Đọc truyện Yêu Em Thành Nghiện FULL – Chương 3
Cô tiện tay lấy sandwich trong ngăn kéo ra, cắn thêm một miếng nữa: “Các cậu tới đây làm gì?”
“Đến đây để xem chuyên gia tương lai của ngành phụ khoa”.
Lục Uyển Đồng tùy ý để món canh trứng và cháo cá mua được trên đường lên bàn: “Chị Giang Ly nói cậu khám bệnh rất bận, nên tiện đường mang đến cho cậu một ít.”
Nói đến việc ngồi khám bệnh, Bạch Chỉ liền bĩu môi cúi đầu xuống.
Cô, Giang Ly và Lục Uyển Đồng đều có ba mẹ là bác sĩ của bệnh viện Nam Quang, đều cùng nhau lớn lên trong đại viện, nhưng con đường phát triển lại không giống nhau.
Lục Uyển Đồng cũng học y khá lâu rồi mới chuyển sang làm doanh nhân.
Cô sử dụng những kiến thức châm cứu chuyên nghiệp đã học được để thành lập trung tâm chăm sóc sức khỏe thẩm mỹ của riêng mình, hiện tại đã là tiểu phú bà của thành phố A.
Có tài chính độc lập, có thời gian tự do, có cuộc sống xa hoa sang trọng.
Còn Giang Ly đã kết hôn cũng có công việc ổn định, tương lai tươi sáng, người chồng ôn nhu, gia đình hòa thuận.
Nghĩ lại bản thân, sự nghiệp bác sĩ vừa mới được bắt đầu, cây tình yêu cũng còn chưa chớn nụ… Bạch Chỉ không khỏi thở ra một hơi thật dài.
“Sao cậu lúc nào cũng thở dài thế? Không phải nói là muốn chuyển ra khỏi nhà sao, đã tìm được phòng ở chưa?”
Lời nói của Lục Uyển Đồng bỗng nhiên đánh thức Bạch Chỉ, cả ngày hôm nay cô cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Ít ra thì cô cũng tìm được tin tức thuê nhà phù hợp.
Phòng nằm ngay đoạn đường trung tâm thành phố, chỉ cách bệnh viện Nam Quang ba trạm xe, dù đi xe buýt hay xe tuyến đều thuận tiện, quan trọng nhất là giá cho thuê rất hợp lý.
Cô lấy ra một tờ giấy A4 quảng cáo từ dưới bàn, chìa ra trước mặt bọn họ.
Lục Uyển Đồng nhìn thấy giá cả ưu đãi như vậy liền vui vẻ, nhưng khi nhìn xuống dưới rồi thấy một chuỗi dài các điều kiện thì vẻ mặt cô lập tức đông cứng lại.
Phía dưới viết –
“Nơi sinh hoạt chung phải được quét dọn mỗi ngày, ba ngày tổng vệ sinh một lần; cây cối ở ban công cũng cần hỗ trợ chăm sóc; không được phép cho bạn bè ngủ lại; bạn bè muốn đến chơi cần phải thông báo trước một ngày, phải chú ý vệ sinh; khi có chuyện gấp, liên hệ qua tin nhắn, sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy; xin giữ yên lặng sau 9 giờ tối.”
Đặc biệt là câu cuối cùng, Lục Uyển Đồng không khỏi mím chặt môi.
Đối với cô mà nói, 9 giờ tối mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm nha!
Giang Ly liếc nhìn những điều kiện đó một cái, nói tiếp: “Tiểu Chỉ, em suy nghĩ lại đi? Chưa vào ở đã có một lọat điều kiện như vậy rồi, có thể sống chung hòa hợp được hay sao?”
“Em lại cảm thấy nói rõ ràng trước như vậy rất tốt, em cũng thêm Wechat của cô ấy rồi, rất đáng tin.”
Lục Uyển Đồng nhìn số Wechat đó một lúc, bỗng nhiên mở to hai mắt: “Tài khoản này là của con trai? Không được, không an toàn.”
Bạch Chỉ lắc đầu, click mở vòng bạn bè của cô gái kia.
Bên trong chỉ có một bức ảnh được đăng vào ba tháng trước.
Trong hình là cận cảnh một bàn tay cầm ly cà phê hòa tan.
Ngón tay thon dài đến mức đủ khả năng vòng quanh cái ly một vòng, kèm theo dòng chữ cũng rất đơn giản “Lại một ngày uống cà phê để chiến đấu hăng hái”
“Không phải đâu.
Cậu xem bàn tay này, phải là chị gái nhỏ có dáng người cao gầy, có sinh hoạt nề nếp mới đúng.
Giới tính trong Wechat của mình cũng là ‘nam’.
Còn không phải là sợ bị mấy đứa con trai linh tinh kết bạn bậy bạ hay sao.”
Không chỉ có ảnh ở vòng bạn bè, ảnh đại diện Wechat của cô ấy cũng giống Bạch Chỉ đều lấy từ một bộ manga anime nổi tiếng gần đây, điều này càng làm cho Bạch Chỉ chắc chắn rằng người cho thuê này là một cô gái trẻ đáng yêu.
Giang Ly vẫn có chút lo lắng: “Để chị bảo Kinh Mặc giúp em hỏi thăm một chút?”
“Không cần đâu, bên khoa ngoại rất bận, đừng để việc này làm phiền anh ấy.
Nhưng thật ra……”
Nói đến khoa ngoại, Bạch Chỉ lập tức nhớ đến cái tên tự cao tự đại vừa mới gặp gỡ.
Cô bĩu môi nói: “Hôm nay em gặp một tên vô cùng kiêu ngạo, nhìn bàn tay có vẻ như làm bên ngoại khoa ấy.”
“Kiêu ngạo? Vậy chắc không phải ở bên khoa ngoại đâu, nhóm của bọn họ người nào cũng tốt”.
Giang Ly lướt nhanh qua những bác sĩ cùng khoa với chồng mình: “Vào ngày cưới của chị, em cũng gặp hết tất cả những người trong nhóm họ rồi mà.”
“Em không nhớ rõ”.
Bạch Chỉ chống cằm nhớ lại cảnh tượng trong ngày cưới của Giang Ly, tiếc là lúc ấy cô vừa lấy được chứng chỉ y khoa nên mừng quá uống nhiều đến độ say không biết gì.
Sau đó, không có sau đó nữa…….
“Em chỉ nhớ là trong nhóm đó hình như có một anh rất đẹp trai.”
“Đúng vậy.
Là bác sĩ Phó, vẫn còn độc thân đấy, có cần giới thiệu cho em không?”
Nghe thấy cái họ này, Bạch Chỉ bỗng run lên như bị điện giật, chân mày nhíu chặt lại.
Bệnh viện Nam Quang này có dây mơ rễ má với nhà họ Phó à? Sao lại nhiều người họ Phó như vậy?
Cô vội xua tay từ chối ý tốt của Giang Ly: “Đừng đừng đừng, đẹp trai thì có ích lợi gì, nghe cái tên này đầu em liền đau.”
**
Phó Tây Phán đỡ tường đứng dậy, sắc mặt âm trầm chậm rãi đi tới nhà ăn.
Trái tim cùng dạ dày mà cẩm sắc đồng lòng thì hạnh phúc quá rồi.
Anh vừa cầm mâm đồ ăn ngồi xuống, thì người vừa kết thúc cuộc giải phẫu Lâm Kinh Mặc cùng người cố tình tránh giờ ăn cao điểm Diệp Viễn Chí cũng bê đồ ăn đi tới.
Khoa hồi phục chức năng chỗ Diệp Viễn Chí làm khá nhàn, những người rảnh rỗi thường hay nói nhiều.
Anh ấy vừa đặt mông xuống ghế liền mở miệng trêu chọc: “Cậu từ phòng thí nghiệm đại học Y trở về hả? Người nào không biết còn tưởng cậu vừa bò ra khỏi vũng bùn đấy.”
Dù Diệp Viễn Chí nói có hơi khoa trương, nhưng không phải không có lý.
Phó Tây Phán luôn nổi tiếng là tỉ mỉ trong từng chi tiết ở bệnh viện Nam Quang này.
Ngày thường anh luôn gài cúc áo trên cùng, phải làm sạch móng tay trước khi phẫu thuật, ngay cả lúc phẫu thuật may vết thương lại, anh cũng phải may sao cho hoàn mỹ lại đẹp mắt.
Nhưng lúc này người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ Phó Tây Phán tóc tai rối loạn, áo blouse trắng tinh không có một nếp nhăn nay đã bị cọ đến xám xịt, quả thật không giống với phong cách của anh.
Lâm Kinh Mặc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh cũng rất ngạc nhiên: “Không phải cậu đi dự cuộc họp lớn ở phòng hội đồng sao? Tại sao lại thành bộ dạng này?”
Phó Tây Phán bĩu môi: “Chậc, đừng nhắc lại nữa, em bị bắt đi làm tọa đàm.”
Lâm Kinh Mặc trừng mắt: “Vậy….Hiện tại cậu phải đến phòng khám bệnh, lên phòng phẫu thuật, vào phòng thí nghiệm còn phải đến trường đại học để tuyên truyềnq? Cũng quá bận nhỉ? Để tôi nói với chủ nhiệm đem mấy ca phẫu thuật của cậu chia bớt cho người khác nhé.”
Phó Tây Phán từ chối dứt khoát: “Không cần.
Mọi người ai cũng bận cả, hơn nữa bệnh nhân của em, em mới là người hiểu rõ nhất.”
Diệp Viễn Chí cười trêu chọc: “Phó Tây Phán, tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay, sẽ đổi biệt danh của cậu từ Tam Lang liều mạng thành Thập Lang liều mạng.”
Ở trường học anh đã từng nghe qua biệt danh “Ma cuồng luận văn” của Phó Tây Phán.
Không ngờ sau khi vào bệnh viện Nam Quang anh lại được gặp thần tượng của mình.
Phó Tây Phán không đồng ý, lạnh nhạt nói: “Tôi có khoản vay nhà cần trả, đương nhiên phải liều mạng thôi.”
Diệp Viễn Chí nhíu mày: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện vay tiền ba mình để mua nhà đấy.
Phòng bệnh viện cấp cho không tốt sao? Tuy hơi xa, nhưng có thể mua xe mà, cũng có xe buýt theo tuyến, sao phải phiền vậy.”
Lâm Kinh Mặc tốt bụng nhắc nhở: “Cậu cũng có thể tìm một người thuê chung, như vậy sẽ có thêm một khoản thu vào.”
“Em đã phát quảng cáo cho thuê ra rồi”.
Phó Tây Phán tiện tay lấy điện thoại mở tin tức cho thuê ra đặt trước mặt hai người họ.
Diệp Viễn Chi chỉ mới nhìn giá cả, đôi mắt đã sáng lên: “Cái giá này…Để cho tôi thuê đi~” Nhưng vừa nói xong, lại liếc mắt nhìn xuống, thấy một chuỗi dài các điều kiện, hắn lập tức ngây dại.
Phó Tây Phán nói ngay: “Không được.
Ngoại trừ không có bạn bè ngủ lại, cậu không đáp ứng được các điều kiện còn lại.”
Bị Phó Tây Phán từ chối không thương tiếc, sắc mặt Diệp Viễn Chi có chút không cam lòng: “Ai nói không có người ngủ lại, tôi nhất định sẽ tìm được bạn gái trước cậu.”
Phó Tây Phán nhấp môi: “Tốt nhất là vậy.”
Tuy Phó Tây Phán làm việc nghiêm túc đến mức khắc nghiệt nhưng khí chất lại thanh lãnh, nhìn trông vô cùng tự nhiên nhưng cũng lại xa cách.
Đôi mắt hẹp dài như dải ngân hà xa xôi bị sương mù bao phủ, mơ hồ mang theo cảm giác thần bí càng thêm mê hoặc lòng người.
Từ khi thực tập, anh được rất nhiều y tá yêu mến.
Khi đến trường đại học Y dạy thêm, giảng đường lúc nào cũng chật ních, đến cả những sinh viên nữ của đại học nghệ thuật tự do cũng đến nghe ké.
Cho nên “Không tiện lưu lại cách thức liên lạc” dần thành câu cửa miệng của anh.
Anh tự luyến cũng là nói có sách, mách có chứng, Diệp Viễn Chí chỉ có thể bất lực nhún vai.
Lâm Kinh Mặc lớn tuổi hơn hai người rất nhiều, một đường ổn định chắc chắn từ làm bác sĩ thực tập lên thành phó chủ nhiệm.
Anh không phải loại kiêu ngạo sắc bén như Phó Tây Phán, càng là người kiên định hơn Diệp Viễn Chi.
Anh nói chuyện trông rất ôn hòa nhưng rất đúng trọng tâm:
“Có những điều kiện này rất khó cho thuê nhỉ?”
Phó Tây Phán vẫn tự tin như cũ: “Không đâu.”
Diệp Viễn Chí phản bác một câu: “Với những điều kiện này mà có thể cho thuê được mới là lạ đấy.”
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Phó Tây Phán sáng lên.
Anh liếc nhìn một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười thần bí.
Phó Tây Phán quay mặt lại: “Nếu tôi cho thuê được, cậu chịu mời một bữa cơm?”
“Có thể!” Diệp Viễn Chi lập tức giơ ba ngón tay lên đặt bên đầu, làm ra tư thế thề: “Vậy nếu không ai thuê, cậu phải mời lại tôi.”
Ngón tay thon dài của Phó Tây Phán gõ nhẹ lên màn hình, nhanh chóng trả lời tin nhắn, đồng thời hỏi: “Đàn anh Kinh Mặc, chiều nay anh có ca phẫu thuật nào không?”
“Có.
Nhưng phải sau ba giờ, không cần vội.”
Phó Tây Phán trả lời tin nhắn xong thì buông đũa trong tay xuống, hướng tới quầy nhỏ của tiểu khu trong ánh mắt nghi hoặc của hai người.
Chờ đến lúc anh trở lại, trong tay lại có thêm một mâm cua hấp lớn cùng một chậu tôm hùm đất xào tỏi.
“Hả?” Diệp Viễn Chí nhìn đồ ăn đặt ở trước mặt, hoang mang vô cùng: “Cậu mời?”
Phó Tây Phán chỉ cười không nói, thuận tay cầm một con tôm hùm đất để lên mâm của anh ấy.
Có người muốn bao, hai người tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Phó Tây Phán nhanh chóng ăn xong con tôm hùm đất cuối cùng trong chén, lau sạch tay, rồi dọn mâm đứng dậy rời đi.
“Tôi trở về khoa thay quần áo trước”.
Nói xong, anh ghét bỏ mà liếc chiếc áo blouse trắng đầy bụi của mình.
Diệp Viễn Chí cầm hóa đơn trên bàn: “Cậu còn chưa trả tiền mà?”
“Cậu mời mà.”
“Gì?”
Phó Tây Phó thản nhiên lắc lắc di động: “Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói ngày mai sẽ tới xem phòng.”
“Hả?”
Lâm Kinh Mặc phụt cười một tiếng, anh cũng bưng mâm lên, theo Phó Tây Phán rời đi: “Vậy thì cảm ơn cậu đã chiêu đãi bữa này nhé.”
“Chết tiệt? Phó Tây Phán! Cậu biết có người thuê rồi đúng hay không!”
**
Phó Tây Phán phẫu thuật xong về đến nhà đã là 8 giờ tối.
Vừa vào nhà, anh liền thay sang quần áo ở nhà, ném chiếc áo khoác đã mặc ở bệnh viện vào giỏ đồ bẩn.
Anh lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra, đập vỡ cho vào chén khuấy đều, lại thêm ít bánh mì, sau đó bỏ vào lò vi sóng nướng vài phút.
Đây là bữa tối đơn giản của anh.
Ngoài công việc bận rộn ra, Phó Tây Phán còn có hai hạng mục nghiên cứu về thiết bị phẫu thuật ngoại khoa trong tay.
Trên bàn đầu giường của anh luôn để những xấp tài liệu thật dày.
Nhưng cho dù anh có tập trung nghiên cứu tài liệu như thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần chuông đồng hồ trong nhà báo 9 giờ, anh sẽ đóng tài liệu lại, đeo bịt mắt nằm lên giường sẵn sàng đi ngủ.
Công việc của anh không cho phép xuất hiện sai lầm, nghỉ ngơi dưỡng sức chính là mấu chốt.
Nhưng mà chất lượng giấc ngủ của Phó Tây Phán không được tốt, thậm chí có thể nói là rất tệ.
Mỗi tối, khi anh mang bịt mắt nằm trên giường, trong đầu anh luôn xuất hiện tiếng khóc la trước phòng phẫu thuật nhiều năm trước, còn có cảnh đám người ồn ào vây xem hiện trường tai nạn xe cộ.
Vào tết âm lịch mười bốn năm trước, mẹ đã lái xe chở anh đi thành phố B bên cạnh để nhà gặp lại bố.
Bố của Phó Tây Phán là chuyên gia ngoại khoa nổi danh trong nước.
Năm nào ông cũng phải tham dự mười mấy buổi giao lưu học thuật, ở nơi có điều kiện khám chữa bệnh khắc nghiệt như thành phố B, càng có không ít ca phẫu thuật lớn cần ông tham gia.
Nhưng mà, tối dúng tối hôm đó, một kẻ say rượu lái xe đâm vào bọn họ thành một vụ tai nạn nghiêm trọng.
Lúc tai nạn xảy ra, người mẹ ngồi trên ghế lái đã kịp thời nhào qua, bảo vệ Phó Tây Phán đang ngồi trên ghế phụ vào trong lòng mình.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, khi Phó Tây Phán phản ứng lại thì anh đã ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, y tá đang giúp anh băng bó vết thương trên cánh tay.
Năm đó, anh mới 18 tuổi.
Trước khi thành niên, anh đã từng ảo tưởng rất nhiều về tuổi 18 của mình.
Anh đã hẹn bạn bè đi du lịch, đi nhảy bungee ở tháp Macao.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới trước khi được ký vào giấy “Tự cam kết” để nhảy bungee, anh phải dùng thân phận người trưởng thành này để ký chữ ký đầu tiên vào đơn thông báo phẫu thuật của mẹ.
Y tá cầm đơn hỏi: “Người thân đâu? Người thân tới ký tên.”
Anh ngơ ngác đi tới: “Là tôi.”
“Cậu?” Y tá liếc mắt nhìn cậu nhóc còn vẻ non nớt trước mặt, hơi bối rối: “Bố cậu đâu?”
Phó Tây Phán lại nói thêm lần nữa: “Tôi đã thành niên rồi.
Tôi sẽ ký.”
Phẫu thuật tiến hành bao lâu, thì anh đứng ở ngoài cửa bấy lâu.
Nhưng mà cầu nguyện trăm ngàn lần cũng không có tác dụng gì.
Phó Tây Phán biết ở trong y học không có chuyện trăm phần trăm thành công, dù là ca phẫu thuật rất đơn giản cũng có khả năng thất bại.
Nhưng khi chuyện này xảy ra với bản thân, anh vẫn không thể chấp nhận được.
Đây là lần đầu tiên y học mà anh yêu thích nhất lại làm anh thất vọng.
Cũng vì như vậy, anh càng có thêm động lực quyết tâm học y.
Nhưng mà, ngoại trừ y học, bố anh lại càng làm anh thất vọng hơn.
Trong nhà có treo đầy giấy khen được bệnh nhân đưa tặng, có người nói ông có diệu thủ hồi xuân*, nói ông có kỹ thuật tinh vi, nói ông là hạnh lâm cao thủ.
(diệu thủ hồi xuân* – Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng)
Có một người cha giống siêu nhân như vậy, mà đến lúc mẹ anh cần ông nhất, ông lại không ở đây, lúc Phó Tây Phán cần ông nhất, ông cũng không có mặt.
Phó Tây Phán nhìn chữ ký trên đơn phẫu thuật có chút ẩm ướt, mơ hồ đến không thấy rõ.
“Không! Cứu bà ấy, cầu xin các ngươi cứu lấy bà ấy.”
Phó Tây Phán hét lên, từ trên giường ngồi dậy, lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe mắt cũng rưng rưng.
Cảnh tượng như vậy, chính là cơn ác mộng mười bốn năm qua anh không thể thoát khỏi.
Phó Tây Phán xoay người xuống giường, lại thay một bộ đồ ngủ khác.
Anh bật đèn trong phòng, đi đến trước tủ trưng bày chứa đầy ảnh chụp.
Ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, những kỉ niệm lại cuồn cuộn tràn về theo từng bức ảnh.
Ánh mắt anh bỗng dừng lại ở một góc.
Đó là ảnh chụp trong hôn lễ của Lâm Kinh Mặc, Phó Tây Phán mặc một bộ phù rể không vừa người đứng ở một bên.
Nhưng mà, thứ làm anh chú ý không phải là bộ phù rể đó, mà là cô gái đứng bên cạnh cô dâu kia.
Thời gian đã qua lâu rồi, Phó Tây Phán đã sớm quên đi những chuyện xảy ra trong ngày cưới đó.
Chỉ là gương mặt của cô gái này đã làm anh nhớ tới vị bác sĩ phụ khoa gặp được hôm nay, cùng với bộ dáng cô lúc muốn xin phương thức liên lạc của anh.
Phó Tây Phán không khỏi cười nhạo một tiếng: “Thì ra là cô.”
Anh thả ảnh chụp xuống, đi đến ban công, ngồi lên chiếc ghế mây hóng gió.
Phó Tây Phán có trồng một hàng dạ lan hương trên ban công.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hoa dạ lan hương màu tím khẽ đong đưa theo gió, tỏa ra từng đợt hương thơm.
Mùi thơm của dạ lan hương có chút nồng, trong ngọt lại có chút cay đắng.
Phó Tây Phán nhấp một ngụm trà, chân mày nhíu chặt lại.
Ý nghĩa của dạ lan hương là tái sinh, nhưng là không biết đến bao giờ anh mới thoát khỏi chuyện cũ, để đạt được tái sinh đây.
Tâm phiền ý loạn, anh lấy điện thoại ra, click mở vòng bạn bè của vị khách thuê mới kia.
Thấy được trong vòng ba tháng gần đây, vị khách thuê này chỉ đăng tải mấy bức ảnh vườn trường lên vòng bạn bè.
Phó Tây Phán chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một góc của đại học Y.
Căn nhà anh mua chỉ cách trường đại học Y vài trạm xe, xem ra vị khách thuê mới này rất có thể là sinh viên nam của đại học Y.
Điều này làm Phó Tây Phán yên lòng hơn một nửa.
Hầu hết người học y đều có một ưu điểm hấp dẫn, đó là thói quen sạch sẽ.
Anh đi vào trong phòng, lấy một xấp giấy ghi nhớ ra, lại lấy một cây bút từ trên bàn, nhanh chóng viết lên.
Một lát sau, những tờ giấy ghi chú đã được dán khắp nhà…….