Đọc truyện Yêu Em Thành Nghiện FULL – Chương 18
Để tránh khỏi ngại ngùng, Bạch Chỉ mấy ngày liền nhìn thấy hai chữ “Khoa Ngoại” đều đi đường vòng, còn đối với Phó Tây Phán thì tránh càng xa càng tốt.
Thế nhưng ghét của nào trời trao của đó.
Thành phố A, nhà văn hóa thiếu nhi sẽ tổ chức một ngày tọa đàm an toán y tế.
Một trong số đó sẽ dạy trẻ em cách xử lí vết thương
Trưởng khoa lại tiếp tục giao nhiệm vụ này cho Phó Tây Phán và Bạch Chỉ.
Cuối tuần, tại nhà văn hóa thiếu nhi.
Nhiều phụ huynh đã đưa con mình đến tham gia hoạt động tuyên truyền này.
Bạch Chỉ là người đã trải qua nhiều lần giảng dạy nên cô không cảm thấy xấu hổ nữa.
Nhưng Phó Tây Phán đang đứng bên cạnh cô, không lên tiếng cũng không cử động, cứ đứng như thế, cô cảm thấy ngại ngùng đến da đầu tê dại, trong lòng thầm cầu mong sự kiện sớm kết thúc.
Số lượng phụ huynh và các em nhỏ đến tham gia vượt quá dự kiến của ban tổ chức, rất may không chỉ có Bạch Chỉ và Phó Tây Phán đến thực hiện tuyên truyền này mà còn có các bác sĩ của các bệnh viện khác.
Trước tiên, ban tổ chức sẽ chia trẻ em và phụ huynh vào các lớp khác nhau, sau đó sẽ phân một số bác sĩ vào lớp học theo nhóm để tiến hành giáo dục y tế.
Hoạt động còn chưa bắt đầu, Bạch Chỉ đã lo lắng ngồi trong phòng chờ.
Phó Tây Phán dường như cũng thấy được sự bất thường của cô: “Cô sao vậy? Mặt cô đỏ lên hết rồi?”
“Nóng… nóng quá!” Bạch Chỉ cầm cây quạt giấy trên bàn, ho nhẹ một tiếng, sợ Phó Tây Phán nghĩ nhiều nên nhanh trí đổi chủ đề, nhưng cô chỉ lúng túng cúi người đặt tay anh lên bàn: “Bác sĩ Phó, mấy giờ rồi, sao còn chưa bắt đầu?”
Khi cô càng lại gần, ánh mắt của cô dừng lại.
Chiếc đồng hồ mà Phó Tây Phán đang đeo trên tay dường như đã ngừng chuyển động từ lâu, kim giờ và kim phút đã dừng ở lúc chín giờ mười lăm phút.
Nhưng bây giờ đã là buổi chiều rồi.
Bạch Chỉ nheo mắt nhìn kĩ hơn, trên bề mặt chiếc đồng hồ anh đang đeo có một vài vết xước, dây đeo cũng đã bị mòn, thậm chí còn có một vài đốm đen.
Sau tiếng ho nhẹ của Phó Tây Phán, mặc dùng Bạch Chỉ ngồi ngay ngắn lại, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc đồng hồ.
Có lẽ, áo khoác trắng họ thường mặc là áo tay dài rộng rãi, nên Bạch Chỉ không nhận thấy chiếc đồng hồ này không phù hợp với tính cách hoàn hảo quá mức của anh.
Tay Phó Tây Phán gập lại một cách bất thường như một cái máy và đặt ở phía bên kia cơ thể, cố tình tránh ánh mắt của cô.
Anh đưa tay lên và liếc nhìn đồng hồ: “Đã ba giờ rồi bắt đầu thôi!”
Bạch Chỉ phát hiện Phó Tây Phán đeo đồng hồ ở cả hai tay.
Tay trái đeo một chiếc đồng hồ cũ và có vẻ đã bị hỏng, còn tay phải đeo một chiếc đồng hồ điện tử đầy tinh xảo.
Hai chiếc đồng hồ mang phong cách khác nhau nhưng ở trên người Phó Tây Phán lại hài hòa một cách kì lạ.
Cũng giống như Phó Tây Phán.
Anh ăn mặc gọn gàng, ngay cả hương thơm trên người cũng phù hợp với tính khí lạnh lùng của anh.
Nhưng khi anh đi đến bệnh viện bằng chiếc xe đạp duy nhất trong bệnh viện.
Có điều gì rất khác nhưng lại không thể nói ra.
Vì phát hiện nhỏ này, suy nghĩ của Bạch Chỉ đều tập trung vào chiếc đồng hồ của Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán thay đổi vị trí ngồi, cố tình giấu tay với chiếc đồng hồ cũ sau lưng.
May mắn thay, nhân viên của nhà văn hóa thiếu nhi đã sắp xếp địa điểm kịp thời, sau đó bước vào phòng chờ giải cứu Phó Tây Phán.
Cả hai theo nhân viên vào lớp.
Lớp học nhỏ đầy trẻ em và phụ huynh.
Khi Bạch Chỉ bước vào lớp, cô nhận ra bé gái đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Bởi vì người ngồi bên cạnh cô bé là cảnh sát Tịch, người đã nói giúp mình trong lớp giới thiệu và giáo dục về giới tính.
Bạch Chỉ gật đầu nhìn Tịch Phong.
Khóe miệng anh ấy giật giật, trên má hiện lên một vệt ửng hồng khó nhận thấy.
Bé gái lấy cùi chỏ chọc Tịch Phong, trêu đùa: “Anh họ, anh có muốn cảm ơn em vì đã đưa anh đến đây không.”
Tịch Phong nghiêm nghị lẩm bẩm với cô bé, sau đó ngồi thẳng lên và chăm chú nghe bài giảng của Bạch Chỉ.
Lần này có đủ các lứa tuổi đến tham gia buổi diễn thuyết về an toàn lao động, từ nhỏ đến tiểu học, từ trung học đến già, lứa tuổi khác nhau nên cả hai chủ yếu tập trung vào kiến thức sơ cấp cứu hàng ngày.
Sau bài giảng, Phó Tây Phán đã lấy băng gạc và băng tam giác đã chuẩn bị sẵn phát cho các em nhỏ và phụ huynh để các em thực hành.
Phó Tây Phán hai tay chắp sau lưng đi kiểm tra xung quanh.
Trong khi đó Bạch Chỉ thì đứng ở hàng đầu tiên và làm mẫu, xung quanh cô là những đứa trẻ đang đặt câu hỏi.
Trong số đó có em họ của Tịch Phong.
Cô bé cầm lấy băng tam giác, kéo anh họ đến chỗ Bạch Chỉ, dùng băng tam giác quấn tay Tịch Phong trước mặt cô.
“Chị bác sĩ ơi, chị xem có phải như vậy không ạ?”
“Đúng rồi đó.
Em rất thông minh, em sẽ được học nó sớm thôi.”
Có một cậu bé khác cũng muốn được khen ngợi nên giơ tay lên trước mặt Bạch Chỉ: “Chị ơi, chị xem em làm vậy đúng không ạ?”
Bạch Chỉ quay đầu lại nhìn, thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cậu bị quấn như bánh bao, bất chợt bật cười.
Hóa ra cậu bé bị nhầm lẫn giữa băng gạc và băng tam giác, xoắn băng tam giác thành một sợi sau đó trói chặt hai tay lại.
Tịch Phong quỳ xuống, cởi bỏ cái băng tam giác trên tay, lấy băng gạc trên bàn ra, nói: “Nhìn xem đây là băng gạc.”
Tay kia cầm cái băng tam giác: “Còn đây là băng tam giác.”
Tịch Phong băng quanh tay cậu bé theo hình số 8: “Cách quấn số 8 mà em vừa sử dụng là phương pháp quấn băng gạc, không phải băng tam giác.
Mặc dù băng vết thương là để cầm máu, em cũng không nên buộc chặt nó như vậy.
Em xem, tay em đỏ lên hết rồi kìa!”
Tịch Phong kiên nhẫn giải thích, cậu bé cúi đầu nghe rất nghiêm túc.
Cô em họ bên cạnh trợn mắt nhìn ông anh họ đần độn của mình.
Anh ơi anh nghĩ anh đến đây là đến giúp một tay giảng dạy à?
Cô bé còn chưa kịp nói, có một giọng nói lạnh như băng từ trên đầu truyền xuống: “Có vẻ như anh cảnh sát đây làm rất tốt công việc đào tạo sơ cấp cứu nhỉ.”
Tịch Phong đứng dậy và vẫn tươi cười đáp lại: “Ừm.
Không được sao, công việc của chúng tôi gặp khá nhiều tai nạn mà.”
Ngay khi vừa thuyết giảng, Phó Tây Phán đã chú ý đến viên cảnh sát ngồi ở hàng ghế đầu tiên này.
Đặc biệt là, khi Bạch Chỉ đưa ra vài câu hỏi nhạt nhẽo, Tịch Phong và cô em họ đều kịp thời giơ tay để giải vây.
Bạch Chỉ lúng túng bị kẹt giữa hai người, cô cũng ngồi xổm xuống, hỏi cậu nhóc: “Em còn có chỗ nào không hiểu không?”
Ai dè cậu bé vừa thắc mắc vừa lắc đầu chạy ra hàng ghế sau tìm mẹ.
Bạch Chỉ bị bỏ lại tại chỗ lại càng thêm xấu hổ.
May mắn thay, cô bé có đôi mắt thông minh đi tới, bé nhìn xuống đất, quấn lấy ngón tay, rụt rè hỏi: “Chị bác sĩ, chị có thể cho em xin thông tin liên lạc được không ạ? Để sau này em có thể gọi cho chị khi có thắc mắc?”
Bạch Chỉ chưa kịp phản ứng, Phó Tây Phán đã trả lời: “Không được”
Nói xong, anh lại chậm rãi nói và từ trong túi lấy ra hai danh thiếp nhét vào tay cô bé.
“Đây là đường dây nóng tư vấn y tế của bệnh viện Nam Quang, cũng như bệnh viện y tế tại thành phố A.
Công việc của anh chị rất bận, không thể trả lời điện thoại trong giờ làm việc, nếu có thắc mắc em có thể gọi cho hai đường dây nóng này!”
“Dạ.” Cô bé nhìn lướt qua danh thiếp trên tay, thờ ơ đáp lại, sau đó ngẩng mặt lên, nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn bác sĩ!”
Phó Tây Phán nghiến răng và chậm rãi nói: “Không có chi.”
Cô em họ đi về phía Tịch Phong, kéo góc áo của anh: “Anh, anh làm sao vậy? Đi đến chỗ bác sĩ Bạch xin thông tin liên lạc đi!”
Tịch Phong gãi đầu nhìn Bạch Chỉ đang cúi người nói chuyện với các em nhỏ, hơi do dự: “Như vậy không hay lắm.
Chúng ta mới gặp cô ấy được hai lần.”
Cô bé lắc đầu, nhìn đôi mắt đen và ko rõ ràng của Phó Tây Phán có ẩn ý sâu xa, quay đầu nhìn người anh họ đang nhếch miệng và vành tai đỏ bừng, cô bé thở dài.
“Anh bác sĩ, anh làm thế nào để băng chéo lên đầu vậy ạ? Anh có thể dạy lại cho em được không?”
“Được nha!”
Phó Tây Phán ngồi xổm xuống và lấy từ tay cậu bé cái băng tam giác mà cậu bé cố gắng làm.
Đầu tiên, anh đặt băng tam giác vào lòng bàn tay, mở ra và làm phẳng nó, sau đó dùng một tay nắm góc của cái băng, vòng qua đầu cậu bé, vừa giải thích vừa làm động tác trên đầu cậu.
Cô em họ thấy đám trẻ bên cạnh Bạch Chỉ đã ít dần, cô bé nhanh chóng nắm tay anh họ của mình đi về phía trước.
“Chị bác sĩ ơi, anh họ em có chuyện muốn nói với chị đấy.”
“Cảnh sát Tịch, có chuyện gì sao?”
“Hả! Tôi…” Tịch Phong bối rối, cô em họ nắm lấy tay anh thật mạnh, anh ho nhẹ một cái, mặt ửng đỏ: “Bác sĩ Bạch.
Tôi nghĩ lời giảng trước đây của cô rất hay.
Sau khi nghe xong hôm đó, tôi quay lại văn phòng, nói với giám đốc hy vọng rằng có thể xuất ản một cuốn sách nhỏ, cung cấp cho tất cả mọi người.”
“Được chứ, bệnh viện của chúng tôi có các tài liệu liên quan.
Nếu anh cần, thì liên hệ với trưởng khoa của chúng tôi khi có thời gian nhé.”
“Nếu không, tôi sẽ cung cấp cho anh thông tin liên lạc của trưởng khoa.” Bạch Chỉ lấy điện thoại ra, bấm vào danh bạ và tìm tìm kiếm.
“Ừm… Tôi…” Tịch Phong ngừng nói, cuối đầu và lẩm bẩm: “Được thôi.”
Cô em họ nhìn người anh ngốc nghếch của mình rồi vò trán thở dài.
Phó Tây Phán đang ngồi xổm giải thích về băng chữ thập thì nhìn quanh cậu bé trước mặt, lướt qua một vài cái bàn cái ghế rồi chiếu thẳng vào hai người đang nói chuyện trên bục giảng.
Đôi mắt cười của Bạch Chỉ có phần giống với độ cong khóe miệng của viên cảnh sát.
Phó Tây Phán cong khóe miệng, băng tam giác trên tay lại vòng thêm một vòng.
Lúc này, bỗng một giọng nói nhàn nhạt, hơi sợ hãi nói: “Anh bác sĩ, đầu của em tại sao lại chặt thế!”
“Hả?” Phó Tây Phán cuối đầu xuống, phát hiện mình đã vòng qua đầu cậu bé ba vòng, băng tam giác ôm trước trán cậu bé, anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng cởi ra, sau đó băng bó lần nữa, nói: “Vừa rồi là làm cho em thấy tác hại của việc quấn sai, nếu băng quá chặt hoặc không đúng cách, nó sẽ không thoải mái, hiểu không?”
Cậu bé gật đầu: “Dạ.”
Phó Tây Phán nhìn cậu bé được băng bó vui vẻ chạy về chỗ ngồi, trong lòng cũng yên tâm.
Anh lại nghiêng đầu nhìn Bạch Chỉ, sau đó trái tim như thắt lại, quay đầu không nhìn cô nữa.
“Họ có làm gì, thì cũng đâu liên quan tới mình…”
***
Tác giả có chuyện muốn nói: [ Chuyện bên lề ]
Phó Tây Phán thơ thẩn nhìn bức ảnh chụp trong đám cưới của Lâm Kinh Mặc.
“Là ai quàng tay qua cổ mình, nói mình đẹp trai chứ?”
Anh che bức ảnh: “Quên đi.
Cũng chỉ là cô nàng mê trai thôi.”
Sau đó anh lại lật bức ảnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ đang tươi cười rạng rỡ bên cô dâu: “Mà đồ mê trai này thay đổi cũng nhanh quá đấy.”
———– Chú thích ———
Cảnh sát Tịch không phải là người qua đường mà là vai phụ có têncó họ đoàng hoàng nha.
Đây không phải bộ hai nam hai nữ, ít vai phụ, đề cao tương tác giữa nam nữ chính, không có cặp phụ.