Bạn đang đọc Yêu Em Thật Không? – Chương 10
Đứng cách chỗ Dương Mỹ không xa, một đôi mắt vẫn luôn theo dõi cô từ đầu đến cuối, không hề bỏ qua bất cứa một hành động nào của cô. Kể cả khi cô giết 2 cha con sát thủ, hắn vẫn không hề mảy may bị tác động, cứ như đó là một việc đương nhiên.
Người đó, không phải ai khác, chính là Lăng Thiên. Bên cạnh hắn là một người con trai khác, khuôn mặt tuấn tú, nam tính cùng đôi mắt phượng hẹp dài vẫn đang trừng lớn nhìn màn trước mắt.
Hắn vẫn là không thể tin một người cứ như vậy biến mất rồi lại xuất hiện ngay đằng sau chĩa súng vào đầu mình được. Đổi lại là hắn, hắn có làm được không? Câu trả lời là không. Tuy rằng vẫn có thể giết được sát thủ đó nhưng hắn lại không cách nào làm đơn giản, lưu loát như cô ta được. Từ khiếp sợ tỉnh lại, nhìn sang người đối bên cạnh, có lẽ chỉ con quái vật này mới có thể làm được giống như cô ta.
“ Sao? Vân Phong, rất ngạc nhiên phải không? Thực ra, đây chỉ là màn thử thách đầu tiên của cô ta mà thôi, kịch vui còn ở phía sau. Nếu ngay cả chút thử thách này mà cô ta còn không làm được thì đâu xứng làm đối thủ của tôi. Anh nói xem, có phải không?” Lăng Thiên khuôn mặt không chút thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, không hề cảm thấy bất người trước những gì vừa thấy.
Khiếp sợ quay sang người bạn bên cạnh, Vân Phong thực sự nghi ngờ là mình đã nghe nhầm. Hắn vừa nói gì “ đối thủ của tôi”. Vươn tay sờ thử trán Lăng Thiên, vẫn bình thường, không hề có dấu hiệu bị sốt, chả lẽ hắn nghe nhầm hay tên kia đang nói mơ.
“ Cậu làm gì đấy? Cậu không nghe nhầm đâu, tôi cũng đang rất tỉnh táo. Tôi nói: “ Cô ta chính là đối thủ của tôi, là đối thủ duy nhất xứng đáng”, cậu nghe có hiểu không? Hả. Đồ đần” Lăng Thiên gạt tay Vân Phong ra, tức giận hét vào mặt hắn. Tên khốn này dám nghi ngờ lời nói của hắn, lại còn nghĩ đầu óc hắn có vấn đề nữa.
“ Cậu…cậu…cậu… xác định chứ? Cậu chắc chắn cô ta chính là đối thủ của tên biến thái nhà cậu? Trời ơi, đầu tôi đau quá, tôi phải về nhà dưỡng sức. Tôi nghĩ mình thực sự sắp chết vì đau tim rồi.” Vân Phong lắp bắp nói, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lăng thiên hồi lâu mới nặn ra được mấy chữ nhưng xem chừng vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
“ Thôi được rồi, đừng tỏ vẻ nữa, cậu mà biết thân phận của cô ta thì sẽ không phải ngạc nhiên như vậy đâu. Tôi thực nghi ngờ sao lúc đấy lại mang theo cậu về đây. Nếu biết sớm thì tôi đã bỏ lại cậu ở đấy cho cha nuôi hành hạ thêm vài năm nữa rồi.” Lăng Thiên bất lực hướng về phía Vân Phong xua tay. Hăn thực sự nghi ngờ ngày đó đã bị tên này bỏ thuốc gì đấy vào đồ ăn khiến hắn mang theo đến đây. Chỉ tiếc bây giờ đã quá muộn. Tên kia chơi trò mặt dày bám theo hắn không ròi khiến hắn cũng thật sự hết cách.
“ A.. Thì ra là có thân phận đặc biệt. Tôi nhớ không lầm, trên đời này, chỉ có 2 người là có thân phận khiến cậu có thể gọi là đối thủ. Một người đã chết được 10 năm rồi, hơn nữa còn là đàn ông. Còn lại, người kia, không phải là…” Vân Phong càng suy nghĩ càng cảm thấy không tin được. Chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện heo mẹ biết leo cây.
Đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía tên bên cạnh mong rằng biết được một đáp án khác nhưng trả lại hắn cũng chỉ có ánh mắt đùa cợt của Lăng Thiên.
“ Không sai, chính là cô ta. Satan, sát thủ hạng nhất, lính đánh thuê hạng nhất, tốt nghiệp trường Đào tạo huấn luyện Hell, cũng có thể coi là đồng môn của cậu.”
Lăng Thiên không hề lưu tình vạch trần sự thật, cũng không thèm để ý đến tên bên canhj nữa mà quay lưng bước đi.
“ Cậu nói sao? Cô ta là Satan. Thực sự sao, cậu không lừa tôi chứ. Cậu nói đi, Lăng Thiên, đứng lại, hôm nay cậu mà không nói rõ cho tôi thì đừng mong thoát được. Đứng lại, Lăng Thiên, tên khốn khiếp nhà cậu đứng lại cho tôi…” Mất một lúc để từ trong khiếp sợ tỉnh lại, Vân Phong vội vàng hướng về phía Lăng Thiên đuổi theo, lúc này đã đi một quãng rất xa rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi đang trong cơn mơ màng, Dương Mỹ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Bàn tay với được chiếc điện thoại đầu giường, áp vào tai, giọng nói bực dọc cộng thêm ngái ngủ, cô thề sẽ giết kẻ nào dám gọi cho cô giờ này mà không có chuyện quan trọng “ A lô, tôi là Dương Mỹ”
Bên kia truyền đến giọng nữ thanh thúy, chói tái hết sức hưng phấn “ Mỹ Mỹ, là mình, Du Du đây, mình đang ở sân bay rồi, 3 tiếng nữa mình sẽ đến nơi, cậu mau ra đón mình nhanh lên, mình sắp không đợi được để gặp cậu rồi. Ôi, máy bay sắp cất cánh, mình phải đi đây, cậu nhớ ra đón mình đấy, nếu không tớ sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa. Thế nhé, hẹn gặp lại!”
Không kịp đợi Dương Mỹ nói thêm câu nào, đàu bên kia đã tắt máy. Trong tai truyền đến tiếng bíp bíp khiến Dương Mỹ từ ngạc nhiên tỉnh lại, cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay hơn nửa. Khẽ cười khổ nhìn vào điện thoại, cô nàng này vẫn không hề thay đổi.
Dù sao cũng không thể ngủ lại được nên Dương Mỹ quyết định dậy sớm một chút chạy thể dục rồi mới đi đón người bạn thân nhất của cô, cũng là người bạn duy nhất trên đời này.
Thay vào người bộ đồ thể thao, Dương Mỹ xuống lầu, báo với lão quản gia một tiếng rồi chạy bộ ra công viên gần đó.
Không khí buổi sáng thật tốt, trong lành, thư thái khiến Dương Mỹ hít một hơi thật sâu rồi khoan khoái thở nhẹ ra.
Có rất nhiều người chạy bộ buổi sáng giống cô, đa phần là các ông bà già. Thỉnh thoảng cũng có vài chàng trai chạy qua đều ngoái đầu lại nhìn Dương Mỹ, ánh mắt si mê mà mấy lần suýt vấp phải lề đường.
Nếu là bình thường, Dương Mỹ sẽ đều khinh thường không thèm liếc mắt đến, nhưng hôm nay tâm trạng cô thật tốt nên cũng không thèm so đo.
Cách đó không xa, một ánh mắt ngưỡng mộ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đều là cuồng nhiệt cùng say đắm. Mà chủ nhân của nó vẫn không hề phác giác ra khóe miệng hắn đã có một thứ dịch trong suốt chaỷ ra.
Lúc này, người bạn vẫn luôn đứng cạnh hắn cũng chỉ còn cách vội vàng tránh thật xa, giả vờ không hề quen biết tên không biết xấu hổ này. Chỉ chốc lát, xung quanh hắn đã bị vậy lại bởi một đám con gái đang nhìn hắn với ánh mắt si mê cùng thương tiếc.
Vâng, hai người bạn trẻ này không là khác mà chính là bạn Lăng Thiên và bạn Vân Phong của chúng ta.