Bạn đang đọc Yêu Em Rồi Đấy – Chương 67: Trốn chạy cùng men say
Sau khi nôn thốc nôn tháo toàn bộ số rượu, Trúc Chi uể oài bước ra ngoài. Rượu thật đáng sợ nó khiến người cô như mềm nhũn ra không còn chút sức lực. Men tình và men rượu đều khiến người ta say đến mệt mỏi.
– Em không sao chứ? Em thấy trong người thế nào rồi?
Đông Quân vội đỡ lấy Trúc Chi, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng.
– Về đi anh. – Trúc Chi nhỏ giọng.
– Ừm, để anh đưa em về.
Trúc Chi mệt mỏi đứng tựa vào bờ tường ở tầng hầm của tòa nhà để chờ Đông Quân đi lấy xe. Bỗng từ phía sau một nhóm người lạ mặt bước đến bắt lấy cô lôi ngược trở vào quán bar.
“Phịch”
Trúc Chi bị quăng mạnh xuống ghế cạnh một tên có nét mặt nham hiểm, hắn nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn đến đáng sợ.
– Cô em xinh đấy chứ! Uống cùng bọn anh nha.
– Không. Tránh ra, có muốn uông thì mấy người tự mà uống đi.
Trúc Chi bực dọc đứng phắt dậy nhưng lại bị một tên đứng cạnh đấy xô xuống.
– Tốt nhất mày nên chiều ý anh Báo đi. – Một tên ngồi đối diện lên tiếng.
– Phải đấy, chiều anh đi cưng. Em uống rượu giỏi lắm mà.
Tên Báo lên tiếng, hắn đẩy ly rượu về phía Trúc Chi.
– Uống đi em.
– Không đời nào, khôn hồn thì các người mau thả tôi ra nếu không tôi la lên bây giờ.
Cả bọn nghe thấy thế liền cười ầm lên.
– Em cứ la thoải mái, ở đây không ai dám xen vào việc của anh Báo này đâu.
– Chẳng phải mày là hạng gái chủ động tán tỉnh người ta hay sao? Lúc nãy còn mạnh bạo giành uống với Đông Quân sao bây giờ lại làm vẻ thế kia?
Cô gái bị tát ban nãy bước đến trước mặt Trúc Chi, hằn học nhìn cô.
“Bốp”
Trúc Chi tát mạnh vào mặt cô gái mặc váy đen này. Cơn say và sự tức giận khiến cô không còn biết sợ là gì.
– Cô lấy tư cách gì mà nói tôi như thế?
– Mày…mày…
Cô gái mặc váy đen giận run, cái tát ban nãy còn chưa nguôi bây giờ con bé hỗn xược kia lại tát cô.
– Thôi cái trò đánh nhau đó đi.
Tên Báo lên tiếng chặn đứng cơn giận bùng phát của cô gái mặc váy đen. Cô ta đành nuốt giận ngồi xuống.
– Em gan thật đấy, dám ở trước mặt tôi gây chuyện với người của tôi. Nhưng không sao, nể tình em xinh đẹp tha cho em đấy nhưng bù lại em phải uống với tôi ba ly. Uống xong ba ly nào anh sẽ cho em đi ngay.
Trúc Chi nhíu mày suy nghĩ không biết có nên tin tưởng lời hắn nói hay không? Mặc kệ, cứ nhắm mắt uống cho xong rồi đi, cứ day dưa thế này mãi cũng chẳng ích gì với lại chắc Đông Quân đang tìm cô.
Nghĩ thế Trúc chi nhắm mắt uống cạn ba ly nhưng mọi chuyện không êm xuôi như cô nghĩ. Hắn ta trở mặt không cho cô đi.
– Em tưởng dễ thế sao? Em uống rượu của anh rồi thì phải trả lại cho anh cái gì chứ.
Hắn lân la đến cạnh Trúc Chi, nhìn cô bằng ánh mắt mờ ám.
– Tránh ra. Đừng chạm vào tôi.
Trúc Chi quát lên, cô xô mạnh khiến hắn bậc ngửa ra sau đầu và vào tường rõ đau. Tên Báo như điên lên trước thái độ của Trúc Chi, hắn xông đến bóp chặt cổ cô.
– Khôn hồn thì đừng chọc giận anh Báo này.
Cơn say khiến Trúc Chi không còn chút sức lực nào đế chống trả. Cô tái mặt đi. Cả hai cô gái ban nãy đều mỉm cười thỏa mãn về quyết định đúng đắn của mình khi giao Trúc Chi cho tên Báo – một tay ăn chơi nổi tiếng tàn bạo. Hắn đã chấm cô gái nào thì nhất định không thoát khỏi.
“Bốp”
Tên Báo bậc người ra sau bởi cú đấm mạnh vừa giáng vào mặt. Đông Quân vội đỡ lấy Trúc Chi.
– Cua, em sao rồi? Đừng làm anh sợ. Cua, em tỉnh lại đi.
Trúc Chi dần lấy lại được nhịp thở, mở mắt ra nhìn anh, cô không nói được lời nào chỉ khẽ lắc đầu.
Tên Báo nổi điên lên cho người vây lấy Đông Quân và Trúc Chi.
– Đánh chết bọn chúng cho tao.
Một cuộc ẩu đả chênh lệch về lực lượng. Chỉ có một thân một mình cộng với việc cơn say đang gậm nhấm cơ thể Đông Quân không tài nào chống trả hết đám đông đang điên lên vì giận.
Không tài nào đánh thắng và cũng không cầm cự được lâu Đông Quân đành mở đường rút lui. Anh dìu theo Trúc Chi cùng bỏ chạy.
Hai cô gái ban nãy cùng bọn người của tên Báo liền đuổi theo. Cuộc rượt đuổi của cơn say làm náo loạn tòa nhà của quán bar.