọng của bản thân. Sau khi phát tiết xong thì cũng mất đi tác dụng. Hắn cũng không bao giờ để phụ nữ ngủ lại trên giường của mình qua đêm.
Nhưng là không một người phụ nữ nào từ chối đi theo hắn. Họ mong muốn leo lên giường hắn còn không kịp nữa là từ chối.
Dù hắn bá đạo, tàn nhẫn, không hề thương tiếc các cô. Mỗi lần sau khi hoan ái đều là ba ngày không xuống được giường nhưng là các cô vẫn không ngừng tranh đấu nhau để được như vậy.
Vì hắn có tiền, rất nhiều tiền, lại thêm vẻ ngoài anh tuấn ngời ngời nữa, các cô không thể mà cũng không muốn kháng cự.
Rút ình một điếu thuốc, Lăng Thiên đi đến đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố New Yord ở xa xa.
Khuôn mặt ấy lại hiện lên trong đầu anh. Khuôn mặt xinh đep mà lúc nào cũng lạnh như băng không thay đồi.
Khuôn mặt đã khiến anh mất ngủ mấy ngày hôm nay.
Nhớ lại đêm hôm đó khiến khóe miêng Lăng Thiên không tự chủ được nhếch cao hơn. Chính hắn cũng không biết, trong mắt hắn bây giờ đã nhiều hơn một phần dịu dàng, yêu thương.
Tiếng chuông điện thoại đánh vỡ suy nghĩ của Lăng Thiên, kéo anh về hiện tại
“ A lô, ai đấy?” Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, dù biết là ai nhưng Lăng Thiên vẫn muốn hỏi trước.
Đầu bên kia là một hồi trầm mặc, sợ gọi nhâm số, một lúc mới cất tiếng “ Lăng Thiên, cậu dám đùa tôi?”

“ Haha. Bao năm rồi mà cậu vẫn ngu ngốc như vậy, không khá lên được. Nói đi, cậu gọi cho tôi là có chuyện gì?” Lăng Thiên thoải mái cười to, nói mục đích chính.
Đầu dây bên kia có người đang cố nén lửa giận, một hồi mới có âm thanh nghiến răng truyền vào “ Hừ, đợi tôi gặp được cậu thì cậu chết chắc.Ba nuôi hỏi kế hoạch của cậu đến đâu rồi? Ông ấy nhớ cậu, muốn cậu nhanh chóng hoàn thành kế hoạch để về tiếp quản sự nghiệp của ông ấy.”
Lần này đến lượt Lăng Thiên lâm vào trầm mặc “ ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ đẩy nhanh kế hoạch. Nhắn ba nuôi chú ý giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ sớm trở về.”
Nói rồi không đợi người kia trả lời lăng Thiên đã tắt máy.
Tập Đoàn Thiên Mỹ.
8h55’ sáng.
“ Chủ Tịch, có cần gọi điện thông báo lại với mọi người không?” Thư kí lo lắng hướng Dương Mỹ hỏi.
Ngước đầu nhìn đông hồ, Dương Mỹ thản nhiên nói “ Không cần đâu, còn 5 phút nữa mới đến giờ họp. Cứ chờ đi.”
9h15’
“ Chủ tịch, này, hay là để tôi đi gọi điện?” thư kí nhìn đông hồ sợ hãi nói.
“ Không cần. Cô cứ ngồi đấy. Hôm nay, tôi muốn xem mấy lão già đấy có thể trị tôi hay là tôi trị họ. Hừ. Ngồi xuống đi, không phải lo nghĩ nhiều.” Dương Mỹ thực sự rất tức giận rồi, mấy lão già kia dám cho cô đợi, nếu không phải mấy lão còn có tác dụng với Tập Đoàn thì cô sớm đã giết sạch chúng rồi.
“ Mỹ Mỹ, không cần tức giận, mấy lão già kia chẳng qua cũng chỉ lợi dụng cơ hội này để lạp uy trước mặt cậu thôi.” Phương Du ngôi bên cạnh thấy Dương Mỹ tức giận vội hướng cô nhẹ giọng khuyên nhủ sợ cô làm điều gì sơ suất.
Tấm lòng này của cô tất nhiên Dương Mỹ cũng hiểu, cô biết là Du Du đang lo lắng ình. “ Du Du, không cần lo lắng, mình tự biết chừng mực mà.”

10h.
Cánh cửa phòng họp mở ra, đoàn người lần lượt kéo nhau vào ngồi ở vị trí của mình, ngay cả một câu chào Chủ tịch cũng không có.
Đợi đến khi, mọi người đã ngồi vào vị trí hết, Dương Mỹ lúc này mới đảo mắt nhìn một lượt, vẫn chưa hề lên tiếng.
Mọi người bị ánh mắt của Dương Mỹ nhìn, không tự chủ được cúi đầu thật thấp.
Trong phòng không ai lên tiếng, không khí cổ quái, áp lực.
Mấy lão già cao tuổi thậm chí mặt còn trắng bệch, mồ hôi chảy rong ròng.
Không một ai dám thở mạnh. Im lặng đến có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lông ngực.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ cố ý đến muộn để thị uy với vị Chủ tịch mới này. Bọn họ tuy ngoài miệng không nói nhưng trong long lại rất bất bình, không phục.
Chẳng phải chỉ là con gái của Chủ tịch thôi sao? Cô ta có năng lực gì mà ngồi lên chiếc ghế đấy. Nếu không phải có một ông bố là Chủ Tịch thì cô ta cũng sẽ chẳng là gì. Một con nít ranh đâu thể khiến bọn họ nghe lời được.
Nhưng bọn họ cũng thật không ngờ, tuy bọn họ đã cố tình đến muộn cho cô tức giận để bọn họ có cơ hội chỉ trích nhưng là cô biểu hiện lại không như họ mong muốn.
Không nói gì, không trách phạt cũng không tức giận bọn họ. Chỉ là ánh mắt lạnh lẽo âm trầm kia còn lợi hại hơn cả Chủ Tịch khiến bọn họ nhịn không được dâng lên sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
Đợi cho đến khi có người mặt đã xanh lét Dương Mỹ mới lên tiếng “ Thư kí Ngô, theo luật lệ của tập đoàn, nhân viên cấp à đi họp muộn sẽ bị xử phạt như thế nào?”
Mọi người bây giờ mới bừng tình, đưa ánh mắt hướng về thư kí Ngô khiến cô đỏ mặt bối rối. “ Thưa Chủ Tịch, nếu là nhân viên lãnh đạo cấp cao thì sẽ bị trừ một nửa tiền thưởng cuối năm.”
Dương mỹ khẽ gật đầu hài lòng nhìn mấy khuôn mặt nhăn nhó phía dưới, tiếp tục hỏi “ Còn nữa, nếu là vô lễ với Chủ Tịch sẽ bị xử phạt như thế nào?”
Thư kí ngạc nhiên nhìn Dương Mỹ nhưng cũng trả lời “ Nếu nhẹ thì phạt nửa tiền thưởng, nặng thì giáng chức.”
Dương Mỹ quét mắt một vòng thấy bọn người phía dưới sắc mặt lúc xanh lúc đỏ “ ừm, niệm tình đây là lần đầu vi phạm nên chỉ xử phạt nhẹ, trừ nửa tiền thưởng. Cứ vậy đi, mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi người giật mình nhìn Dương Mỹ, chỉ có Phương Du đứng bên cạnh nãy giờ là cố gắng nhịn cười giữ cho khuôn mặt thật nghiêm túc. Nhưng la bờ vai run rẩy cùng khuôn mặt méo mó vì nhịn cười đã bán đứng cô.
Một lúc sau, mấy người phía dưới mới từ khiếp sợ tỉnh lại, xong lần này tức giận lại lấn áp nỗi sợ hãi trong lòng.
Lúc này, một nam nhân trung niên mặt đỏ bừng đừng lên chỉ vào mặt Dương Mỹ nói “ Cô có quyền gì mà đòi trừ tiền thưởng của chúng tôi. Đừng tưởng được lên làm Chủ Tịch là có thể tác oai tác quái. Nếu chúng tôi không muốn, bất kì lúc nào cũng có thể kéo cô xuống. Đừng ép người quá đáng.”
Dương Mỹ vẫn không hề tức giận, thản nhiên liếc mắt người kia “ Dựa vào caí gì à? Dựa vào tôi là Chủ Tịch của tập Đoàn này. Còn nữa, trong tập đoàn, tôi nắm giữ 55% cổ phần, các người có muốn lật tôi cũng là lực bất tòng tâm. Nếu có ai không phục cứ để lại đơn nghỉ việc rồi có thể đi. Tôi không nuôi bất cứ kẻ nào vô dụng luôn có ý định phản chủ.”
Nam nhân kia tựa hồ rất tức giận nhưng lại không tìm được lời phản bác, đành hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Dương Mỹ thấy phản ứng như vậy vân là chưa hài lòng. Có lẽ phải dùng biện pháp khác thôi.
Lấy trong người ra một con dao nhỏ, bàng bạc, lưỡi dao có rãnh máu. Thân dao, ánh lên chút màu hồng, người tinh mắt có thể nhận ra là do nhúng nhiều máu mà tạo nên.
Mọi người trong phòng đều hít một ngụm lãnh khí, sợ hãi nhìn con dao trong tay Dương Mỹ.
Ngồi ở cuối, một nam nhân ngac nhiên nhìn con dao trong tay Dương Mỹ. Mọi người có thể không biết nhưng hắn thì lại rất rõ. Con dao trong tay Dương Mỹ kia không phải ai cũng có thể có được. Năm đó, hắn được đội trưởng cho xem một con dao giống như vậy, nghe nói là của Đoàn trưởng quân đoàn lính đánh thuê Bila trước lúc chết để lại. Hắn còn nhớ rõ biểu tình của đôi trưởng lúc đó, là yêu thích không nỡ ròi tay, nâng niu như của quý vậy.
“ Thế nào, không phục phải không? Không phục cũng không sao. Tôi gọi mọi người đến hôm nay không phải để hỏi ý kiến mà là chó chuyện muốn thông báo.”
Dương Mỹ hài lòng nhìn biểu hiện của mọi người. Đúng là chưa cho họ nếm chút hương vị thì vẫn còn ngoan cố lắm.
“ Đây là Phương Du, cô ấy mới tốt nghiệp Đai học Cambridge ở Anh. Tôi đã mời cô ấy về đây đảm nhận chức vụ Giám Đốc nhân sự. Mọi người có ý kiến gì không?”
Dương Mỹ híp mắt lại đánh giá một lần, con dao trong tay lưu loát quay tròn ở trên tay cô.
Ý tứ rất rõ rang, nếu kẻ nào dám phản đối thì hỏi con dao trước mắt trước đã.
“ Ừm. Tốt lắm, khó có khi mọi người lại đoàn kết một lòng như vậy. Sau này cứ như vậy mà phát huy. Được rôi, cũng đã muộn, buổi họp hôm nay kết thúc tại đây.” Dương Mỹ nói rồ không đợi mọi người phản ứng đã dẫn đàu bước ra khỏi phòng họp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.